Chương 6 - Vòng tay dẫn đường

Cao Khanh Trần rảo bước tới chỗ Lưu Vũ, vào phòng họp, Riki đã ngồi sẵn bên trong, "Chuyện gì vậy?"


"Người của Alpha cấp báo, mười giờ đêm qua định vị GPS trên người Lâm Mặc đột nhiên dừng lại, qua nửa tiếng, điểm sáng định vị trên màn hình cũng biến mất."


Cao Khanh Trần chú ý tới nắm tay siết chặt của Lưu Vũ trên bàn, điều này vô cùng hiếm thấy, Lưu Vũ rất ít để lộ cảm xúc đặc biệt, đối với chuyện này cũng bộc phát rồi.


"Định vị bên này của chúng ta và Trung ương cũng mất rồi."


Chuyện này không đơn giản, mỗi dẫn đường sau khi đăng ký đều đeo vòng tay chuyên dụng do Liên bang cấp phát, giống với vòng cổ của lính gác, bên trong ghi lại tin tức của người dẫn đường đó. Những tin tức này được mã hóa bảo mật, qua ba tầng khóa mới xem được. 

Sau khi đeo vòng tay, vị trí xác thực của người dẫn đường cũng được Trung ương thu thập, nhưng chỉ người có quyền hạn tương ứng được thông qua hợp pháp mới có thể kiểm tra.


Ngoài ra, vòng tay còn có tác dụng bảo vệ người dẫn đường. Trong trường hợp dẫn đường bị lính gác cưỡng ép đánh dấu, vòng tay sẽ tấn công viễn cảnh tinh thần của lính gác, phóng thích luồng điện gây nhiễu hạ gục lính gác.

Mức độ thương tích tùy thuộc vào độ mỏng manh của viễn cảnh tinh thần của người lính gác. Nói chung, tất cả lính gác đều bị choáng và một số lính gác tinh thần mỏng manh thậm chí có thể mất mạng.


Vòng tay đã đeo không thể tháo ra, sau khi người dẫn đường chết, vòng tay sẽ tự rơi ra, được Liên bang thu lại.


Mất định vị không phải chuyện nhỏ, tín hiệu vị trí được mã hóa bảo vệ, ngoài Trung ương, không có cách nào xâm nhập, cũng không có cách nào che đậy.

Điều này chứng tỏ Al Qaeda chí ít nhất định đã tìm được cách tháo gỡ vòng tay, thậm chí triệt để phá hủy vòng tay. 

Điều này có nghĩa là chiếc vòng cần được nâng cấp trên phạm vi toàn Liên bang.


"Tiểu Cửu, Riki, chuyện này giao cho hai người, lập tức xuất phát, nhất định phải đưa Lâm Mặc về."



"Chúng tôi là đội hành động đặc biệt INTO1, trực thuộc Quân ủy Trung ương, các bạn sắp phải đối mặt với những nguy hiểm vượt xa tất cả nhiệm vụ chiến đấu từng trải qua, các bạn sẽ là lực lượng tinh nhuệ nhất của Liên bang." Lưu Vũ nghiêm nghị nói, "Tôi chỉ nói đến đây, đúng một giờ rưỡi chiều nay tập hợp ở sân huấn luyện, bây giờ giải tán."


Hiện tại đã là 12h10 trưa, bọn họ phải ăn trưa, sắp xếp ký túc xá, tốt nhất là vẫn có thể nghỉ ngơi được một chút.


"Tôi đang nghĩ, đội đặc nhiệm ở cấp độ này, vậy mà lại có nhiều dẫn đường như vậy?" Oscar nói.

Số lượng dẫn đường của Liên bang so với lính gác không đến một phần mười, tiểu đội quanh năm hoạt động bên bờ vực của cái chết này lại có đến ba dẫn đường, thật khiến người ta kinh ngạc.


Lưu Chương tiếp lời, "Cái khác tôi không biết, người phát biểu cuối cùng ngày hôm nay, là dẫn đường thủ lĩnh, tên Lưu Vũ."


"Dẫn đường thủ lĩnh?" Châu Kha Vũ có chút ngạc nhiên, "Cảm giác . . . " Cậu nghĩ nửa ngày cũng không hiểu, đối phương thanh tú tinh xảo, mặt còn nhỏ hơn một bàn tay.


"Cảm giác có chút yếu ớt, nhiều dẫn đường như vậy trên chiến trường phải làm sao . . . " Oscar còn chưa nói xong đã bị ngắt lời,


"Nên làm thế nào thì làm."


Mấy người cùng quay lại, chỉ thấy đối tượng họ đang thảo luận ở sau lưng, nhướn mày nhìn họ, "Thế nào? Muốn thử thân thủ không?"


"Không cần không cần." Mấy lính gác bị bắt tại trận vội vàng xua tay.


Doãn Hạo Vũ cắn môi, chần chừ lên tiếng, "Đội trưởng, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"


"Có thể"


"Tôi có thể biết Tiểu Cửu ca ca đã đi đâu không?"


"Tiểu Cửu? Cậu nói Cao Khanh Trần?" Lưu Vũ nhìn bộ dạng có chút căng thẳng của cậu, "Cậu ấy có nhiệm vụ của mình, cậu hãy làm tốt những việc cậu nên làm là được."


Lưu Vũ không nói quá nhiều, Doãn Hạo Vũ định hỏi thêm, cuối cùng vẫn là im lặng.


Đợi Lưu Vũ rời đi, mấy người mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Trương Gia Nguyên nói, "Sợ chết mất, người này bước đi sao lại không có tiếng động?"


"Không phải cậu ấy đi không có tiếng động, là tạo ám thị tinh thần với chúng ta, khiến chúng ta không nghe thấy tiếng bước chân." Lưu Chương nói, "Dẫn đường cấp độ này, lá chắn tinh thần của chúng ta so với cậu ấy mà nói quá yếu."


"Lại nói sở trường mạnh nhất của cậu ấy là khống chế tinh thần và làm nhiễu, còn có phân tích và khai thông tinh thần. Năm ngoái cậu ấy đánh nhau với lính gác thủ lĩnh một trận, trực tiếp khiến tinh thần của người kia rơi vào hỗn loạn."


. . . . . . . . 


Lâm Mặc tỉnh lại trong một căn phòng lạ lẫm, trong phòng rất tối, chỉ có chút ánh sáng lọt qua khe cửa sổ, ngoài cửa chính chỉ có một lỗ thông gió nhỏ, còn không biết trong phòng có bố trí lưới điện không.


Cậu cúi đầu, phát hiện cổ tay trống trơn, vòng dẫn đường vậy mà không thấy nữa.


Chuyện này xem ra không chỉ đơn giản liên quan đến giao dịch vũ khí.


Vòng tay của dẫn đường chế tạo từ hợp kim mạnh nhất, tác động trực tiếp sẽ phóng ra luồng điện bảo vệ, rất khó hủy hoại hoặc tấn công, nếu muốn tháo ra, phải có chữ ký của Quân ủy Trung ương, do bộ phận thông tin trực thuộc sử dụng phương tiện đặc biệt tháo dỡ và phương tiện tháo dỡ vẫn được bảo mật.


Nếu Al Qaeda có thể tùy ý tháo được vòng tay dẫn đường, vậy chứng tỏ thế lực Al Qaeda đã thâm nhập vào nội bộ Quân đoàn, hoặc thỏa thuận hợp tác với người trong nội bộ Quân đoàn.


Lâm Mặc không có ấn tượng sâu sắc với mấy lão già trong Quân đoàn, mấy vấn đề này phải đi hỏi Lưu Vũ. Nghĩ tới điều này, cậu vô thức có chút đau đầu, vẫn là tìm cách trốn thoát càng sớm càng tốt.


Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Lâm Mặc ngước mắt nhìn ra cửa.


Cửa được mở, xem ra là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, sau lưng còn một người dẫn đường, mấy lính gác đứng canh cửa.


"Xin chào, cậu Lâm Mặc. Tôi là Bổn Kiệt Minh."

"Sớm đoán được Liên bang sẽ phái người tới đây, không ngờ còn sớm hơn tôi nghĩ một chút. Tin tức vừa tới, đã có nhiều người như vậy đến Al Qaeda làm khách rồi."


Lâm Mặc trong lòng thầm khinh bỉ.


"Tôi thấy cậu Lâm đến, muốn tiếp đãi tử tế một chút, không ngờ tới cái xích đeo trên tay cậu. Liên bang nhiều năm như vậy, vẫn chưa giải quyết được vấn đề nhân quyền, lính gác đeo vòng cổ, dẫn đường đeo vòng tay."

"Theo đuổi tự do là khát vọng trời sinh của con người . . . "


Lâm Mặc có chút không nhẫn nại ngắt lời hắn, "Xin lỗi, ông nói tự do là giống bọn họ sao?"

"Bị kiểm soát tâm trí như một con chó?"



~ INTO1 ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top