Chương 16: Ẩn Họa Trong Rừng
Ánh sáng le lói của buổi hoàng hôn xuyên qua tán cây, chiếu lên con đường mòn uốn lượn giữa núi rừng. Bùi Tiền và Lý Uyên bước đi lặng lẽ, chỉ có tiếng gió và lá cây xào xạc làm bạn đồng hành.
Lý Uyên, sau một hồi quan sát, mở lời: "Bùi huynh, ta thấy ngươi không giống người thường. Chiêu kiếm vừa rồi không chỉ có sức mạnh, mà còn mang theo khí tức đặc biệt. Là do luyện pháp môn gì vậy?"
Bùi Tiền thoáng giật mình. Anh không thể nói về Ngọc Tịnh Hồn, nên chỉ đáp: "Chỉ là tự học vài chiêu để phòng thân thôi."
Lý Uyên không hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh ta thoáng qua sự nghi hoặc. Người có thể đứng vững trước một linh thú mạnh mẽ như hắc báo không thể chỉ dựa vào kỹ năng cơ bản.
"Ngươi định đi đâu?" Lý Uyên tiếp tục hỏi, cố gắng phá vỡ không khí im lặng.
"Ta đang tìm đường đến Thánh Sơn Tịnh Nguyên," Bùi Tiền đáp, giọng bình thản.
"Thánh Sơn Tịnh Nguyên?" Lý Uyên cau mày. "Đó là nơi nguy hiểm bậc nhất trong thiên hạ. Ngươi muốn tìm chết sao?"
"Ta có lý do của mình," Bùi Tiền nói, ánh mắt sắc lạnh như muốn kết thúc câu chuyện.
Lý Uyên cười nhạt, không nói gì thêm, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy tò mò về người đồng hành này.
Khi màn đêm buông xuống, cả hai tìm được một khu đất trống để dừng chân. Bùi Tiền nhặt củi nhóm lửa, còn Lý Uyên lấy trong túi trữ vật ra một ít lương khô và nước.
"Ngươi từng nghe nói về cường đạo Hoàng Ưng chưa?" Lý Uyên bất ngờ hỏi, phá tan sự im lặng.
"Có nghe qua," Bùi Tiền đáp. "Chúng đã bị tiêu diệt từ lâu, nhưng gần đây có vẻ xuất hiện trở lại."
"Không chỉ là tin đồn," Lý Uyên trầm giọng. "Theo những gì ta biết, chúng đang lùng sục một thứ gì đó. Có lẽ là một bảo vật hiếm có."
Bùi Tiền nhíu mày. Lời của Lý Uyên khiến anh cảm thấy không thoải mái. "Chúng cũng đang tìm kiếm ta sao?" Anh nghĩ thầm, nhưng không nói ra.
"Dù sao thì, tốt nhất chúng ta nên cẩn thận," Lý Uyên nói, rồi ngả người tựa vào thân cây nghỉ ngơi.
Nửa đêm, khi mọi thứ đang chìm trong yên tĩnh, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía xa.
Bùi Tiền lập tức mở mắt, tay nắm chặt chuôi kiếm. Lý Uyên cũng tỉnh dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh.
"Có người đến gần," Lý Uyên thì thầm.
"Không phải người," Bùi Tiền đáp, cảm nhận được luồng khí tức lạnh lẽo đang bao trùm.
Bóng dáng mờ ảo của một đám người dần hiện ra từ trong bóng tối. Chúng mặc áo đen, mặt che kín, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén.
"Cường đạo Hoàng Ưng," Lý Uyên rít qua kẽ răng.
"Các ngươi muốn gì?" Bùi Tiền hỏi lớn, giọng đầy sát khí.
Một tên bước lên phía trước, rút kiếm chỉ thẳng vào anh. "Bàn giao bảo vật trong người ngươi, hoặc chết."
Bùi Tiền siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. "Nếu muốn lấy, cứ đến thử xem!"
Không cần đợi thêm, đám cường đạo lập tức lao lên tấn công.
Bùi Tiền rút kiếm, chân khí trong người bùng lên. Anh nhanh chóng tránh được đòn tấn công đầu tiên, rồi phản đòn với một nhát chém mạnh mẽ. Một tên cường đạo bị đánh văng ra, rên lên đau đớn.
Lý Uyên cũng không chậm trễ. Kiếm của anh ta lóe sáng, từng chiêu thức nhanh như chớp, khiến đối thủ không kịp phản ứng.
Cuộc chiến diễn ra quyết liệt. Dù số lượng đông đảo, đám cường đạo dường như không phải đối thủ của hai người.
Nhưng khi tưởng chừng như chiến thắng đã nằm trong tay, một luồng khí áp mạnh mẽ từ phía sau bọn cường đạo đột ngột bùng lên.
Một bóng người cao lớn bước ra từ bóng tối. Hắn mặc áo choàng đỏ rực, đôi mắt như hai ngọn lửa, tỏa ra sát khí ngút trời.
"Các ngươi giỏi lắm, nhưng đến đây là hết," hắn nói, giọng trầm thấp.
"Hắn là... Thủ lĩnh Hoàng Ưng," Lý Uyên thì thầm, sắc mặt tái đi.
"Thủ lĩnh sao?" Bùi Tiền lặng lẽ hít sâu, tay siết chặt chuôi kiếm. Sát khí từ người này khiến anh cảm thấy áp lực chưa từng có.
Thủ lĩnh Hoàng Ưng nhìn chằm chằm vào Bùi Tiền, đôi mắt đầy vẻ thèm khát. "Ngươi... chính là người mà ta tìm kiếm. Giao Ngọc Tịnh Hồn ra đây, ta sẽ tha mạng cho ngươi."
Bùi Tiền không đáp, chỉ đưa kiếm lên, ánh mắt đầy quyết tâm.
"Không ngoan ngoãn? Tốt thôi, để ta tự tay lấy nó!" Thủ lĩnh Hoàng Ưng gầm lên, lao thẳng về phía anh với tốc độ như một cơn bão.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top