Cuộc sống "bình thường"
Khi Trí Vương dịch chuyển về nhà đã thay đổi bộ đồng phục học sinh. Cậu đứng nhìn vào bản thân trong gương, chỉ chiếc áo sơ mi và quần tây màu đen đã tôn lên dáng người đầy săn chắc của cậu, cậu cảm thấy khá lúng túng khi ở thế giới bên kia cậu đã quá tuổi đi học nhưng về đây cậu lại phải trở thành một cậu nhóc lớp 12 lò tò. Bước ra khỏi phòng mình thấy một bữa sáng gồm bánh mì và trứng ốp la kèm theo một cốc cà phê sữa quen thuộc, cậu mỉm cười ngồi vào bàn ăn phần của mình. Đứa em gái của cậu cực kỳ không giỏi nấu ăn chỉ biết làm món trứng và pha cà phê:
– Em nên học một khóa nấu ăn đi. Nếu không, không có ai chịu lấy em đâu.
– Anh nói lại xem?
– Anh.... Anh nói là tối nay để anh nấu ăn cho.
– Vậy tốt, em chờ á!
Đứa em gái lại làm như không có gì hạ chiếc nĩa xuống ăn tiếp phần của mình, cậu không hiểu sao trong thoáng chốc cậu lại sợ con bé như thế. Cậu cũng không nghĩ nhiều về nó nữa, đối với cậu bây giờ điều quan trọng là bảo vệ nụ cười của đứa em gái trời đánh này. Khoác chiếc áo vest đồng phục lên người, cậu và đứa em vội vàng đạp xe đến trường. Suốt đoạn đường đi rất nhiều người đều nhìn cậu nhất là nữ giới, cậu cho rằng do bộ đồng phục này mang cảm giác khá quý tộc với chiếc áo vest được may ôm vào người mặc thoải mái, cách điệu đuôi áo trước sau đều xẻ nhọn mà hai đứa lại đạp xe đạp nhìn khá trái ngược với bộ đồng phục mang lại. Đến lúc vào lớp, khi cậu vừa ngồi vào chỗ mình chưa được yên ổn thì một bàn chân đạp mạnh vào bàn cậu:
– Thằng kia! Mày là học sinh mới chuyển đến huh? Muốn học yên bình thì nộp "tiền bảo hiểm" lẹ lên!
Cậu ngước mặt lên, kẻ vừa đạp vào bàn cậu là một tên chuẩn vai u thịt bắp và đằng sau là mấy tên thuộc dạng nịnh bợ. Thở dài một hơi, tại sao ngay ngày đầu tiên cậu trở lại thế giới này lại gặp phải những tên bắt nạt điển hình cơ chứ? Lục lọi trong trí nhớ xem tên bắt nạt này là ai, cậu còn đang nghĩ xem nên đấm tên này hay cứ vờ đưa cái gọi là "tiền bảo hiểm" kia. Nhưng ngay trong lúc đang suy nghĩ thì tên kia lại đạp cái bàn thêm lần nữa như chứng minh cho sự nóng nảy đầy ngu dốt của hắn:
– Mẹ kiếp!!! Mày tính lờ tao hở? Đừng nghĩ rằng tao còn nói chuyện thì dễ dãi, mày không đưa thì chuẩn bị "ăn" ít "cháo hành" cho thông não!!
– Đúng đó!! Mày nghe lời đại ca Dũng thì còn đường yên ổn.
Cậu nhìn xung quanh và nhận thấy rằng ai cũng cố gắng tránh chỗ cậu. Lẽ dĩ nhiên sẽ không ai muốn vướng vào một rắc rối không muốn cả. Con người ấy, họ là một giống loài càng ngày càng trở nên ích kỷ, họ chỉ đứng ra bảo vệ nếu nó đụng đến lợi ích hay quyền lợi của họ. Cũng sẽ có những người đứng ra bảo vệ người khác dù không được lợi gì cả nhưng họ chỉ là số ít bị đám đông bủa vây không có tiếng nói. Cũng như trong trường hợp này một cô gái có vẻ xinh xắn vừa lên tiếng nói họ dừng lại đã bị một cái liếc mắt đành phải im lặng:
– Cmn! Con nhỏ kia nhiều chuyện hử!!! Tin tao đập mày luôn không?
– Đại ca nói mày đó con Thảo kia. Tránh ra cho anh Dũng làm việc. Hì hì đại ca mau xử lý nó rồi đi ăn sáng ạ.
– Đm... Mày tính ra lệnh cho tao huh?
– Dạ đâu có... Hì hì chẳng phải em lo đại ca đói bụng sao.
Cậu nhìn hai tên bắt nạt giống như những diễn viên hài rẻ mạt đang cố gắng tạo tiếng cười cho khán giả khó tính. Có vẻ tên Dũng không còn kiên nhẫn nữa, hắn tung nắm đấm với ý định làm mặt cậu có chút màu sắc nhưng nó chưa đến đích đã bị cậu nắm lấy trước sự ngạc nhiên của mọi người. Tên Dũng và đàn em rất ngạc nhiên từ trước tới giờ không ai dám bật lại hắn nhưng tên nhóc gầy mang bản mặt đẹp trai đáng ghét trước mặt đây lại dám chặn lại nắm đấm của hắn. Điều làm hắn kinh sợ hơn là bàn tay giữ nắm đấm của tên này như một cái kềm cực kỳ chắc chắn làm hắn không thể nào rút tay lại được:
– Thằng chó buông tay tao ra!!!
Tên Dũng lại tung quả đấm thứ hai, nó bị cậu gạt ra với tay còn lại đồng thời cậu gạt chân và nắm lấy cổ hắn. Với trọng lượng như thế hắn bị nằm xuống nền lớp kèm theo một tiếng động rất lớn:
– Dũng à sao ngày nào mày cũng phải bắt nạt tao nhỉ?
– Mày... Tao mới gặp mày lấy đâu ra bắt nạt mày thường xuyên? Mau rời khỏi người tao!!!
– Tao Trí Vương đây. Mày tốt nhất nên để yên cho tao học như một học sinh ''bình thường'' ở ngôi trường này.
Cậu nói trong khi dùng thêm tí sức bóp cổ tên Dũng bằng một tay trong khi vẫn giữ chắc tay còn lại của hắn. Vì bắt đầu cảm thấy thiếu oxy nên tên đô con điên cuồng gật đầu. Cậu mới buông ra, tên đó vội ôm cổ thở hồng hộc loạng choạng đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình, tên đàn em thấy vậy cũng im như thóc trở về chỗ ngồi. Giải quyết xong tên bắt nạt cậu hướng về cô gái tên Thảo cảm ơn. Tiếng chuông reo lên những tiết học chán ngắt đầu như một thường lệ của đời học sinh phải có. Tiết chủ nhiệm xuất hiện một bất ngờ, không phải thầy giáo khó tính như mọi khi mà là một cô giáo nhìn rất trẻ chỉ tầm hai mươi mấy tuổi thôi:
– Chào các em, thầy giáo của các em có công tác đột xuất không thể tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm của các em nên từ bây cô sẽ làm giáo viên chủ nhiệm của các em cho đến khi các em tốt nghiệp. Cô là Hoàng Yến. Hãy cùng giúp đỡ nhau nhé.
– Vâng thưa cô! _ Cả lớp đồng thanh.
Không khí trong lớp vô cùng sôi nổi vì sự xuất hiện của giáo viên chủ nhiệm mới nhưng chỉ có mỗi cậu cảm thấy nghi ngờ về sự xuất hiện của vị giáo viên này. Chờ đến khi cả lớp ra về cậu ở lại chất vấn:
– Cô thực sự chỉ là giáo viên?
– Em đang nói gì thế? À em đang nói đồng xu kỷ niệm của em làm rớt hả? Nó đây. Giữ cho cẩn thận nha.
Cô giáo Hoàng Yến bỏ trong tay cậu một đồng xu, cậu nhìn vào đồng xu thấy biểu tượng cánh tay giơ thanh kiếm. Rõ ràng đây không phải đồng xu bình thường mà là huy hiệu của tổ chức S.W.O.R.D, cậu cau mày, đây chẳng phải là cho người giám sát cậu sao:
– Vậy nói xem Cô cần em giúp gì?_ Cậu nhìn thẳng vào mắt cô giáo.
– Không... Không có. Chỉ là muốn tiện liên lạc với em mà thôi. Thật đấy!!!
Ánh mắt của thiếu niên trước mặt cô như xuyên thấu tâm can, khiến cho cô không cách nào nói dối trước mặt cậu. Trí Vương thảy đồng xu lên và chụp lại trong tay:
– Được rồi. Nếu chỉ là liên lạc thì không sao nhưng các "người" theo dõi tôi thì chuẩn bị tinh thần đi. Bất cứ thứ gì phá hoại cuộc sống ''bình thường" của tôi thì nên trả giá! Mà
Trước khi ra khỏi lớp cậu nhìn cô Hoàng Yến với ánh mắt đầy lạnh lẽo. Khi đã khuất bóng cậu, cô ngồi sụp xuống đầy suy sụp. Trừ vị trên kia cho cô áp lực hít thở mà mà thông thì cậu là người thứ hai nhưng áp lực cậu mang lại hoàn toàn khác. Đó là áp lực của một thứ sứ0 ôm mạnh không thể nào chống lại. Cậu nhìn vào chiếc huy hiệu đang cầm trên tay, vò đầu đầy chán nản:
– Có vẻ như cuộc sống "bình thường" của mình sẽ khó thực hiện đây. Mà một chút sắc màu sẽ tốt thôi.
Ps: Vậy đây là chương 6 mà mình đã ngâm hơi lâu. Mình biết là khả năng viết của mình chưa được tốt mong các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ truyện. Mình cũng mong nhận được nhiều góp ý để mình viết ngày càng tốt hơn và đáp ứng các bạn một cách hoàn thiện hơn. Nhưng nếu ai yêu cầu mình rút tốc độ viết truyện lại nhanh hơn thì mình xin lỗi là không làm được. Vì mình viết sẽ có lúc tuôn trào nhưng tới những cảnh hay chữ mà cần sát ý mình nhất thì mình sẽ xem xét kỹ lưỡng để có thể cho các bạn hình dung dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top