Chap 33

Isagi có chút ngỡ ngàng vì sự đồng thanh của hai người kia. Nhưng bản thân cậu cũng chẳng muốn đi theo cái tên "thi thể" kia đâu. Ý định ban đầu của họ chỉ là lấy lại quả bóng và tốt bụng vớt cái thi thể kia lên mà không ngờ được đó là xác ướp sống dậy có tính cách vô cùng bạo lực

Isagi vừa suy nghĩ vừa ghim chặt ánh mắt vào từng chuyển động của người kia, tên khùng điên đó bỗng cười lớn rồi gần từng chữ.

"Hình như chúng mày hiểu nhầm rồi. Ý tao muốn nói là chúng.mày.không.có.quyền.từ.chối" 

Không để cho bọn họ trả lời, cậu ta đứng dậy rồi khởi động tay chân. Tên kia liếc mắt nhìn xuống như thể nhìn lũ sâu bọ rồi nhếch mép giễu cợt.

"Tao sẽ tẩn chúng mày một trận cho đến khi chịu giao thằng nhãi kia ra."

"Ha..được thôi, thích thì đây sẽ chiều." 

Chigiri đẩy cậu sang một bên rồi chầm chậm đứng dậy mà bẻ khớp ngón tay răng rắc. Bachira bên cạnh cũng không chịu thua mà trừng mắt nhìn tên kia rồi vào tư thế chuẩn bị.

Nhận ra ba người kia thật sự muốn tẩn nhau một trận ra trò, Isagi bối rối đưa tay ngăn lại.

"Nè...không được đâu Bachira. Chigiri cậu còn chưa xuất việ-"

Cậu còn chưa dứt lời, tên điên bạo lực bên kia đã lao lên bằng tốc độ cực nhanh, Isagi nhìn cậu ta trong phút chốc lơ lửng trên không trung mà không tin được vào mắt mình.

Người thường còn có thể làm thế này sao??

"Ai đó!??" Một tiếng hét lớn phát ra từ phía sau lưng.

Ba người bọn họ quay đầu về phía giọng nói phát ra, ánh đèn rọi vào mắt khiến tầm nhìn của cả bọn chỉ còn là màu trắng xóa vô cùng chói mắt. 

Cậu nghe thấy một tiếng "chậc" được bật ra từ miệng tên điên sau lưng mình, chưa kịp định hình thì tay Isagi đã bị kéo mạnh.

"Ư-" 

Cậu cảm giác cả cơ thể của mình được ai đó bế lên rồi đặt thắt lưng của Isagi lên vai, sau đó người bên dưới bắt đầu di chuyển thật nhanh.

Ánh sáng quá chói khiến anh và cậu ta phải đưa tay che mắt. Bachira cố gắng làm quen với nó rồi lần mò tìm kiếm vị trí của cậu nhưng mãi chẳng thấy đâu.

"Isagi..cậu đâu rồi?"

"Bachira, Isagi bị tên khốn kia cướp mất rồi." Chigiri nghiến răng nghiến lợi, dự định phóng theo tên khốn đang dần khuất trong những bụi cây rậm rạp kia.

Không để anh ta thực hiện ý định của mình, ông chú bảo vệ cũng là người chiếu đèn pin vào mắt họ liền chạy đến rồi hớt hải nói.

"Lễ hội kết thúc rồi mà sao chúng mày lại còn ở đây? Mau về nhà đi nhóc." 

Ông ta vừa nói vừa xua tay đuổi Chigiri và Bachira.

"Nhưng-"

"Không nhưng nhị gì hết mau lên, chúng mày ướt như chuột lột rồi kìa."

Cậu ta và anh nhìn nhau rồi gật đầu một cái.

Chúng ta có thể tạm hiểu ý của hai người họ như thế này.

Ngày mai, cùng đi tìm Isagi.

Dù trong lòng lo lắng bồn chồn nhưng hai người Chigiri và Bachira chẳng còn cách nào khác là ngoan ngoãn đi về trong sự giám sát của bảo vệ khu vực.

Khi anh ta về đến bệnh viện với bộ quần áo ướt từ đầu đến chân thì mẹ Chigiri đã hốt hoảng đến mức muốn ngất xỉu, thế là sau đó anh ta phải ngồi nghe một tràn khuyên bảo của chị mới được ngủ. Và tất nhiên bên này Bachira Meguru cũng chẳng ngoại lệ.

Dù đã đặt lưng trên nệm êm ái nhưng hai người kia lại chẳng thể ngủ được, trong lòng cứ lo lắng cho Isagi, sợ tên điên kia sẽ làm gì cậu.

Bên phía này, hai người kia đã ra đến đường lớn. Đường phố về đêm chỉ còn lác đác người qua kẻ lại, Isagi bị cậu ta vác lên vai không ngừng vùng vẫy rồi la hét, mà tên kia không những không buông tha cho cậu mà còn ngạc nhiên nói.

"Ồ, chẳng ai nghe thấy này? Rốt cuộc mày là thứ gì vậy, Izachi?"

"Đồ điên chết tiệt, là Isagi Yoichi." Isagi bực nhọc nói, tay không ngừng đấm vào lưng ướt mèm của người kia.

"Ồ thế à? Tao là Shidou Ryusei." Tên điên ồ ồ như thể đã biết rồi vui vẻ đáp lại.

Ai hỏi?

Bị rơi vào tình cảnh bí bạch như này, cậu vừa cọc vừa ngại. Lại thêm chẳng biết nên làm thế nào để được thả xuống, mắt Isagi bỗng rơi trúng cái gáy ướt đẫm do nước từ chân tóc nhỏ xuống. Cậu chẳng suy nghĩ gì mà dùng sức  cắn cái phập vào đó.

Shidou khẽ cau mày rồi vung tay tát vào cánh mông đang ve vẩy trên vai mình.

Chát.

"Ư-" Isagi giật thót mình, cậu vô thức nhả miếng thịt ửng đỏ trong miệng mình ra.

Vệt hồng kéo đến tận mang tai Isagi, cậu đỏ mắt quay lại nhìn gương mặt khốn nạn của cậu ta.

Tên Shidou đó dám đánh mông Isagi!!!

"Cậu..tôi.." Cậu trợn tròn mắt mà nhìn cậu ta, ngập ngừng mãi chẳng nói ra được gì.

Chết tiệt!!

Dù cơn đau mang đến chẳng rõ rệt hay đáng kể nhưng lại đem đến vô số ngượng ngùng khiến Isagi chẳng thốt ra được câu nào rõ nghĩa.

"Mày ngoan ngoãn một chút đi, tiên cá." Nhận thấy ánh mắt như dao găm của cậu phóng tới, Shidou chỉ nhếch mép cười.

Isagi cứng lưỡi không biết nói gì hơn, cậu chỉ ngậm ngùi ôm cục tức rồi quay ngoắt mặt chẳng thèm nhìn cậu ta.

Isagi bỗng nhìn qua vết thương đỏ như muốn tóe máu trên cổ Shidou, một cảm giác thỏa mãn xen lẫn tội lỗi dâng lên. Cậu e hèm vài tiếng rồi nhẹ nhàng vuốt vuốt nó nhằm xoa dịu đau đớn mà vết thương mang lại và ngụ ý làm hòa.

Nhưng trong mắt cậu ta thì đó lại biến thành Isagi muốn được xoa mông!!

Shidou ồ ồ vài tiếng như đã hiểu rồi dùng tay xoa xoa mông cậu khiến Isagi giật bắn mình.

"Cậu làm cái gì vậy hả!?" Cậu hốt hoảng chặn cái tay hư hỏng của cậu ta lại, miệng ấp a ấp úng nói.

"Hửm? Mày muốn tao làm vậy mà?" Shidou nhướn mày đáp lại.

Isagi có bảo như thế bao giờ????

Tên này bị chạm mạch à!?

"Tôi không có nói như vậy!!..cậu..cậu mau dừng lại đi!" Cậu lắp bắp nói từng chữ, dùng sức bấu chặt cánh tay kia mong Shidou sẽ dừng hành động xấu hổ này lại.

Thế mà tên kia làm như không nghe thấy, bàn tay đang đặt trên mông cậu bỗng nhiên bóp nhẹ một cái.

"Ồ? Cũng mềm đó chứ?" Shidou hơi mở to mắt, nhẹ nhàng thốt ra một câu khiến Isagi ngại muốn chui xuống lỗ.

Cuối cùng nhận ra mình chẳng thể làm gì cậu ta, cậu đành thỏa hiệp nằm im một chỗ chẳng cự quậy.

Chẳng mấy chốc Shidou đã vác Isagi đến nhà cậu ta rồi quăng cậu xuống đất.

Phịch.

Được rồi, Isagi chẳng chấp tên này.

Nhưng dù cậu chẳng cảm nhận được đau đớn thì được phép đối xử với Isagi này như vậy à!!!!

Kìm nén cơn giận đang bùng bùng trong tâm trí, cậu chầm chậm ngồi dậy, đập vào mắt là hình ảnh Shidou đang lột cái áo ướt mèm ra khiến Isagi nóng mắt.

"Cậu làm ơn có ý tứ chút đi, Shidou.." Cậu gằn giọng nói trong lúc xoay mặt sang hướng khác để tránh cảnh tượng đồi trụy này.

"Không thích." Cậu ta chỉ nhàn nhã thả ra hai chữu đáp lại Isagi rồi tiếp tục lột cái quần ướt sũng nước kia ra rồi trần truồng đi vào trong.

Cảnh tượng lúc đó Isagi không thể diễn tả nổi là nhưu thế nào, Shidou "nhỏ" lủng lẳng theo từng bước chân của cậu ta khiến cậu ngượng chín mặt.

Tên đó không chỉ khốn nạn mà còn vô cùng biến thái..

Cậu chỉ bất lực quay ngoắt mặt về sau.

Lúc này, Isagi thấy cảnh thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn từ tầng thượng nhà cậu ta.

Thật đẹp.

Rất lâu rồi cậu chẳng được ngắm cảnh bình yên như này.

Chết rồi lưu lạc trên thế gian cũng chả đến nỗi tệ như Isagi đã từng nghĩ nhỉ?










Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top