Chương 8: Hôn nhân
Hôm sau, khi trời vẫn chưa sáng, Issa đã là người đầu tiên dậy sớm nhất nhà. Cậu giật mền của từng tiền bối, hả hê nói lớn.
''Dậy nào mọi người! Đời người rất ngắn, ta không thể phung phí thời gian của mình cho việc ngủ được!''
''Issaaaa...! Sao hôm nay em sung sức thế?''
Các tiền bối than thở, giọng điệu vẫn còn ngáy ngủ.
''Một ngày mới lại bắt đầu!''
Issa lờ đi câu hỏi của Bobris, đạp ngang hai anh của mình và giật mền các chị. Amyir mơ màng nói.
''Nhóc Issa có tinh thần như vậy cũng vui mà!''
''Phải đó, dù gì cũng có bao lâu nữa đâu là Joseph kết hôn rồi, phải tận hưởng chứ. Đâu thể phung phí cho việc ngủ được!''
Julier cũng góp giọng vào khi cô còn ôm chặt cái gối, mắt vẫn nhắm nghiền. Thật là không chút thuyết phục nào.
''Nhưng em thắc mắc, cô gái may mắn nào vậy ạ?''
Issa giật gối của Julier, cô đập đầu xuống chiếu, tỉnh hẳn, rồi bước loạng choạng xuống bếp. Bobris nói.
''Cô ấy cũng xinh xắn đấy, nhưng không phải gu của anh. Thỉnh thoảng cô ấy hay gửi thức ăn qua đây lắm, chắc em sẽ sớm gặp thôi Issa!''
Vừa dứt lời, một tiếng gõ cửa vang lên. Ngay lập tức, Joseph vả thật mạnh vào mặt một tiếng ''CHÁT'' khiến cả đám rùng mình và anh chạy vào nhà vệ sinh. Issa thì ngỡ ngàng còn Bobris và Amyir thì phì cười.
''Tình yêu khiến một chàng trai thay đổi!''
''Theo một hướng tích cực hơn!''
''Để em ra mở cửa!''
Cậu chạy ra hiên trước, mở toang cánh cửa gỗ sờn màu, một cô gái đứng trước cậu. Cô ấy không quá xinh đẹp nhưng không thể chê là xấu xí được, đúng hơn là...ưa nhìn. Mái tóc màu gạch nung được tết gọn gàng trong chiếc khăn buột đầu đã sờn màu, chiếc áo cũ che đi mắt cá chân, cử chỉ e thẹn dịu dàng nhìn Issa bằng ánh mắt trong sáng.
''Ừm... Em chắc là Issa Kishk mà Joseph vẫn hay nhắc đến nhỉ?''
''Vâng! Chắc chị là hôn phu của anh ấy!''
Cô gái đỏ mặt ngại ngùng, nói tiếp.
''Có thể nói là vậy...''
''Mời chị vào!''
Cô ấy bối rối làm cậu cũng lúng túng không kém, mặt cậu cũng đỏ theo bởi những cử chỉ quá nữ tính ấy. Cậu nhìn lại phòng khám, mọi người đã nhanh chóng dẹp hết những chiếc chiếu ngủ tối qua lúc nào không hay.
''Chào buổi sáng, Eve!''
Tiếng Joseph vang lên, chắc anh đã hoàn tất 'chuyện' của mình rồi.
''Chào buổi sáng anh, Joseph! Em có đem cá trích đến cho mọi người. Bố em đi câu tối qua mới về nên bảo em đem qua đây!''
''Sao chị ấy không chờ anh Joseph qua nhà rồi lấy nhỉ vì kiểu gì ảnh cũng qua mà!''
''Thì người ta muốn kiếm cớ gặp mặt đấy, nhóc con thì hiểu gì!''
Issa thì thầm với Bobris và cả hai nhận ngay một cú đá từ Joseph.
''Phiền em rồi! Anh sẽ đưa cho Julier!''
''Để em làm cho!''
''Để anh!''
''Bài đặt tế nhị làm chi, sắp về chung một nhà rồi!''
Lần này Bobris phải hôn sàn nhà sau cú đạp của Joseph. Issa biết phận nên ngậm mồm lại ngay.
''Để cho anh! Em chưa làm quen với Issa nhỉ. Cả hai nói chuyện với nhau đi!''
Rồi Joseph bước vào bếp với giỏ cá trên tay. Issa có phần tò mò lẫn lúng túng khi phải làm quen một cô gái quá ư là nữ tính như thế này. Cô chủ động nói.
''Chị là Eve Temrisp, chào em Issa!''
''Nhà chị ở xa không ạ?''
''Nhà chị ở trên một ngọn đồi gần thị trấn. Nếu có hứng thú thì mời em đến nhà chị chơi!''
''Thật ạ? Em sẽ đến. Mà cha chị làm nghề ngư dân sao?''
''Ừm, còn chị làm nến hương!''
''Nến hương? Thú vị thật, chắc em sẽ mua vài cái tặng mọi người ở làng cũ thôi!''
''Em nhớ đó!''
Không ngờ càng nói, Issa càng thấy cô gái này vui tính khác hẳn vẻ bề ngoài hiền thục của mình. Cậu để ý trên ngón áp út ở tay trái của Eve có một chiếc nhẫn bằng đồng, chắc do Joseph tặng như món quà hứa hôn vậy.
''Chị và anh Joseph gặp nhau thế nào ạ?''
Cô ngại ngùng một lúc rồi bắt đầu kể.
''Thật ra chị là bệnh nhân của anh ấy từ hai năm trước, Joseph rất dịu dàng với chị nên chị đã có cảm tình với anh ấy từ những ngày đầu trị liệu. Cho đến khi chị hết bệnh, anh ấy ngỏ lời muốn trở thành bạn của nhau, rồi em biết đó...! Đột nhiên một hôm anh ấy tỏ tình với chị!''
Issa nghe mà ngẩng người, câu chuyện xem ra rất ngọt ngào và giản dị. Đây chắc chắn không phải là một cuộc tình nhất thời mà có trải qua những giai đoạn hẳn hoi. Điều đó góp phần làm nên một cuộc hôn nhân bền vững.
''Em thấy anh Joseph có sức sống hơn ngày xưa nhiều lắm, nhờ có chị đó!''
''Em quá lời rồi!''
Eve che miệng cười e thẹn, rồi nhìn cậu, nói.
''Vậy còn em, đã để mắt đến cô gái nào chưa?''
''Thật ra vẫn chưa. Dù em rất thích những cô gái dễ thương như chị vậy!''
Issa buột miệng nói toạc ra, quên mất đàn anh phía sau mình đã nghe được tất.
''Thằng oát con! Dám tán tỉnh hôn thê của tiền bối mình sao?''
Joseph siết lấy cậu, xoáy ngón giữa vào huyệt thái dương khiến Issa rớm nước mắt la hét.
''Ui da, ui da, ui da! Xin lỗi, người ta lỡ lời thôi mà!''
Tiếng cười rộn ràng tưng bừng trong buổi sớm, mùi cháo yến mạch thơm ngác khuất động không gian ngày mới.
●●●
''Cái gì đây, nhóc con?''
''Thôi gọi tôi như vậy đi lão Tubak! Là nến hương đó, nến hương!''
Lãnh địa của Seth, hôm nay ngài ấy đã đi làm công việc của mình, vào buổi tối. Nên Issa đến đây để đem vài hũ nến được Eve tặng xem như quà ra mắt em rể tương lai mấy ngày trước, cậu đã đốt thử, mùi rất thơm nên cậu nghĩ sẽ đem đến đây vài cái. Issa đốt một hũ đặt ở đại sảnh, mùi hoa cam thơm ngát, hội hầu cận cảm thấy dễ chịu vô cùng.
''Wow! Issa cho ta một cái. Ta muốn đốt nó ở phòng bếp để át đi mùi dầu ăn!''
''Của ông đây, Okert!''
''Ta nữa!''
''Harik, dĩ nhiên phải có ông rồi! Bà Bokor và cậu Minor cũng có phần nữa. Ông Tubak đặc biệt cho ông hai hũ luôn!''
Cậu cho mỗi người một cái và khi họ ngỏ ý muốn xin thêm thì cậu lại từ chối, gắt gỏng nói.
''Không được! Còn lại là của ngài Seth!''
''Ta làm sao?''
Seth xuất hiện sau lưng Issa làm cậu giật mình hét toáng lên.
''Gyaaa...!''
''Chào mừng ngài đã về, Chúa tể Seth!''
Hội hầu cận cúi mình chào kính cẩn, riêng Issa thì nghiêng đầu cười híp mắt, nói.
''Hôm nay ngày thấy thế nào ạ?''
''Ta ổn.''
Seth đáp. Rồi ngài ngó quanh, hỏi.
''Mùi gì vậy?''
''Nến hương đó ạ! Ngài thấy sao?''
Ông Tubak chủ động hỏi.
''Không tồi.''
Issa thở phào, không cần hỏi thêm nữa, Seth hài lòng là được. Cậu đề nghị.
''Ngài muốn đốt nến hương trong phòng tắm không ạ?''
''Ừm.''
Rồi ngài bước đi, Issa vác túi nến đi theo sau, đám hầu cận rụt rịt chuẩn bị nước tắm cho ngài ngay lập tức...
Phòng tắm rộng rải với bồn tắm lớn, thảo dược tươi mái lềnh bềnh trên mặt nước trong vắt, và mùi nến hương góp phần xua tan cơn mệt mỏi là tất cả những gì cần thiết để vị thần Bão tố có thể thư giãn sau một ngày dài.
''Mùi hoa hương thảo à?''
''Tôi mừng vì ngài còn nhớ tên mùi hương đấy. Ngài còn biết đến mùi gì nữa ạ?''
''Mùi tanh của máu và thịt thối rữa.''
Biết ngay mà...!
Issa thở dài cười khổ. Cậu ngồi cạnh bồn tắm lớn, bên những ánh lửa chập chờn từ nến hương. Thần Seth ngâm mình trong làn nước mát lềnh bềnh thảo mộc, thỉnh thoảng ngài duỗi người để có tư thế thoải mái nhất.
''Tôi sẽ cố gắng đến trong những ngày tới.''
Giọng Issa càng nói càng nhỏ, mi mắt cậu thấp trũng, thỉnh thoảng cậu lấy tay che miệng để ngáp một hơi. Seth quay cả cơ thể về phía cậu, đưa bàn tay to lớn đen ngòm chạm lên khuôn mặt Issa, ngón cái ve vuốt chỗ thâm dưới mắt cậu.
''Không cần đâu.''
Ngài nói.
''Nhưng tôi muốn gặp ngài!''
Seth không đáp, cứ tiếp tục ve vuốt ngón cái lên mi mắt của Issa, rồi vô tình lần xuống bờ môi mềm. Cậu đã quen với những cái động chạm này của Seth, Issa nhắm nghiền mắt, tay vô thức chạm lên mu bàn tay to lớn của ngài, giữ nó trên khuôn mặt mình. Seth dập tắt nến bằng tay còn lại để có thể thật sự ngửi thấy mùi của cậu. So với nến hương, ngài thích mùi ngọt bí ẩn của Issa hơn.
Ah...! Thật bất tiện! Nhưng ngươi vẫn chưa sẵn sàng đâu, Issa!
Vị thần tặc lưỡi, rồi nói.
''Đến lúc ngươi nên về nhà ngủ rồi.''
Giọng Seth thì thầm, tuy rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ bất ngờ khiến cậu mở toang mắt. Ngài chủ động rút tay lại, trở về vị trí của năm phút trước. Issa có chút hụt hẫng, nhưng cũng ngồi dậy đáp.
''Ngài nói cũng phải! Vậy tôi xin phép, ngài giữ gìn sức khỏe!''
Rồi cậu bước ra cửa, kín đáo chạm tay lên gò má- nơi Seth vừa chạm đến lúc nãy, mỉm cười. Giọng trầm thấp của vị thần Bão tố vang lên làm cậu giật mình.
''Gặp sau, Issa.''
Issa không quay lại, sợ bản thân sẽ muốn ở lại thêm chút nữa, đành đáp.
''Gặp lại ngài sau, ngài Seth!''
Khi tiếng bước chân dồn dập của cậu đã tắt hẳng, Seth mới cởi chiếc sọ ra khỏi mặt, thở một hơi vào không khí, khóe môi chợt nhếch lên trong tích tắt rồi trở về như cũ.
...
Còn ba ngày nữa là đến đám cưới của Joseph và Eve. Tuy bệnh xá vẫn bận rộn với công việc của mình nhưng mọi người ai cũng nhiệt tình chuẩn bị cho buổi lễ này, Issa cũng không ngoại lệ. Buổi lễ sẽ được tổ chức ở ngôi nhà riêng của cả hai.
''Em không biết anh chị có nhà riêng đó!''
Issa nói khi đang cùng mọi người chuẩn bị hoa cưới cùng hai chị của mình, trong khi Bobris đi thăm bệnh.
''Họ mua nó từ năm ngoái từ một thương nhân muốn rời quê lập nghiệp, Joseph và Eve đã làm việc rất vất vả để dành đủ tiền mua nó đó!''
Amyir giải thích.
''Vậy tại sao lại lấy hoa lưu li làm chủ đề vậy?!''
''Vì trong ngôn ngữ các loài hoa, hoa lưu li tượng trưng tình yêu đích thực mà!''
Julier nói, ve vuốt những cánh hoa màu lam mượt mà nhìn chúng say đắm.
Đúng là đám chị em phụ nữ mới hiểu mấy cái ngôn ngữ loài hoa đó thôi!
Issa thở dài, cậu biết mình sẽ không thể nào hiểu hết được trong đầu một người phụ nữ là những gì. Đúng lúc đó, Joseph bước vào cùng Bobris, anh phấn khởi quàng tay qua vai Issa, nói.
''Anh quyết định rồi! Nhóc Issa sẽ là phù rể của anh. Vì em là người nhỏ tuổi nhất!''
''Hả? Ai cho anh quyết định thế?''
Cậu đấm vào bụng Joseph như cảnh cáo. Anh ôm bụng run rẩy, Bobris nói thay.
''Chứ anh không thể làm vì Joseph nói anh sẽ thu hút hơn chú rể, còn cao hơn anh ấy nữa. Với lại anh không muốn mang vòng hoa đâu!''
''Ểh? Phù rể cũng phải mang vòng hoa sao? Eo ôi! Em không làm đâu!''
Lúc này Joseph bắt đầu ôm lấy chân Issa, nỉ non.
''Anh van xin em đó Issa! Chỉ hôm đó thôi, rồi em muốn ăn bao nhiêu cũng được!''
''Ăn bao nhiêu cũng được sao?''
Cậu lặp lại lời đàn anh đã nói, trừng to mắt, nở nụ cười gian manh. Đám tiền bối còn lại thì lắc đầu ngao ngán, ai cũng đồng lòng chung một ý nghĩ, cả Joseph cũng vậy.
Mình quên mất thằng nhóc này tham vọng đến thế nào!
Issa những lúc cá độ và mấy khi thấy lợi lớn trước mắt là bỗng chốc thành một một kẻ khác ngay, tham lam và ích kỷ. Như có một công tắt ngầm vừa được bật lên vậy.
...
Trước lễ cưới một ngày, Bobris và Issa quyết định tổ chức tiệc độc thân cho Joseph. Cả ba kéo nhau đến những nơi thuở ấu thơ, từ hàng kẹo trước đây giờ thành hiệu buôn, đến cây sồi trông ra cánh đồng lúa mạch bát ngát.
''Trước đây anh có ước mơ chinh phục thế giới đó!''
Bobris nói khi cả ba ngồi cạnh nhau bên cây sồi trên một ngọn đồi nhỏ nhìn ra đồng.
''Giờ thì anh sắp đạt được rồi!''
Issa nói, Joseph cũng gật đầu phì cười đồng tình. Rồi anh cất tiếng.
''Cậu thích Amyir phải không?''
Lời vừa dứt đã kéo theo sự ngỡ ngàng từ phía Issa, trong nhìn Bobris chỉ gục đầu bật cười. Cậu là người duy nhất không biết gì ở đây cả.
''Quả nhiên bị nhìn thấu rồi!''
''Nếu vậy thì tại sao anh vẫn quyết định ra đi. Anh không muốn được ở bên cạnh chị ấy sao?''
Dù Issa biết Bobris là một chàng trai nhiệt quyết chỉ muốn đeo đuổi đam mê của mình và không có bất cứ điều gì có thể cản bước anh, kể cả tình yêu. Dù cậu đã biết là vậy, nhưng... cậu vẫn thấy có cái gì đó thật quá đáng.
''Anh đang thử thách cảm giác của mình!''
Issa vẫn không hiểu, nên Bobris nói tiếp trong khi Joseph chỉ im lặng lắng nghe.
''Nếu cảm giác của anh với Amyir chỉ là nửa vời, thì sau khi ước mơ của anh hoàn tất, mọi cảm xúc mà anh gọi là 'thích' sẽ biến. Còn nếu ngược lại, thì...!''
''...Cậu sẽ cầu hôn cô ấy!''
Joseph tiếp lời và nhận được cái gật đầu cùng nụ cười mỉm của Bobris. Issa vẫn ngu ngơ không hiểu gì cả.
''Tình yêu mà cũng cần thử thách sao? Nếu em thích người ta, em sẽ muốn gặp người đó đến không chịu nổi, muốn người đó chạm vào mình thật nhiều và muốn nói 'thích' người đó mỗi ngày!''
''Và nếu sau thử thách về khoảng cách mà cảm giác đó vẫn còn, thậm chí là mãnh liệt hơn thì em đã có thể mạnh dạng biến người ấy thành của mình rồi!''
Bobris nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ hi vọng. Issa nhìn anh, thật sự lúc này Bobris nửa vời cậu vẫn thường biết trở thành một người đàn ông đích thực, Issa lặp lại câu nói của anh.
''Tình yêu khiến một chàng trai thay đổi!''
''Theo một hướng tích cực hơn!''
Joseph nói thêm cho tròn ý. Cả ba cùng nhau cười ngốc nghếch dưới ánh chiều rực rỡ.
''Đến khi đó anh sẽ tặng Amyir một chậu xương rồng nở hoa!''
''Eo ơi! Tại sao lại là xương rồng. Ý anh là chị ấy gai góc và đau đớn à?''
Issa méo mặt nói và nhận một cái cốc từ phía Bobris. Joseph hả hê giải thích.
''Ngốc! Trong ngôn ngữ loài hoa, hoa xương rồng mang thông điệp 'hãy đến và mang em đi' đấy!''
''Phải! Anh muốn Amyir vươn cánh tay ra đem anh đến một phương trời hạnh phúc chỉ có đôi ta!''
Bobris ôm lấy hay cánh tay mình, nói thật lớn những mộng tưởng xấu xa.
''Thấy ớn quá!''
Joseph và Issa tặng cho anh một cú đá để Bobris lăn xuống đồi cho tỉnh táo lại. Tiếng quát tháo và những tiếng cười đùa rộn rã cả một buổi chiều yên ả.
...
Ngày trọng đại đã đến, hôm nay bệnh xá nghỉ một ngày, cả thị trấn được mời chung vui trong ngày quan trọng của con gái lão ngư dân trên đồi và anh thầy thuốc điển trai. Trên con đường trải đầy hoa lưu li thơm ngát, mọi người rộn ràng múa hát trong tiếng kèn tiếng trống hoan hỉ. Không khí tưng bừng như ngày đón năm mới.
''Tại sao thị trấn này một nhà kết hôn là y như rằng có lễ hội thế?''
''Tục của làng này mà! Issa, áo em bị lệch rồi, lại đây chị sửa lại cho!''
Hôm nay không một thầy thuốc nào mặc đồng phục cả. Mọi người ở bệnh xá đều thay trang phục đẹp nhất trong tủ đồ của mình để đón chờ ngày này. Riêng Issa thì không có lựa chọn, cậu phải mặc theo quy định của các chị, kể cả cô dâu Eve. Một tấm áo lanh dài đính vài hột cườm lấp lánh, trang sức đầy đủ, hai chiếc lắc chân reo ngân nga theo mỗi bước đi và một vòng hoa lưu li trên đầu- chủ đề của buổi tiệc cưới.
''Ok! Em ra gặp các anh được rồi! Không được tiết lộ cô dâu cho bọn họ biết nghe chưa?''
Issa bĩu môi đi thoáng qua, cậu nhìn thấy Eve trong bộ fulias* màu trắng làm từ lông cừu, trang sức lấp lánh nhiều màu sắc và khuôn mặt xinh đẹp mờ ảo sau bức màng che mặt mỏng. Quả là tâm điểm của ngày hôm nay.
(*váy truyền thống bó sát cơ thể của phụ nữ Ai Cập cổ đại)
''Nè nhóc, giữ cho kĩ! Làm mất là chết nghe chưa!''
Joseph đứng trước mặt Issa lúc nào không hay, đưa cho cậu một chiếc nhẫn vàng lấp lánh những viên hồng ngọc.
''Wow! Anh làm gì kiếm ra nhiều tiền mà mua được của hồi môn này chứ?''
Cậu reo lên trước độ xinh đẹp của chiếc nhẫn, ngắm nghía mãi. Joseph nở lỗ mũi, đắc ý nói.
''Có gì đâu! Anh chỉ chữa khỏi bệnh cho một thợ vàng kim và khi ông ta biết anh sắp cưới vợ đã tặng anh chiếc nhẫn này!''
''Em sẽ giữ cẩn thận!''
''Nhớ đó nha! Buổi lễ sẽ được cử hành khi mặt trời lặn, từ giờ đến đó ráng giữ nhé nhóc!''
''Anh cứ tin ở em! Giờ em đi ăn đây!''
Hiện chỉ mới giữa ban chiều, nắng đã nhạt dần để những cơn gió trong lành thổi qua. Issa có thời gian để đi khỏa lấp cái bụng trống rỗng của mình nên cậu đến chỗ soạn bàn tiệc để ăn vụn.
...
''Hức! Sao nó ngon thế?''
Cậu reo lên khi ăn vụn được miếng thịt viên ngon lành. Bà đầu bếp hiền từ nói.
''Đừng để mùi khói chạm vào lễ phục kẻo gây mùi khó chịu đấy!''
''Dì yên tâm, có nến hương của chị dâu tương lai rồi nè, dì cần không con cho một cái!''
''Hai cái đi rồi dì cho nhóc một đĩa đầy!''
''Duyệt!''
Cuộc giao dịch thành công. Issa bê một đĩa đầy chạy đi thu thập những món khác, cố làm cho đầy tay rồi đến một nơi yên tĩnh mà hưởng thức. Cậu chọn bên con sông rộng lớn, một nơi nằm bên ngoài thị trấn những một trăm bước chân của cậu.
''Ah! Cảnh đẹp, gió thổi mát mẻ, tiếng nước chảy du dương...hoàn hảo!''
Issa bắt đầu hưởng thức những món ăn thơm ngon mình thu thập được cùng một chai rượu nho. Dù gì Joseph đã cam kết sẽ để cậu ăn gì cũng được nên Issa sẽ còn lấy nữa, có khi sẽ là một nửa chiếc bánh cưới cũng nên. Cậu phì cười trước suy nghĩ này.
Rồi Issa lấy ra trong áo chiếc nhẫn của Joseph được cậu xỏ bằng một sợi lanh đeo lên cổ. Issa đưa chiếc nhẫn lên những tia nắng, những viên hồng ngọc lấp lánh mà thích mắt, cậu bắt đầu nghĩ ngợi
Rồi sẽ có một ngày anh Bobris sẽ cầu hôn chị Amyir bằng chiếc nhẫn như thế này. Rồi đến chị Julier cũng sẽ nhận một chiếc nhẫn giống vậy từ hôn phu của chị ấy. Cuối cùng là mình...?!
Có thứ gì đó vừa đâm vào ngực trái của Issa, một cơn nhói. Tại sao cậu lại thấy có chút buồn lẫn nghẹn ngào đến như vậy. Issa sẽ trưởng thành như các anh chị của mình, sẽ kết hôn với cô gái mình yêu, sẽ cùng cô ấy nuôi dạy những đứa con có khuôn mặt giống mình và nhìn chúng trưởng thành. Những điều hạnh phúc bình dị mà ai cũng hằng mong ước tại sao lại trở nên thật lạ lẫm với cậu, Issa tự vấn.
BỘP.
''Ôi, tôi xin lỗi!''
Một người đàn ông xách nước vô tình va trúng cậu. Issa ngơ ngác sau khi trở lại thực tại từ những dòng suy nghĩ, rồi vô thức hét toáng lên.
''GYAAAA...!''
Chiếc nhẫn rơi khỏi tay Issa cùng lúc với sợi lanh vừa đứt, chiếc lăn mãi làm cậu không thể đuổi theo kịp và...'tủm', chiếc nhẫn rơi xuống sông Nile. Issa đứng chết trâng trên bờ, cứng đơ như một pho tượng. Đúng ba mươi giây sau, Issa tuôn ra một tràn dài...
''Đồ ăn hại Issa, tối ngày đầu óc trên mây. Giao có cái nhẫn mà cũng giữ không xong, tối ngày chỉ biết lo ăn, rồi giờ sao, lột đồ nhảy xuống kiếm à. Mày có biết sông Nile bự bây lớn không, khác nào mò một hạt đậu giữa sa mạc...! Chết! Cú này là chết! Nhảy xuống sông đi cho rồi, mày không đáng làm đàn ông chút nào, chết đi Issa, chết đi, chết đi! Nhảy xuống thì có cơ may tìm không thì chết...!''
Đầu óc rối loạn, tinh thần bất ổn, Issa đã đứng trên bờ vực của tuyệt vọng và cậu sẵn sàng nhảy xuống. Cơ thể cậu bắt đầu nghiêng xuống, gót chân đã rời khỏi mặt đất và khuôn mặt không còn chút cảm xúc nào cũng sắp chạm vào mặt sông Nile. Ngay trong khoảng khắt đó, cơ thể Issa dừng lại, khuôn mặt chỉ còn cách mặt nước một đốt một phân và cổ tay cậu có cảm giác bị siết chặt. Issa quay mặt lại nhìn theo cái bóng to lớn khỏa lấp cả cơ thể mình, giọng cậu run rẩy nghẹn ngào.
''Ư...ưư...! NGÀI SETH...!''
Ngay lập tức Seth giật cả cơ thể cậu lên rất nhẹ nhàng, Issa được thế ôm siết lấy thắt lưng của ngài, dụi mặt vào bụng- vì cậu chỉ cao đến đó, gào lên nức nở khiến lời nói bị rời rạc.
''Hức hức...! Tô...tôi đá...đánh rơi cá...! Tô...tôi đánh rơ...rơi cá... rồi!''
''Ta không hiểu ngươi nói gì cả? Cá?!''
Seth dùng áo choàng dính đầy cát bụi của mình bao lấy Issa, bàn tay to lớn đen ngòm xoa xoa mái tóc rực đỏ. Cậu cố nói thật rành mạch.
''Nhẫ...nhẫn! Chiếc nhẫ...nhẫn, nó...!''
Lời còn lại bị những tiếng hút hít khỏa lấp, Issa chỉ biết chỉ tay xuống mặt sông, đầu vẫn dụi vào bụng của vị thần to lớn. Seth xem ra đã hiểu vấn đề, nói.
''Ngươi đánh rơi một chiếc nhẫn xuống đó?''
Cậu gật đầu. Ngài phà hơi vào ánh nắng cam của buổi xế chiều, xem ra ngài biết nên làm gì. Seth huýt một tiếng sáo, lúc lâu sau mặt nước bắt đầu có những dợn sóng kì lạ, rồi tiếp đó là một con cá sấu khổng lồ trồi lên từ dưới sông. Issa nghe thấy tiếng nước động, lén nhìn thử thì nhảy cẫn lên siết chặt lấy cổ Seth, mặt cắt không một giọt máu. Con cá sấu có một cái hàm bự đến mức có thể nuốt chửng mười vị thần cỡ Seth.
''Aaaaaaaaa....!''
''Ngươi xem có chiếc nhẫn nào lọt xuống dưới không, đem hết lên đây.''
Thần Bão tố ra lệnh và con cá sấu tỏ vẻ hiểu những gì ngài nói, nó nhảy lại xuống sông. Một lát sau nó trồi dậy, con cá sấu quá đáng sợ khiến Issa không dám bước xuống khỏi người Seth, cậu chỉ biết co rúm người trong áo choàng của ngài. Một luồng ánh sáng bao quanh con cá xấu và nó biến thành một cơ thể to lớn ngang tầm Seth với một chiếc sọ cá sấu trên mặt, rồi hắn khạc ra một thứ gì đó.
''Đây!''
Issa rụt rè nhìn trên tay vị thần, chiếc nhẫn cậu đánh rơi vừa nãy. Issa mừng rỡ nhận lại nó bằng cả hai tay.
''Cám ơn ngài rất nhiều, ngài...!
''Sobek!''
Vị thần tiếp lời.
Sobek- thần của của sông Nile và thần quân đội, mang hình hài là cá sấu. Thần phì cười nói.
''Gì đây? Sở thích mới của cha à!''
''Cha?''
Issa ngạc nhiên nhìn Seth, ngài chỉ tặc lưỡi nhìn sang hướng khác. Sobek nói thêm.
''Mẹ ta là Neith đó! Ngươi không biết sao, loài người?''
''Thôi đi, Sobek!''
Seth gắt gỏng. Ngài không muốn con trai mình tiếp tục câu chuyện mình không muốn nói tới. Dù có vẻ thân thiện nhưng Sobek vẫn thích ăn thịt sống, như cá sấu vậy. Nên khi nhìn thấy Issa, ngài liếm môi, vờ đưa mặt vồ đến cậu cắn một cái khiến Issa giật mình siết chặt cổ Seth hơn nữa. Ngài bắn cho Sobek một ánh lườm.
''Đùa tí mà, con biết đó là của cha rồi! Thôi không có việc gì nữa thì con đi đây!''
Khi thần cá sấu nhảy xuống sông Nile mất dạng thì cậu mới dám thả tay ra khỏi cổ Seth, lòng vẫn còn thấp thỏm. Dù vậy, Issa vẫn cứ đùa.
''Tôi tưởng ngài chỉ có nữ thần Nephthys!''
''Chuyện cũ, ngươi quan tâm làm gì?''
''Giờ ngài với nữ thần Neith thế nào rồi ạ?''
Ngài không đáp mà thẳng tay bỏ cậu xuống đất đột ngột khiến Issa nằm lăn ra đất.
''Ui! Ngài không muốn nói thì thôi!''
Cậu nặng nề ngồi dậy, chỉnh trang lại lễ phục, cũng sắp đến giờ hành lễ rồi.
''Vậy tôi đi đây! Cám ơn ngài rất nhiều!''
Seth chợt nắm lấy vạt áo Issa lại làm cậu vô thức ngã người ra sau, nhưng cậu không té vì đã có thần Bão tố giữ cậu lại.
''Để ta xem ngươi đã.''
Rồi Seth nắm hai cổ tay Issa giơ lên, để nó vươn qua đầu cậu và ngài bắt đầu quan sát. Vốn dĩ đây là lần đầu Seth thấy cậu không phải trong bộ đồng phục lam của thầy thuốc nên ngài muốn nhìn lâu hơn một chút. Ngài để ý vòng hoa trên tóc Issa.
''Hoa lưu li?''
''Oh, ngài biết nó sao?''
Ngày xưa Seth đã tặng hoa lưu li cho nữ thần Neith mà không bao giờ hiểu được ý nghĩa thật sự của nó, đến giờ cũng vậy. Giờ nhìn lại làm ngài nhớ đến khuôn mặt hạnh phúc của nữ thần.
''Tình yêu đích thực!''
Giọng thanh thót vang lên.
''Hửm?''
''Nó có nghĩ là tình yêu đích thực! Tôi cũng vừa mới biết thôi!''
Giờ thì Seth đã hiểu ra vì sao Neith lại tỏ vẻ hạnh phúc đến thế khi ngài cầu hôn nàng chỉ bằng một nhánh hoa lưu li ngài thấy ven đường.
Đúng là đàn bà, chỉ nghĩ đến mấy cái đó là hay!
Seth đúng là không quan tâm đến những thứ đại loại vậy, nhưng dù gì ngài vẫn có một chút thẩm mĩ của riêng mình. Vì vậy Seth vô tình thốt ra một câu.
''Ta thấy ngươi hợp với hoa xương rồng hơn.''
Issa nghe thế vô thức đỏ bừng mặt và cơ thể lẫn hành động bắt đầu mất kiểm soát. Cậu vã mồ hôi như tắm, vành tai đỏ lựng, nói năng lấp bấp quát thẳng vào mặt thần.
''KHÔNG CÓ! KHÔ...KHÔNG HỢP CHÚT NÀO HẾT! NGÀ...NGÀI LẦM RỒI!''
Cố hết sức vùn tay ra khỏi Seth, Issa quay lưng chạy một mạch không dám ngoảnh lại, để lại vị thần ngơ ngác không kịp tiếp thu được chuyện gì vừa xảy ra...
Hoa xương rồng? Hoa xương rồng? Ý ngài là sao hả? Sao tự nhiên mình lại...!
''Trong ngôn ngữ loài hoa, hoa xương rồng mang thông điệp 'hãy đến và mang em đi' đấy!''
Lời nói của Joseph chiều hôm đó cứ vang vọng mãi trong tâm trí Issa. Cậu che miệng lại xấu hổ, mặt cứ đỏ như gấc suốt dọc đường đến buổi lễ...
''Issa, đi đâu nãy giờ vậy?''
Amyir đứng bên bụi cỏ khô ngoài thị trấn đón Issa, cô lo lắng cho sự biến mất đột ngột của cậu.
''Em có chút rắc rối thôi!''
''Nhanh lên, buổi lễ bắt đầu rồi!''
Hai chị em chạy như bay đến quảng trường nhỏ trong thị trấn, nơi mọi người xô đẩy nhau để được tận mắt nhìn thấy cô dâu chú rể. Issa chen vào giữa đám đông, vô tình đáng rơi vòng hoa trên đầu, nhưng cậu không thể quay lại lấy được. Issa hụt hẫng tặc lưỡi, rồi cứ thế bước đi.
Cậu đã yên vị tại chỗ đứng của mình, lòng hồi hộp xen chút tiếc nuối vì đánh rơi vòng hoa lưu li mà các chị đã làm. Đang chìm trong những dòng tâm trạng ấy thì Issa nhận được cái cậu đánh rơi trở lại trên mái tóc xoăn đỏ. Cậu chỉnh lại cho đúng với vị trí ban đầu, vô thức quay lại nhìn ra sau lưng.
''Hức!''
Issa nấc lên một tiếng khi thấy bóng hình to lớn sừng sửng phía sau, thần Bão tố đang đứng lặng im nhìn cậu. Issa bắt đầu bối rối, tìm cách thoát khỏi tình trạng này.
Chắc ngài ấy giận vì mình dám quát vào mặt ngài rồi? Thần Geb ơi, cứu con!
Đúng lúc đó cậu thấy ám hiệu thông báo cậu cần đưa nhẫn cho chú rể, lập tức cậu chạy đến đưa ngay, thầm thở phào vì tránh được ánh mắt của Seth.
Sau buổi lễ là màng khiêu vũ, mọi người ai cũng tham gia nhảy múa. Dù đây là một buổi lễ rất vui nhưng vẫn không thể giấu được những giọt nước mắt. Nước mắt của người cha khi phải xa con gái, nước mắt của những anh chị đã cùng sinh sống với nhau phải nói tạm biệt để người anh tiếp tục cuộc sống riêng của mình, Issa cũng không thể kiềm được nước mắt. Cậu ngồi một góc, nhìn mọi người khiêu vũ trong niềm hân hoan, nước mắt cứ rơi mãi.
''Thôi nào nhóc, anh có đi như Bobris đâu?''
''Chỉ là... nước mắt cứ rơi thôi!''
Issa dụi mắt, nói.
Joseph vỗ vai cậu em út, cùng với đó là các anh chị khác cũng ngồi vào, đủ mặt tất cả.
''Nào nào! Ngồi yên cho họa sĩ vẽ cho đẹp vào nào!''
Bobris tạo tư thế đề nghị, mọi người đều hưởng ứng, cả Issa cũng vậy. Dù mọi người không thể ngăn những dòng lệ lại, nhưng vẫn không nén nổi niềm vui của lễ cưới. Những cảm xúc cứ thế trộn lẫn nhau làm bức tranh của họa sĩ càng chân thật...
''Woa! Anh sẽ giữ kĩ nó!''
Joseph reo hò thích thú, rồi đem khoe với cô dâu của mình.
''Issa em đi đâu đó?''
''Em đi rửa mặt thôi!''
Cậu vẫy tay xin phép, rồi nhanh chân chạy ra kênh, nơi ánh sáng lập lòe không thể với tới. Dù vừa nãy mới ôm anh chị khóc một chập, Issa vẫn cứ rơi nước mắt mãi.
''Mình ủy mị quá rồi!''
Cậu dụi mắt, thật không quen với cảnh bệnh xá của sư phụ thiếu vắng một người, rồi sẽ đến Bobris, rồi Julier, và Issa...
''Ta tưởng có chuyện vui, sao ngươi lại khóc?''
Giọng trầm vang lên trên đầu, cậu không dám để đối phương thấy khuôn mặt mè nheo của mình lúc này.
''Làm gì ngài cứ quanh quẩn ở đây vậy?''
''Sobek lo sợ ta sẽ chặn đầu nguồn sông Nile nên bảo ta hôm nay đấu với nó một trận.''
''Tôi biết ngài thắng mà! Nhẹ tay với ngài ấy thôi nhé!''
''Một trăm trận cả ngày, không một trận thắng...!''
Sobek lết ra từ bụi rậm, cơ thể tơi tả bầm tím không sót chỗ nào, run rẩy nói. Issa bất giác cười thật lớn, nói.
''Sa...sao ngài lại làm vậy? Hahaha...! Ít nhất cũng nhường ngài ấy một trận chứ!''
''Nhường là khinh thường đối thủ.''
Seth đáp và nhận lại sự uất hận của thần sông Nile. Còn cậu thì mới vừa nãy còn buồn não ruột giờ lại vui đến thế khiến chính bản thân còn thấy ngạc nhiên. Giờ thì Issa có đủ tự tin để ngẩng đầu nhìn thần Bão tố.
''Khắt nghiệt quá đi, ngài Seth à! Ngài ấy là con của ngài đó!''
Sobek đồng tình, đứng phắc dậy bế Issa lên xoay mấy vòng như chơi đùa với trẻ con, trong khi Seth vẫn còn ngẩn ra vì chuyện gì đó.
''Phải phải! Nhóc tóc xoăn nói đúng, quá đúng! Không thể đối xử với con mình như thế được, ha!''
Một cú đạp vào mặt thần Sobek khiến mặt ngài đụng đất, Issa di chuyển từ tay thần sông sang tay thần Bão tố. Cuối cùng kết thúc bằng cú đá cao làm Sobek rơi ngay xuống kênh đào, trôi ra sông Nile mà không hay biết gì. Mọi chuyện diễn ra trong tích tắt làm cậu không kịp tiếp thu được gì.
''Ngài Seth?''
''Là bản năng thôi.''
Issa ngẩng ra không hiểu, cậu quan sát Seth, rồi quyết định cởi vòng hoa trên đầu đội lên cho ngài, ngửa ra sau nhìn. Một lát thì bật cười thành tiếng.
''Chiếc sọ này không hợp với hoa chút nào!''
''Giờ ngươi mới biết sao?''
''Tôi nói chiếc sọ chứ không phải ngài!''
Bàn tay Issa vuốt một đường quanh hàm chiếc sọ lớn, nhẹ nhàng chạm đến những chiếc răng nhọn, hôn nhẹ lên sống mũi của nó trong vô thức. Bờ môi thật khẽ khàng rời ra, trán tựa lên chiếc sọ, thì thầm.
''Tôi xin lỗi vì đã vô lễ, lúc chiều và cả lúc này nữa...!''
Seth không đáp, chỉ kín đáo siết lấy cánh tay đang giữ cơ thể cậu, tay còn lại ngài chạm đến chiếc sọ.
''Ta không thể kiềm chế được rồi.''
Phút mê muội làm giọng Seth trở nên trầm thấp hơn mọi ngày, hơi thở ngài cũng dài hơn trước. Issa thấy tim mình đập liên hồi như tiếng trống trong buổi lễ ở thị trấn, mắt chăm chú nhìn mãi vào mống mắt bạc không rời. Chiếc sọ đang dần tách khỏi vành tai của Seth, một vết sẹo chạy dọc xuống mắt phải với con ngươi đen tối làm nền cho mống mắt bạc hiện ra mờ ảo.
''Issa! Issa em xong chưa?''
''Dạ...!''
Issa giật mình quay theo tiếng gọi của Julier, phút giây hồi hộp bỗng chốc bị phá vỡ. Seth dường như tỉnh dậy sau cơn mê mà để mặt nạ trở lại vị trí cũ, bỏ cậu trai trên tay xuống.
''Vâ...vậy tôi xin phép!''
''Ừm.''
''Ngài giữ gìn sức khỏe nhé!''
''Ừm.''
''Gặp ngài sau, ngài Seth!''
''Gặp sau, Issa.''
Không khí gượng gạo chưa từng thấy, cậu cúi đầu rồi chạy đi ngay. Seth giật mình, lấy vòng hoa trên đầu xuống, cả ngài và Issa đều quên mất do những phút mê man kia. Seth thở dài.
Xém chút nữa thì...!
Ngài rút cây trượng ra ấn xuống đất, hóa thành làn cát đen biến mất dạng, để lại vòng hoa lưu li nằm trên đất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top