Chương 51: Cuộc Chạm Trán Kinh Hoàng
Ánh sáng lạnh lẽo của Thanh Huyết Kiếm lóe lên trong bóng tối, tạo thành một đường sáng sắc bén chém thẳng vào những kẻ áo choàng đen. Tiếng kim loại va chạm vang lên, cùng với những luồng linh lực đan xen trong không khí.
Bùi Tiền lao lên, động tác nhanh nhẹn như mãnh hổ vồ mồi. Thanh Huyết Kiếm trong tay anh tạo ra những đòn tấn công mạnh mẽ, khiến những kẻ áo choàng đen phải chật vật chống đỡ.
Tuy nhiên, anh nhanh chóng nhận ra rằng đối thủ không phải những kẻ tầm thường. Bọn chúng di chuyển không theo quy luật, linh lực phát ra từ cơ thể lại mang một loại tà khí khiến người ta cảm thấy bất an.
"Cẩn thận!" Lâm Thanh hét lớn, vung kiếm đỡ lấy một đòn tấn công từ phía sau Bùi Tiền.
"Ta biết," Bùi Tiền đáp, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng.
Những kẻ áo choàng đen dường như không cảm thấy đau đớn. Dù bị Thanh Huyết Kiếm chém trúng, cơ thể chúng chỉ khựng lại một lúc rồi tiếp tục lao tới như những con rối không hồn.
"Chúng là gì vậy?" Lâm Thanh hỏi, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
"Có lẽ là những kẻ đã bị biến đổi bởi tà thuật," Bùi Tiền nói, giọng đầy căng thẳng. "Chúng không còn là con người nữa."
Bùi Tiền vận linh lực vào Thanh Huyết Kiếm, ánh sáng đỏ từ thanh kiếm càng thêm rực rỡ. Anh chém ra một nhát, tạo thành một làn sóng linh lực quét qua đám người áo choàng đen, khiến chúng bị đẩy lùi vài bước.
"Chúng ta không thể kéo dài ở đây được," anh nói. "Cần phải tìm cách rút lui."
"Ngươi định đi đâu? Phía sau cũng bị chặn rồi!" Lâm Thanh hét lên, chỉ tay về phía lối ra đã bị bao vây.
"Không có lựa chọn nào khác," Bùi Tiền đáp, ánh mắt lóe lên vẻ quyết tâm. "Chúng ta phải phá vòng vây."
Bùi Tiền dẫn đầu, Thanh Huyết Kiếm trong tay như một ngọn lửa bùng cháy, chém ra từng nhát kiếm mạnh mẽ mở đường. Lâm Thanh bám sát phía sau, linh lực của cô kết hợp với kiếm pháp tinh tế tạo thành một lá chắn vững chắc, bảo vệ cả hai trước những đợt tấn công không ngừng nghỉ.
Cả hai lao qua từng lớp kẻ thù, nhưng cứ mỗi lần họ hạ gục được một tên, hai tên khác lại xuất hiện, như thể kẻ địch là một dòng sông không bao giờ cạn.
"Chúng ta không thể tiếp tục thế này!" Lâm Thanh nói, hơi thở dồn dập. "Nếu cứ chiến đấu mãi, linh lực của chúng ta sẽ cạn kiệt trước khi ra khỏi đây."
"Ta có một cách," Bùi Tiền nói, giọng trầm thấp.
"Cách gì?"
"Ngươi hãy lùi lại," anh nói, ánh mắt trở nên sắc bén. "Ta sẽ sử dụng toàn bộ sức mạnh của Thanh Huyết Kiếm."
"Ngươi điên rồi sao?" Lâm Thanh kêu lên. "Ngươi không thể kiểm soát nó hoàn toàn! Nếu ngươi thất bại, chính ngươi sẽ bị nó nuốt chửng!"
"Ta biết," Bùi Tiền nói, ánh mắt kiên định. "Nhưng nếu không làm vậy, cả hai chúng ta đều sẽ chết ở đây. Ta không còn lựa chọn nào khác."
Lâm Thanh do dự, nhưng cuối cùng cũng lùi lại, ánh mắt đầy lo lắng.
Bùi Tiền hít một hơi sâu, tập trung toàn bộ linh lực vào Thanh Huyết Kiếm. Thanh kiếm bắt đầu rung lên, phát ra một luồng sáng đỏ rực, như muốn bùng nổ.
"Thanh Huyết Kiếm, hãy giúp ta!" anh hét lớn, vung kiếm chém ra một nhát toàn lực.
Luồng sáng đỏ từ thanh kiếm bùng nổ, quét qua toàn bộ không gian, cuốn phăng tất cả những kẻ áo choàng đen đứng trong phạm vi. Tiếng hét kinh hoàng vang lên, trước khi tất cả chìm vào yên lặng.
Khi ánh sáng tan biến, Bùi Tiền gục xuống, hơi thở dồn dập. Anh cảm thấy cơ thể mình như bị rút cạn sức lực, nhưng ít nhất, họ đã thoát khỏi vòng vây.
"Ngươi ổn chứ?" Lâm Thanh chạy lại, nâng anh dậy.
"Ta ổn," Bùi Tiền đáp, giọng yếu ớt. "Chúng ta cần rời khỏi đây ngay, trước khi có thêm kẻ đến."
Lâm Thanh gật đầu, dìu anh rời đi.
Ở một nơi khác trong Đại Thư Viện, người đàn ông già nua đang nhìn vào quả cầu pha lê, vẻ mặt trầm ngâm.
"Hắn đã sử dụng sức mạnh của Thanh Huyết Kiếm, nhưng vẫn còn sống," ông ta lẩm bẩm. "Thú vị. Rất thú vị. Có lẽ hắn thực sự là người ta đang chờ đợi."
Ông ta đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo. "Nhưng để chắc chắn, ta cần thử thách hắn thêm một chút nữa."
Ông ta phất tay, và từ trong bóng tối, những bóng người mới xuất hiện, sẵn sàng cho cuộc săn tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top