1.


-Đỉnh Côn Lôn-

- Con đã nhớ kỹ những lời ta căn dặn chưa?

- Đồ nhi đã rõ. Sư phụ xin hãy yên tâm!

- Ta yên tâm với con mới là lạ ấy. Nhớ kỹ pháp thuật học được không thể tùy tiện sử dụng. Kim Vinh Quân tương lai sẽ là một hoàng đế tốt, con phải hết lòng phò tá ngài ấy!

- Đồ nhi hiểu rồi

- Nữ nhi cải trang dự thi có chút bất tiện. Xuống núi nếu liên lạc được với sư huynh của con thì hãy nhờ nó giúp đỡ, ta đã thảo sẵn một bức thư, gặp Châu Hạo hãy đưa cho nó giúp ta.

- Dạ thưa sư phụ. Nếu người không còn gì căn dặn nữa, đồ nhi xin phép xuống núi ngay đây. Sư phụ ở lại nhớ bảo trọng.

- Ừm. Con mau xuất phát cho kịp giờ

Sớm tinh mơ trên đỉnh núi Côn Lôn, Triệu Hy Nguyệt bịn rịn rời khỏi, xuất phát tới kinh thành để tham gia kỳ thi trạng nguyên sắp tới. Suốt mười năm qua cô đã nhiều lần nghĩ về ngày này, cuối cùng cái ngày mình có thể trả ơn ân nhân năm xưa cũng đã đến. Bản tính Hy Nguyệt có hơi chút bao đồng, không thích mắc nợ ai bao giờ, có ơn báo ơn, có oán báo oán. Vậy nên cô khẩn khoản xin sư phụ cho xuống núi tham dự kì thi này. Vừa lúc Khương Tử Nha muốn cử học trò xuống giúp đế vương mới lên ngôi bình định đất nước, Triệu Hy Nguyệt ngay lập tức được cho phép xuống núi.  Ân nhân à, tôi tới đâyyy!!!

                          *            *
                                 *

Đi suốt hơn mười ngày đường, Hy Nguyệt mới tới được kinh thành. Thật ra là do cô vừa đi vừa ngắm cảnh, vừa bao đồng lo chuyện nhà người này mất con gà, nhà người kia chuẩn bị cưới nương tử cho con thì tân nương  cùng nhân tình trốn đi mất và ti tỉ chuyện vặt vãnh khác. Đến cổng thành thì lộ phí cũng đã tiêu gần hết, cô bấm bụng chen chân tới bảng cáo thị để xem thể lệ cuộc thi trước.

Phía trước bảng cáo thị đông nghịt người, đều là thí sinh từ khắp nơi đổ về đây ứng thí, Triệu Hy Nguyệt chỉ là nữ tử thấp bé không có cách nào chen vào. Đang la hét ì xèo thì một bàn tay vỗ vào vai từ phía sau khiến cô giật mình.

- Uòa

Hy Nguyệt giật mình quay lại, vốn miệng chuẩn bị chửi người kia đùa cợt phiền phức, thế nhưng câu chửi ra đến cửa miệng liền bị nuốt vào:

- Sư huynh! Yaaa

- Ừm. Muội tới rồi?!

- Sao huynh biết hôm nay muội tới kinh thành?

- Ở đây đường phố không tiện, về phủ của huynh rồi nói chuyện nhé

- Ân!

Hy Nguyệt kịch liệt đồng tình. Tiền trong người dù sao cũng không còn nhiều nữa, về phủ của sư huynh chắc chắn sẽ được ăn no, tối ngủ chăn ấm đệm êm, ngẫm đi ngẫm lại chỉ có lợi chứ không có hại.

                            
                             *        *
                                 

- wao đây là nhà của huynh sao? To thật đó!

Hy Nguyệt không khỏi cảm thán. Từ bé đến lớn cô luôn sống trên núi, tuyệt nhiên không bước xuống khỏi chân núi bao giờ, vậy nên hoàn toàn không biết thế giới ngoài kia vận động ra sao. Thì ra kinh thành nhìn như vậy, thì ra cuộc sống nơi này là như vậy, thì ra cái nhà có thể to đến như vậy. Từ lúc đặt chân vào kinh thành đến giờ, Hy Nguyệt đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, ở đây nhiều cái lạ lẫm đến mức cô tức khắc khó tiếp nhận hết được.

- Muội sao vậy? Chưa thấy những thứ này bao giờ hả?

Bạch Châu Hạo ra ngoài thu xếp hạ nhân, không cho ai đến gần căn phòng nơi hai người chuẩn bị nói chuyện, quay lại liền thấy tiểu sư muội hết sờ cái nọ lại tới cái kia.

- Tuyệt thật đó. Trên núi muội quả thật chưa từng thấy mấy thứ này!

- Haha, vậy muội nên làm quen dần đi. Sau này nếu có làm quan, mấy thứ này sẽ được thấy thường ngày

- Nhìn có vẻ đắt tiền nhỉ. Hyunh! Cho muội cái này đi, hì- hai mắt cô sáng rỡ khi nhìn thấy cây bút trạm trổ tinh xảo trên bàn

Bạch Châu Hạo nở nụ cười ấm áp:

- Được! Tặng muội đó!

Bạch Châu Hạo từ khi năm tuổi đã được cha gửi lên núi nhờ Khương Tử Nha dạy dỗ. Được như vậy là do Bạch tướng quân năm xưa chinh chiến cứu Khương lão một mạng, nếu không làm gì có chuyện một tiên nhân cao cao tại thượng như Khương Tử Nha chịu nhận đệ tử bừa bãi cơ chứ! Y còn nhớ khi mới lên núi, một ngày nọ thấy sư phụ mang về một đứa bé mới sinh, nói là đứa trẻ này bị bỏ rơi nên sư phụ nhặt nó về nuôi. Bạch Châu Hạo lúc đó vô cùng thương xót đứa nhỏ này, cùng sư phụ cưng chiều nuôi nấng đứa trẻ hết mực. Năm 21 tuổi y xuất đạo về Bạch gia tiếp quản chức tướng quân, sư muội khóc sướt mướt tiễn từ đỉnh núi xuống chân núi. Mới hai năm trôi qua mà tiểu sư muội đã thay đổi khá nhiều, ngũ quan so với lúc nhỏ tinh xảo hơn, cơ thể mảnh khảnh nhỏ nhắn, chính là kiểu mà khiến nam nhân vừa gặp đã yêu. Cái mặt này mà để đi lung tung trong kinh thành không chừng ngay lập tức sẽ bị bắt bán vào thanh lâu mất thôi. Haizz có sư muội xinh đẹp như vậy cũng thực khổ quá đi mà!

- Hyunh lại nghĩ gì vậy?- Hy Nguyệt lấy làm lạ khi sư huynh cứ chút chút lại thất thần

- À không có gì. Ta chỉ là đang nghĩ cho muội một cái tên để dự thi!

- Khoan bàn chuyện tên đã. Nãy muội hỏi sao huynh biết hôm nay muội tới nơi huynh còn chưa trả lời muội!

- À à quên mất. Thật ra sư phụ có gửi bồ câu báo tin, huynh đã sớm nhận được tin từ vài hôm trước. Chuẩn bị tiếp đón lâu rồi mà ai ngờ muội đi như con rùa vậy.

- Xuỳ xuỳ. Do trên đường gặp đôi chút trở ngại thôi mà. Rồi giờ chúng ta quay về chủ đề đặt tên cho muội đi.- Hy Nguyệt lập tức lảng tránh việc phải giải thích lý do đi đường lâu la của mình

- Muội quay ta như chong chóng vậy mà coi được hả.

- Thôi mà sư huynh đẹp trai, mau mau nghĩ một cái tên cho muội ~

- Đừng có giở trò nhõng nhẽo ở đây, ta sớm đã miễn dịch với nó rồi. Mấy ngày trước nhận tin ta đã nghĩ tên cho muội, còn làm giả giấy chứng sinh rồi, mau xem đi!- Bạch Châu Hạo nói rồi đưa tờ giấy cho Hy Nguyệt xem

- Triệu. Hàn. Phong. Hàn Phong? Là gió lạnh hả? Ừm nghe cũng được đấy. Đọc lên rất soái, rất có khí khái nam nhi, còn toát ra vẻ băng lãnh kiêu ngạo. Sư huynh của muội đúng là tài giỏi quá đi!- Hy Nguyệt vừa nói vừa giơ ngón cái khen ngợi

- Hừ! Từ hôm nay nhớ đó là tên của muội. Còn nữa từ giờ gọi ta là ca ca đi, ta nhận muội là họ hàng xa của ta. Trong cung mà gọi sư huynh này sư huynh nọ dễ bị sinh nghi

- 👌

- Đừng có giơ mấy kí hiệu đó, cẩn thận ta dạy dỗ muội

- Hừ!  Hyunh thật nhàm chán. Được rồi giờ vào việc thôi

Triệu Hy Nguyệt tuy vẻ bề ngoài nhí nhảnh hoạt bát, thế nhưng một khi đã  làm việc thì cũng nghiêm túc đầy phong thái không kém gì nam nhân.

- Huynh mau sơ lược một chút cho muội về Kim Quân đế đi!

Bạch Châu Hạo không muốn nói nhiều, trực tiếp ném cho cô một xấp giấy

- Muội cầm lấy mà đọc. Ta mất cả ngày để soạn ra đấy. Trong đó có tất cả về thông tin đế vương, ghi nhớ cho kỹ mọi thứ, đừng làm sư phụ thất vọng

-Hyunh yên tâm, muội sẽ cố hết sức!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top