Chương 10.

Aoe ngồi một mình, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Cậu đã sớm biết, Tsurumaru nói để cậu suy nghĩ một chút, thực ra chỉ là cho cậu thêm một chút thời gian chuẩn bị tâm lý mà thôi. So với việc để Ishikirimaru thực sự biến thành một đống sắt vụn thì cậu thà tình nguyện để anh lãng quên chính mình còn hơn. Cậu nhìn Ishikirimaru đang nằm nhắm mắt trên bàn sửa chữa, dáng vẻ này cậu đã ngắm nhìn suốt từ năm 14 tuổi đến nay, là gương mặt say ngủ từng làm cậu vừa an tâm vừa lo lắng. Mà bây giờ đến khi anh mở mắt ra lần nữa, có lẽ vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy ánh mắt quen thuộc khi xưa nữa.

Tsurumaru và Yagen đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Aoe đã thay áo thí nghiệm, đeo găng tay. Đối phương quay đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc dị thường.

- Để tôi tự mình tháo chíp ra.

Tsurumaru gật đầu.

Ishikirimaru mở mắt ra, tầm mắt tập trung trên người Aoe, lộ ra nụ cười ôn hòa vốn có.

- Tôi là Ishikirimaru, xin hỏi tôi nên xưng hô với ngài thế nào?

Aoe trầm mặc một lát, mở miệng nói.

- Gọi tôi Aoe là được rồi, không cần sử dụng kính ngữ đâu.

- Tôi đã hiểu - Ishikirimaru gật đầu - Aoe.

Người máy có chip học tập độc lập và người máy bình thường có gì khác nhau chứ?

Kỳ thực, đối với đại đa số người mà nói thì cũng không có khác nhau bao nhiêu, dù sao bây giờ AI của người máy hoàn toàn có thể qua được Turing test, chỉ cần không đặc biệt chú ý, thì giữa người máy và con người cũng không hề dễ dàng phân biệt.

Đại khái chỉ là lúc Aoe công tác mệt mỏi đến ngủ gục, thì cũng chả có ai gõ cửa quấy rối cậu, để cậu có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Cũng không có ai tiện tay mua cho cậu đồ ăn, những món đồ chơi nhỏ mà cậu thích dù không cần yêu cầu mua. Lại không có ai cau mày dạy bảo cậu, nói cậu không biết biết tự chăm sóc bản thân. Thật buồn cười, rõ ràng chỉ là một người máy, mà lại dám nói chuyện với chủ nhân của mình như vậy.

Trên thực tế, người máy bị gỡ đi chip tự học, so với người máy tự chủ hành động đến có chút quá đáng trước đây thì chẳng phải dùng tốt hơn rất nhiều sao?

Lần thứ mười Ishikirimaru hoàn thành nhiệm vụ cậu giao, đúng với yêu cầu không thừa không thiếu, Aoe đã nghĩ như vậy, nghĩ thì lại cười, đối phương chỉ ngơ ra nhìn cậu, không biết cậu làm sao.

Aoe vừa cười vừa nói.

- Người máy đúng là không có cảm tình đúng không? Đã như vậy rồi thì tại sao còn muốn đi học những thứ bản thân mình không hiểu rõ? Rõ ràng nỗ lực đến làm CPU muốn sập, kết quả là chỉ cần lập trình lại một cái, thì cái gì cũng quên sạch, quên không để lại một chút dấu vết.

Ishikirimaru ngoái đầu lại.

- Nếu như vẫn còn nhớ chuyện gì đó, như vậy không phải là xóa thiếu dữ liệu sao?

- Đúng đấy, cho nên cứ xóa sạch đi là tốt nhất. Để anh không nhớ lại những câu nói trước kia nữa, cái gì mà muốn hiểu tôi, muốn làm tôi thấy hạnh phúc, đúng là nói dối không biết ngượng mồm mà... A, nếu như có thể thêm một định luật cấm người máy nói dối là tốt rồi, như vậy thì người máy sẽ càng đáng tin cậy hơn.

- Chuyện đó chắc là không được rồi, định luật về người máy không được nói dối nhất định sẽ xung đột với ba định luật kia.

- A a, tôi biết, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi. - Aoe vẫy vẫy tay, ánh sáng trong phòng không soi sáng nổi gương mặt bị tóc mái che đi hơn nửa của cậu. - Nói dối cũng không phải chuyện xấu, nếu như con người không biết nói dối thì đã bị diệt vong từ mấy vạn năm trước rồi.

Ishikirimaru nhíu mày, anh nhìn nụ cười ẩn trong bóng tối của Aoe, mở miệng nói.

- Đúng rồi, Aoe, có một chuyện tôi muốn nói với cậu. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy cậu cười, chỗ này của tôi rất đau, tự kiểm tra lại vẫn thấy không có vấn đề gì.

Aoe sửng sốt ngẩng đầu lên, cậu nhìn vào chỗ Ishikirimaru đang chỉ, vừa vặn là nơi trái tim của con người, giống y hệt lần trước, cậu còn chưa kịp trả lời, đối phương liền nói tiếp.

- Tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, thế nhưng căn cứ vào định luật thứ ba của người máy, xuất phát từ tính an toàn, sau này cậu có thể đừng cười trước mặt tôi không?

Gương mặt Aoe cứng lại, không khí giữa hai người như đã ngưng trệ suốt một thế kỷ dài, cậu nhìn hai mắt Ishikirimaru, trong đó không thấy một chút tâm cơ hay ác ý, chỉ đơn giản thuần túy như một tên người máy bình thường. Aoe đứng lên.

- Được, anh yên tâm, sau này tôi sẽ không bao giờ cười trước mặt anh nữa.

Cậu xoay người trở vào phòng mình, đóng cửa lại.

Từ trong phòng mơ hồ vang lên khóc nức nở nhẹ nhàng, mãi đến tận sáng ngày thứ hai, Ishikirimaru cũng không nhìn thấy Aoe ra ngoài.

Mấy ngày sau, chuông cửa nhà Aoe đột nhiên vang lên. Bình thường cũng không có mấy ai thăm viếng nhà cậu, Aoe nghi hoặc bật màn hình video, liền hiện ra Tsurumaru đang làm mặt kỳ quái.

- Ya! Ngạc nhiên không? Chắc anh không ngờ tôi tìm đến đây đâu nhỉ?

- Tsurumaru? - Aoe ngạc nhiên hỏi. - Sao cậu biết tôi sống ở đây?

- Kasen nói cho tôi biết. - Tsurumaru cười. - Tôi đến thăm Ishikirimaru, không biết tình trạng hiện tại của anh ta thế nào rồi?

Aoe liếc mắt nhìn người máy phía sau mình, không nói gì mà mở cửa, Tsurumaru xoa tay cảm khái khí trời thật lạnh, quay sang chào hỏi Ishikirimaru.

- Đã lâu không gặp, Ishikirimaru, bây giờ anh thế nào?

- Đã lâu không gặp Tsurumaru-san. Tôi rất ổn.

- Đừng gọi tôi là Tsurumaru-san, Tsurumaru là được rồi. Trước đây anh không có khách sáo với xa lạ như vậy, đúng không giáo sư Aoe?

Aoe tươi cười, đang muốn nói cái gì đó, nhưng dường như lại nhớ được một chuyện, ý cười trong mắt chìm xuống, xoay người muốn bỏ đi, đột nhiên bị Ishikirimaru kéo lại.

- Aoe, vừa vặn có chuyện muốn nói với cậu, hôm nay tôi theo lệ kiểm tra lại, phát hiện trong bộ nhớ vẫn còn tồn trữ một đoạn tư liệu, chưa có bị xóa đi, hiện tại cậu có muốn bỏ nó đi không?

- Không không không, - Tsurumaru lập tức xua xua tay - Giáo sư Aoe, đừng xóa, trước tiên hãy xem nó là cái gì đã chứ.

- Là một đoạn văn. - Ishikirimaru nhìn Aoe nói.

Aoe ôm tay.

- Bật lên xem thế nào.

Ishikirimaru gật gù, nhắm mắt lại, một lúc sau lại mở mắt ra, thì đã hóa ánh mắt ôn nhu mà Aoe đã cực kỳ quen thuộc.

Hoa tuyết lẳng lặng bay ngoài cửa sổ, người máy mở miệng nói ra câu đầu tiên.

- Aoe, xin đừng lấy ra chip và xóa dữ liệu của anh. Tuy rằng không biết lúc nào em mới có thể nghe những câu nói này, anh hi vọng nó không quá trễ. Anh từng nói rằng thích nhìn thấy em cười. Mỗi lần em cười, chỗ này của anh sẽ rất đau. Trước đây anh vẫn không hiểu nỗi đau là gì, bây giờ anh đã biết, đây là bằng chứng rằng anh đang sống. Dù anh không có trái tim của con người, thế nhưng với anh mà nói, con chip này chính là trái tim của anh, nên anh có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố là gì. Đau khổ này cũng là minh chứng rằng anh đang yêu một người nào đó, để anh thấy hạnh phúc, anh thích cảm giác này, giống như thích nhìn em cười vậy. Aoe, cho dù nói rằng ký ức này không chỉ chứa trong bộ nhớ, dù là con người hay người máy, cơ thể chắc chắn cũng sẽ phần nào lưu lại. Thế nhưng nếu như chip bị lấy ra, dữ liệu bị xóa mất, thì lúc đó anh đã chết rồi. Chí ít, hãy để anh sống bên cạnh em thêm một lúc, có được không?

- Đem dữ liệu này xóa đi ngay cho tôi.

- Chờ một chút! - Tsurumaru che miệng Aoe - Tại sao lại muốn xóa đi? Anh không nghe thấy Ishikirimaru nói rằng anh ta không muốn quên đi sao?

- Bây giờ nói ra chuyện này còn ý nghĩa gì nữa? - Giọng nói Aoe lạnh lẽo đến mức nghe không ra chút cảm xúc nào. - Không phải đã quá trễ rồi sao?

- Không... này, giáo sư Aoe. - Tsurumaru dừng một chút, - Nếu như tôi nói vẫn chưa muộn lắm, anh có thể đừng trách tôi vì đã tự ý lưu lại một bản sao dữ liệu không?

Aoe giật mình quay sang nhìn Tsurumaru.

- Bởi vì dữ liệu của người máy loại 42 rất quý giá mà, lúc đó tôi nghĩ cứ xóa đi như vậy thì quá đáng tiếc. - Tsurumaru gãi gãi gò má - Nên tôi và Yagen đã lưu lại một phần dữ liệu... Xin lỗi, tuy rằng giấu anh mà làm chuyện này là do tôi không đúng, nhưng bây giờ vừa vặn có thể sử dụng, đúng không?

Tsurumaru mỉm cười nhìn Aoe.

- Lần trước sau khi Yagen đưa ra phương án kia, chúng tôi đã tìm các loại CPU khác rất lâu, tôi có thể đem loại tốt nhất đến cho anh.

Lần thứ hai Ishikirimaru mở mắt ra, anh đang nằm trên giường ở nhà, nhìn thấy đôi mắt ngạc nhiên tròn xoay như mèo của Aoe đang dí sát nhìn mình chằm chằm, ngơ ra nhìn rất lâu, anh thở dài.

- Aoe.

Người đối diện ngồi thẳng lên.

- Anh thấy thế nào rồi?

- Tất cả bình thường, hơn nữa các chương trình chạy so với trước đây hình như còn nhanh hơn.

Aoe bật cười, là nụ cười xinh đẹp làm anh hoài niệm, nhưng anh vẫn đưa tay nặn nặn gò má Aoe.

- Sao em lại cười như sắp khóc đến nơi rồi thế?

Gầy quá, phải giúp em ấy bồi bổ thật tốt mới được, Ishikirimaru nghĩ. Aoe lại một lần nữa nhào tới ôm lấy anh, chẳng được bao lâu, anh cảm giác vai áo của mình ướt sũng.

Ishikirimaru ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ về.

- Không có chuyện gì, anh đã trở về, Aoe. Anh nhớ tất cả những chuyện xảy ra, bao gồm cả thời gian anh bị rút chip. Những lời khi đó anh nói có lẽ thật quá đáng, xin lỗi em.

- Không sao.

Anh nghe thấy giọng buồn buồn.

- Ishikirimaru, chúng ta... làm người yêu đi.

- Hả?

- A, không đúng, em lẽ ra phải nói như thế này. - Aoe ngẩng đầu lên - Em yêu anh, anh có thể trở thành người yêu của em không?

- Aoe, anh là người máy.

- Vậy thì đã sao? Nhưng em yêu anh mà. - Aoe bĩu môi, - Anh không yêu em à?

- Anh yêu...

Anh còn chưa nói hết, Aoe đã tiến đến hôn anh. Ban đầu chỉ là cảm giác môi kề môi như muốn thăm dò, nhưng khi người kia vừa đáp lại, thì liền bạo dạn duỗi đầu lưỡi ra.

Ishikirimaru giữ chặt đầu Aoe, ấn cho nụ hôn càng sâu thêm. Cái giường này thật đúng là quá thuận tiện cho những việc họ muốn làm. Aoe bị hôn đến quên cả trời đất, cả người mềm nhũn đổ sập. Cậu nghĩ thầm, cái chip học tập này cũng không phải đồ tốt, thế quái nào chuyện hôn môi này đối phương lại có thể học nhanh như vậy? Rõ ràng cậu còn tưởng quyền chủ đạo vẫn nằm trong tay mình cơ mà.

Hôn môi với người máy xác thực không hề giống với việc khi làm chuyện này với con người, chẳng hạn như cái cảm giác ấm áp mềm mại ấy. Nhưng được Ishikirimaru hôn so với người khác lại có quá nhiều khác biệt.

So với người máy và con người, thì chuyện yêu và không yêu mới là khác biệt lớn nhất.

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top