Phiên Ngoại : Phía sau kết thúc

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng sớm, khi làn dương quang đầu tiên chiếu xuống mặt đất, hoàng cung Tây quốc cũng rộn ràng náo nhiệt lên hẳn.



Sesshomaru sớm đã rời giường xử lý công vụ của hôm nay, hầu hạ hắn vẫn là hai vị cận thần Jaken và Myoga đã lâu không thấy. Irasue gần đây rất hay dậy sớm, cũng rất chịu khó ra ngoài rừng anh đào ngắm hoa nở, chọc ghẹo một chút lũ chim tí xíu cùng vài con khổng tước còn nhỏ gần đó.



Mikazuki rời đi cũng đã được hai năm. Hai năm là khoảng thời gian không dài không ngắn, nhất là với yêu quái như bọn họ, nhưng đến tận hiện tại Irasue vẫn chưa thể quen được với việc mỗi ngày nhìn không đến bóng dáng xinh đẹp bạch y thắng tuyết đầy ôn hòa đó. Người nọ cứ như độc dược ngấm dần vào cốt tủy, đến khi biến mất lại khiến người khác khổ sở không thôi.



Buồn bực chọc chọc con bạch khổng tước trong tay thêm vài cái, mỗ phu nhân vươn vai chạy về chủ cung điện.



Từ sau khi Sesshomaru chính thức tiếp quản Tây quốc, Irasue đã sắp nhàn rỗi đến mốc meo luôn. Việc hằng ngày căn bản chỉ xoay quanh ăn ngủ đi dạo, cuối cùng là đi thăm một chút cháu nội vẫn chưa chịu chào đời của mình.



Lạch cạch vài tiếng nhỏ, sau khi đã nhìn rõ người đến là ai, Sesshomaru lại cúi đầu tiếp tục công việc trên tay. Vẫy lui Jaken và Myoga, Irasue không khỏi bẻ bẻ cổ tay :



" Tiểu cẩu cẩu vẫn chưa dậy sao ? Các ngươi dù là người trẻ tuổi cũng nên biết tiết chế một chút a !"



Sesshomaru trực tiếp không nhìn nàng. Nếu hắn mà nghe lọt thứ gì mẫu thân hắn nói, vậy nhất định đầu óc của hắn hỏng rồi. Tiền nhiệm Tây quốc chủ mẫu đã có khi nào suy nghĩ đúng đắn cho nhi tử mình kia chứ ?



Cũng không biết hai năm trước ai là người rình rập ngoài hôn phòng của hắn nữa.



" Nếu mẫu thân đại nhân ngài cảm thấy quá rảnh rỗi, làm phiền ngài ra hỗ trợ Thủ vệ trưởng Đô thành giải quyết đám người tiến cống đang nhốn nháo ngoài đó đi. "



Irasue khinh bỉ nhìn hắn. Việc này không phải Yêu Vương như ngươi nên làm sao?



Sesshomaru bình tĩnh nhìn nàng.



Ba giây sau, mỗ vị phu nhân giương cờ trắng đầu hàng, khổ sai chạy đi dọn dẹp chiến trường chính trị của nhi tử.



Ở một phía khác, vô số loài chim nho nhỏ kéo về tẩm điện của Sesshomaru, như thường lệ được huấn luyện hót vang trên cành cây mái ngói.



Phía trong nội điện, tấm chăn trắng tinh giữa phòng hơi gồ lên, bên ngoài chăn lộ ra một cánh tay thon dài màu ngà nhẵn nhụi cùng mái tóc ngân bạch hơi rối trải rộng. Tiếng hót rộn ràng bên ngoài vừa vang lên, ngón tay màu ngọc bạch song song giật nhẹ.



Lông mi dài dài cong cong khẽ rung, thật lâu sau mới chậm chạp mở ra, để lộ đôi đồng tử tĩnh lặng như hồ nước.



Mí mắt dường như lúc nào cũng muốn khép lại, Inuyasha đờ đẫn mở to mắt, thật lâu chưa vực dậy được.



Hắn tạm thời còn chưa tỉnh táo hẳn, vẫn đang trong trạng thái mơ mơ hồ hồ. Mãi đến khi lũ chim bên ngoài đột ngột hót vang, Inuyasha mới giật mình nhận thức hoàn cảnh xung quanh.



Nặng nề nhấc lên thân thể còn đang luyến tiếc hơi ấm trong chăn, thiếu niên hơi lật người, đôi vai gầy trắng nõn hơi lộ ra, lại rất nhanh rụt vào vì hơi lạnh bên ngoài. Inuyasha mệt mỏi nhắm mắt, một tay quơ quơ bên ngoài tìm kiếm y phục. Tối hôm qua Sesshomaru hại hắn cả đêm không ngủ được, cổ họng cũng có dấu hiệu khô nhẹ. Đến hiện tại thân thể vẫn còn cảm giác đau nhức không thôi, như có cả ngàn con ngựa cùng dẫm qua vậy.



Tìm một hồi vẫn không thấy gì, Inuyasha nhíu mày mở mắt. Xốc lên mái tóc đã dài quá hông hơi rối che đi tầm mắt, hắn cuối cùng cũng thấy ngoại y của mình ở cuối góc phòng. Thiếu niên không khỏi lầm bầm vài tiếng, buồn bực nhấc người dậy.



Thật vất vả mặc tạm ngoại bào lên người, Inuyasha hơi híp mắt, theo thói quen đứng trước tấm gương đặt gần đó, một tay vô thức vuốt ve bụng mình.



Đã ba năm rồi, cư nhiên một chút cũng không có lớn. . . .



Ánh mắt vô tình lướt qua vết hồng hồng trên hõm vai, khuôn mặt Inuyasha không nghe ý nghĩ đỏ lên.



Thật sự quá túng dục rồi a . . . .



" Vương quân. " Có tiếng thị nữ từ ngoài phòng vọng vào. Inuyasha tạm dời đi lực chú ý, mệt mỏi nói : " Vào đi."



Cửa được mở ra nhẹ nhàng, một nhóm hơn mười cung nữ được thiếp thân thị nữ của Irasue dẫn theo, trên tay mang theo không thiếu y phục, ngọc quan, cả thức ăn bổ dưỡng kỳ lạ nhất cũng có, nói chung là đủ hắn ăn cả ngày không hết.



Sau ót giăng lên vài sợi hắc tuyến, Inuyasha bất đắc dĩ để cung nữ hầu hạ mình sửa soạn dáng vẻ. Một phần khác thì đem thức ăn bày biện ở một bên. Từ khi biết mình có tôn tử, Irasue bắt đầu đem Inuyasha đóng lồng nuôi dưỡng, tuyệt đối không cho hắn tùy tiện chạy nhảy như trước, làm gì cũng phải có người theo cùng. Đồ bổ mọi nơi cứ ùn ùn được đẩy đến, mục đích chỉ là chăm chút tốt nhất cho hài tử trong bụng hắn.



Không hay là qua ba năm trời, Inuyasha vẫn cứ gầy như cũ, cân nặng không tăng nửa lạng nào, bụng cũng chẳng có dấu hiệu to lên. Thiếu niên bị dưỡng thành thói quen lười biếng, hiện tại cả ngày đều chỉ thích nằm phơi nắng, chân tay một chút cũng không nghĩ động.



Đem mái tóc dài rối tung sơ gọn, thị nữ lui về một bên chờ sai bảo. Inuyasha ngồi xuống, nhìn một đống thức ăn trước mặt đột nhiên không có tâm tình động đũa.



Miễn cưỡng chọn được một món gà hầm còn tính bình thường, Inuyasha nhàn nhạt buông mi, dùng ngọc chước múc lên nước canh còn nóng hổi :



" Hôm nay có việc gì quan trọng không ?"



Nước canh đậm đà nhanh chóng làm ấm dạ dày trống rỗng, thiếu niên không khỏi thở dài một hơi. Thị nữ hơi cúi đầu, chậm chạp truyền đạt :



" Vương thượng có nhắc đến ngài, hôm nay Lang tộc tộc trưởng và nhóm người Higurashi tiểu thư sẽ ghé thăm vào buổi chiều, có lẽ sẽ ở lại vài ngày. "



Kagome ?



Hồng y thiếu niên hơi nheo mắt, trong đầu không khỏi hiện lên hình dáng thiếu nữ mặc váy ngắn màu lục hai mắt long lanh cười tươi nhìn mình.



Lúng túng lâu như vậy, bọn họ cũng nên thẳng thắn với nhau một lần. Ít nhất thay đổi mối quan hệ căng thẳng này.



" Còn gì khác sao ?"



Thị nữ do dự nhìn hắn, cuối cùng vẫn nói ra : " Phu nhân nói, trưa nay sẽ có đoàn sứ giả của Miêu tộc ghé qua, mời Vương quân chịu khó ghé qua "dằn mặt" một chút. Phu nhân còn nói ngài và Vương thượng. . . . khụ, phải nghĩ cho hài tử một chút, không nên túng dục quá độ.  "



Inuyasha không kịp đề phòng phun ra nước canh trong miệng.



Khụ khụ vài tiếng, cung nữ bên cạnh lập tức tiến lên đưa khăn cho hắn. Inuyasha vẻ mặt quỷ dị lau miệng không nói một lời. Thị nữ cũng sớm đoán được loại phản ứng này, không nói thêm gì khác. Thiếu niên trong lòng vì lời truyền đạt khi nãy vẫn duy trì một trạng thái khác thường.



Mẫu thân đại nhân là rảnh quá nên muốn hóa rồ sao ?



Inuyasha đột nhiên có dự cảm không được tốt cho lắm.



Dù Inuyasha có muốn hay không, buổi trưa vẫn cứ san san đến chậm. Dương quang có phần gay gắt ghé thăm hoàng cung, khiến mái ngói lưu ly càng thêm rực rỡ chói mắt.



Sesshomaru xử lý xong công vụ tồn trong chủ điện, tính toán ghé qua tẩm điện thăm một chút Vương quân của mình, đổi một bộ hoàng phục đi nhìn qua đoàn sứ giả cho hợp lễ tiết rồi về sau, không nghĩ đến cửa vừa mở ra đã thấy Inuyasha thay hảo y phục, đang nhàm chán chờ thị nữ một lần nữa buộc lại tóc cho hắn. Thiếu niên hơi nghiêng đầu, phát hiện người đến là ai không khỏi cong lên khóe môi :


" Ngươi đã về rồi a ? Công vụ xong hết rồi? "



" Ân. "Khuôn mặt lạnh lùng của Yêu Vương hơi nhu hòa xuống, vươn tay nhéo nhéo hai má hồng y thiếu niên : " Hôm nay còn có tâm tình thay y phục? Muốn đi? "


" Nói chuyện đừng động tay chân a . . . " Inuyasha nghiêng đầu tránh đi " ma trảo ", buồn cười nói : " Ta cùng ngươi ra ngoài. "

" Hảo. "

Chờ hai người bọn họ thong dong đi đến, sứ giả Miêu tộc cũng đã chờ được khoảng một chén trà nhỏ. Dẫn đầu là bóng người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Mái tóc xanh lam được buộc lại duyên dáng, nhìn qua rất giống một công chúa nhân loại. Nhìn thấy hai người từ xa, lam phát nữ tử hào sảng vẫy tay, hoàn toàn không đem địa vị của bọn họ đặt trong mắt :

" Sesshomaru ! Lâu rồi không gặp! "

" . . . . "

Inuyasha nghi ngờ liếc hắn : " Đào hoa trái của ngươi ?"

Là từ khi nào đây? Trông lạ như vậy a.


" . . . . " Yêu Vương bệ hạ không nói gì nhìn hắn. Thiếu niên vuốt mũi quay đầu đi, không bị oán khí của hắn ảnh hưởng. Ai bảo trước đây hắn mang đến nhiều nợ tình như vậy, tiểu bán yêu cũng sắp thành thói quen.


" Inuyasha, à không, Vương quân điện hạ, ngươi thật không nhớ ra ta ?" Nữ nhân nọ nghiêng đầu, bộ dáng trêu tức chế giễu Sesshomaru : " Chúng ta ít nhiều đã gặp nhau hai lần a, ngươi cũng không nên quên ta nhanh như vậy mới phải. Tuy là lần đầu ngươi cũng chẳng nhận thức được gì. . . "

Càng nghe lại càng thêm mờ mịt, Inuyasha quyết định cầu cứu sang bên cạnh. Nhận được ánh mắt của thiếu niên, Sesshomaru giật giật khóe miệng, vừa giận vừa buồn cười : " . . . . Toran. Một trong Tứ đại Thiên Vương hiện tại của Miêu tộc. Ngươi có thể xem như nhìn không thấy nàng ta cũng được. "

Inuyasha vuốt cằm, dường như nghĩ đến gì đó " A " một tiếng. Toran híp mắt cười, mong đợi nhìn hắn : " Nhớ ra ta rồi? "

Thiếu niên thành thật trả lời : " Ta thật có quen ngươi sao ?"

" . . . . ."


Sesshomaru lặng lẽ cong khóe miệng, tâm tình hảo vô cùng nhìn Toran bị trêu chọc : " Ngươi thay đổi rất nhiều. "

Ít nhất không có giống như ngày trước kiêu căng ngạo mạn hơn cả nam nhân kiểu đó.


Toran bĩu môi nhìn hắn : " Ngươi một chút cũng không thay đổi. Vẫn đáng ghét như vậy! "


Yêu Vương bệ hạ tà tà liếc mắt, Toran lập tức không cam lòng thu móng lại : " Hảo a!Ta cũng không phải rảnh rỗi đến chơi với ngươi. Chuyện cống phẩm lần này coi như xong, ta ở lại cũng vì có người nhờ vả thôi a. "


Người nhờ vả? Inuyasha hé mắt, thật không biết ai có thể nhờ vị đại thẩm khó ưa này giúp đỡ nữa.


Hiển nhiên thiếu niên vẫn còn ghi thù chuyện mờ ám khi nãy của Toran.


Lam phát nữ tử thu lại nụ cười cợt nhả, buồn chán vò vò lọn tóc : " Ân. Lúc trên đường đến đây có gặp qua cố nhân của Vương quân điện hạ, thuận đường nhờ vả liền cùng đồng hành một đoạn. "

Nữ nhân nghiêng đầu, hướng về phía bên ngoài gọi : " Higurashi tiểu thư, ngươi vào đi thôi. "

Sesshomaru rõ ràng cảm nhận được, cái tên kia được hô ra cũng là lúc thân thể người trong lòng cứng đờ. Hắn hạ mi không nói, chỉ nhẹ nhàng siết lấy bàn tay đang bám lấy y phục của mình.

Inuyasha tựa hồ cảm nhận được tâm tình của hắn, khóe môi khẽ cong lên.


Tâm tình của Sesshomaru vẫn dễ đoán như vậy, vẫn sẽ hướng về phía hắn a. Chuyện Kagome trong lòng hắn sớm đã phai nhạt, chẳng qua chỉ là có chút bất ngờ mà thôi.

Mọi chuyện cứ như hiện tại là đã đủ lắm rồi, mong muốn của hắn cũng đã gần toàn vẹn, chỉ còn thiếu sự hiện diện của sama nữa mà thôi.



Nhắc tới người nọ, trong đầu thiếu niên không khỏi hiện lên hình ảnh đôi mắt phượng tím biếc luôn đong đầy ý cười kia. Hắn có được như ngày hôm nay đều là nhờ một tay sama giúp đỡ, người nọ dường như đã trở thành một mảnh ghép không thể thiếu của Tây quốc này.


Từ khi Mikazuki-sama rời đi, hắn còn chưa thấy mẫu thân cười vui vẻ thật sự một lần nào.

" Inuyasha. " Bên tai vang lên tiếng gọi khẽ cùng lãnh hương nhàn nhạt. Inuyasha hoàn hồn, phát hiện trong điện nhiều thêm hai người, hơn nữa mọi người tựa hồ còn đang nhìn mình chằm chằm.


Thiếu niên vô tội nháy mắt mấy cái, thần tình có chút hoài niệm nhìn xuống : " Kagome, Kikyo. "


Thiếu nữ ngày nào đã trút bỏ nét u buồn như có như không giữa đôi mày, thay vào đó là ý cười thanh thoát dịu dàng. Thấy thiếu niên đã hồi thần, Kagome không nhịn được nở nụ cười, ánh mắt trong sáng hạnh phúc :

" Inuyasha, đã lâu không gặp. "



Kikyo bên cạnh không quá tình nguyện chào một tiếng : " Ngươi hảo. "



Tình địch gặp lại đỏ mắt, cái này Inuyasha đương nhiên có thể hiểu. Cũng như Kikyo luôn lo lắng hắn vẫn còn ảnh hưởng đến Kagome, Sesshomaru còn không phải vẫn luôn nghi ngờ hắn còn hối hận với Kagome đó sao?



Hiện tại bọn họ có thể bình thản nở nụ cười đối diện lẫn nhau, cũng là một loại viên mãn.



" Nếu đã đến, không bằng lưu lại. " Sesshomaru hiếm khi chủ động đem người giữ lại : " Inuyasha cũng đã lâu không gặp bằng hữu của mình. "


Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn là vì tên kia? Kikyo giương mi muốn nói, lại bị Kagome trừng mắt biến thành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tuy nói Kagome đã hoàn toàn buông tay, Kikyo vẫn sẽ nhịn không được mà lo lắng một chút. So với hai nam nhân chung sống, hai cái nữ nhân như bọn họ yêu nhau càng thêm kinh hãi thế tục. Cho dù cả hai đều là người hiện đại không sợ thái độ của người xung quanh, Kikyo vẫn sợ một ngày nào đó Kagome sẽ bị lung lạc bởi cái nhìn từ phía bè bạn, sẽ chịu không nổi mà lần nữa buông tay. Tình yêu đồng giới vốn rất khó bền vững, mỗi phút bên nhau đều đã rất đáng trân trọng.

Nghĩ vậy, nữ pháp sư không khỏi nắm chặt hơn bàn tay đang nắm giữ tay mình.

Xin đừng buông tay ta ra, vì thế giới này ta chỉ có thể tin tưởng một mình ngươi.

Kagome đáp lại bằng ánh mắt dịu dàng.

Nhìn hai người hỗ động, Inuyasha nhịn không được vì hai người vui mừng một chút, đứng dậy bước xuống khỏi ngự tọa : " Các ngươi cũng nghe hắn nói rồi, lưu lại cùng ta một chút đi. "

Kagome gật đầu :" Cũng hảo. Ta cũng có rất nhiều thứ muốn nói với ngươi, Inuyasha. "

Bầu không khí hài hòa lúc này vừa bắt đầu, một người khác đã nhịn không được cắt ngang : " Ê ê ! Các ngươi đừng có biến ta thành không khí a !"

Toran giật giật khóe miệng lườm bọn họ : " Mù mắt bản vương rồi. Biết vậy không đáp ứng đưa các ngươi cùng đường nữa. "


Kagome bị nàng chọc cười, vui vẻ nói : " Không cần tức giận như vậy a! Thiên Vương đại nhân cẩn thận độc thân dài dài đó! "

Tất cả cùng phá lên cười, để Toran nghiến răng mà không có cách. Inuyasha cố nén ý cười trên môi, thanh âm cũng hơi hướng kỳ lạ : " Hảo, hảo. Đừng đứng đây nữa, Theo ta đi nhìn cung điện nghỉ ngơi của các ngươi trước. "

Tất cả tự động đem ý kiến của Toran ném ra sau đầu.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Inuyasha quyết định đặt tiệc trong rừng anh đào, Sesshomaru đương nhiên chẳng có gì phản đối.

Mùi hoa thanh khiết quanh năm thoảng qua, như thấm đượm vào mặt đất, thân cây. Thảm hoa hồng thắm ngọt ngào như còn đang độ xuân về, một màu gia đình ấm áp. Kagome thổi khẽ cánh hoa vương trong tay, nhẹ giọng cảm thán : " Thật đẹp a. Vì cái gì hồi đó ta không thường xuyên ghé qua một chút a ?"

Inuyasha vừa gắp lên một cái bánh dẻo trắng nõn nhân dược thảo, nghe thiếu nữ cảm thán như vậy thì hơi nhướng mày, hào phóng nói : " Nếu ngươi muốn có thể chuyển đến đây ở hẳn. Hoàng cung Tây quốc chỉ thiếu người ở, không thiếu chỗ ở. "

Kagome cười nhạt lắc đầu, một tay chống cằm nhìn hắn : " Không được a ! Ta đi rồi dân làng làm thế nào? Kikyo nhất định sẽ không đồng ý! "


Inuyasha vẻ mặt quỷ dị nói : " Kỳ thực nguyên nhân là cái sau cùng đi ?"

" Ngươi cũng biết tính của nàng rồi đó, không chịu tin tưởng tình cảm của ta chút nào. " Kagome hài hước nhún vai, đột nhiên hơi khựng lại : " Nói mới nhớ, Sesshomaru đâu? Hắn không muốn cùng ta ngồi chung một bàn ?"

Inuyasha sờ mũi nhìn trời. Yêu Vương bệ hạ có lẽ đang bị mỗ vị phu nhân nô dịch đi, vừa nãy còn hùng hổ như vậy kia mà.

" Kikyo cũng không đến? "


" Không có. " Kagome phun tào: " Có lẽ lại chạy đi hỏi cách tìm bắt một cái tiểu yêu dễ nhìn về nuôi đi . . . . Nàng tựa hồ rất thích hài tử đâu. . . . "


Nhắc đến vấn đề hài tử, cánh tay phía dưới bàn của thiếu niên vô thức chạm vào bụng. Hắn do dự một chút, cuối cùng từ trong ngọc bảo hộ trên cổ lấy ra một viên bảo thạch nhỏ màu tím đưa ra trước mặt thiếu nữ.

Kagome đột nhiên cảm thấy não không đủ dùng, vì nàng theo không kịp mạch não của Inuyasha a. . . . : " Này là sao? "


" Nga . . . . " Thiếu niên theo bản năng nhìn quanh, xác định không có ai khác ở chỗ này mới ngập ngừng tiết lộ : " Kỳ thật sama nói với ta, thứ này có thể giúp tạo ra hậu đại, chỉ cần có máu của cả hai dung hợp nuôi dưỡng mà thôi . . . . Nếu Kikyo thật sự muốn, hai người có thể thử một lần. "

Thiếu nữ kinh hãi nhìn hắn, thâm thâm hít một ngụm khí lạnh : " Cái này. . . . Ngươi không lừa ta đi ?"


Chuyện này căn bản vượt quá sức tưởng tượng của nàng, còn hơn cả chuyện Inuyasha cùng Sesshomaru trở thành một đôi phu thê hòa thuận có được hay không?

Dường như nghĩ ra điều gì đó, thiếu nữ như có sở cảm cúi đầu, ánh mắt bao dung ôn hòa nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của hắn : " Không lẽ. . . . Các ngươi cũng là. . .  "

Thì ra là như vậy đâu. . . . . Chẳng trách có thể đem tên cuồng chiến trận như Sesshomaru cột lại bên mình.

Thấy ánh mắt của Kagome nhìn mình ngày càng kỳ lạ, Inuyasha không khỏi sởn tóc gáy, quỷ dị nhìn nàng : " Ngươi . . . . Không có vấn đề gì đi ?"

" . . . . " Kagome yên lặng nhìn hắn.


Từ khi ta biết bản thân buông tay được tình cảm với ngươi, thế quái nào ngươi trong mắt ta cứ càng ngày càng nhị là sao ?

" Hảo a ! Hảo a !" Kagome giơ tay xin hàng : " Lần này ta cũng chỉ ghé qua thăm ngươi một chút thôi, còn muốn đi ngay. Đám người Miroku còn đang đợi chúng ta ở ngoài hoàng cung đâu. Biết ngươi vẫn ổn là được rồi. "

Inuyasha nghe xong giật giật khóe miệng : " Ta thì có thể xảy ra chuyện gì? Còn đám người Miroku thế nào không vào cùng? Không lẽ không ưa gì ta ? "

Thiếu nữ sau ót giăng đầy hắc tuyến, bất đắc dĩ nhìn hắn : " Đừng hiểu lầm,  bọn họ chỉ là ham vui mà thôi ! Hiện tại hẳn là đang quậy phá phiên chợ lớn trong thành rồi. Cứ mặc kệ bọn họ. Dù sao thì, chuyện hậu đại vẫn cứ cảm ơn ngươi trước. Ta và Kikyo tối nay sẽ rời đi. "

Bàn tay cầm đũa của thiếu niên hơi khựng lại, kinh ngạc trợn tròn mắt : " Tối nay? Ngươi có gấp như vậy sao? Không lẽ ngươi mang thù ta đến vậy? "

Không chờ hắn nói hết câu, Kagome đã nhảy dựng lên, hung hăng cốc đầu hắn : " Nói bậy bạ gì đó? Lão nương tối nay phải về hiện đại! Mẹ ta đã hẹn  Kikyo tối nay về ăn tối cùng cả gia đình. "

Inuyasha ôm đầu, ánh mắt lên án nhìn nàng. Kagome đỡ trán,buồn bực ngồi về chỗ cũ : " Tóm lại là ngươi không cần nghi ngờ nhiều như vậy, lần sau chúng ta sẽ kéo quân đến ăn nhờ ở đậu sau, hôm nay ta là thật sự có việc bận! Không thể để ta ăn hết một bữa tử tế sao? "

Sau đó, Inuyasha quả thật yên lặng cho nàng ăn hết bữa, nửa chữ cũng không nói. Lần này đến lượt Kagome khó chịu với bầu không khí quỷ dị này. Ăn xong miếng bánh cuối cùng trên đĩa, thiếu nữ do dự nhìn Inuyasha đang thần du chỗ nào không hay, phân vân xem có nên đem hắn gọi hồn lại hay không.


Inuyasha kỳ thực cũng chẳng phải đang suy nghĩ gì nhiều. Chỉ là từ sau khi được " bao nuôi tuyệt đối " hắn thường thường rảnh rỗi thì ngẩn người, lâu dần cũng thành thói quen. Thường thì trong lúc này Inuyasha sẽ tự hỏi Sesshomaru và mẫu thân đang làm cái gì, hay khác một chút là từ hỏi Mikazuki- sama khi nào sẽ trở lại.

Thần du mỗi ngày đều đã là chuyện không thể thiếu hằng ngày của Inuyasha, cũng là cảnh tượng nổi bật của hoàng cung.

Trong mắt Kagome hiện tại, thiếu niên vận hồng y chói mắt ngồi dưới tán cây rộ hoa, đôi mắt kim sắc khép hờ mơ hồ có chút buồn ngủ. Từ sau khi đôi tai khuyển bán yêu biến mất, dung mạo thiếu niên ít nhiều càng ngày càng giống Sesshomaru, nhưng vẫn không mất đi phong vận âm nhu mà Izayoi để lại.

Nhắc đến mới nhớ, Kagome nghi hoặc lên tiếng : " Từ đầu đến giờ sao không thấy mẹ ngươi ? Cả phu nhân cũng không gặp nữa. . . ."

" Mẹ ta ?" Inuyasha đuôi mắt tiểu biên độ giật giật : " Cùng lão phụ thân chạy khắp Tây quốc rồi, có lẽ muốn vài ba tháng nữa mới về. Có vấn đề gì sao? "

Đương nhiên là không. Ta chỉ là nhất thời nghĩ đến mà thôi.

Do dự một chút, ánh mắt thiếu nữ rơi xuống tiểu phúc còn khá là bằng phẳng của Inuyasha, nhẹ giọng hỏi :

" Ngươi . . . . lâu như vậy còn chưa có động tĩnh ?"

Nhắc đến vấn đề này, Inuyasha chỉ cảm thấy một đầu hai đại : " Ta cũng không biết là thế nào nữa! Sama hiện tại không ở đây, đại phu bắt mạch đều nói mọi thứ đều bình thường, không có gì là không ổn. Nếu không phải chính bản thân ta cũng cảm nhận được yêu khí tụ lại trong bụng, ta còn tưởng chuyện hài tử chỉ là sama lừa ta chơi đó chứ. "

" Vẫn nên kiên nhẫn một chút. " Kagome động viên nói : " Nhân loại còn muốn chờ chín tháng mười ngày, các ngươi đều là yêu quái, còn đều là đại yêu, dựng dục đương nhiên không đơn giản như vậy rồi. "

Inuyasha nghiêng đầu không nói.

Nhân loại phải chờ chín tháng mười ngày, không lẽ bổn đại gia phải chờ chín năm mười tháng? Năm xưa mẹ ta sinh ta ra cũng không có hơn nhân loại mấy người bao nhiêu cả.

Kagome còn muốn nói gì nữa, sau lưng đã vang lên vài tiếng sột soạt. Kikyo đạp lên thảm hoa đi tới, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng : " Mọi người đang chờ ngoài cửa cung rồi, ngươi không muốn đi ra xem phiên chợ một chút sao? "

Thiếu nữ lúc này mới nhớ ra bản thân còn cùng đám người Sango hẹn trước đi chơi một vòng Đô thành, vội vã đứng dậy : " Thật xin lỗi, ta quên mất! "

Nói rồi quay ra tiếp lời cùng Inuyasha : " Xin lỗi, ta ra ngoài cùng mọi người trước. Sẽ không có vấn đề gì đi ?"

Thiếu niên hào phóng xua tay, còn mang một bộ ghét bỏ quay đầu : " Đi đi, đi đi ! Ta lại có chân tay !"

Kagome cười xin lỗi một tiếng, liền cùng Kikyo nắm tay rời đi. Inuyasha hơi ngoái đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn theo bóng lưng hai người. Kikyo tựa hồ đang cằn nhằn gì đó, tuy thần tình khá phiền muộn, đôi mắt vẫn rất ôn hòa nhìn hướng Kagome.

Kagome hiện tại hẳn là vô cùng hạnh phúc đi. Hắn có lẽ có thể buông phần lo lắng này rồi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Kagome nói quả nhiên làm thật, hơn nữa còn rất đúng hẹn, tối hôm đó liền từ biệt bọn họ để lên đường, dù Inuyasha muốn giữ thế nào cũng không được.

Biết không thể khuyên trụ Kagome, Inuyasha quyết đoán buông tay, một đường ra tận cửa thành tiễn thiếu nữ trở về.

Kagome vì hành động này của hắn mà dở khóc dở cười một lúc lâu.

" Được rồi được rồi! " Thiếu nữ bất đắc dĩ cản Inuyasha lại : " Đưa đến đây là đủ rồi! Ngươi còn đi nữa Sesshomaru sẽ đem ta trừng thành cái sàng mất. "



Inuyasha quay ngoắt đi : " Hắn dám? "



Kikyo nhàn nhạt liếc mắt : " Thùng rỗng kêu to. "



Mắt thấy đại chiến lại sắp nổ ra, Kagome nhanh miệng cản lại : " Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút sao ?"



Inuyasha theo bản năng quay đầu nhìn Sesshomaru cách đó không xa, thở dài : " Hảo. "



Kikyo không cam lòng giận dỗi quay đi. Sesshomaru dường như cũng không quá quan tâm, nhàm chán dựa lưng vào thân cây gần đó. Một thân bạch y quý khí tuấn mỹ thu hút vô số tầm mắt tò mò quanh đó. Inuyasha không yên tâm liếc qua, trong lòng thở dài.



Lại nữa.



Đào hoa của Sesshomaru quả nhiên chưa bao giờ thiếu a. Có thể nào khiến người bớt lo được hay không?



→_→ Tiểu cẩu cẩu không nên như vậy đâu a. . . Đào hoa của Sesshomaru toàn là nữ, nhưng mà đào hoa của ngươi thì toàn nam thôi hà . . . .



Inuyasha ←_←  Bổn đại gia khi nào thì có đào hoa?



→_→ Ha hả. . . Kouga là ai? Tsukimaru lại là ai ?



Inuyasha : " . . . . "



Coi như ngươi thắng. Bổn đại gia không cùng người lạ so đo.



Kagome chọn một gốc cây cách đó không xa làm nơi nói chuyện. Với khoảng cách thế này, Kikyo không thể nghe thấy, nhưng đảm bảo Sesshomaru có thể nghe rõ rành rành. Thiếu nữ cũng chẳng buồn giấu diếm, sắc mặt an tường nhìn hắn :



" Đến bây giờ nghĩ lại, ta cũng không dám tin mình thực sự có thể buông tay ngươi, Inuyasha. "



Thiếu niên rũ mi, đôi mắt kim sắc trong không gian mờ tối dường như càng thêm lấp lánh như ánh sao mỗi đêm : " Tuy ta vẫn không quá hiểu vì sao ngươi từng cố chấp như thế, nhưng ta tin hiện tại chúng ta vẫn có thể làm bạn một lần nữa. "



Kagome nhịn không được bật cười, nhưng trong mắt lại dần long lanh thủy tí. Vuốt vuốt chóp mũi cay xè, thiếu nữ đột nhiên vươn tay ra chạm vào khuôn mặt hắn : " Ngươi thật sự rất tàn nhẫn đâu. Đây là thân sĩ của ngươi sao ? Không thể nói chuyện tử tế với nữ nhân sao ?"



Hồng y thiếu niên không có tránh né, để mặc nàng vuốt ve khuôn mặt của mình. Kagome có lẽ muốn cùng hắn thẳng thắn một lần, gỡ bỏ hoàn toàn khúc mắc giữa bọn họ.



Dù sao, trong hai người sớm muộn gì cũng cần có người chủ động lui một bước. Kéo dài thêm nữa chỉ khiến bọn họ mỗi lần gặp gỡ sẽ càng thêm lúng túng mà thôi.



" Không cần khóc. " Inuyasha khẽ thở dài, bất đắc dĩ thay Kagome lau đi nước mắt vừa trượt ra khỏi khóe mắt : " Ngươi biết rõ ta sợ nhất nữ nhân rơi lệ. . . . "



Bởi vì bọn họ thực sự rất phiền phức a. . . .



Cũng may Kagome không có biết suy nghĩ trong lòng hắn, bằng không. . . .ha hả.



Kagome cuối cùng không kiềm chế nữa, hung hăng ôm chặt lấy thân thể cao gầy trước mặt : " Ta ghét ngươi! "

" Ta biết. "



" Ta thực sự rất ghét ngươi. "



" . . . . .Cái này ta đương nhiên biết. "



Cảm giác lạnh lẽo thấm ướt y phục trước ngực. Inuyasha nhắm mắt, nhận mệnh ôm lấy thiếu nữ. Đây có thể là khởi đầu mới cho mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng cũng có thể là cái ôm cuối cùng với tư cách bằng hữu.



Mọi chuyện, cũng nên dừng ở đây thôi.



Kagome trong lòng tảng đá nặng cuối cùng cũng rơi xuống. Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, tận dụng cảm nhận cái ôm ấm áp duy nhất này :

" Inuyasha. "

" Ân. "

" Ta yêu ngươi. "

" . . . . . "

Inuyasha hóa đá.



Nửa ngày sau, hắn mới kinh dị nhìn chằm chằm thiếu nữ, theo bản năng đem người buông ra, một tay áp lên trán nàng :

" Không nóng a ?!"



Kagome : . . . .



Tên não cá vàng này!!!!!



Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Inuyasha đột nhiên rùng mình sờ sờ ót : " Sao lại lạnh vậy? "



" . . . . . "Kagome yên lặng chỉ tay về phía sau lưng hắn. Thiếu niên vô thức nuốt một ngụm nước bọt, chậm chạp quay đầu.

Kikyo không biết từ lúc nào đã chạy đến phía sau, đang nghiến răng nghiến lợi bẻ tay : " Tên khốn lợi dụng này! "

Nhưng khiến Inuyasha chân chính sợ hãi cũng không phải thái độ của Kikyo. Cái đáng sợ chính là nụ cười như có như không của Sesshomaru đằng xa.



Yêu Vương bệ hạ nhàn nhạt hạ thấp tầm mắt, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.



Inuyasha nội tâm suy yếu vịn tường.



Vì cái gì lại quên mất vị đại gia này a ?!!!!



Kikyo đắc ý lướt qua hắn, trừng mắt nhìn Kagome. Thiếu nữ cười híp mắt cầm lấy tay nàng, cùng Inuyasha vẫy tay : " Tạm biệt, và chúc may mắn! "



Thiếu niên cuối cùng cũng nhận ra bản thân vừa bị người hố mà không hay biết. Nghĩ đến ánh mắt lúc nãy của Sesshomaru, Inuyasha vì tương lai mịt mù tối nay mà điểm một ngọn nến.

Hắn còn chưa muốn chết a !



Kagome! Ta nhìn lầm ngươi! Không nghĩ ngươi còn có thể hố bằng hữu như vậy!



Grrrrừừừ !!!!!!



Inuyasha một mặt không dám quay đầu xem thái độ của Sesshomaru, một mặt yên lặng chọc thủng thân cây trước mắt.



AAAAAAAAA!!!!!!?Làm thế nào bây giờ???



Không biết giằng co qua bao lâu, Inuyasha mới lấy được chút dũng khí, hít sâu chuẩn bị quay người bỏ chạy. Một bàn tay bất ngờ vỗ vào vai hắn, đem Inuyasha dọa nhảy dựng, theo bản năng rút ra Thiết Toái Nha bên hông.



" Khoan đã! Khoan đã! " Irasue ngược lại bị tiểu nhi tử dọa giật mình, vội vã giữ chặt cánh tay cầm đao của nhi tử. Inuyasha đỡ trán, ngay cả khẩn trương lúc nãy cũng không còn một mảnh : " Người  thế nào lại ra đây? Còn thần thần bí bí như vậy nữa. . . . Thiếu chút nữa ta bị người dọa mất mặt rồi . . . "



Tây quốc phu nhân vuốt cằm, chuyển một vòng quanh người hắn, dưới ánh mắt quái dị của Inuyasha nghi ngờ nói ra : " Tiểu Inu, không phải đã làm gì có lỗi chứ? Bằng không thế nào nhìn sợ bóng sợ gió như vậy? "



Inuyasha chột dạ quay đầu, sờ mũi không nói gì. Irasue híp mắt, một lần nữa cường điệu : " Chắc chắn đã làm gì đó có lỗi rồi! "



" Không có! " Inuyasha gần như ngay lập tức đáp lại, khẩn trương như ngồi trên đống than. Thiếu niên theo bản năng nhìn về phía chân tường Sesshomaru vừa đứng, lại phát hiện chỗ đó đã chẳng còn bóng người nào.



Inuyasha : . . . . .



Hắn lo lắng nãy giờ hóa ra thành công cốc à ?



" Tiểu cẩu cẩu? " Irasue khó hiểu nhìn theo, căn bản không hiểu Inuyasha đang muốn làm gì. Mỗ thiếu niên bất ngờ đâm đầu vào gốc cây, dọa Irasue luống cuống tay chân :



" Hảo nhi tử ! Đừng có nghĩ quẩn a ! Có gì từ từ nói !"

Inuyasha yên lặng nhìn nàng.



Irasue đột nhiên không biết phải nói gì nữa. Thiếu niên vẻ mặt chán nản lướt qua nàng đi vào.



Gió lạnh vi vu thổi qua, Tây quốc phu nhân đáng thương vẫn không hiểu được một chút nào.



Cái quái gì đang diễn ra vậy?



Nghĩ nghĩ một hồi, mỗ phu nhân xắn tay áo, bất ngờ đưa tay ngoắc ngoắc một thủ vệ đứng gần đó : " Ngươi, lại đây! "



Inuyasha hồi cung, việc trước tiên là tìm xem Sesshomaru đang ở chỗ nào, đang làm cái gì.



Cung nữ trước ánh mắt dọa người của hắn run rẩy báo ra : " Vương thượng vừa ghé qua chủ điện, khi nãy đèn chủ điện vừa tắt, có lẽ đã hồi tẩm điện rồi. "



Mãi đến khi bóng đỏ khuất sau hành lang, cung nữ mới dám thở ra, không khỏi vì tính tình sáng nắng chiều mưa trưa bão tố của Vương quân mà cảm thán một phen.

Từ khi biết có tin mừng xong, Vương quân thế nào càng ngày càng hành động thất thường như vậy? Bọn họ một ngày nơm nớp lo sợ Vương thượng đã đủ lắm rồi, còn muốn thêm vị tiểu tổ tông nữa thì sống thế nào đây? Trước đây không phải tính tình rất hảo sao ?



#Luận người mang thai vì cái gì tính tình khủng bố #

#Cẩm nang sinh tồn thâm cung đã online #

#Vương quân điện hạ bao giờ mới sinh a ? QAQ!!!#

Inuyasha đương nhiên không có khả năng đi chú ý suy nghĩ của một cung nữ, hắn hiện tại đang rối rắm đứng trước cửa tẩm điện của mình.



Không đúng, là tẩm điện của Sesshomaru mới phải.



Inuyasha đã đứng ngoài này cũng được một lúc, nhưng chính hắn còn không chọn được nên bước vào hay nên chạy đến cung điện mẫu thân đại nhân lánh nạn trước.



Thở dài lên xuống có gần trăm lượt, Inuyasha hít một hơi thật sâu, vươn tay đẩy ra cửa điện.



Đằng nào cũng chết, chi bằng chủ động đi chết cho cuộc đời nhẹ nhõm. Ít ra nếu để sang ngày hôm sau mới xin lỗi hắn nhất định không nhìn thấy tương lai của mình nữa.



→_→ . . . . .Hảo hài tử, so sánh của ngươi thật sinh động a. . . . .



Bên trong điện hôm nay tối lạ thường, có lẽ Sesshomaru chưa trở lại, cũng có thể hôm nay Yêu Vương bệ hạ không để cho cung nữ thắp đèn trong này. Inuyasha rón rén đóng cửa, trong bóng đêm lần mò trở về phòng.



Nếu Sesshomaru còn chưa về, hiện tại là lúc tốt nhất để tránh tội.



Thiếu niên cẩn cẩn dực dực bước trong bóng tối, thị lực của yêu quái ít nhiều giúp hắn nhìn được vật thể trong đêm. Đôi mắt kim sắc như hai viên ngọc sáng bừng, nhìn qua vô cùng có linh tính.



Thật vất vả cẩn thận về đến phòng, Inuyasha lén lút vươn tay muốn đẩy cửa ra.



Trong không gian yên tĩnh, sau lưng đột nhiên truyền đến hơi thở lạnh lẽo. Thiếu niên thân thể trong nháy mắt căng thẳng, nhanh như chớp đặt tay lên chuôi kiếm, không nghĩ đến có người so với hắn còn muốn nhanh.



Chỉ trong khoảnh khắc Thiết Toái Nha sắp ra khỏi vỏ, một bàn tay mang theo cái lạnh trong trẻo gọn gàng bắt lại. " Cạch " một tiếng, Thiết Toái Nha lần nữa ngoan ngoãn trở về trong vỏ kiếm. Inuyasha theo bản năng lui lại, không nghĩ đến sẽ rơi vào một cái ôm ấm áp.



" Sess. . . .-Hm !"



Inuyasha vừa mới thốt ra, lời còn lại liền phải nuốt ngược trở lại. Xúc cảm mềm mại trên môi hoàn toàn chiếm giữ suy nghĩ của hắn, cùng với thế tới rào rạt của Sesshomaru khiến hắn vô lực chống đỡ.



Như một thói quen, chẳng mấy chốc thiếu niên đã mềm nhũn thân thể, mặc Sesshomaru bản thân bài bố.



" A !"Trên môi đột nhiên bị cắn mạnh, Inuyasha bị tiểu hành vi này của Sesshomaru làm đau, một tay vô thức túm chặt vạt y phục màu trắng : ". . . Đau. . .  Hm !!!!!"



Kháng nghị tựa hồ không có hiệu quả, bởi vì Sesshomaru vẫn không có buông hắn ra. Nhận ra tình tự của người kia không quá đúng, Inuyasha quyết định buông tha chống cự. Nếu đúng Sesshomaru đang giận, chống cự chỉ khiến mọi chuyện rắc rối thêm.



Hơn nữa kết cục của hắn cũng chẳng tốt đẹp chút nào, ha hả.



Có lẽ là bị sự dịu ngoan bất ngờ của Inuyasha lấy lòng, Sesshomaru cũng không có mấy hành động cắn phá hồi nãy nữa, chỉ là nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi hơi sưng lên của hắn, nhưng là Inuyasha cũng không chịu nổi nữa.



Đậu xanh ! Lần nào cũng vậy là sao ? Bổn đại gia sắp thở không nổi nữa ! Ta biết ngươi là đại cẩu hàng thật giá thật, nhưng cũng đừng loạn cắn như vậy !



Chờ cho dư vị tanh ngọt trong miệng lui xuống, Sát điện hạ mới chậm chạp đem người buông ra. Inuyasha bị hôn đến mặt đỏ tai hồng, tay mềm chân run, hiện đang thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn hắn. Trong bóng đêm, đôi mắt kim sắc sáng kinh người, tựa như lưu tinh ghé qua trời đêm tối tăm mờ mịt.



" Ngươi phát cái quỷ gì điên a ? Không phải chỉ là ôm một cái sao ?"



Mái tóc ngân bạch rủ xuống, che đi biểu tình trong mắt Sesshomaru :" Ngươi biết rõ nàng có ý đồ với ngươi."



Hồng y thiếu niên vò đầu bứt tai : " Nhưng bổn đại gia không có ý với nàng a! nếu trước đây ngươi để ý ta như hiện tại có phải mọi chuyện đều đã tốt đẹp rồi không ?"



" Ngươi đang trách ta lúc trước không để ý ngươi ?"

" Mới không có!"

" Rõ ràng có. "

" Không có ! "

" Vậy chứng minh đi. "



" . . . . . " Vì cái gì ta là người phải chứng minh ?

Ta lại không có làm sai cái gì. . . . 



Sesshomaru tuy bình thường ít nói, nhưng Inuyasha chưa bao giờ chiếm được tiện nghi từ trên miệng của hắn. Tiểu cẩu cẩu trong nháy mắt xì khói, túm cổ áo Sesshomaru lắc lấy lắc để : " Ta mặc kệ ngươi ! Chứng minh cái đầu ngươi ấy ! Ta-"

Sesshomaru đột nhiên đem hắn ôm chặt, khiến lời nói còn lại nghẹn trong cổ họng. Inuyasha khó chịu nghiêng đầu không thèm để ý, thình lình thanh âm thanh lãnh vang lên bên tai :



" Không cần nháo lớn như vậy. . . . Ta chỉ là không yên tâm thôi. . . "



Trái tim của Inuyasha rất nhanh mềm xuống.



Bọn họ có được như ngày hôm nay cũng đã rất không dễ dàng. Hắn vì cái gì lại muốn làm lớn lên chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ như vậy ?



Inuyasha rũ mi, nhẹ giọng nói : " Xin lỗi. Là ta không để ý suy nghĩ của ngươi. ta chỉ là muốn dứt điểm- Hm !"



Hắn chưa nói xong đã lại phải nuốt ngược trở lại.



Sesshomaru tên khốn này ! Có để ta nói hết câu hay không ?



Toàn bộ tức giận của Inuyasha khi nhìn thấy ý cười trong mắt Sesshomaru đều tan biến.



Ai bảo hắn thích tên khó ưa này cơ chứ ?



Cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo kia trên y phục của mình du tẩu, Inuyasha không khống chế được đỏ mặt một chút, nhận mệnh vươn tay ôm lấy cổ người kia, chủ động hôn lên cánh môi lạnh lẽo.

Chúng ta đều là như vậy, không phải sao ?



Y phục từng chút từng chút một biến mất, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng lên, càng khiến xúc cảm lạnh lẽo kia thêm rõ rệt.  Bàn tay người nọ rất lạnh, nhưng thân thể thì lại rất ấm.



Cả trái tim cũng vậy. . . . 



" . . . . Ân. . .  Sesshomaru . . . . " Inuyasha vô thức nhíu mày, cảm nhận ngón tay thon dài kia quy luật tìm kiếm trong cơ thể mình. Trong bóng tối, mọi giác quan dường như càng thêm mẫn tuệ, cũng càng thêm khắc sâu khoái lạc mà hắn có được.



Cảm giác hư không dần chiếm lấy mọi suy nghĩ. Thiếu niên nhịn không được cắn môi, dường như nức nở mà khẽ gọi thành tiếng : " . . . . .Sessho. . . .maru. . . ."



Bàn tay nhẹ nhàng bị người bắt lấy, chạm đến đôi vai cân xứng. Người kia khẽ hôn lên trán hắn, ôn nhu khàn khàn đáp lại : " Ta tại."



Đôi mắt kim sắc to tròn hơi mở ra, bên trong đã là một mảnh xuân thủy lóng lánh. Thiếu niên tựa như năm nào mở to mắt nhìn mình từ xa, hiện tại đang siết chặt lấy cần cổ hắn : " K. . . Không cần. . . không cần giày vò ta. . .  Sesshomaru. . . "

Hai trăm năm trước, cũng là đôi mắt này trông mong nhìn hắn, hiện tại. . . .



Khóe môi Sesshomaru khẽ cong lên, thanh âm bên tai nửa mong chờ nửa dụ dỗ nói : " Không đúng. Trước đây ngươi không gọi ta như vậy."



Inuyasha tuy ý thức có chút mơ hồ, nhưng vẫn đủ tư duy để nhận rõ người này đang có ý trả thù hắn. Thiếu niên trong lòng hung hăng nghiến răng nghiến lợi, mặt ngoài vẫn phải nhận mệnh gọi thành tiếng : " Ca. . . .ca ca. . . Ngươi còn . . . .muốn thế nào nữa. . ."



Dường như chỉ là ảo giác trong chốc lát, bên tai vang lên tiếng cười khẽ như có như không. Inuyasha bị hắn treo đến tức giận, theo bản năng túm lấy lọn tóc trắng rơi trên mu bàn tay kéo mạnh. Sesshomaru lần này quả thật bị phản ứng của hắn chọc cười, nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi đã sớm đỏ hồng một mảnh :" Ngươi nếu đã nóng vội như vậy, chúng ta. . . ."



Nửa câu nói phía sau Inuyasha không tài nào nghe được nữa, bởi vì khoái cảm như mưa rền gió dữ hung hăng quét đến, không cho hắn nửa phần thở dốc chi cơ. Thiếu niên khẽ cắn môi, cố nén lại cảm giác linh hồn như muốn thoát ly thân thể này : ". . . .A . . .  Sess. . . .Sesshomaru . . .  Chậm. . . "

Người kia thủy chung không chịu nghe hắn nói, động tác một chút cũng không chậm đi nửa điểm. Inuyasha nghiến răng, không chút khách khí há miệng cắn vào bả vai trước mắt.



" Tê. . .  " Sesshomaru cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nheo mắt nhìn hắn : " Ngươi còn muốn gì nữa? "



Đầu ngón chân hơi cuộn lại theo bản năng, Inuyasha trừng mắt, cổ họng có phần khô rát khàn khàn lên tiếng : " Muốn cái đầu ngươi! Không thể nghe ta nói một chút sao ?"



Thiếu niên vô thức siết hai tay lại, thân thể vì cái lạnh mỏng manh spam đến mà run lên trong chốc lát. Trên thân thể lưu một tầng mồ hôi mỏng manh, trong thời tiết hơi se hàn thế này thì có phần không mấy dễ chịu. Mất một lúc ổn định hơi thở của mình, Inuyasha hơi hé môi : " Ngươi nghe ta nói, chuyện lúc nãy. . . . ."



Nửa câu còn lại thiếu niên vô pháp nói ra, bởi vì người kia đột ngột cử động, một điểm chết người bị đụng đến, theo đó là khoái cảm ngập trời kéo đến. Hai tay bị giữ chặt, môi cũng bị khóa lại, chỉ còn vài tiếng nức nở rất nhỏ rơi ra.



Thân thể như linh xà quấn lấy nhau, cùng rơi vào khoái cảm nguyên thủy nhất. Inuyasha khóe mắt tràn ra thủy dịch lóng lánh, chỉ có thể bị động mặc người nọ vô hạn đòi lấy.

Sesshomaru! Còn hài tử a !



Giữa lúc ý thức sắp tan rã, vành tai bị ngậm lấy, Inuyasha tựa hồ nghe được thanh âm khàn khàn gợi cảm khó nén của Sesshomaru. 

" Inuyasha. "

" Ta yêu ngươi. "

Ba chữ rất bình thường từ miệng người kia thốt ra, lại khiến Inuyasha không kìm lại được nước mắt. Thiếu niên để mặc bản thân chìm trong cái ôm ấm áp, hai tay ôm chặt lấy người trước mắt.

Sesshomaru.

Ta cũng vậy. 

Rất yêu ngươi.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Inuyasha có một giấc mơ dài, một giấc mơ về ký ức đã sớm phủ bụi.



Dưới tàng cây anh đào, người nọ một thân bạch y đứng giữa huyết tinh tanh nồng, lãnh khí khiến người vô thức kinh nhường.



Lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ, dưới sự chứng kiến của người nọ cùng mẹ, chỉ là một cuộc gặp gỡ bất đắc dĩ. Ánh mắt Sesshomaru khi đó lạnh nhạt không một gợn sóng, như vành trăng khuyết trên trời chiếu rọi tâm thức hắn.

Hiện tại, ánh mắt đó nhìn hắn chỉ có nhu hòa và bao dung.



" Tỉnh? " Bên tai vang lên tiếng gọi khẽ quen thuộc. Inuyasha có chút mỏi mệt nâng mi, vừa vặn bắt được nụ cười nhạt trên môi Yêu Vương bệ hạ.

Phía sau Sesshomaru, có một bóng người đứng dưới dương quang chói mắt, khóe môi loan thành nguyệt nha xinh đẹp. Mái tóc màu tuyết trắng trải rộng lấp lánh như những vì sao.



Inuyasha chỉ biết, dương quang cũng không chói mắt bằng nụ cười trên môi người kia, tinh tú cũng không lộng lẫy bằng phượng nhãn màu tím biếc nọ.

" Nhị điện hạ, đã lâu không gặp. Ngài vẫn còn nhớ ta chứ? "

                                                  -----------Phiên ngoại hoàn---------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top