;19
đêm tối, đèn thắp sáng khắp biệt thự nhà họ jung.
các thương gia minh tinh của thành phố seoul đều hội tụ.
vì sinh nhật của seohyun, nhà họ jung làm rất long trọng.
"jaeyun, anh đến rồi." seohyun hôm nay mặc một bộ lễ phục màu trắng, rất sang trọng.
bước đến bên cạnh jaeyun, seohyun thân mật khoác tay anh "jaeyun, anh đến dự sinh nhật em, em thật sự rất vui."
jaeyun cười đưa một hộp quà cho seohyun "seohyun, sinh nhật vui vẻ."
"cảm ơn anh."
"chị em đâu? đã về chưa?" ánh mắt jaeyun nhìn một lượt đám đông, không tìm thấy người anh muốn tìm.
nụ cười trên môi seohyun, đột nhiên cứng ngắc.
cũng chỉ chớp mắt một cái, trên mặt cô lại nở nụ cười sáng lạn, nhưng ánh mắt lộ ra chút thất vọng "thời gian vẫn còn, chị em... có lẽ sẽ quay về, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật em và chị ấy, không lẽ nào, sinh nhật, người được chúc lại không có mặt, phải không jaeyun?"
nói đến câu cuối cùng, seohyun đáng thương nhìn jaeyun, dường như bản thân cô không chắc chắn, chỉ là trong lòng mong đợi hyeonju quay về, người ngoài không hiểu, còn cho rằng hyeonju cố ý kênh kiệu không chịu xuất hiện ở tiệc sinh nhật nữa.
"phụt!" bên cạnh vang lên tiếng cười vì cố kìm nén, tiếng cười này, dù cho seohyun muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được, tiếng cười chế giễu, người ta có thể nghe ra được.
seohyun ngoảnh đầu lại nhìn saetbyul mặc bộ lễ phục màu đen vừa gợi cảm lại vừa lạnh lùng.
"cô cười gì thế?"
saetbyul nâng ly rượu vang, chầm chầm bước đến trước mặt seohyun.
saetbyul cao hơn seohyun, chiều cao vượt trội, thân hình rõ nét, đôi chân dài miên man, thậm chí đến đôi chân còn hồng hào, mỗi chỗ đều hoàn hảo vượt trội so với seohyun, khiến seohyun bị áp đảo về phía sau.
hong saetbyul đứng ở đó, không cần nói, không cần làm bất cứ động tác gì, cũng đủ thu hút ánh nhìn ở đó.
nếu như nói, vừa nãy, seohyun vẫn là người con gái xinh đẹp quyến rũ, bây giờ, đã bị saetbyul làm cho lép vế.
saetbyul nếu như có lòng muốn châm biếm người nào đó, nhất định sẽ đả kích cho đối phương thật nặng.
"nhị tiểu thư hỏi tôi cười gì phải không?" đôi môi hồng của saetbyul khẽ động, dù cho chỉ là một động tác nhỏ, cũng tao nhã đầy khí chất.
ánh mắt seohyun có chút không vui.
bao nhiêu năm rồi, đã không còn ai gọi cô là nhị tiểu thư nữa. từ khi còn nhỏ, cô đều cười nói với mỗi người "sau này gọi tôi là seohyun nhé."
thế là, những người đó bắt đầu gọi cô là "seohyun tiểu thư."
thế là, những người gọi "seohyun tiểu thư" cũng bắt đầu gọi hyeonju là "hyeonju tiểu thư."
từ đó nhà họ jung, cũng không có đại tiểu thư hay nhị tiểu thư nữa.
người phụ nữ trước mặt này, cố tình nhấn mạnh thân phận "nhị tiểu thư" của cô? cô ta muốn làm gì?
"saetbyul tiểu thư không cần khách sáo, tôi đã xem qua phim cô diễn, nếu không để ý, sau này gọi tôi là seohyun đi" trên mặt nở nụ cười hiền hòa, cô ta giống như giả bộ lương thiện đằng sau sự độc ác... câu nói này lộ vẻ không thoải mái.
"không, tôi để ý, nhị tiểu thư."
seohyun sững người, chỉ một diễn viên mà thôi! có gì mà kênh kiệu chứ?
"nhị tiểu thư, còn chưa nói cho cô biết, vừa nãy, tôi cười cái gì nhỉ." saetbyul cười lên, trong mắt sắc lạnh "nhị tiểu thư có câu nói sai rồi. hôm nay là sinh nhật của cô không sai, nhưng không phải của jung hyeonju."
jaeyun nhất thời khựng lại... hôm nay, không phải sinh nhật của hyeonju? tại sao lại thế?
"không thể nào, mọi năm tôi đều tham gia sinh nhật của hai chị em họ, hôm nay tại sao lại không phải sinh nhật của hyeonju chứ?"
saetbyul cười chế giễu "đúng thế, sim tổng mỗi năm đều ở đây ngày này, tham gia sinh nhật của bọn họ. thế sim tổng có biết, sinh nhật của hyeonju, thực ra là mười ngày trước? ngày sinh nhật của hai chị em họ cách nhau rất gần, cho nên từ sau khi seohyun đến nhà họ jung, hyeonju cũng không còn có được sinh nhật của riêng mình thêm lần nào. cô ấy trở thành người kèm theo cùng với sinh nhật của seohyun... còn những ngày như thế, đều đã sống gần 20 năm rồi... sim tổng, nếu như anh không tin, có thể đi hỏi ông jung và bà jung."
seohyun cắn chặt môi, trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt... người phụ nữ này rốt cuộc có quan hệ gì với jung hyeonju! sinh nhật của hyeonju, e rằng đến bố mẹ của cô ấy cũng quên mất rồi.
tại sao người phụ nữ này lại biết!
trong lòng jaeyun khó chịu. lời hong saetbyul nói, giống như một quả bom không hẹn giờ, đoàng một tiếng, đột nhiên phát nổ.
mười ngày trước... jaeyun nheo mắt lại, mười ngày trước... là tối đêm hôm đó!
hôm đó, người phụ nữ đó khác thường như thế, về muộn, mặc chiếc váy hai dây màu trắng mà chưa mặc bao giờ.
hôm đó, người phụ nữ đó ba năm rồi lần đầu tiên cầu xin anh ở lại.
lồng ngực co thắt lại. jaeyun đưa tay ôm ngực, dường như muốn vứt bỏ nỗi đau đó.
tại sao lại đau đến thế?
vì cô?
tại sao chứ!
jung hyeonju trước nay là người phụ nữ mà anh xem thường.
ánh mắt saetbyul, là vẻ sâu xa mà người khác mãi mãi không nhìn thấu được, cô im lặng nhìn jaeyun và seohyun.
đột nhiên!
"seohyun, trước khi gặp hyeonju, tôi khinh ghét người phụ nữ này, cảm thấy cô ta là người phụ nữ đê tiện nhất trên thế giới này. nhưng sau khi gặp, tôi mới hiểu, hyeonju kiếp trước nhất định đắc tội với toàn nhân loại, nếu không, tại sao lại đen đủi gặp phải cô như thế?"
saetbyul cười khẩy nói "seohyun, hyeonju chưa chết, cô ấy còn sống, mỗi năm không cần phải sinh nhật cùng người khác, cô ấy có ngày sinh của chính mình. cô đừng nói cô vô tội, cô thật sự vô tội sao? tôi muốn hỏi cô, seohyun, rốt cuộc cô muốn làm gì? để hyeonju mỗi năm vào ngày này đều cùng tổ chức sinh nhật với cô, cô làm như thế là vì cái gì?
muốn giết cảm giác tồn tại của hyeonju?"
sắc mặt seohyun trắng bệch "cô hiểu lầm tôi rồi..."
"haha. tôi có mắt tự nhìn thấy được, có não tự biết suy nghĩ. cô cho rằng tôi là tên có mắt mà như mù giống sim jaeyun sao?"
lúc này đến jaeyun cũng bị chửi mắng theo.
nhưng... cô chính là muốn chửi mắng.
đặc biệt hôm nay đến tham gia sinh nhật của seohyun.
jaeyun lúc này đều không quan tâm lời chửi mắng của saetbyul. anh ta lúc này trong đầu đều là hình ảnh của người phụ nữ đó.
saetbyul... saetbyul!
đúng rồi! chính là hong saetbyul, khoảng thời gian này, hyeonju đi lại với saetbyul rất mật thiết!
nếu như là saetbyul, cô nhất định biết hyeonju đi đâu.
mắt nhìn thấy saetbyul sắp đi, jaeyun chạy lại, đứng trước mặt ngăn cô, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào saetbyul "cô ta đâu?"
"ai?" saetbyul nheo mày thách thức.
"jung hyeonju!" jaeyun nói từng chữ từng chữ "cô chắc chắn biết cô ấy đang ở đâu, có đúng không!"
"dù cho tôi biết cô ấy ở đâu, tại sao tôi phải nói cho anh biết?"
"nếu như cô vẫn muốn tiếp tục trong làng giải trí!"
"thế thì sao chứ, bà đây cũng vừa quyết định rút lui khỏi làng giải trí rồi." uy hiếp ai chứ? hứ!
đến từ "bà đây" chua ngoa cũng được nói ra, jaeyun nhìn saetbyul không giống đang giả tạo.
jaeyun tức đến phát điên, ánh mắt lạnh lùng nhìn saetbyul "cô tốt nhất ngoan ngoãn nói cho tôi biết, cô ta đang ở đâu."
trong lòng saetbyul vẫn có chút sợ hãi bộ dạng của jaeyun.
nhưng... đột nhiên cô rất muốn biết, sim jaeyun sau khi biết những tin đó, còn có thể điên thế này không.
khóe miệng nhếch lên "cô ấy đang ở đâu, tôi cũng không biết. nhưng có một điểm, tôi có thể bảo cho anh."
"cô đừng giở trò."
"sim jaeyun, anh gặp hyeonju lần cuối cùng là bao giờ? cô ấy nói gì với anh?"
nói cái gì?... nói... "cô ta không nói gì cả." không, cô ta nói cô ta sắp chết. có điều đây chỉ là cái cớ hôm đó muốn giữ anh lại, cho đến bây giờ, jaeyun vẫn cho rằng như thế.
"jaeyun, đêm hôm đó, sau khi anh đi, cô ấy xách theo một chiếc hộp cũ, đêm tối chạy đến nhà tôi. cô ấy nói với tôi, giấc mơ của cô ấy, tỉnh rồi. anh đoán xem, đêm hôm đó chúng tôi nói những chuyện gì?"
jaeyun nghi ngờ nhìn saetbyul, không nói gì.
saetbyul lại tiếp tục nói "đêm hôm đó, chúng tôi nói đến tang lễ, tang lễ của cô ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top