8.

Khương Tử Nha tuy luôn ở trên núi, nhưng vẫn luôn theo sát mọi hành động của hai đồ đệ trong kinh thành. Đứa trẻ này từ khi nhặt về, bói đốt ngón tay ông đã biết nó có tướng sau này làm hoàng hậu. Bây giờ hoàng đế có vẻ thích Hy Nguyệt, ông càng tin rằng những điều đó là đúng. Thế nhưng Hy Nguyệt nói tuổi nhỏ vô tri thì không đúng, mà tâm hồn còn quá ngây thơ khờ khạo, luôn nghĩ mọi thứ xung quanh theo hướng đơn giản nhất, tất nhiên không nhìn được tâm ý hoàng đế. Thôi thì việc gì đến cũng sẽ đến, ông không thể làm trái số mệnh, đành cứ để sự việc diễn ra vậy thôi.

Triệu Hy Nguyệt sau khi nhận lời chế đan dược tạo ảo giác liền hối hận. Lật hết các loại sách vở cô mang theo cũng không có ghi chép gì về loại thuốc này. Nhưng nàng nhớ rõ ràng mình đã từng đọc ở đâu đó, nhất định là phải có! Đang đau đầu suy nghĩ, nàng chợt nhớ ra một người bạn lúc trước của mình rất có thể sẽ biết cái này.

Phải rồi! Là Doãn đại ca! Huynh ấy nhất định rành về mấy thứ độc này hơn mình!

Hy Nguyệt tức tốc vào cung tìm Khương thái y. Lý Thế Doãn và Khương Xán Hi vốn là huynh đệ đồng môn, đều là môn hạ tài giỏi của phái Ngũ độc. Chưởng môn tiền nhiệm của phái Ngũ độc có giao tình rất tốt, thường hay tới trò chuyện cùng nhau. Độc thần nhiều lần dẫn theo hai đồ đệ đi cùng, Hy Nguyệt vì thế mà quen biết với cả hai. Sau này, Khương Xán Hi mong muốn dùng kiến thức của mình chữa bệnh cứu người, vì vậy vào cung làm thái y, còn Lý Thế Doãn ở lại tiếp nhận chức chưởng môn Ngũ độc phái, chuyên tâm nghiên cứu các loại độc

- Hi Hi! Hi Hi à!!!- Hy Nguyệt lớn tiếng gọi trước cửa Thái y viện

- Aiya tiểu gia khỏa của tôi à đừng có lớn tiếng vậy chứ.- Xán Hi nhanh chóng phi ra bịt miệng nàng

- Muội đến làm gì?

- Người ta tới tìm huynh, sao huynh đuổi người ta

- Muội nhỏ tiếng lại được không? Để người ngoài nghe thấy thì không hay đâu

- Ờ ờ không nên để người ngoài nghe thấy. Vậy chiều nay tan ca xong hyunh đến phủ của muội nhé, muội cần hyunh giúp.

A Chu đã được Hy Nguyệt nhờ mang thư đến Ngũ độc phái mời chưởng môn nhân ca ca tới. Đường xá xa xôi, e rằng phải vài ngày nữa người mới tới được, Hy Nguyệt quyết định cùng Xán Hi bàn luận trước.

Hoàng đế không thể chờ được lâu, ngày nào cũng cho Lý công công tới hỏi thuốc đã xong chưa. Lý công công không biết đó là thuốc gì, nghĩ rằng hoàng thượng muốn có thuốc bổ, hay thuốc tráng dương gì đó cũng không chừng. Vì vậy trong cung bắt đầu lan truyền thông tin hoàng thượng bị yếu, phải nhờ Thái y viện chế thuốc bổ.

Kim Vinh Quân nghe xong mấy tin này mặt mày hết xanh lại đỏ. Y không thể để lâu thêm nữa được. Rõ ràng hôm trước vừa mới thị tẩm, hôm nay phi tử đã réo rắt kêu ca. Không thể cứ ngồi trong cung đợi, hoàng đế nhờ Tây vương, cũng là đại ca của mình Kim Nhân Thành trực tiếp tới phủ thái úy hàng ngày giám sát

Kim Nhân Thành không giống như các huynh đệ khác, chỉ thích thi ca nhạc họa, hoàn toàn chẳng màng đến luyện tập võ công, trước kia tiên đế vì điều này mà không hài lòng. Bị hoàng đế ép đến phủ thái úy cả ngày, Kim Nhân Thành cũng chẳng hề hấn gì, đối với y chỉ đơn giản là thay đổi chỗ ngâm thơ thưởng họa mà thôi.

Lý Thế Doãn nhận được thư của muội muội lập tức lên đường tới kinh thành, không quên mang theo sách vở cần thiết. Huynh muội lâu ngày gặp nhau, tất nhiên vô cùng vui mừng, nhưng hoàng đế hôm nay đã cử người đến giám sát, Hy Nguyệt không dám nhiều chuyện, kéo hai vị ca ca xuống mật thất tiếp tục công việc.

- Này này này, vậy còn ta thì sao? - Tây vương hoàn toàn bị bỏ quên

- Vị này là...? - Lý Thế Doãn mới đến đương nhiên chưa quen biết ai

- À à quên chưa giới thiệu với huynh, đây là Tây vương gia. Hoàng thượng cử vương gia tới trông chừng tiến độ của chúng ta đó.

- Phải phải. Hoàng đệ không chờ được nữa bảo ta tới đây xem mấy người làm như thế nào!

Tây vương cười một cái liền làm Lý Thế Doãn đứng hình

- Ca. Huynh sao vậy? Chúng ta mau đi thôi!

- À ừ. Đưa Tây vương vào nữa. Nếu ngài ấy quay về không có gì để bẩm báo cũng thật khó xử

Mật thất này là Hy Nguyệt khi mới tới phủ đã lập tức sai người đào. Mật thất nằm trong mật đạo dưới lòng đất, được Hy Nguyệt bố trí nhiều cơ quan đảm bảo an toàn tỉ mỉ. Thật ra người như nàng thì đâu có cái bí mật gì để mà cất giấu chứ! Nàng xây để đó thôi, không ngờ lại có ngày dùng đến.

- Aiya Triệu thái úy. Ta tưởng ngài chỉ có một huynh đệ là Bạch tướng quân, ai dè quan hệ cũng rộng như vậy, mời được cả Độc thần tới giúp- Kim Nhân Thành xuýt xoa

- Tây vương quá lời rồi. Ca ca này của thần không phải Độc thần, Độc thần là sư phụ của huynh ấy. Hơn nữa xưa nay mọi người đều nghĩ phái Ngũ độc là người xấu, thật ra họ đều vô cùng tốt mà.

Lý Thế Doãn được Hy Nguyệt nói đỡ cho trong lòng bật ngón cái. Trước giờ đi đâu mọi người cũng kêu y là ma đầu. Cả đời y tới giờ chưa giết người nào mà ma cái con khỉ ấy.

- Triệu thái úy đừng hiểu lầm, bản vương đâu có ý xấu. Giỏi dùng độc cũng là tài năng mà. Giống như ta giỏi làm thơ, nhị đệ giỏi cung kiếm, tam đệ thì giỏi bám theo con trai nhà người ta- Kim Nhân Thành không quên cà khịa khiến Khương thái y đi một bên xấu hộ

- Ha ha ha vương gia thật biết đùa- Hy Nguyệt hùa theo

Lý Thế Doãn đi một bên chẳng hiểu cái gì, liền kéo kéo áo Hy Nguyệt. Nàng nháy mắt ý bảo lát nữa sẽ kể hết cho y nghe. Nhưng mà Lý Thế Doãn hiện tại chỉ thắc mắc muốn biết Tây vương này là người thế nào, trông thật hoạt bát khả ái, nói chuyện với y quả thực vui vẻ!


Bốn người đi lòng vòng mãi mới tới nơi. Căn mật thất bám bụi vì đã lâu Hy Nguyệt không dùng tới. Trên kệ có nhiều sách vở, thậm chí cả truyện =))

- Wow "Thâm cung tranh đấu" bản ngoại truyện. Nhưng nghe nói tác giả đang viết thì bị bệnh qua đời, sao Triệu thái úy lại có được cuốn này? - Kim Nhân Thành thấy quyển truyện thì hai mắt sáng rỡ

- À.. À...

- Vương gia người không biết sao? Tác giả bị bệnh gì đó toàn là gạt người. Tác giả mấy cuốn truyện này thật ra chính là Triệu thái úy. Dạo này y chán nên không viết nữa thôi!- Khương Xán Hi bĩu môi

Hy Nguyệt quay qua lườm Xán Hi một cái

Kim Nhân Thành thì như được mở rộng nhãn quan, không ngờ một thái úy lại có thể viết ra loại truyện hậu cung tranh đấu ngược luyến tàn tâm như vậy.

- Hahaha chỉ là thú vui lúc rảnh việc của thần, không ngờ lại được nhiều người yêu thích như vậy. Nếu vương gia thích liền tặng cho người!

- Thật sao? Cám ơn Triệu thái úy. Người hâm mộ của truyện chờ đợi cái này rất lâu rồi. Các phi tần ở hậu cung vô cùng cuồng nhiệt, sẵn sàng hiến hết bổng lộc để mua, nay lại vào tay bản vương há há há

Ba người còn lại nhìn Tây vương với ánh mắt quan ngại....

Nói đông nói tây một hồi, họ nhận ra đã tốn quá nhiều thời gian tán gẫu, liền vội vàng bắt tay vào công việc. Sau khi trở về từ chuyến đi săn, Hy Nguyệt đã tự thú với Xán Hi về thân phận của mình, vậy nên giờ giữa hai người vô cùng thoải mái.

Có Lý Thế Doãn bên cạnh giúp đỡ, Hy Nguyệt cùng Xán Hi nhanh chóng tìm ra cách bào chế thuốc. Chỉ có Kim Nhân Thành vô vị không biết làm gì, hết ngâm thơ lại ca hát. Hy Nguyệt thì vô cùng đau đầu, nhưng Lý Thế Doãn ngược lại tỏ vẻ vô cùng thích thú, khiến Hy Nguyệt càng khó hiểu.

Công tác tìm hiểu hoàn thành thì trời đã tối. Lý Thế Doãn ngỏ ý muốn cùng ăn tối với Kim Nhân Thành nên Hy Nguyệt giữ vương gia ở lại. Suốt bữa ăn hai người kẻ tung người hứng nói chuyện vô cùng hợp ý. Sau đó còn cùng nhau uống rượu thưởng trăng, tức cảnh ngâm thơ, khiến Hy Nguyệt không khỏi chóng mặt. Doãn ca ca, như thế nào mà làm thân với người ta nhanh như vậy?

- Hi Hi! Ngươi nói xem Doãn ca ca trước nay đâu học hành nhiều, sao giờ ngâm thơ cứ như thi sĩ vậy?

- Aiya chịu thôi. Người ta nói khi ở bên ý trung nhân, con người sẽ tự động thay đổi.

Hai vị đệ đệ núp lùm lén nghe người ta nói chuyện còn bàn tán rôm rả

- Xì. Ý trung nhân cái gì chứ. Ngươi đó! Lo cho mình trước đi. Nam vương với ngươi một lòng một dạ, cớ gì mà mãi không chấp nhận người ta?

- Ngươi thì biết cái gì!


Bốn người ở cạnh nhau, lo bào chế thuốc thì ít, lo cà khịa tán gẫu thì nhiều. Hơn nữa có vài loại thảo dược kinh thành không có, đích thân Lý Thế Doãn phải lên núi hái, vì vậy hơn một tuần rồi đan dược vẫn chưa chế xong.

Hoàng đế ở trong cung chờ muốn mốc meo, nóng ruột không thể đợi nữa, bèn chờ đến nửa đêm dùng khinh công vượt tưởng lẻn vào phủ thái úy

Phòng của Hy Nguyệt, là phòng nào nhỉ? Sao chỗ nào cũng giống nhau vậy nè? Nếu họ làm xong thuốc rồi chắc phải cất ở đâu đó.

Hoàng đế đi lòng vòng một lúc quyết định vào đại căn phòng nhìn màu mè nhất. Chủ nhân căn phòng- Triệu Hy Nguyệt đang nằm ngủ như chết bên trong. Giác quan Kim Vinh Quân vô cùng tốt, vừa vào phòng liền biết người đang nằm trên giường là ai. Y cẩn thận đi đến bên giường

Tiểu nha đầu này, tướng ngủ cũng thực xấu, chẳng giống nữ nhân chút nào

Khi ngủ an tĩnh như vậy, cũng xinh đẹp đấy chứ

Kim Vinh Quân có xúc cảm muốn đưa tay nựng má người kia, ai ngờ tay chưa đưa tới nơi thì hai mắt Hy Nguyệt mở trừng.

-A..... ưm..

Kim Vinh Quân phản xạ mau lẹ dùng tay bịt miệng Hy Nguyệt trước khi nàng kịp hét lên

- Suỵt... Là trẫm đây!

- Hoàng thượng?

-Ừ

- Đêm hôm người không ngủ lén tới đây làm gì? - Hy Nguyệt vừa nói vừa dậy đốt đèn

- Thuốc chế lâu quá, trẫm thật sự không thể chờ.

Hy Nguyệt bật cười

- Hoàng thượng! Này là chế thuốc chứ đâu phải nấu ăn, đâu thể ngày một ngày hai mà xong được? Hơn nữa người đã cho Tây vương đến giám sát rồi sao?

-...

- Hay là...

-Là cái gì chứ. Mấy hôm nay nàng nghỉ để chế thuốc, công việc không có ai lo, lão thần họ Vương luôn chèn ép trẫm

- Ha ha ha sao hoàng thượng lúc này trông giống một đứa trẻ đang ủy khuất với mẹ mình vậy?

-...

- Được rồi người yên tâm, thuốc thì ngày mai sẽ xong, đợt đầu làm 50 viên dùng thử. Thế nào? Vừa lòng người chưa?

- Vậy được!

- Vậy thần hộ tống người về cung đi ngủ kẻo mai không kịp dậy lên triều- Hy Nguyệt ngoài mặt tươi cười nhưng bên trong đã thầm mắng hoàng đế phiền phức

- Muộn quá rồi, hay trẫm ngủ lại đây luôn, ngày mai trở về sớm?

- Hoàng thượng thứ tội, phủ của thần đã hết phòng sẵn, muốn ngủ phải dọn dẹp rất lâu nữa

- Vậy trẫm ngủ ở đây là được!- Kim Vinh Quân chưa nói hết câu đã cởi áo nhảy lên giường nằm

- Hoàng thượng! Chỗ này là của thần mà- Hy Nguyệt thật hết nói nổi

- Hửm? Vậy nàng cùng lên đây ngủ thôi!

Hy Nguyệt thật chẳng muốn đôi co nhiều nữa, nàng buồn ngủ lắm rồi. Nàng mặc kệ cho hoàng đế lăn lộn trên giường, bản thân cầm một cái áo choàng ra ghế ngủ.

Kim Vinh Quân đợi một lúc lâu sau, khi chắc chắn Hy Nguyệt đã ngủ say, y bế nàng lên giường, bản thân vui vẻ nằm cạnh. Y cũng không biết tại sao mình lại hành động như vậy nữa. Chỉ là.... như thế này thực thích!



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top