;15

đèn bên ngoài, không biết vì sao tối om, trên bàn phòng ăn, chiếc bánh sinh nhật thắp đầy nến, long lanh lấp lánh, ánh nến hắt lên khuôn mặt hyeonju và saetbyul.

"công chúa hyeonju, chúc mừng sinh nhật, happy birthday!"

nước mắt đã ầng ậng trong khóe mắt.

saetbyul nói "cô đừng khóc, công chúa xinh đẹp, mau ước đi, thổi nến, sau đó còn cắt bánh."

hyeonju hít một hơi thật sâu, thổi nến.

"này, cô còn chưa ước."

"ước nguyện của tôi đã thành hiện thực rồi." cô nói "cảm ơn cô, saetbyul."

saetbyul sững người. ước nguyện của hyeonju, lẽ nào chính là có người cùng đón sinh nhật với cô sao? có ý muốn hỏi hyeonju, lẽ nào trước đây chưa ai tổ chức sinh nhật cho cô sao, nhưng lúc này bầu không khí đang vui, saetbyul không dám hỏi.

"hyeonju, cô không được ăn." saetbyul cướp bánh gato trong tay hyeonju, đút một miếng vào miệng mình "cô xem xem tôi ăn đây."

"chỉ một miếng?"

"không được!"

"nửa miếng?"

"không được! ừm, thôi được rồi, cho cô nếm một chút, có điều không được ăn nhiều." vẻ mặt saetbyul không can tâm, cắt cho hyeonju một miếng bánh bé "chỉ một chút, còn lại đều là của tôi, cô không được ăn."

hyeonju cười ngốc nghếch. "lạ quá, saetbyul không phải khí chất tao nhã, người đẹp cao sang sao? tại sao saetbyul của hiện tại, lại trở thành bà cô nói nhiều, còn hét lớn ngoài cửa nữa chứ?"

saetbyul không muốn cô ăn bánh kem, cô biết ý của saetbyul.

sau khi ăn cơm xong, saetbyul kéo tay hyeonju "đi, tôi dẫn cô đi chơi."

"đi đâu thế?"

"'sắc đêm' nghe bao giờ chưa?"

hyeonju lắc lắc đầu.

"biết là cô chưa nghe thấy bao giờ mà, đồ nhà quê, hôm nay chị đây sẽ dẫn cô đi mở mang đầu óc." saetbyul nói xong, trong mắt lộ ra vẻ thương xót. trứng ngốc này, không thể đến chết cũng không được nhìn thấy thế giới tươi đẹp.

...

sắc đêm, một nhà hàng cao sang lịch sự.

có thể trở thành hội viên của "sắc đêm" yêu cầu đương nhiên là phải giàu có, có tiền chưa chắc đã được. nơi này, không phải cứ cầm tiền là có thể vào được.

saetbyul dẫn hyeonju vào sắc đêm, ánh đèn lấp lánh, tiếng nhạc du dương trên quầy bar, khiến người ta hết sức dễ chịu, trong sàn nhảy, nam nữ đang nhảy, hát hò, mỗi người đều như biến thành người khác.

"tôi muốn về nhà..."

"hứ, xem cô kìa. " saetbyul kéo hyeonju, đi đến gần quầy bar, vẫy tay, nhân viên pha chế hỏi "cô muốn uống gì?"

"cho tôi một ly wisky, cho cô ấy... " saetbyul liếc nhìn hyeonju rụt rè sợ hãi bên cạnh, người phụ nữ này, xem ra lần đầu tiên đến nơi này "cho cô ấy một ly nước ấm."

nhân viên pha chế mãi mới phản ứng kịp. nước lọc?

"đi đi, một ly nước ấm, nhất định phải ấm, không được nước lạnh đâu đấy." ném mấy tờ chi phiếu lên bàn "tiền thừa không cần trả lại."

nhân viên pha chế vừa nghe thấy không cần trả lại, tiền thừa tự nhiên thành tiền thưởng riêng cho anh ta.

cả một đêm, hyeonju ngồi trước quầy bar trong "sắc đêm" cầm ly nước ấm, nghe những câu chuyện nam nữ của saetbyul ở thế giới bên ngoài, những cám dỗ của ánh đèn xanh đỏ. saetbyul gần như đem tất cả những chuyển thảm hại của mình kể cho hyeonju nghe, những chuyện mình đã trải qua, đều kể hết cho hyeonju.

"hyeonju, cô xem, trên thế giới này, có rất nhiều chuyện, cô chưa từng trải qua, cô thật sự can tâm rũ bỏ mạng sống của mình sao?" saetbyul vẫn không đành lòng nói "hyeonju, bỏ đứa bé trong bụng đi."

cô tôn trọng quyết định của hyeonju. nhưng, sau thời gian tiếp xúc, cô không nỡ trừng mắt mà nhìn một người từ biệt nhân gian, đi đến thế giới khác.

"sunoo nói với tôi, chỉ cần bỏ đứa bé này đi, anh ta có cách khiến cô sống tám năm hoặc mười năm, tám năm mười năm đấy, cô có thể đi toàn thế giới xem xem, cô xem, thế giới này, vẫn rất tươi đẹp." saetbyul chỉ sàn nhảy phía dưới, ở đó, đối với sinh mạng của giới trẻ, toát ra đầy cám dỗ đầy ma lực.

saetbyul muốn dùng cái này, để ngăn lại ý định của hyeonju.

hyeonju chỉ lắc đầu kiên định.

"quá khứ, sét có đánh chết tôi vẫn yêu jaeyun, còn bây giờ, tôi thẳng thắn đón nhận cái chết. tôi cần đứa trẻ này. cô cứ coi tôi là người mẹ ích kỷ đi." hyeonju đứng lên "về nhà thôi."

...

hyeonju mở cửa ra, đi vào phòng ngủ.

trong phòng là một màu tối đen. tay cô vừa định ấn công tắc bật đèn, một giọng nói sắc lạnh vang lên trong phòng "toàn thân đầy mùi rượu, cô đi đâu thế?"

hyeonju ấn nút công tắc ở tay, ngay tức khắc 'lạch xạch' một tiếng, trong phòng sáng bừng lên.

người đàn ông ngồi trong phòng tựa vào ghế sofa bên cạnh cửa sổ, toàn thân toát ra hơi thở u tối lạnh lùng.

đôi mắt đó, chằm chằm xoáy sâu trên mặt hyeonju.

cô cố chấp không giải thích một chữ.

jaeyun như báo như cọp, quắc mắt nhìn hyeonju, nỗi bực tức trong lòng đã đạt đến cấp độ cao nhất.

"trả lời." hai chữ lạnh ngắt bật ra. đến thừa một chữ anh cũng chẳng buồn nói.

hyeonju lắc đầu. hành động này như một lời thách thức đối với jaeyun.

người jaeyun đột nhiên đứng lên, nhanh thoăn thoắt, đã đi đến trước mặt hyeonju.

cằm khẽ đau.

"trả lời tôi! đi đâu?!" mặt jaeyun, còn lạnh hơn cả băng, dồn nén tức giận, ánh mắt anh như có lửa bốc lên. cô cắn chặt răng, lúc này trong lòng cũng bực tức. cô đi đâu ư?

cô đi sinh nhật! jaeyun, anh chưa bao giờ nhớ sinh nhật của tôi phải không?

jaeyun, tôi không làm sai việc gì, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế?

cuối cùng, bao nỗi ấm ức và tức giận bị dồn nén, nổ tung rồi!

hyeonju đưa tay hất tay jaeyun ra "tôi đi sắc đêm! anh hài lòng chưa?"

sắc mặt jaeyun, trong khoảnh khắc trở nên đáng sợ hơn lúc nào hết.

"cô đi sắc đêm? cô chạy đến quán bar? jung hyeonju, nơi đó là nơi cô nên đi sao?"

"nơi nào mà tôi không nên đi? tôi là người trưởng thành, tôi muốn đi đâu thì đi đấy, đây là tự do của tôi, anh không quản được!"

"tôi, quản, không, được?" giọng nói của jaeyun dằn lại nguy hiểm, nheo mắt lại, từng câu từng chữ bật ra "không quản được, thế thì ai quản được?"

"ai quản được, anh cũng không quản được!"

thật nực cười, thật nực cười!

rõ ràng là việc nực cười, tại sao cô lại muốn khóc như thế?

jaeyun sắc mặt bị chọc cho tức điên rồi?

nghe nghe, nghe nghe! lời nói này là ý gì chứ!

anh ta không quản được! cô nói anh ta không quản được?

anh bực tức, giơ nắm đấm về phía hyeonju!

cô bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, chân tay loạng choạng, ngã về phía sau cửa.

nắm đấm của jaeyun, sượt qua tai của hyeonju, giáng xuống cửa "rầm" một tiếng, cánh cửa vang lên âm thanh đáng sợ.

hyeonju toàn thân run rẩy.

"tôi quản không được?" ánh mắt người đàn ông, đầy vẻ giễu cợt, khiến người ta phải sợ hãi, nheo mắt nguy hiểm, chầm chậm nói "jung hyeonju, cô nói lại lần nữa, hừ?"

âm cuối cùng đó, nguy hiểm, đầy khủng bố, đe dọa hyeonju.

nhưng cô không muốn nói!

"sim jaeyun! việc của tôi! anh không cần quan tâm!" nói thì nói! có làm thì sao chứ?

cô ngẩng đầu thách thức, phát cáu trước mặt người đàn ông!

"tôi thích đi đâu thì đi đó, đừng nói là đi sắc đêm, ngày mai..." ngày mai đi đâu chứ? trong đầu suy nghĩ nhanh nhạy, hyeonju nói "ngày mai tôi sẽ đi dụ hoặc!"

hôm nay đi "sắc đêm" ngày mai còn muốn đi "dụ hoặc?"

ha ha...

jaeyun cúi đầu hôn người phụ nữ trước mặt, trong mắt đầy lửa giận "ưm... anh buông ra!"

"cô đừng nằm mơ!"

anh tàn nhẫn hôn cô, chầm chậm trượt xuống cổ, thần sắc có chút khác thường. há miệng cắn lên cổ hyeonju.

" đau!"

"đau là đúng rồi!" jaeyun để lại đủ loại dấu vết tự mình tạo ra trên cổ của hyeonju... hừm, ngày mai muốn đi "dụ hoặc?"

được thôi, được thôi.

anh đẩy cô áp sát trên cánh cửa, không đợi cô kịp phản ứng, ngón tay dài thành thạo cởi áo khoác trên người cô. chiếc áo khoác là sau khi ra khỏi "sắc đêm" saetbyul đưa cho cô mặc, là vị sợ cô lạnh.

chiếc áo khoác trên người, ngay tức khắc bị jaeyun kéo xuống, lộ ra chiếc váy hai dây màu trắng mà saetbyul tặng cô.

jaeyun chợt tỉnh ngộ, người phụ nữ bên dưới... chưa từng ăn mặc đẹp thế này.

"cô mặc như thế này, đi "sắc đêm?" anh mở miệng, lạnh lùng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top