(1)
Seoul tháng sáu. Trời nóng như đổ lửa.
Phải lâu lắm tôi mới ra ngoài một mình. Lịch trình kín mít khiến tôi hết về Trung rồi quay lại Hàn rồi lại sang Nhật. Có lẽ đi máy bay cũng bằng đi taxi hằng ngày.
Không, thậm chí là hơn ấy chứ. Ra ngoài không phải là quản lý lái xe thì cũng là các thành viên SEVENTEEN mà thôi.
Giờ đã là 10 giờ tối mà trời vẫn oi ả. Chắc phải ngang với nước nhiệt đới rồi. Tôi đi dạo sông Hàn, khao khát có chút không khí mát lạnh. Nhưng trời xem ra thích phụ lòng người. Trời không những nóng mà còn chẳng có tí gió nào.
Khỉ thật. Tôi gãi đầu, nhìn xung quanh. Biết thế về kí túc xá ăn gà cho rồi.
Đi dạo chán chê, một mình, tôi đến một cửa hàng tiện lợi gần đó. Ăn mì gói chắc sẽ béo và mọc mụn, mặc kệ, một ngày thôi thì sao cơ chứ? Wen Junhui này sinh ra đã có một cơ thể hoàn hảo đàn ông rồi.
Đem cốc mì ra chỗ tính tiền, tôi hững hờ lấy ví ra đưa cho cô bán hàng. Tình cờ mắt với mắt chạm nhau. Tôi giật mình. Là cô ta.
Cô gái tóc đen uốn ấy dường như xuất hiện ở bất cứ đâu tôi có mặt. Nhưng không phải là fan cuồng. Dù gì đi nữa, cô ta chẳng tỏ ý quan tâm tới tôi. Tôi là SEVENTEEN Jun cơ mà. Phải nói kiến thức xã hội hơi kém mới không biết tôi đấy.
Mỗi lần tôi gặp cô ta, cô ta đều đang bận bịu làm một thứ gì đó khác. Khi tôi ở Everland, cô ta trông trẻ. Khi tôi đi ăn với các thành viên, cô ta là thu ngân hay gì đó đại loại thế. Ở 80% nhà hàng mà tôi có dịp ăn. À, trừ những quán ăn ở nước ngoài, ví dụ như quê tôi chẳng hạn. Một sự trùng hợp không hề trùng hợp chút nào.
Nhưng tại sao lại có người muốn một cuộc sống như thế nhỉ?
Từ bé, trước khi trở thành SEVENTEEN Jun, tôi là Wen Junhui diễn viên triển vọng ở quê nhà. Thế nên việc quen với bị săn đón là đương nhiên. Tôi có fan, những người luôn trung thành với tôi, đến sinh nhật thì tặng quà chất thành núi, khi tôi xuất hiện họ hò reo, nói tóm lại, tôi như nguồn sống của họ vậy. Mỗi khi ra đường, mặc dù phải bịt khẩu trang kín mít, tôi vẫn được săn đón, thi thoảng fan lại đòi chụp ảnh, xin chữ ký các kiểu.
Thế nên tôi không hiểu cuộc sống của người bình thường. Sống một cách mờ nhạt, chết một cách mờ nhạt, ngày ngày đi làm rồi lại trở về nhà, lặp đi lặp lại như một cái máy. Không có danh vọng, không có sự sùng bái. Thật tệ.
"Của quý khách tất cả 3000won ạ."
Cô ta nói bằng giọng nhừa nhựa, không cảm xúc. Tôi đưa tờ 5000 won rồi đợi tiền thối. Nhìn kĩ lại cô gái đó. Đôi giày cũ, không đến nỗi quá tệ nhưng cũng sắp sửa hết mốt rồi; quần jeans rách gấu bụi bặm, áo T-shirt mỏng đơn giản. Nhìn cũng hơi có cái mà người ta gọi là thời trang, nhưng chỉ thế mà thôi. Tự dưng tôi cảm thấy tệ vì đồ trên người tôi toàn là đồ hiệu đúng mốt. Nhưng dĩ nhiên tôi không thể vì thế mà lột trần hết được.
"Chúng ta gặp nhau...nhiều rồi nhỉ?"
Tôi mở lời. Nhìn ánh mắt của cô ta, tôi biết mình đã sai lầm.
"Vậy sao?"
"Cuộc sống thu ngân ổn cả chứ? À, ý tôi là, mấy lần trước tôi có gặp cô ở mấy quán ăn rồi nhà hàng các kiểu í..."
Tôi không hiểu vì sao tôi lại bắt chuyện với cô ta. Chỉ là, tôi thắc mắc. Các thành viên cũng đã từng là người bình thường, nhưng họ nói đã quên cảm giác đó từ khi debut.
Chậc, cũng phải thôi. Họ phải nghĩ cho tương lai của mình chứ.
Cô gái nhìn tôi với một nụ cười nửa miệng.
"Dĩ nhiên tôi biết anh là ai, Jun-ssi. Thành viên nhóm nhạc xu hướng. Diễn viên nhí. Visual đỉnh hay cái gì đó đại loại thế. Được các cô gái săn đón. Và người đó đáng lẽ không nên nói chuyện với tôi."
Tôi nhún vai. Tôi thật sự chỉ muốn biết thôi.
"Vậy xin lỗi đã làm phiền cô."
Lại im lặng. Tôi ngập ngừng nhận tờ 2000 won, đút vào ví.
Nhận thấy vẻ mặt của cô ta, tôi chợt nhận ra mình lại sai rồi. À, ví hàng hiệu. Tôi bối rối, định bụng nhét vào ốp điện thoại thay thế. Nhưng khổ nỗi, giống như bao người nổi tiếng khác, tôi được đắp bởi hàng hiệu. Điện thoại dĩ nhiên là đời mới nhất, bộ nhớ cao nhất (cái này thì nhìn từ ngoài vào không biết được). Đến cái ốp cũng đắt gần bằng cái điện thoại rồi. So với cái điện thoại thường thường của cô nhân viên đang để trên bàn kia, điện thoại của tôi đúng là một giấc mơ.
Rốt cuộc tôi cũng phải nhét tiền vào ví. Nhìn bộ dạng lóng ngóng của tôi, người thu ngân lại cười. Ừm, giống nụ cười hơn rồi đấy.
"Anh nói anh muốn biết cuộc sống của người bình thường?"
"Ừ."
"Vậy cuộc sống của người nổi tiếng như thế nào?"
"À, nó tuyệt lắm."
Tôi lại nổi hứng ba hoa. Fan tuyệt vời như nào này, tôi được tung hô ra sao này, là niềm tự hào của bố mẹ như nào này. Ôi, dường như tôi có thể nói về nó cả ngày.
"À, tôi không muốn biết phần nổi của tảng băng chìm."
Cô gái nhỏ nhẹ nói. Tôi nhìn cô vẻ không hiểu.
"Những thứ anh đánh đổi để có được điều ấy đấy. Năm tháng chờ đợi debut, cuộc sống khi không comeback cứ lặp đi lặp lại ở kí túc xá, công ty, rồi lại kí túc xá ấy."
"Ờ thì...có lẽ tôi đã sống bằng đam mê."
Cô gái cười nhạt.
"Giá như con người chỉ có thể sống bằng đam mê thì tốt biết mấy."
Một lần nữa, tôi lại không hiểu. Cô ta ngừng lại, sắp xếp mấy thứ đồ lật vặt ở cái kệ gần đó. Tôi cũng muốn giúp, nhưng lại ngập ngừng rồi thôi. Cái camera đằng sau vẫn không ngừng đảo lia lịa.
Đúng thế. Fan chỉ chấp nhận nói chuyện một chút thôi. Chết tiệt, sao tôi lại nói chuyện với cô ta cơ chứ.
"Anh hỏi cuộc sống ấy như thế nào. Được, tôi sẽ kể. Là một chuỗi ngày cố gắng không hồi kết. Thời đi học chỉ cắm cúi kiếm đủ điểm tốt nghiệp, cho dù bị bạn bè gọi là mọt sách. Rồi lại đi làm thêm trang trải. 12h đêm về nhà, lại học đến 2h sáng. 7h dậy, lại bắt đầu chuỗi ngày buồn tẻ. Đến lúc lớn lên thì phải làm đủ nghề để kiếm sống. Cái thành phố chết tiệt này là như thế đấy!"
Cô gái nói câu cuối nhẹ tênh như thể đó là lời khen.
"Seoul chỉ tốt đẹp với lớp trên thôi. Đối với chúng tôi, đó chỉ là vỏ ngoài. Phần nổi của tảng băng chìm. Quá áp lực. Nhưng Jun-ssi à, anh biết gì không?"
Tôi lắc đầu. Tôi nghe câu chuyện như thể bị thôi miên.
"Thật ra, ngôi sao và người thường khá giống nhau đấy."
Tôi lắc đầu. Thật sự nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi.
"Chúng ta đều lạc lõng cô đơn trong thế giới của chính mình thôi. Hết giờ rồi, tôi đi đây."
Tôi giật mình, nhận thấy có một thanh niên đang đứng trước cửa. Tôi cũng sẽ phải đánh bài chuồn sau cô gái đó thôi.
Nhưng trong lúc tôi còn ở cửa hàng nhìn ra ngoài, tôi đã thấy hình dáng cuối cùng của cô nhân viên ấy. Đi ra ngoài với tư thế ngẩng cao đầu kiêu hãnh. Và rồi khi không ai nhìn thấy, cô lại để cho đôi vai rũ xuống mệt mỏi.
Wonwoo. Lời rap của cậu ấy trong Still lonely cách đây hai năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top