Chương 10


"Ta đoán mẹ ta khi đi học độc dược nhất định rất xuất sắc." Harry tiếp tục nói, "Nàng học chú ngữ cũng rất giỏi. Ta hy vọng có thể kế thừa nàng một ít, như vậy ta mới có thể...... thành tích O.W.L.s của ta có thể tốt hơn, tùy thời điểm mà có khả năng. Snape đã nói với chúng ta trừ phi ở O.W.L.s thi được điểm O (Outstanding ( ưu ), nếu không thì không thể học N.E.W.T." Harry cẩn thận mà dùng nước kháng khuẩn rửa sạch miệng vết thương.

"Nếu có đau thì ngươi nói cho ta biết, xin lỗi. Ngươi không cần lo lắng. Cái này không phải do ta làm......mà là ta từ kho của giáo sư Snape trộm được." Con dơi ở trong tay cậu xao động, Harry cho rằng là đây là do đau đớn gây ra. " Mặc kệ như thế nào, ta chính nếu là muốn làm trùm lớp độc dược, nhưng đồng thời ta không hề ngại nếu đó là lớp do giáo sư Snape dạy. Đầu bóng dầu hỗn đản! Ta cùng với Ron cảm thấy ông ấy chắc thật lâu đều không có gội đầu, từ 19--"

Cắn răng.

Harry nhảy dựng lên, kinh hô một tiếng, một nửa xuất phát từ đau đớn, một nửa xuất phát từ kinh ngạc. Tiểu răng nanh liền cắn ở bụng ngón cái của cậu. Cậu cuống quít giựt tay ra, buông lỏng con dơi.

Cậu lắc lắc cái tay bị thương, kích động mà nhỏ giọng mắng chửi trong chốc lát." Ngươi vì cái gì mà làm như thế?" Harry trở lại trên giường sinh khí mà nói, rồi mới sợ ngây người.

Cậu vốn tưởng rằng con dơi sẽ trốn tránh, hoặc liền muốn chạy trốn, chính là nó hai việc kia cũng chưa làm. Ngược lại, nó dùng ba chân trước khó khăn đứng ở dưới chân giường, móng vuốt đau đớn, trừng mắt nhìn cậu. Cứ như vậy một lúc, Harry cảm thấy hình dáng nó rõ ràng dùng khuôn mặt nhỏ dương dương tự đắc biểu tình.

Mắt đen tựa như hai viên hắc mã não loé lên, nó ngẩng đầu nhìn cậu, một tia ký ức đột nhiên xẹt qua trong đầu Harry:

Lại đến muộn, trò Potter? Gryffindor trừ năm điểm!

Cậu chưa kịp nghĩ nhiều, ký ức này đã qua đi.

Harry lắc đầu, ném ra hồi ức, cúi đầu nhìn ngón cái. Miệng vết thương không sâu, nhưng vết thương do bị cắn có thể rất nghiêm trọng, cho nên cậu cảm thấy tốt nhất vẫn là nên xử lý cho tốt.

Bất quá đầu tiên đến đem con dơi chăm sóc hảo.

"Ta nghĩ ta nhất định đụng trúng chỗ đau của ngươi, phải không?" Cẩn thận mà nhặt lên con dơi, để tránh cho nó quay đầu lại cắn cậu, Harry ngồi trở lại đến trên giường. Dựa vào đầu giường, cậu bắt đầu tìm tòi độc dược dự trữ.

Cậu dừng tay tại chỗ đó, lấy ra một lọ chuột tinh du hải quỳ.

Đây là năm trước, Hermione giới thiệu nó cho cậu, dùng để giảm bớt đau đớn do Umbridge ngược đãi sinh ra. Harry lén lên kế hoạch mang một ít về nhà. Khi bị dượng dùng dây lưng đánh, dùng loại dược này cũng rất tốt. Cậu có thể tưởng tượng, bị dây lưng trừng phạt phía sau, ở lưng sẽ nóng rực sưng đau, vết thương bị đọng lại cùng da bị tổn hại, bôi loại dược này vào sẽ cảm thấy mát lạnh.

Bình dược cũng không nhiều. Lại là sau khi thi O.W.L.s thất bại, cậu không có thời gian để cho Hermione dạy cậu làm nó như thế nào, cũng không có biện pháp nào từ kho của giáo sư Snape tìm được nguyên liệu.

Cậu dời ánh mắt từ dược bình về phía con dơi, tự hỏi. Này là vì tiểu động vật đang bị thương kia, cậu nhất định sẽ cho nó. Mà về phương diện khác, cậu hiện tại còn rất tốt, chỉ có một ít vết thương nhỏ. Với lại mùa hè dượng Vernon đối với cậu cũng không quá xấu, nếu nói đó là vận khí tốt, Harry có lẽ sẽ không quá đảm bảo.

Ai biết được? Có lẽ cậu có thể ở phát sinh sự tình gì đó, cậu liền sẽ tìm cách rời đi thật lâu, nếu như cụ Dumbledore -- Bỏ đi, cậu đem cụ Dumbledore đẩy sang một bên. Hiện tại nghĩ đến việc mọi người coi cậu như thần tượng, việc này làm cậu cảm thấy rất khó chịu.

Ý đã định. Cậu mở chai chuột tinh du hải quỳ ra, con dơi chắc không cần nhiều, dược dư lại đủ để cậu dùng. Cậu dùng miếng bông tẩm vài giọt dược, bôi lên vết thương trên vai nó. Một lát sau, Harry thật cao hứng cho rằng quyết định của cậu thật chính xác, cậu có thể cảm thấy cơ bắp ở ngón tay của Spartacus đã hạ lỏng xuống dưới.

Harry nhanh chóng lại lần nữa chăm sóc tốt vết xé ở bả vai nó, rồi mới đem Spartacus thả lại đến trên giường, đứng lên. Cậu hào hứng tới nỗi hiệu suất tăng cao mà rửa sạch lồng chim, thay đổi tấm lót, đem giường bị xé nát mà xử lí sạch sẽ. Tiếp theo cậu bắt đầu ở lồng sắt trang bị thêm một cái dây thép, một đầu đặt ở một bên của lồng sắt, một đầu cố định ở đỉnh của lồng sắt.

Con dơi từ trên giường của Harry hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu. " Hiện tại rất tốt, Spartacus." Harry đứng lên kiêu ngạo mà tuyên bố. " Liền tính bả vai ngươi bị thương, ở cái này cũng không thành vấn đề." Harry thay đổi bát nước, tiếp theo ở bát kia thêm vào mấy cái dâu tây.

"Nó rất giàu có vi-ta-min." Cậu giải thích, nhặt con dơi lên, thả lại vào lồng sắt, " Có thể giúp ngươi nhanh chóng hồi phục, cho nên hôm nay tận lực ăn hết chúng, được không ?" Cậu đem Spartacus an trí thỏa đáng, đóng lại cửa lồng sắt, ngồi trở về giường xem nó phản ứng.

Spartacus uống nước xong, cái miệng nhỏ nhỏ mà gặm dâu tây. Tiếp theo, không chút để ý, cậu không có biện pháp nào để kéo con dơi đi đến chỗ dây thép kia, một mặt cẩn thận mà kiểm tra.

Con dơi chậm rì rì mà bò lên trên kia, ở một bên lồng sắt, gần một bên đỉnh của dây thép cố định, đu người lên, thu hồi lại cánh, giống như áo choàng mà bọc lấy chính mình. "YES!" Harry vui sướng mà kêu lên.

Spartacus ngẩng đầu, dùng cặp kia mắt đen lãnh đạm mà nhìn cậu, Harry nhe răng cười, rồi mới cầm lấy bạt vải màu lam để che đi cái lồng sắt. "Ngươi nên ngủ, Spartacus." Khi thấy con dơi dùng cánh ôm lấy đầu, Harry cổ vũ mà nói, đắp lên lồng sắt. " Ta đêm nay sẽ tới xem ngươi." Nắm lên bộ quần áo sạch sẽ cùng bàn chải đánh răng, Harry đóng lại cửa phòng ngủ mà phòng tắm. Cậu nên nhanh một chút --  công việc cậu vẫn chưa làm xong.

Lại thêm một chương nữa, hãy cổ vũ mình, để mình có động lực làm xong nha.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top