22. Tịch
"F**k! F**k!! F**k!!!"
Trương Gia Nguyên liên tục đấm vào một thân cây cho đến khi các chỏm xương đốt bàn rướm đầy máu. Đám chim chóc xung quanh cũng bị làm cho xao động mà bay tán loạn vì hành động này, lông vũ đủ màu nhẹ nhàng rũ xuống, trông như màn dạo đầu của một nghi lễ cổ xưa trọng đại nào đó.
Tâm trạng của hắn đang cực kì không ổn, còn tệ hơn cả hai chữ 'tồi tệ'. Nine không tìm thấy, lại còn vớ vẩn thế nào trở về vị trí xuất phát của chặng Thủy Đại. Hắn là đang không tin nổi việc hắn đã thành công thoát ra khỏi cái nơi quỷ quái đó.
Một mình.
Khung cảnh hoang vu quen thuộc của đồng cỏ khô bất tận khiến cơn giận tăng nhanh theo cấp số nhân. Trương Gia Nguyên vứt đống đồ lỉnh kỉnh lại đó, tiến về phía thùng gỗ trông có vẻ khả nghi phía trước. Hắn nhíu mày vì khứu giác bất ngờ bị đánh úp, miệng thầm chửi thề nhìn xác một con nai rừng đang bị đám ruồi nhặng bu đầy, dòi bọ đã sinh sôi nhiều đến mức không thể đếm nổi.
Hắn mà biết tên khốn nào bày ra trò này thì khẳng định không đánh chết, cùng lắm chỉ cho xương sọ thành bát chứa cháo não loãng thôi. Thế đã là nhân từ lắm rồi.
(*Ờm... Chúng không khác nhau lắm đâu Nguyên Nhi à...*)
Tiếng bước chân rầm rập như của cả một binh đoàn dội tới khiến Trương Gia Nguyên bật lên chế độ cảnh giác, phát hiện là con người, là một học viên mới nới lỏng nắm tay căng cứng. Hắn dè chừng, sau đó vẫn lịch sự hỏi cậu bạn mặc bộ đồng phục có phần tả tơi, ngực trái gắn chiếc huy hiệu màu vàng Trấn tinh.
"Cậu...vừa từ đâu đến?"
Đối phương từ khi xuất hiện thì liên tục run rẩy, toàn thân ướt nhẹp một màu đỏ tươi, miệng lẩm bẩm ngôn ngữ kì lạ như đang khấn ông bà tổ tiên. Trương Gia Nguyên nhớ lại lời khuyên của Lưu Vũ cần phải kiên nhẫn, nóng nảy chỉ tổ làm hỏng việc liền từ tốn rặn từng chữ gặng hỏi một lần nữa. Đột nhiên khói trắng tỏa ra rồi xoáy vòng bay lên cao, cùng với đó là tiếng kêu gào thảm thiết. Hắn tận mắt chứng kiến người kia bị lửa thiêu cháy thành bụi than, nhìn đến ngơ cả người.
Con m* nó. Thứ chết tiệt gì vậy chứ.
.
Rikimaru cuối cùng cũng tỉnh dậy, điều đầu tiên anh cảm nhận được là cơn đau nhức truyền từ tứ chi đến đại não. Đôi mắt cố gắng tìm lấy một tia sáng mỏng manh để định hình vật lạ trước mặt, nhưng nhanh chóng bỏ cuộc vì mớ gông cùm kẽm gai đang quấn chặt lấy cơ thể mình một cách có chủ đích. Anh nên cảm ơn chúng bằng tất cả sự chân thành vì đã giữ cả thân người anh không rơi xuống hố đen bất tận bên dưới nhỉ?
Sự gai góc vốn ăn sâu trong máu khiến anh không thể ở yên chờ đợi, Rikimaru liều lĩnh nhẩm đọc chú 'Dương' với hi vọng khởi sáng nhân tạo, nào ngờ xung điện lập lòe nổi lên rồi đâm thẳng vào ngực anh. Mặc dù bởi nó mà anh có thêm một vết thương, nhưng cũng vì vậy anh biết được Nine đang ở ngay bên cạnh. Em ấy giống anh vài tiếng đồng hồ trước, mất đi ý thức, và hẳn là được kẻ đó mang đến đây.
Nếu đã chịu được một thì mười có nhằm nhò gì.
Chú 'Dương' chậm rãi vang lên, đến khi anh lờ mờ đoán ra được sự việc thì các vết thương trên cơ thể đều đang đồng loạt rỉ máu một lần nữa.
Việc xâu chuỗi các sự kiện không mất nhiều thời gian, quan trọng là tìm ra nguyên nhân nhóm bọn họ bất đắc dĩ vướng vào đống rắc rối quái thai này. Anh nghĩ đến đâu cũng thấy bất hợp lý, nếu toàn bộ đều là chủ đích của Học viện thì quả thật tốn công tốn sức rồi. Là tốn công dạy bảo cho họ đạt đến cấp năng lực xuất sắc, là tốn sức dồn ép họ đến một nơi không người mà ra tay hạ sát. Xin lỗi, cơ mà có bị thần kinh mới làm như thế.
Như gạt bỏ mọi đau đớn đang tồn tại rõ ràng trên cơ thể lúc này, suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu khiến anh nở một nụ cười nhạt. Điều mà anh, Bá Viễn và Mika âm thầm che giấu hộ đối phương suốt ngần ấy năm, không ngờ lại trùng hợp là điều mà nó nhắm đến. Rốt cuộc thì vận mệnh của họ lại mặc cho người khác xoay vần, lũ gián âm thầm tiếp một tay đó, có chặt đứt đầu thì vẫn sống tốt.
"Anh à, em định giữ anh lại chơi cùng nhưng có vẻ anh không muốn. Vậy thì để em tiễn anh đi trước một đoạn nhé, biết đâu cậu ta sẽ biết điều mà chịu quay lại."
.
"Nói khùng nói điên cẩn thận khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp bị vả cho sưng đấy nhá."
Lâm Mặc gắt gỏng ném một vỏ lon sắt vào đầu Patrick - người vừa mới phát ngôn ra hàng loạt điềm gở sắp xảy đến với bọn họ. Còn cậu chỉ cho rằng đối phương xa hai ông anh không thân chưa được nửa tiếng thì bắt đầu lên cơn thôi.
Cậu đang rất bực bội vì sau khi kiểm tra lại công cụ định hướng của mình thì phát hiện ra hai đầu dây dẫn nối với kim la bàn đều bị cháy xém. Cọng dây đồng yếu ớt không chống đỡ nổi dòng điện đứt phụt trong nháy mắt. Bảo làm sao mà không dẫn lạc đường được? Tại tôi cố tình đấy à?
Câu cuối cùng bật lên thành tiếng như muốn dằn mặt tên nào đó là nguyên nhân khiến cổ cậu vẫn còn y nguyên 10 dấu ngón tay đỏ lựng, đôi chỗ bắt đầu loang một màu xanh tím.
Có điều Lâm Mặc không hiểu cho lắm, vết cháy xém đó rõ ràng không phải do chập điện mà ra, vậy thì...
"Shhh!!! Thằng điên nào dám đụng vào đồ của bố?"
Đến lượt cái đầu nhỏ bị táng cho một cú muốn long cả não, Lâm Mặc trợn tròn mắt nhìn Patrick, song nét mặt nghiêm nghị khiến cậu nhịn lại tiếng chửi mắng. Lúc này không chỉ người kia mà ngay chính cậu cũng cảm nhận được âm thanh kì quái đang ngày càng gần chỗ này. Không thong thả như bước chân bộ hành, cũng chẳng vội vã hay ồn ào như khi bị rượt đuổi.
Thứ đó đang bay?
Nụ cười khúc khích văng vẳng bên tai chân thực đến mức quỷ dị. Cậu cùng Patrick đứng đối lưng với nhau, vũ khí trong tay chực chờ sẽ đâm thủng bụng kẻ muốn phá rối. Cảm giác ươn ướt chảy dọc cần cổ làm Lâm Mặc vì nhột mà quay đầu lại, vừa hay được xem một bộ phim kinh dị hàng thật giá thật chất lượng Hollywood.
Một cái đầu treo ngược đang say aloha trông có vẻ thiện chí.
Sau đó thì cả hai chẳng thể chờ nổi Bá Viễn và Mika về để khai báo sự tình nữa.
.
"Không phải nói Phong Đại sao? Nhầm lẫn với Hỏa Đại rồi à?"
Santa quỳ một gối trên mặt đất, chống tay lên cằm nhìn dòng dung nham đang chảy chậm một cách yên bình. Chúng trông hiền lành đến bất thường, phải may mắn đến cỡ nào mới có được cơ hội chạm vào chúng mà không cần phải vận khí trước. Viên đá magma nhỏ được ném xuống hố lửa nhanh chóng sủi mất, để lại lời tạm biệt mang tên 'khói' hòa lẫn cùng không khí. ➓
Cảnh tượng trước mắt làm hắn có cảm giác như được trở về khoảng thời gian trước, khi mà cái tên 'Hades' còn được nhiều người biết đến hơn cả Uno Santa. Bây giờ ngẫm lại chỉ thấy trẻ trâu thôi chứ oai phong gì.
Chính xác là 12 tuổi, hắn đã bắt đầu dẫm lên xác của những kẻ bại trận mà đi. Chiếc mũ binnie màu đen thương hiệu cùng hình xăm Cerberus (con chó ngao ba đầu) phủ kín trên tấm lưng săn chắc từng là nỗi khiếp sợ của biết bao người dám ngáng đường hắn.
Trong một môi trường với mức sống hạ cấp, bạo hành, trộm cắp, sát nhân, chẳng thể loại nào Santa chưa từng gặp qua cả. Và nhờ sự thờ ơ của đám quyền cao chức trọng, cuộc đời hắn đã hoàn toàn thay đổi. Từ một đứa nhóc lầm lì, ít nói trở thành tên điên hở tí là sử dụng vũ lực. Năng lực cũng là tự hắn tôi luyện ở những vùng đất núi lửa khô cằn suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng mà ra. Vậy nên quyết định vào Học viện để thay đổi đại cục càng mãnh liệt hơn, cháy bỏng hơn.
Chỉ là hắn không ngờ bức tường vững chãi trong hắn vì một người mà bị lung lay mất, sự xuất hiện không lời báo trước đó đã thay đổi thế giới quan của hắn. Và còn nhẫn tâm chà đạp tấm lòng hắn nữa. Độc ác thật đấy. Nhưng vẫn xinh đẹp.
"Lưu Vũ?"
Lưu Chương đột nhiên nghe thấy tên của người mà mình đang có ý định chiếm làm của riêng thì quay sang hỏi, cũng là để chấm dứt sự im lặng đến đáng sợ bao trùm lên cả ba.
"Nhớ người ta đến gặp ảo giác? Có cần-..."
"F**k!", Châu Kha Vũ tức đến đỏ gay cả người, đôi mắt vốn được nhận xét thâm tình hằn lên những tia máu biểu hiện cho nội tâm phức tạp.
"Này Chương, mày biết thuật 'Ngụy hành' đúng không?", Santa chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu như sắp xé xác hắn đến nơi.
Lưu Chương chưa hiểu họ bị cái quái gì nhưng cũng phủi bụi đất đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, điệu bộ nghiêng đầu nói, "Mấy ông già mà biết tao sử dụng thuật bừa bãi chắc kí lủng đầu tao quá. Tuy nhiên nói cho tao biết chuyện gì trước đã, đừng có đùng đùng nổi khùng lên như thế. Tao là thiên tài, chứ không phải nhà tiên tri."
Không hẹn mà cả Châu Kha Vũ và Santa đều lên tiếng đồng thời, nghiêm túc đến độ khiến Lưu Chương chẳng dám làm ngơ. Huống chi còn là việc hết sức quan trọng.
"Đi cứu Lưu Vũ."
---
Mọi người...
Có muốn...
Nghe giải thích luôn không? (・ัω・ั)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top