;25

bên ngoài phòng phẫu thuật, người đàn ông thân hình cao to, đi đi lại lại ngoài hành lang, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó... người phụ nữ đó, lúc này đang phải chịu đau đớn ở bên trong.

vì đứa con của họ, nỗ lực sống như thế.

còn anh, tuyệt đối không thể để cô có chuyện gì.

đó là con của bọn họ, anh cũng rất mong chờ đứa con này. nhưng vì tính mạng của cô, anh thà rằng để đứa bé này mạo hiểm.

mấy ngày này, anh ra sức tìm những bác sĩ nổi tiếng trên thế giới, bỏ tiền để mời bác sĩ tốt nhất thế giới, bác sĩ sau khi xem bệnh án của hyeonju, đưa ra kết luận, phải tranh thủ thời gian cơ hội sống sót, phải sắp xếp phẫu thuật nhanh nhất, cắt bỏ phần lớn dạ dày.

phối hợp với thuốc vật trị liệu và các phương pháp khác, mới có cơ hội sống sót.

tình hình của hyeonju không lạc quan.

nếu như không chịu hợp tác trị liệu, ung thư dạ dày sẽ càng lan ra.

một khi đã lan ra, sự việc càng khó xử lý, nếu như vận may của cô quá kém, tế bào ung thư lan rộng ra... thì trời cũng không cứu được.

mấy ngày này, anh đang ra sức nghĩ phải làm thế nào.

cuối cùng nghiến răng, liều lĩnh!

tên doyoung đó, bị anh nghĩ cách đưa về nhà họ kim, giao cho ông nội doyoung quản.

nếu không, tại sao mấy ngày này kim doyoung lại yên tĩnh không tìm đến gây phiền phức với anh chứ.

còn hong saetbyul, jaeyun để cô đi diễn chương trình ở xa, tóm lại, khiến cho bọn họ bận không có thời gian.

trước khi hyeonju khỏe mạnh trở lại, anh tuyệt đối sẽ không để những đám chó mèo đó đến phá rối.

thời gian từng phút từng giây trôi qua, tim jaeyun căng thẳng hồi hộp chờ đợi.

cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng mở ra rồi, jaeyun vội vàng lao lên.

"sim tiên sinh, tiểu thư bình an sinh ra một cậu con trai rồi."

"cô ấy đâu, cô ấy có khỏe không?" jaeyun cuống quýt hỏi.

"jung tiểu thư được đưa đến phòng vip rồi. vẫn phải tiếp tục theo dõi nữa."

"đứa bé đâu?"

"cậu bé được 2,15kg, sức khỏe yếu, cần phải nằm trong lồng kính."

....

hyeonju tỉnh lại.

jaeyun dồn dập hỏi "hyeonju, không thoải mái ở đâu, nói với anh."

"con của tôi đâu?"

"con rất ngoan, em đừng lo lắng."

"tôi muốn gặp con."

"được, đợi con ra khỏi lồng kính, anh sẽ bế cho em xem, có được không?"

hyeonju lạnh lùng trừng mắt nhìn jaeyun.

sim jaeyun, anh giả làm người tốt gì chứ?

anh muốn cướp con của tôi đi, giao cho seohyun, sao thế? bây giờ giả bộ làm người tốt trước mặt tôi à?

"sim jaeyun, tôi hận anh."

jaeyun sững sờ... chằm chằm nhìn hyeonju, người phụ nữ này nói gì thế?

"sim jaeyun, tôi sẽ không giao con của tôi cho anh, dù cho chết đi, tôi cũng sẽ không để anh được toại nguyện!" cô kiên định nói, trong mắt đầy lửa hận.

nhìn ánh mắt thù hận của cô, jaeyun như rơi xuống vực sâu.

ánh mắt hận thù đó, khiến tim anh băng giá, cô... thật sự hận anh!

cô hận anh vì đem sinh mạng con ra mạo hiểm sao?

nếu là thế, thế thì hận đi!

anh chỉ cần cô sống, sống lại là được.

dù cho sống mang theo nỗi hận anh, cũng không sao.

jaeyun nắm chặt tay lại, trên mặt nở nụ cười, dường như lại biến thành bộ dạng như lúc đầu, điềm tĩnh nói "em muốn hận, thì hận đi."

hyeonju khựng người lại... đột nhiên hiểu ra.

anh không hề để ý cô. nỗi hận của cô, đối với người đàn ông này mà nói, không đáng một xu.

dù cho cô hận anh muốn chết, anh cũng chẳng hề khó chịu.

hyeonju kiềm nén cơn giận, chầm chậm nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy anh nữa.

jaeyun nhìn cô nằm trên giường, dường như muốn lôi cô từ cõi chết trở về, hòa với anh làm một.

"nghỉ ngơi đi... hyeonju, anh sẽ làm mọi cách để em sống được."

anh ở trước giường bệnh của cô mà thề.

hyeonju nhắm mắt lại, lông mi khẽ run run, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười chế giễu... giả dối!

sim jaeyun, anh muốn bù đắp áy náy của anh phải không, con người của anh, cũng biết áy náy à?

sim jaeyun, tôi mãi mãi sẽ không đem con của tôi cho anh, cho seohyun!

nỗi căm hận, trong khoảnh khắc khiến một người con gái trở thành cỗ máy hận thù.

hiểu lầm, giữa hai người, càng ngày càng lớn, giống như quả cầu tuyết vậy, có lẽ cuối cùng cũng không thể hóa giải.

hyeonju nhắm mắt ngủ, jaeyun chuyển một chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường cô, giựt miếng bông thấm, dấp chút nước ấm thấm lên đôi môi khô nhợt nhạt của cô.

ánh mắt nhìn đôi môi nhợt nhạt đó, trong lòng xót xa, nhưng cũng không thể giấu đi được.

"jaeyun."

một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

jaeyun quay đầu lại nhìn, seohyun đang đứng ngoài cửa.

jaeyun lập tức cau mày lại, nhìn seohyun tiến lại gần "chị vẫn khỏe chứ?"

jaeyun khẽ đứng lên "chị em ngủ rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, đừng làm ồn khiến cô ấy tỉnh."

nói xong, vòng qua người seohyun đi ra ngoài, để seohyun ngượng ngùng đứng ở đó.

"jaeyun, chị bao giờ mới tỉnh lại được?" cô ta nói, dè dặt hỏi anh "còn cả đứa bé nữa, con trai hay là con gái?"

jaeyun từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc, hút một hơi, con ngươi nhìn xa xăm, mãi hồi lâu mới liếc nhìn người con gái đứng bên cạnh "tại sao em lại đến đây?"

"em nghe nói chị sinh rồi, em muốn đến thăm."

jaeyun hút một hơi nữa, lạnh nhạt ngắt quãng "anh hỏi là, tại sao em biết, chị em ở đây?" anh đâu có nói với cô ta chứ?

nét mặt seohyun thay đổi, nụ cười có phần cứng nhắc "em..."

"trả lời anh, em từ đâu mà biết được nơi này? biết chị em ở bệnh viện tư nhân này?" nơi này, thật không phải ai cũng có thể tự do ra vào.

càng đừng nhắc đến seohyun ở trước mặt.

cô ta nghe tin tức này từ đâu chứ?

"là ba mẹ nói." seohyun nói ba mẹ, chính là vợ chồng họ jung, cũng chính là ba mẹ đẻ của hyeonju. jaeyun nghe xong, lộ ra vẻ ngạc nhiên, con gái của họ sắp sinh con, jaeyun không có lí do gì không thông báo chuyện này cho ba mẹ cô biết.

"tại sao họ không đến?"

"ba mẹ có việc đột xuất nên không đến được, cho nên.... cho nên bảo em thay họ đến thăm chị."

jaeyun cụp mắt xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc run run... rốt cuộc ghẻ lạnh đến thế nào, mà đến con gái ruột của mình sinh con, cũng không đến thăm.

điều này chứng tỏ, bao nhiêu năm qua, hyeonju ở nhà họ jung phải sống cuộc sống thế nào?

jaeyun xót xa, trong lòng thầm hạ quyết tâm "người nhà họ jung đã không trân quý đứa con gái này của họ, thế thì từ nay về sau, người phụ nữ ngốc này, sẽ giao cho anh yêu thương che chở."

đừng có ai muốn làm hại cô trong mắt anh.

"em quay về đi."

seohyun nhìn bóng dáng quay người đi vào phòng bệnh của jaeyun, đột nhiên nói "jaeyun! em sai rồi! em thật sự biết sai rồi! ba năm trước không nên đi, em hối hận rồi, jaeyun, chúng ta quay lại nhé, giống như lúc đầu, coi như chúng ta hồi đó chưa từng xảy ra chuyện gì, có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top