Chap 1: Thẫn Thờ đến lạ thường
Cậu Malfoy đầy quyền lực ngồi trên cái trường kỉ ở trong phòng sinh hoạt chung, ánh mắt của hắn vô định dừng lại ở những quyển sách năm nhất cũ kĩ, úa vàng mà hắn chuẩn bị vứt đi. Dù nói là vậy, hắn vẫn lưu luyến mấy quyển sách này đến nỗi sẵn sàng giữ nó cho đến lúc rời khỏi Hogwarts.
Năm nay hắn lên đây sớm hơn mọi năm vì chúa tể hắc ám đã trở lại, ba hắn thì muốn hắn nghỉ năm nay để đi phục vụ Ngài còn mẹ hắn thì muốn hắn có thể tiếp tục sống như một thanh thiếu niên bình thường và có một năm học cũng như bao người khác. Hắn mệt lắm rồi, nhưng vì mẹ hắn, hắn chấp nhận quay lại ngôi trường quái ác này để tiếp tục theo chương trình học như bao người khác.
Dù vậy, một phần cũng là vì hắn không muốn sống trong cái cảm giác ngột ngạt như ngục tù ấy nữa. Hắn muốn được cười đùa và vui vẻ, được học cách quan tâm và yêu thương người khác như những thiếu niên đang phát triển bây giờ.
"Sao thế Drakie?" Pansy ngồi lên đùi Draco khiến hắn giật mình quay lại với thực tại, ánh mắt vô định ban nãy bây giờ còn lạnh lùng hơn.
"Anh nên lẹ lên, bà giáo McGonagall vừa cằn nhằn với em bên ngoài đấy" con nhỏ nũng nịu dựa lưng vào người hắn nhưng sự lạnh nhạt của hắn không vì vậy mà giảm đi.
''Ừ" hắn đáp lại cho có rồi cầm đống sách quay trở về phòng mình, lúc đứng dậy không quên đẩy Pansy sang một bên rồi quay đi mà không thèm nhìn nó lấy một cái.
"Nè Drakie! Anh mang đống sách cũ mèm đó đi đâu thế!" con nhỏ bực bội thét lên đầy chua chát khi nhận ra nhỏ vừa bị cho ăn bơ chỉ vì vài quyển sách giáo khoa.
Lí do duy nhất khiến cho hoàng tử nhà Slytherin yêu quý những quyển sách đến vậy chỉ có thể kể lại từ năm thứ nhất, cái năm mà cậu chàng lần đầu tiên bước chân lên chuyến tàu tốc hành đến Hogwarts.
Tất nhiên mọi chuyện không có gì để kể nếu như ngày hôm đó cậu ta không là rơi quyển sách giáo khoa của mình kế bên một cô bé trông già dặn hơn với tuổi.
Mặt búng ra sữa, bố mẹ làm chức cao và Galleon chất đống trong kho bạc là những từ đầu tiên nảy lên trong đầu mấy đứa nhóc khi thấy một chàng trai tóc bạch kim bước lên toa tàu, theo sau là lũ "vệ sĩ" lúc nào cũng đeo bám.
Có thể nói, cả đời tên nhóc này chưa từng biết cúi đầu trước một ai cho đến khi đụng trúng một cô bé trên đường đi về toa tàu của mình.
"Mù sao!" cậu ta vừa hét vừa lấy tay xoa xoa cái trán đỏ rực do cú va chạm của mình.
"Xin lỗi" cái giọng ngọt ngào ấy vang lên, đánh tan sự tức giận trong cơ thể Draco, từ khi nào, cái tên quý tử kiêu ngạo ấy đã biết cúi mặt, e thẹn nhìn xuống sàn tàu. Tai của cậu ta đột nhiên đỏ lên khi vô tình bắt gặp ánh mắt hạt dẻ to tròn đang nhìn cậu
"Cậu... Cậu có đau ở đâu chứ? Tôi xin lỗi" lần đầu tiên trong cuộc đời nó biết xin lỗi ai đó. Câu nói ấy làm cho đám vệ sĩ đứng sau nó phải há mồm trợn mắt. Nếu có thêm ai đó ở đây thì điều này đã được ghi vào sách sử của giới phép thuật rồi.
"Tôi ổn... Cậu có thấy con cóc nào chạy ngang qua đây chứ? Tôi đang tìm nó cho cậu bạn của mình" cô bé ấy nhẹ nhàng đáp lại., giọng nói như một bản nhạc du dương cứ chạy qua chạy lại trong đầu chàng quý tử.
"Tôi không..." cậu bé ngập ngừng đáp.
"Vậy sao, mấy cậu có thấy không?" cô bé quay sang đám cận vệ và hỏi, bọn chúng nhanh chóng lắc đầu khiến ánh mắt to tròn dần sụp xuống và trở lên ỉu xìu.
"Ừm... Tôi phải đi đây..." cô bé ấy vẫy tay rồi luồn qua chỗ hở duy nhất ở hành lang con tàu.
Draco nhìn theo, ánh mắt thể hiện rõ sự tiếc nuối vì chưa kịp hỏi tên cô bé ấy. Mái tóc hương bạc hà cứ thoang thoảng xung quanh và nỗi nhớ da diết cứ đeo bám chàng trai mới lớn suốt cả đoạn đường dài.
Để rồi một phút hụt hẫng khi biết cô là một muggle, hụt hẫng khi cô làm bạn với Harry Potter và tên phản bội dòng máu Ron Weasley, rồi sau đó là thất vọng khi cô bé được phân loại vào nhà Gryffindor, cái nhà xấu xí và đánh khinh ấy.
"Nè Draco dễ 'thưng' đáng 'iu' của Pansy ơi" Blaise dùng cái nĩa chọc vào má Draco khiến nó đau đớn một lần nữa quay trở lại thực tại xám xịt.
"Bé yêu đang nghĩ gì thế? Bé nhìn chằm chằm tô cháo yến mạch này cả 15 phút rồi đó" cậu ta giả giọng Pansy mà tỏ ra nũng nịu với Draco khiến dây thần kinh của hắn như bị đứt ngang.
"Cái tên này!" hắn nâng giọng rồi vẫy đũa làm cho tô súp nằm trọn trên mặt Blaise Zabini.
"Cái quái... Mày làm sao thế Draco, cả ngày hôm nay mày đã tỏ ra như thằng mất hồn rồi giờ còn úp súp lên mặt tao!" cậu ta tức giận đập mạnh vào cái bàn gỗ nhưng ánh mắt hình viên đạn của Draco làm cho con hổ ấy trở lại làm con mèo.
"Im đi" hắn lạnh lùng nói, giọng đã bình tĩnh hơn phần nào.
Đâu ai biết biết rằng tảng băng ấy đang giằng co giữa lí trí và con tim. Hắn chắc rằng mình không thích Máu Bùn nhưng hắn cũng... Hắn không biết... Hắn không biết gì cả.
"Draco, theo ta" giáo sư Snape với cái áo choàng quen thuộc từ đâu đột nhiên đến sau lưng hắn mà gọi hắn theo ông. Cái mũi to khểnh của ông phập phồng như thể ông đang rất vội vàng.
Ông dẫn hắn đến phòng dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám và bảo nó ngồi xuống một cái ghế ở đầu dãy. Ông thở dài não nề, dường như một dòng suy nghĩ rối ren đang bó chặt vào cổ ông khiến ông khó thở hơn bao giờ hết. Sau vài phút ổn định nhịp thở, cuối cùng giáo sư Snape cũng bắt đầu mở miệng để trao đổi với hắn.
"Nhiệm vụ lần này, trò có thể tự làm được chứ?" ông hỏi một cách rất bình thường nhưng lại khiến cho hắn kích động đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
"Ý thầy là tôi không thể thực hiện được cái việc cỏn con ấy?" hắn lại nâng giọng lên, bực bội nạt người thầy đứng đối diện với hắn "tôi nói thầy biết, đây là việc của tôi! Là con đường duy nhất tôi có thể đi để lấy lòng Ngài"
Snape không phản ứng, dường như ông đã biết đấy sẽ là câu trả lời của nó. Ông chỉ điềm tĩnh đáp "ta có thể giúp trò"
"Không! Tôi không cần ai giúp cả! Hãy để tôi tự làm lấy việc chính Ngài đã giao cho tôi!" Draco vẫn không thể hạ cơn tức, hắn cứ để những suy nghĩ đã ám ảnh mình bấy lâu nay vuột ra ngoài mà không có sự kiểm soát.
"Mang mấy quyển sách cũ đến thư viện đi" Snape thở dài đầy mệt mỏi rồi đuổi khéo thằng nhóc đang bốc lửa kia ra ngoài.
"Này Draco, ta đã hứa với mẹ trò sẽ bảo vệ trò dù rằng thứ cần đánh đổi là tính mạng của ta" Snape thì thầm nhưng ông biết Draco cũng đã nghe được câu nói ấy.
"Thầy nói với tôi điều đó làm gì" hắn hơi quay về sau, dù biết thừa rằng ông nói vậy để hắn dừng việc mạo hiểm tính mạng lại nhưng hắn vẫn cố chấp ngoẳng mặt đi.
"Đừng làm điều gì nguy hiểm do một phút bất đồng mà để cả đời mình phải hối hận Draco ạ. Làm ơn, đừng như ta" ông nói đầy ẩn ý
Hắn không hiểu hoàn toàn câu nói của ông nhưng vấn đề là hắn chả buồn hiểu nữa.
Nếu thấy truyện hay thì cho mình xin một cái vote nha.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top