Chương 36: Cơn Sóng Dữ


Sau khi rời khỏi thung lũng, Bùi Tiền và Lâm Thanh tiếp tục hành trình, không hề giảm tốc độ. Dù trận chiến vừa qua là một thắng lợi lớn, nhưng cả hai đều biết rằng các thế lực thù địch sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Lâm Thanh thở dài, nhìn sang Bùi Tiền. "Tiền huynh, ngươi biết điều gì khiến ta lo nhất không?"

Bùi Tiền không quay lại, giọng vẫn điềm nhiên: "Ngươi lo rằng bọn chúng sẽ tăng cường sức mạnh, và kẻ tiếp theo ta đối mặt sẽ không dễ đối phó như Tạ Cương."

"Không sai," Lâm Thanh gật đầu. "Hoắc gia và Lý gia chắc chắn đã biết chuyện này. Nếu bọn chúng dốc toàn lực, chúng ta khó lòng cầm cự."

"Ta không sợ," Bùi Tiền đáp, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. "Càng áp lực, ta càng mạnh. Nếu chúng muốn thử, ta sẽ cho chúng thấy sự hủy diệt thật sự."

Lâm Thanh mỉm cười khổ sở. "Lần nào cũng nghe ngươi nói vậy, nhưng thật ra ta cảm thấy lo hơn là an tâm."

Hai ngày sau, họ đến một thị trấn nhỏ nằm dưới chân dãy núi Tuyết Lam. Đây là một nơi hẻo lánh, ít người qua lại, nhưng lại là nơi tốt để che giấu hành tung và hồi phục sau những trận chiến liên miên.

Khi bước vào thị trấn, cả hai nhanh chóng nhận ra không khí ở đây khác lạ. Những ánh mắt tò mò, xen lẫn sự lo lắng của dân chúng, như thể nơi này vừa trải qua một biến cố lớn.

Họ dừng chân tại một quán trọ nhỏ. Sau khi đặt phòng, Lâm Thanh hỏi thăm chủ quán về tình hình thị trấn.

"Thời gian gần đây, có một đám người lạ mặt thường xuyên xuất hiện quanh đây," chủ quán trầm giọng nói. "Bọn chúng mặc y phục đen, mang theo khí tức rất đáng sợ. Dân làng chúng tôi không dám lại gần."

"Người của gia tộc nào sao?" Lâm Thanh hỏi.

Chủ quán lắc đầu. "Không biết. Nhưng nghe nói chúng đi tìm thứ gì đó trong núi Tuyết Lam."

Nghe đến đây, Bùi Tiền và Lâm Thanh liếc nhìn nhau. Cả hai đều hiểu rằng đây không phải là chuyện trùng hợp.

"Có lẽ đây chính là cơ hội để chúng ta ra tay trước," Bùi Tiền nói, giọng trầm nhưng đầy quyết đoán.

Đêm đó, sau khi nghỉ ngơi, hai người lên đường tiến vào núi Tuyết Lam. Cả vùng núi phủ đầy tuyết trắng, cây cối khẳng khiu bị gió rét làm đóng băng.

Họ di chuyển trong im lặng, dùng linh lực để che giấu khí tức. Sau vài giờ tìm kiếm, cả hai dừng lại khi phát hiện ánh sáng lập lòe từ một khe núi hẹp.

"Chúng ở đây," Lâm Thanh thì thầm.

Họ tiến gần hơn, nép mình vào những tảng đá lớn để quan sát. Trong khe núi, một nhóm người mặc áo đen đang tụ tập xung quanh một trận pháp phức tạp. Ánh sáng từ trận pháp phát ra, khiến cả khu vực chìm trong luồng khí tức lạnh lẽo và tà ác.

"Đây là một trận pháp phong ấn," Lâm Thanh nói nhỏ, ánh mắt căng thẳng. "Bọn chúng đang cố giải phong ấn thứ gì đó."

"Không cần biết là gì, chúng ta phải ngăn cản," Bùi Tiền nói, bàn tay siết chặt chuôi kiếm.

"Ngươi chắc chứ? Đám người này không đơn giản."

"Ta chưa bao giờ chắc chắn hơn lúc này."

Bùi Tiền và Lâm Thanh nhanh chóng chia nhau hành động. Lâm Thanh dùng ám khí phá hủy các vật dẫn xung quanh trận pháp, làm nó chập chờn và kém ổn định.

"Có kẻ tập kích!" Một tên hét lên, nhưng ngay lập tức bị Bùi Tiền chém gục.

Cả nhóm người áo đen rút vũ khí, lao vào chiến đấu. Dù chúng đông và có tổ chức, nhưng dưới sức mạnh vượt trội của Bùi Tiền, chúng nhanh chóng thất thế.

Trong lúc giao chiến, một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt sắc lạnh bước ra từ trung tâm trận pháp.

"Bùi Tiền," hắn cười nhạt. "Cuối cùng ta cũng gặp được ngươi."

"Ngươi là ai?"

"Không cần biết. Chỉ cần biết rằng ngươi sẽ không sống sót rời khỏi đây."

Hắn giơ tay, từ trong không gian xuất hiện một luồng khí màu tím đen, mang theo sát khí dày đặc.

"Quỷ Ảnh Hồn Kích!"

Luồng khí tím đen lao thẳng về phía Bùi Tiền, mang theo sức mạnh kinh hoàng.

Bùi Tiền không nao núng. Anh vận toàn bộ linh lực, tung kiếm nghênh đón.

Ầm!

Cả hai luồng sức mạnh va chạm, tạo nên một cơn bão năng lượng quét sạch cả khu vực. Bùi Tiền bị đẩy lùi vài bước, nhưng ánh mắt anh vẫn sáng rực, không chút sợ hãi.

"Hóa ra đây là tất cả sức mạnh của ngươi? Để ta xem ngươi còn gì nữa!"

Trận chiến tiếp tục, mỗi chiêu thức tung ra đều mang theo sức mạnh hủy diệt. Nhưng Bùi Tiền dần dần chiếm thế thượng phong, đẩy đối thủ vào thế phòng thủ.

Cuối cùng, anh tung ra chiêu kiếm cuối cùng, chém thẳng vào kẻ địch.

"Chấm dứt tại đây!"

Kẻ áo đen gục xuống, máu chảy đầy đất.

Khi mọi thứ kết thúc, trận pháp cũng bị phá hủy hoàn toàn. Bùi Tiền và Lâm Thanh đứng giữa đống đổ nát, thở dốc.

"Có vẻ như thứ bị phong ấn trong trận pháp này rất quan trọng," Lâm Thanh nói.

"Không quan trọng bằng việc chúng ta còn sống để tiếp tục."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top