Chương 28: Lời Mời Bí Ẩn
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chưa kịp xua tan sương sớm, Bùi Tiền đã thức dậy. Lý Uyên, người luôn kề vai sát cánh cùng anh, cũng đã sẵn sàng. Nhưng không khí ở Bùi gia hôm nay có chút khác lạ.
Từ xa, một người hầu vội vã chạy đến, trong tay cầm một cuộn thư được niêm phong cẩn thận. "Thiếu chủ, có thư khẩn gửi đến từ Tạ gia."
"Tạ gia?" Bùi Tiền cau mày. Anh xé niêm phong, mở cuộn thư ra đọc.
Thư ngắn gọn nhưng đầy thách thức:
"Bùi thiếu chủ, chúng ta không cần đối đầu trong bóng tối. Nếu có dũng khí, hãy đến Tạ gia tham dự Yến Hội Tử Hoa, nơi các gia tộc danh giá sẽ tề tựu. Có lẽ, ngươi sẽ tìm được câu trả lời cho những nghi vấn trong lòng."
— Tạ Lâm.
"Tạ Lâm?" Lý Uyên thốt lên khi đọc xong. "Hắn là trưởng tử của Tạ gia, nổi danh xảo quyệt và nguy hiểm. Lời mời này rõ ràng là một cái bẫy!"
"Có thể là bẫy, nhưng cũng có thể là cơ hội," Bùi Tiền đáp, đôi mắt lóe lên sự sắc bén.
"Ý ngươi là..."
"Nếu Tạ gia đủ tự tin để mời ta, chúng chắc chắn đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch. Nhưng đồng thời, sự tự tin đó có thể là điểm yếu của chúng."
Lý Uyên nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng rồi im lặng. Anh hiểu tính cách của Bùi Tiền: một khi đã quyết định, không ai có thể thay đổi.
"Được rồi, nếu ngươi đã muốn đi, ta sẽ đi cùng."
"Không," Bùi Tiền lắc đầu. "Ngươi ở lại đây, giúp cha ta điều tra thêm về trận pháp. Ta không thể để Bùi gia rơi vào thế bị động."
Hai ngày sau, Bùi Tiền một mình rời khỏi Bùi gia, hướng về phía lãnh địa của Tạ gia. Đường đi qua những ngọn núi trùng điệp, cảnh sắc hùng vĩ nhưng cũng đầy nguy hiểm.
Lãnh địa của Tạ gia nằm trong một thung lũng được bao quanh bởi những dãy núi cao. Cổng chính của gia tộc này xây dựng bằng đá đen, với những hoa văn kỳ lạ và đáng sợ. Khi Bùi Tiền đến, các đệ tử Tạ gia đã chờ sẵn.
"Bùi thiếu chủ, mời đi lối này," một đệ tử nói, dẫn anh vào trong.
Bên trong, không khí rộn ràng hơn hẳn. Những gia tộc danh tiếng khác cũng đã đến, mỗi người đều mang theo khí thế riêng biệt.
Yến hội được tổ chức tại một quảng trường lớn, nơi Tạ Lâm đứng trên cao, ung dung quan sát tất cả. Hắn mặc một bộ y phục màu đen thêu hình rồng uốn lượn, ánh mắt sắc như dao.
"Bùi thiếu chủ, thật vinh hạnh khi được gặp ngươi ở đây," Tạ Lâm cất tiếng, nụ cười nham hiểm hiện rõ trên khuôn mặt.
"Ngươi mời, ta đến. Hy vọng không làm ngươi thất vọng," Bùi Tiền đáp, ánh mắt không giấu sự lạnh lùng.
"Ha ha, tất nhiên là không," Tạ Lâm cười lớn. "Nhưng yến hội này không chỉ để giao lưu. Chúng ta còn có một bất ngờ nhỏ dành cho các vị."
Hắn vỗ tay, và từ phía sau, một nhóm người xuất hiện, mang theo một chiếc hộp gỗ lớn được niêm phong cẩn thận.
"Đây là gì?" Một người trong đám đông hỏi.
Tạ Lâm cười nhạt, nói: "Một bảo vật mà Tạ gia tình cờ thu được gần đây. Nhưng có vẻ như nó cần người đủ tài năng để kiểm soát. Nếu ai có hứng thú, có thể thử sức."
Đám đông xì xào, tò mò nhìn chiếc hộp. Bùi Tiền cũng không khỏi chú ý. Luồng khí kỳ lạ tỏa ra từ hộp gỗ khiến anh cảm thấy bất an.
"Ta muốn thử," một người bước lên. Đó là Lục Phong, thiếu chủ của Lục gia – một gia tộc nổi danh về sức mạnh thể chất.
"Rất tốt," Tạ Lâm nói, ra hiệu mở hộp.
Khi nắp hộp được mở ra, một luồng khí đen lập tức phun trào, cuốn quanh Lục Phong. Anh ta hét lên đau đớn, toàn thân run rẩy trước khi ngã quỵ xuống.
"Độc vật!" Một người hét lên, lùi lại sợ hãi.
"Không phải độc vật," Tạ Lâm nói, ánh mắt lạnh lùng. "Đây là một linh khí bị nguyền rủa. Ai có thể vượt qua sự nguyền rủa của nó sẽ có được sức mạnh vô song."
Đám đông im lặng, nhưng không ai dám bước lên nữa.
"Bùi thiếu chủ," Tạ Lâm bất ngờ lên tiếng. "Ngươi có muốn thử không? Ta nghe danh ngươi là thiên tài của Bùi gia, chắc hẳn không sợ thử thách này."
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Bùi Tiền.
Anh bước lên, giọng điềm tĩnh: "Nếu ngươi đã mời, ta không ngại thử."
Luồng khí đen từ chiếc hộp bắt đầu bao phủ lấy Bùi Tiền. Nhưng khác với Lục Phong, anh không hề tỏ ra đau đớn. Thay vào đó, ánh mắt anh càng trở nên sắc lạnh, tập trung như thể đang đối đầu với một kẻ thù vô hình.
Bên trong luồng khí đen, một giọng nói vang lên:
"Ngươi... muốn sức mạnh sao? Hãy trả giá... bằng chính linh hồn ngươi."
Bùi Tiền cười nhạt. "Ngươi nghĩ mình đủ sức để lấy linh hồn ta sao?"
Ánh sáng từ cơ thể anh bất ngờ bùng lên, đẩy lùi luồng khí đen. Chiếc hộp phát ra một tiếng rít chói tai trước khi hoàn toàn im lặng.
Cả quảng trường chìm trong im lặng. Tất cả đều nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc và kính nể.
Tạ Lâm cũng không giấu nổi sự bất ngờ. "Bùi thiếu chủ quả nhiên không hổ danh."
Nhưng trong ánh mắt hắn, một tia nguy hiểm lóe lên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top