Chương II Xem mặt chiêu số hai: Vây ngụy cứu triệu (1)
Tôi tức giận vào nhà, trước khi vào cửa còn hít thật sâu. Tôi cảm thấy khó chịu trong người, chả nhẽ sau này tôi phải dựa vào việc đi xem mặt để giải quyết chuyện cá nhân hay sao? Tên đầu tiên là Tống Mẫn Hạo mặt dày, vậy người tiếp theo sẽ là ai? lẽ nào tôi chỉ có thể chọn một người " kém trên hơn dưới " trong những người đi xem mặt này để giải quyết cho xong việc này sao?
Tôi vô cùng hy vọng sẽ có một tình yêu lãng mạn đẹp như mơ khiến tôi tim đập chân run khi xuất hiện. Người yêu đẹp trai, vừa dịu dàng vừa quan tâm lại thấu hiểu tâm tình, có thể nấu nướng thì càng tuyệt... Nằm mơ! Tổng kết xong một hồi tôi mới vào nhà.
Bố mẹ tôi lập cập bước xuống từ trên ghế sofa. Mẹ tôi sầm mặt lại nói:" Tiểu Vũ, sao mà về muộn thế hả? Không phải đã dặn về nhà trước chín giờ ba mươi phút sao? Gọi điện thoại thì không nghe! ".
Câu này mẹ nên nói với tên lưu manh kia mới đúng! Ba lô của tôi bị người ta ném lên đùi anh ta, tôi nghe làm sao được chứ! Tức giận đầy mình!
Tôi ngồi vào ghế rồi kể lại hết chuyện cho bố mẹ nghe, tôi kể vô cùng ấm ức, vô cùng chán nản.....nhưng chuyện chán nản hơn đã xảy ra.
" Tiểu Vũ à, bố thấy Tống Mẫn Hạo cũng thích con đấy, mới gặp lần đầu đã xác định quan hệ rồi, được lắm! ".
" Nhìn ông vui chưa kìa, tiểu Vũ nhà ta sinh ra đã có phúc rồi, hôm tiểu Vũ ra đời là tôi nhận được thông báo chuyển từ giáo viên hợp đồng vào biên chế. Giống như tiểu Vũ nhà ta ngoan ngoãn, thuần khiết, vốn đã khó tìm rồi, chả nhẽ Tống Mẫn Hạo lại không để ý đến nó?". Mẹ tôi nháy mắt với bố và nói.
Tôi tròn miệng trợn mắt.
Không, không, đây không phải là điều tôi muốn thấy. Lẽ nào bố tôi không tức giận đến mức lấy điện thoại mắng dì tôi mấy câu vì tội giới thiệu lung tung sao? Chả nhẽ bố tôi không nên mắng cho cái tên Tống Mẫn Hạo mặt dày kia mấy câu?
Bỗng chốc trong tôi có cảm giác bị bỏ rơi, sự việc đến nước này chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi. Tôi hắng giọng rồi nói với bố mẹ:" Con đã lớn rồi, những vấn đề cá nhân con tự biết phải giải quyết thế nào. Con không thích Tống Mẫn Hạo. Còn nữa, nói với dì là đừng tiết lộ công việc của con cho Tống Mẫn Hạo nữa. Con mới đi dạy, anh ta đến tìm con sẽ có ảnh hưởng không tốt".
Tôi nói xong đi về phòng đóng cửa đi ngủ ngay lập tức mà không thèm nhìn thái độ kinh ngạc của bố mẹ tôi lấy một cái. Tôi lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên ăn nói với bố mẹ như thế. Đêm nay liệu họ có ngủ ngon như tôi không?
Tôi trằn trọc mãi trên giường, cảm giác ấm ức vẫn sục sôi trong lòng. Sự đả kích mà Tống Mẫn Hạo và năm mươi ba người bạn của anh ta gây ra cho tôi quá lớn. Người so với người thật tức quá, rõ ràng là lực lượng không cân xứng. Tất cả đều đứng về phía anh ta, tôi có thể không tức giận được sao?
Có lẽ, tôi cũng nên hận bản thân mình đã không đủ dũng cảm mà dứt khoát ra đi trước mặt bao nhiêu người như thế. Bây giờ cố gắng hồi tưởng lại, nếu làm lại lần nữa tôi nhất định sẽ nhấc mông về ngay. Đáng tiếc ông trời không cho tôi cơ bội này, tôi chỉ còn cách một mình trốn trong phòng ôm hận.
Tôi gọi điện cho cậu bạn thân cấp ba- Thắng Duẫn:" Hoim nay tớ đi xem mặt rồi, đối tượng là một tên lưu manh ".
"Hả? Trời ơi, là lưu manh ư?".
Câu này của Thắng Duẫn khiến tôi bình tĩnh hơn nhiều, nguôi giận hơn nhiều. Tri kỉ có khác! Tôi nghiến răng nói:" Hai người hẹn hò nhau xem mặt thế mà anh ta lại gọi tới năm mươi ba người tùy tùng!".
"Cái gì?sao lắm thế? Anh ta bị bệnh à?".
Lại thoải mái thêm chút nữa, tôi tiếp tục:" Mẹ tớ quy định về nhà trước chín giờ ba mươi phút, anh ta dềnh dàng đến mười giờ ba mươi phút mới đưa tớ về. Lúc trước tớ đòi về thì anh ta lại bảo phục vụ quán trà bật bài Về nhà. Tớ phải nghe hết đấy! Thắng Duẫn!". Tôi vô cùng đau đớn vì hành động mất mặt của mình.
"Trời ạ, rõ ràng là anh ta không muốn cho cậu như ý mà. Anh ta cố ý đấy!".
Haizzz! Thắng Duẫn nói một hồi rồi đưa ra kết luận: tôi bị anh ta chơi đểu. Rõ ràng là Tống Mẫn Hạo chơi tôi. Có đánh không? Không muốn xem mặt thì cũng không cần chơi tôi chứ! Tôi với anh ta mới gặp nhau lần đầu tiên mà! Anh ta, anh ta chắc chắn là một tên lưu manh.
Tôi chợt nhớ ra anh ta nói ngày mai đón tôi lúc tan ca. Tôi phải báo thù!
Sáng sớm khi đang ăn cháo mẹ tộ nói:" Tiểu Vũ à, nếu con thật sự không thích Tống Mẫn Hạo, bố mẹ cũng Không ép con, bây giờ không còn kiểu tự ý quyết định hộ con cái nữa rồi".
Nghe giọng điệu của mẹ tôi có chút tiếc nuối.
Tôi lau miệng rồi nói với mẹ:" Con thực sự không thích anh ta".
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu rồi hỏi:" Tiểu Vũ, sao mẹ cảm thấy đi làm rồi con trở thành người khác ấy nhỉ?"
Bỗng chốc tôi có cảm giác mình như quả bóng bị xì hơi. Không phải tôi biến thành một người khác, chỉ là từ trước đến giờ tôi hiếm khi có ý kiến trái ngược với họ. Thế nhưng đây là việc cả đời tôi, tôi nhất định không thể bó buộc đời mình với tên lưu manh ấy.
"Mẹ, con lớn rồi, cũng đi làm rồi, con không còn là trẻ con nữa".
"Mẹ biết, nhưng xã hội phức tạp lắm, con mới đi làm được mấy hôm. Nghe mẹ không sai được đâu con, Tống Mẫn Hạo có điều kiện đầy đủ, con cứ nghĩ kĩ lại xem? Mẹ không hại con đâu, dì con không hại con đâu".
"Con không có cảm giác"
"Haiz, đám người trẻ tuổi như các con gọi cái gì là cảm giác chứ? Mẹ với bố đâu lấy nhau kiểu đấy, không phải hạnh phúc đến bây giờ sao?".
Được, tôi biết ngay là mẹ tôi sẽ nói thế.
Năm đó là ông nội tôi đích thân đến nhà bà ngoại tôi hỏi cưới, bà tôi nhìn thấy bố tôi một cái là đồng ý ngay mà không hỏi ý mẹ tôi thế nào. Đúng là hoin nhân thời bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Nhưng số mẹ tôi may, bói tôi không phải lưu manh, bố tôi là một chính nhân quân tử rất yêu mẹ tôi.
Nhìn ánh mẹ, tôi tìm cách:" Nói chung là không thể nhìn thấy một cái cây đổ là vội vàng dựng lên ngay được? Mẹ, hay là con đi xem mặt vài lần nữa, có gì con lựa chọn?".
Câu này mẹ tôi nghe thích lắm.
Trước khi đến trường lên lớp, nẹ còn dặn thêm một câu:" Nếu thực sự không thích người ta thì con cũng nên ăn nói cẩn thận với Tống Mẫn Hạo, đừng khiến cho quan hệ thêm căng thẳng. Nhà người ta cũng có tiếng tăm ở thành phố này, chồng dì muốn chuyển về còn nhờ người ta".
Tôi gật đầu đồng ý.
Bất cứ cuộc xem mặt nào nếu một bên không đành lòng thì có thể không liên lạc nữa hoặc nhờ người mai mối nhắn lại với người ta. Tôi là loại thứ ba tôi phải tự mình đi nói với Tống Mẫn Hạo đang đứng ở cổng trường tôi phải nói thẳng thắn nói với anh ta:" Tổng giám đốc, chúng ta không hợp nhau, thôi nhé, chào".
Tôi thấy câu này chẳng có gì sai cả. Quyết đoán ngay tức thì, không lôi thôi sau này, không có gì mờ ám. Thế là tôi ưỡn ngực ngẩng đầu đj ra ngoài cổng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top