Chương 42: Cuộc Đối Đầu Với Hắc Mộc Thú


Hắc Mộc Thú gầm vang, khiến cả khu rừng rung chuyển. Lớp vảy đen bóng của nó phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí.

"Cẩn thận! Con thú này không phải loại bình thường," Lâm Thanh nói, lập tức tung ra một lá bùa, tạo thành một vòng bảo vệ ánh sáng xung quanh cả hai.

Bùi Tiền siết chặt thanh kiếm, ánh mắt tập trung. "Ta sẽ thu hút sự chú ý của nó. Ngươi tìm cơ hội tấn công vào điểm yếu."

Hắc Mộc Thú không để họ chuẩn bị lâu hơn. Nó lao tới như một cơn lốc, mỗi bước chân khiến mặt đất rung chuyển. Với một cú vung móng vuốt, nó chém thẳng vào Lâm Thanh, nhưng lớp bảo vệ từ bùa chú chặn đứng đòn tấn công, tạo ra một vụ nổ ánh sáng nhỏ.

"Để ta xử lý nó!" Bùi Tiền lao tới, vận toàn lực vào thanh kiếm. Nhát chém của anh như một tia sét xé toạc bóng tối, nhắm thẳng vào cổ của Hắc Mộc Thú.

Con thú phản ứng nhanh hơn dự đoán. Nó nghiêng đầu, tránh được đòn tấn công, rồi quật đuôi vào người Bùi Tiền. Anh kịp đưa kiếm chắn, nhưng sức mạnh khủng khiếp từ cú quật khiến anh lùi lại vài bước, bàn tay tê rần.

"Lớp vảy của nó quá cứng!" Bùi Tiền hét lên.

"Nhắm vào mắt và miệng của nó! Đó là những chỗ yếu!" Lâm Thanh vừa nói vừa kích hoạt thêm một loạt bùa, tạo ra những tia sáng vàng tấn công liên tiếp vào đầu Hắc Mộc Thú.

Những tia sáng trúng vào mắt con thú, khiến nó gầm lên đau đớn. Lợi dụng cơ hội, Bùi Tiền lao tới, thanh kiếm xoay tròn với tốc độ kinh hoàng, nhắm thẳng vào cổ họng nó.

Nhát kiếm chạm vào da thịt, nhưng chỉ làm rách một lớp vảy mỏng. Con thú gầm vang, há miệng phun ra một luồng khói đen dày đặc.

"Lùi lại!" Lâm Thanh hét lớn, tung một lá bùa khác, tạo ra một tấm chắn ngăn luồng khói lan tới.

Khói đen bị chặn, nhưng cả hai đều biết họ không thể duy trì lâu hơn nếu chỉ phòng thủ.

"Chúng ta phải kết thúc nhanh," Lâm Thanh nói, mồ hôi lấm tấm trên trán. "Ta có một cách, nhưng cần thời gian để chuẩn bị."

"Ta sẽ giữ chân nó!" Bùi Tiền đáp, ánh mắt kiên định.

Lâm Thanh nhanh chóng lùi lại phía sau, rút ra một lá bùa lớn hơn với những ký tự cổ phức tạp. Cô cắn ngón tay, dùng máu để vẽ thêm những đường nét cuối cùng trên lá bùa, trong khi miệng lẩm nhẩm một câu chú.

Ở phía trước, Bùi Tiền không ngừng di chuyển. Anh liên tục tấn công, tận dụng mọi cơ hội để làm phân tán sự chú ý của Hắc Mộc Thú.

Con thú ngày càng trở nên hung dữ, các đòn tấn công của nó mạnh mẽ và dồn dập hơn. Bùi Tiền bắt đầu cảm nhận được sức nặng trong từng cú vung kiếm, nhưng anh không dừng lại.

"Xong rồi!" Lâm Thanh hét lớn.

Cô giơ cao lá bùa, kích hoạt nó bằng một luồng linh lực mạnh mẽ. Ánh sáng từ lá bùa bùng lên, chiếu sáng cả khu rừng.

"Bùi huynh, lùi lại!"

Bùi Tiền lập tức nhảy ra xa. Lá bùa trong tay Lâm Thanh phóng lên trời, rồi hóa thành một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ, lao thẳng xuống Hắc Mộc Thú.

Con thú gầm lên, cố gắng né tránh, nhưng thanh kiếm ánh sáng quá nhanh. Nó xuyên qua lớp vảy cứng rắn, đâm thẳng vào tim của con thú.

Hắc Mộc Thú kêu lên một tiếng cuối cùng, rồi đổ gục xuống. Cơ thể khổng lồ của nó từ từ tan biến, chỉ để lại một viên ngọc đen lấp lánh nằm trên mặt đất.

Bùi Tiền tiến lại gần, nhặt viên ngọc lên. Anh cảm nhận được luồng khí tà ác từ viên ngọc, nhưng nó yếu hơn nhiều so với viên mà anh đang giữ.

"Viên ngọc này... là một phần của trận pháp khác," anh nói.

"Chắc chắn là như vậy," Lâm Thanh đáp, thở phào nhẹ nhõm. "Có lẽ mỗi trận pháp đều có một thần thú bảo vệ như thế này. Nếu muốn ngăn chặn toàn bộ kế hoạch của bọn chúng, chúng ta phải phá hủy tất cả các trận pháp và thu thập toàn bộ những viên ngọc."

"Không chỉ vậy," Bùi Tiền nói, ánh mắt nghiêm trọng. "Chúng ta còn phải tìm hiểu xem ai là kẻ đứng sau giật dây tất cả chuyện này."

Họ đứng đó một lúc, nhìn viên ngọc đen trong tay Bùi Tiền. Trong lòng họ đều biết rằng, cuộc hành trình này ngày càng trở nên nguy hiểm hơn. Nhưng cả hai đều quyết tâm không dừng lại.

"Đi thôi," Bùi Tiền nói. "Còn nhiều việc phải làm."

Cả hai quay lưng, tiếp tục bước sâu hơn vào bóng tối của Hắc Mộc Sâm Lâm,

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top