;31

hyeonju tức giận nhưng cũng thấy buồn cười, lúc này, trong đầu tỉnh táo hơn rất nhiều, đột nhiên cười khẩy nói "ồ, ý của sim tổng là bảo tôi ít liên hệ với doyoung phải không, tốt nhất đừng nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn? nếu như gặp phải trên đường, giả bộ không quen biết, đúng không?"

"em có thể nghĩ như thế là tốt."

hyeonju nhìn người đàn ông ngông nghênh trước mặt, vẻ kiêu ngạo, lửa bực tức trong người như phát nổ.

"sim jaeyun! tôi thành niên rồi! tôi có tự do của tôi! có quyền lợi chọn lựa bạn bè, jaeyun anh cũng ngông cuồng quá rồi đấy! cả ngày khóa tôi ở bên cạnh, tôi cũng không phải cái đó, mà bị anh ngày nào cũng dắt trên thắt lưng!"

hiện rõ đã bị kiềm chế từ lâu, hôm nay tại vì cuộc điện thoại này, những ngày nay, hyeonju bị tích lửa giận, ngay lập tức mở miệng trút hết ra ngoài!

"lại nói, anh là gì của tôi mà lại hạn chế tự do của tôi, hai chúng ta có quan hệ gì? không phải giúp anh sinh con sao, nếu như vì tôi giúp anh sinh con, anh hạn chế tự do của tôi, thế thì được, tôi đi thay người khác sinh một đứa, dù cho anh ta là bang yedam hay là jisung, hoặc là park sunghoon, hay kim doyoung hoặc sunoo đều được, tôi thay bọn họ sinh một đứa, đến lúc đó không phải tôi có tự do rồi không."

người đàn ông từ từ nheo mắt lại, giận dữ nhìn cô, vẻ nguy hiểm nói "hyeonju, em nói lại một lần nữa?"

giọng nói đàn ông rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ như lông hồng, giống như không hề giận dữ, hyeonju đang bị tức dồn lên đầu, càng không ý thức được giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông, tâm trạng kiềm chế sau lưng. nguy hiểm, đang dần dần đến.

"nói thì nói, tôi còn lâu mới sợ."

"ồ, em không sợ anh, thế thì nói đi."

hyeonju lúc này mới cảm thấy có gì đó khác lạ, thì ra trong bất giác, cô đã bị người đàn ông này ép vào góc sofa, anh bước lên trước một bước, cô lại lùi về sau một bước, chỉ là cô không hề biết.

jaeyun cười ha ha, trong mắt hyeonju, lúc này mới biết sợ hãi "tôi, tôi còn lâu mới sợ." cố tình nhấn mạnh, hyeonju lúc này còn hất cằm mà nói.

đôi lông mi dài của người đàn ông, cụp xuống, trong mắt xuất hiện ý cười.

"ừm, anh biết, hyeonju không sợ anh, hyeonju sao lại sợ anh chứ?" người đàn ông nhịn cười, bộ dạng như không có chuyện gì, nói.

"anh biết là được."

"anh biết chứ, thế thì em thử nói lại những lời vừa nãy một lần đi." chữ 'thử' đó phát ra nhẹ tễnh, nhưng vang bên tai hyeonju, lập tức trong lòng phát run.

"em, em nói gì chứ?" hyeonju lắp bắp nói một tiếng, đưa tay ôm đầu "em đau đầu, em đau đầu quá, bệnh của em còn chưa khỏi, sim jaeyun, anh ức hiếp người bệnh, anh mà là đàn ông gì chứ."

jaeyun nhìn người phụ nữ bắt đầu sợ, trong lòng vừa tức vừa buồn cười. tức là khi cô tức giận lời nào cũng dám nói, buồn cười là khi, đợi cuối cùng cô hiểu ra, lại bắt đầu kiếm cớ đủ trò để né tránh.

trong lòng trước đây bực tức vì những lời cô nói chọc tức người khác, lập tức tan biến.

jaeyun đột nhiên quay người, ngồi dựa trên ghế sofa, đưa tay kéo hyeonju từ trong góc sofa ra "em đấy, khi tức giận, lời gì cũng dám nói."

nói xong, dịu dàng kéo hyeonju ngồi lên đùi anh.

"là anh không tốt." jaeyun kéo hyeonju ngồi trên đùi, nghe người đàn ông ôm cô nói, lời nói trách cô, hyeonju không biết mạnh mẽ từ đâu đến, trả lời một câu, chính là không chịu thừa nhận lỗi của cô.

jaeyun vừa nghe, trong lòng lại như bốc hỏa. hừm! nói lời đó, chọc tức anh, khác gì bảo anh sai?

cúi đầu nhìn đôi môi hồng đó, nhớ lại lúc nãy, chính đôi môi này nói ra những lời khiến người ta tức điên đó.

cái gì mà bảo muốn thay người đàn ông khác sinh con chứ?

không chỉ là doyoung, sunoo, cả yedam, jisung và sunghoon, ba tên bạn thân của anh cũng không tha.

hyeonju gan em lớn quá đấy!

bực tức, jaeyun đưa tay xoay lưng cô nằm trên đùi anh.

"a!" sau khi bị xoay chuyển, hyeonju phát hiện tình hình có gì đó khác thường "sim jaeyun, anh muốn làm?!" lời còn chưa dứt, đã thấy lạnh phần hông, hyeonju trợn tròn mắt, trong đầu như có gai đâm, nhưng ngay sau đó - "bốp!"

cuối cùng cô cũng biết, jaeyun đã làm chuyện gì!

"sim jaeyun! anh là đồ khốn!" cô hét lên,

"bốp!"

"em là người bệnh! anh không thể!"

cô cuối cùng hiểu ra, tên khốn này đang làm gì với cô. cô là người bệnh, bị anh ấn lên đùi rồi đánh vào mông, thật là quá đáng.

"sim jaeyun, em ghét anh! ghét anh!"

lườm người đàn ông của cô. còn dám hống hách?

xem ra là đánh chưa đủ đau rồi.

ghét anh?!

ánh mắt người đàn ông lóe lên, nhấc tay ra sức "bốp bốp bốp" liên tiếp đánh vào phần mông tròn lẳn của cô, đánh liền ba cái.

"ôi..." đưa tay bế cô dậy, đặt cô ngồi lại lòng mình như lúc đầu "được rồi được rồi... " vốn dĩ muốn an ủi hai câu, nào biết, người phụ nữ trong lòng thẳng người, ngẩng đầu nhìn. lập tức, trong lòng anh như phát hoảng.

người phụ nữ trong lòng, mắt đang ngân ngấn nước, trên đôi mi dài, còn có giọt nước mắt, không gào khóc mà ấm ức nhìn anh như thế trái tim lập tức như hóa tan, không có bất cứ tức giận nào nữa.

"đừng khóc nữa, có được không?" anh mềm giọng dỗ dành cô, nhưng cô vẫn mở mắt nhìn anh mà chảy nước mắt, vẫn khóc chảy nước mắt mà không có bất cứ âm thanh nào.

đây...

"không khóc không khóc, anh không đánh em nữa."

nói như thế, hyeonju vừa mới rưng rưng nước mắt, bây giờ, đã thi nhau tuôn rơi hai hàng.

trong lòng jaeyun như nhói đau, ra sức mà dỗ dành "hyeonju, không khóc nữa, em nói em muốn gì, anh đều đáp ứng em." bà cố nội, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, anh biết sai rồi.

khuyên mãi không được, jaeyun chỉ có thể đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng cũng vô tác dụng. cuối cùng, sim đại tổng tài cũng hiểu một câu triết lý - phụ nữ là do nước làm ra, đàn ông là do bùn làm thành, khiến người phụ nữ khóc, thân hình người đàn ông cũng mềm theo.

bùn gặp nước, sao không mềm được chứ.

sim đại tổng tài hôm nay là lần thứ hai thở dài rồi.

"em nói đi, hyeonju, rốt cuộc muốn anh làm thế nào?" sim đại boss cuối cùng cúi đầu cao ngạo xuống, vẻ mặt bi thương.

"là lỗi của anh." đột nhiên, hyeonju mãi không lên tiếng, giờ lại bật ra bốn chữ.

jaeyun sững người, nhìn vẻ mặt mạnh mẽ của người phụ nữ, khuôn mặt đó tràn đầy kiên định, jaeyun cười đau khổ một tiếng "đúng, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, là anh không tốt, hyeonju nói đúng."

"anh còn đánh mông em."

hyeonju nói thêm câu nữa.

"hừm, anh không nên đánh mông hyeonju, mông của hyeonju là dùng để vuốt để hôn, không phải dùng để đánh..."

"sim jaeyun! anh không thật lòng hối cải!" mặt hyeonju đã đỏ như mông khỉ rồi!

bực tức nhìn jaeyun, lời nói đó mà anh cũng nói ra được!

nói cái gì mà mông cô dùng để... ôi, dù sao cô cũng không nói ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top