Yêu Ít Thôi, Nhưng Đủ.
Imagine: BTS
Main: Jung Hosoek, Ahn T/b.
**
Music Back, M!Coundown, Inkigayo, Trung Quốc, Nhật Bản,...blah...bloh...
Tôi đã phải chạy các show liên tục để quảng bá cho nhóm nhạc của mình. Tôi là một ca sĩ, nói đúng hơn là một rapper. Tôi nhận được rất nhiều tình cảm từ các fan. Trong phút chốc tôi đã quên mất cô ấy. Tôi đã mãi chìm đắm trong ánh hào quang danh vọng mà đã không quan tâm đến người con gái, ngay từ đầu và vốn dĩ đã là của tôi. Có lẽ là ở quá khứ
Tôi bất chợt nhớ em. Hằng đêm, tôi đều bận thương nhớ đến một người mà cả giấc ngủ quý giá tôi chẳng màng quan tâm.
Bình thường, trước khi đi ngủ, tôi đều nhận được tin nhắn từ em. Có khi là những tin nhắn chúc ngủ ngon, có khi là những icon rất dễ thương. Nhưng bây giờ, đã 12 giờ khuya, màn hình điện thoại của tôi vẫn tắt ngầm. Tôi tự hỏi rằng em đã ngủ sao ? Tôi muốn bấm số gọi cho em, tôi muốn lắm nhưng lại không thể làm. Vì giờ đây tôi đâu còn là gì của em. Chúng tôi...chia tay rồi.
Bốn tháng trước.
" Anh Hoseok ! "
" T/b ? Có chuyện gì mà em đến tận phòng tập vậy. Đã tối rồi còn gì ? "
Đêm đó em đã lặng lội, đội mưa gió để đến phòng tập tìm tôi. Tôi hoảng hốt khi thấy em, người lấm lem và ướt át. Tôi vội vớ lấy chiếc khắc, nhẹ nhàng lâu khô đầu cho em.
" Lần sau đừng có tự tiện đến đây như vậy, biết chưa ? Em mà bệnh thì bác gái lại mắng anh đấy. "
" Nếu em không tới đây...chắc anh cũng sẽ quên em thôi. Đúng chứ ? "
Tôi chợt khựng người lại khi nghe em nói. Giọng nói ngọt ngào của em lọt qua tai tôi sao chua chát.
" T/b, em.... "
" Jung Hoseok ! Anh ... còn yêu em không ? "
Em bất chợt hỏi tôi khiến tôi lúng túng. Trong phút chốc, tôi đã phân vân giữ hai câu trả lời "Có" và "Không"
" Hoseok à ! "
Tôi qua trở về hiện tại khi em gọi tôi.
" Anh.....trả lời đi ! "
" Anh .... anh không biết nữa. "
Giọng tôi nhỏ dần đi theo câu nói. Tôi lo sợ sẽ khiến em đau buồn nhưng không. Em đã mỉm cười với tôi. Em trao cho tôi nụ hôn rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi cuộc sống của tôi. Chúng tôi đã kết thúc.
Bốn tháng trôi qua, tôi cố gắng để quên em nhưng không thể. Mỗi lần tập luôn, tôi lại nhớ đến cái đêm đó. Mỗi lần biểu diễn tôi lại nhớ đến em. Mọi thứ xung quanh tôi dần trở nên mông lung và mờ nhạt. Tôi nhớ em đến điên dại rồi.
" Này nhóc. "
" Anh YoonGi ? "
" Sao anh thấy chú mày thời gian qua cứ rầu rĩ hoài vậy ? "
" Không có gì.... "
" Này, dùng kính ngữ đi. Anh lớn hơn chú một tuổi đấy. "
Min YoonGi cóc đầu tôi.
" Có phải là vì T/b không ? "
" Anh biết T/b sao ? "
Tôi và em quen nhau trong bí mật. Không một ai biết đến mối quan hệ của chúng, kệ cả BTS. Nhưng, anh YoonGi, tại sao lại biết em ? Tôi ngạc nhiên.
" Ờ. Dạo này anh hay thấy một cô gái hay đứng nhìn em từng đằng xa kia. Thoạt đầu anh cứ nghĩ là A.R.M.Y. Nhưng khi anh bắt chuyện với cô ấy thì... "
" Là người yêu cũ....của em "
Tôi bất chợt nói khiến YoonGi bàng hoàng. Anh ấy ngạc nhiên được một lúc thì lại khoác vai tôi, rồi chành miệng cười.
" Không ngờ mình lại có thằng em đần đến như vậy. Hoseok à, T/b đang chờ em đó. Đừng để mất cô ấy . "
" Là sao cơ ?! "
" Anh nói vậy chú tự hiểu đi. Anh phải đi gặp Bang PD-nim rồi. "
" Anh YoonGi à !!!!! "
Tôi dường nhưng bế tắc trước câu nói của YoonGi. Anh ấy bình thường đã là người khó hiểu. Nhưng đến bây giờ, những lời anh ấy nói còn khó hiểu hơn. T/b đang chờ tôi sao ? Đùa à ? Tôi và em đã chia tay một thời gian rất lâu rồi.
RẦM.
Tiếng sét vang lên. Trời bắt đầu đổ mưa như trút nước. Tôi mệt mỏi thở dài sau buổi tập. Lê thân ra phía cửa sổ. Tôi nhẹ nhàng vén bức màng để nhìn ngắm Seoul. Bất chợp, dáng người nhỏ bé, quen thuộc lọt vào mắt tôi. Là em sao ? Mát tóc nâu đỏ đó, dáng người gầy gò đó,.... Tôi không thể lầm được. Chính là em.
Em đứng dưới mưa nhìn lên công ty của tôi. Chẳng lẽ bấy lâu nay, em đều vậy sao ?
" Hoseok à, T/b đang chờ em đó "
Hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Vậy ra bao lâu nay. Em vẫn giữ thói quen đến thăm tôi nhưng em lại không dám gặp tôi. Em muốn nhắn tin, gọi cho tôi nhưng em lại sợ. Em và tôi đều giống nhau.
Tôi không chần chừ mà phóng đi thật nhanh đến chỗ em.
" Hoseok à, cậu đi đâu vậy ? "
" Anh Hobie bị gì mà chạy bán mạng thế ? "
Mọi người anh cũng tò mò về chuyện của tôi. Tôi cũng muốn dừng lại giải thích lắm chứ nhưng không thể được. Tôi không thể lại tiếp tục để em chờ đợi mình. Tôi không thể.
" Đừng thắc mắc nữa. Nhìn ra ngoài kia là mấy đứa sẽ hiểu. "
YoonGi nói với mọi người. Anh Jin, NamJoon, Taehyung, Jimin và cả thằng út Kookie đều tiến lại phía YoonGi đang đứng. Mọi người đã nhìn thấy tôi đang ôm lấy em.
" Đó là ai vậy ? "
" Ahn T/b. Bạn gái chính thức của Jung Hoseok đấy. "
Cuối cùng, YoonGi cũng đã giúp tôi giải đáp những câu hỏi từ mọi người, cám ơn anh nhiều.
.
Tôi chạy thật nhanh ra ngoài. Vì trời đổ mưa lớn. Các fan cũng đã về nên tôi không vướng bận gì cả mà lao đến ôm em ngay. Tôi ôm em thật chặt. Tôi sợ mất em. Tôi sợ mình sẽ bắt em đợi một lần nữa. Tôi sợ.
" Anh Hoseok ? "
" Anh xin lỗi, T/b. Anh đã bắt em phải chờ đợi mình. Anh tệ lắm. Đúng không ? "
Những hạt mưa giúp tôi giấu đi những giọt nước mắt nhưng không thể khiến tôi ngừng khóc. Gặp được em, tôi mừng phát khóc. Em không trả lời tôi, em chỉ đáp lại cái ôm của tôi. Bàn tay nhỏ bé của em nhẹ nhàng xoa lưng tôi nhưng muốn nói rằng " Có em đây rồi. "
" Ahn T/b ! Em hỏi anh đi. Câu hỏi khi đó.... "
" Hoseok à ~~~ "
" Hỏi đi ! "
" Jung Hoseok ! Anh còn ... yêu em không ? "
" Còn ! Anh yêu em, yêu em nhiều lắm. Ahn T/b. "
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của em. Tôi trả lời mà không cần do dự. Em chợt mỉm cười. Nụ cười của em làm tim tôi tan chảy. Nó thật sự...rất đẹp. Em chủ động tiến đến chỗ tôi, nhón chân lên một chút rồi đặt lên môi tôi một vị ngọt thân thuộc.
Như vậy là đủ. Chỉ cần tôi và em gặp nhau, cười cùng nhau, nắm tay nhau trong khoảng thời gian ít ỏi nhưng cũng đủ rồi.
Yêu ít thôi.
Nhưng đủ !
Cơn mưa bất đầu tạnh dần. Cầu vồng lại hiện lên và tôi lại có em ...
______
END
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top