;08
lúc này, trong mắt cô ta là jung hyeonju sợ hãi rụt rè, nhưng vẫn thẳng lưng nói "khi người cả thế giới này chửi mắng tôi âm mưu đẩy em họ đi, tôi không hề phản bác, có lẽ, dù cho tôi phản bác, cũng sẽ không có ai tin lời tôi nói.
sim jaeyun cực kỳ chán ghét tôi, tôi biết, anh ấy hận tôi, tôi cũng chưa bao giờ đi giải thích, tôi đang đợi anh ấy nhận thức được con người chân chính của tôi, tôi luôn đợi anh ấy chủ động tin tưởng tôi."
hyeonju cười cười, nụ cười đau khổ có chút buồn bực "nhưng, có lẽ tôi không đợi được nữa."
dạ dày đau một cách kinh khủng, trán cô lấm tấm mồ hôi, dường như có thể nhìn thấy gân xanh nổi dưới da thịt mỏng manh.
đáy mắt saetbyul hoảng loạn, khó có thể dùng ngôn ngữ gì để miêu tả.
cô cho rằng hyeonju chính là, bỉ ổi vô liêm sỉ.
hyeonju trước mắt... hơi ngốc ngếch, cùng với hyeonju mà cô ta quen biết đó, có chút không giống.
"cô hong, câu trả lời của tôi, đã làm hài lòng trí tò mò của cô chưa?" hyeonju cắn răng, cố nở nụ cười, hoặc là cô không có cách nào để xinh đẹp tao nhã như saetbyul, hoặc là cô không có khí chất xuất chúng như cô ấy. nhưng, ít nhất, cô còn có thể cười sáng lạn một chút.
"thế thì, tạm biệt. "
saetbyul bất ngờ nhìn hyeonju, người phụ nữ trước mặt, bóng dáng giống như kẻ điên ngã nhào xuống đấy. saetbyul không còn kịp nghĩ nhiều, chạy lại gần, giữ người phụ nữ suýt nữa ngã xuống đất "này! này! cô tỉnh lại đi! này! jung hyeonju! jung hyeonju!"
trước khi hyeonju nhắm mắt, nhìn thấy bóng dáng saetbyul chạy lại, cô nhìn thấy trên mặt saetbyul lộ vẻ hoảng sợ, cô nhìn thấy miệng saetbyul không ngừng mấp máy, nhưng, cô không nghe thấy âm thanh gì hết, cuối cùng, trước mắt là một mảng màu tối tăm.
"mau đi lái xe!" saetbyul nói với người quản lý "mau đi!"
...
trong bệnh viện
hyeonju từ từ tỉnh lại.
mở mắt ra, nghi ngờ nhìn saetbyul ngồi bên cạnh mình.
"tôi đang ở bệnh viện sao?" đôi mắt hyeonju chuyển động, nhìn xung quanh, yếu ớt hỏi.
"ừm."
"ồ. "
"ồ?" saetbyul cau mày lại "cô không có gì muốn hỏi sao?"
có gì muốn hỏi? hyeonju không hiểu lắm, bỗng nhiên hiểu ra, nói với saetbyul "cảm ơn cô đã đưa tôi đến bệnh viện."
"như thế thôi à? không còn gì muốn hỏi sao?"
có gì khác muốn hỏi? nói gì chứ?
saetbyul nhìn bộ dạng hyeonju, đột nhiên cười khẩy một tiếng "cô mang thai rồi, ba tháng."
hyeonju mở trừng mắt, mắt đầy ngạc nhiên vui mừng, nhìn saetbyul, cô ta lại nói "đứa trẻ không giữ được, cô bị ung thư dạ dày, giai đoạn cuối."
"tôi? ung thư dạ dày? giai đoạn cuối?" hyeonju sững người, tinh thần bất ổn.
"hiệu suất chữa ung thư dạ dày giai đoạn cuối gần như không có, đứa trẻ trong bụng cô, nhất định phải bỏ, nếu không, cô thật sự không sống nổi." nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng saetbyul không biết là mùi vị gì "cô không biết mình mang thai? cũng không biết cô mắc bệnh ung thư dạ dày sao?"
hyeonju dường như không nghe thấy lời saetbyul nói, mãi hồi lâu, mới ý thức được, cô nắm lấy tay saetbyul cầu xin "đừng nói cho người khác biết, tôi xin cô." còn tay kia, đặt lên bụng mình với tư thế bảo vệ.
saetbyul cảnh giác nhìn hyeonju "cô muốn làm gì? muốn sinh đứa bé này sao?"
"saetbyul, xin cô, giúp tôi, tôi nhất định sẽ sống đến ngày đứa bé sinh ra." hyeonju tha thiết nói "xin cô thay tôi giữ bí mật, đừng nói cho bất cứ ai."
"cô bị điên à, con sau này còn có thể có, mạng thì chỉ có một." saetbyul nghĩ không hiểu, hyeonju người phụ nữ này rốt cuộc nghĩ gì thế "lại nói, cô bị bệnh này, cô không suy nghĩ cho bố mẹ mình à? jung hyeonju, bỏ đứa con đi, chấp nhận phương án trị liệu ung thư dạ dày mà bác sĩ chỉ định, cô còn có cơ hội sống. nhưng nếu như cô vẫn cố chấp, giữ lại đứa bé này, mạng sống của cô sẽ không giữ lại được đâu"
hyeonju cụp mắt xuống, mãi một hồi lâu mới ngước mắt nói "saetbyul... seohyun từ nhỏ đã mất bố mẹ, bố mẹ tôi đón cô ấy về nhà nuôi, bố mẹ tôi đã coi cô ấy như con của mình từ lâu rồi.
từ sau khi seohyun đi pháp, bố mẹ tôi tức giận, cũng không quan tâm đến tôi nữa, đuổi tôi ra khỏi nhà. sau này có seohyun chăm sóc họ, công ty và tài sản nhà họ jung, đều cho seohyun hết."
saetbyul nghe mà tim co thắt lại, người phụ nữ trước mắt này, jung hyeonju với lời đồn đại hoàn toàn không giống nhau.
tập đoàn jung thị, sản nghiệp lớn như thế, nói cho seohyun là cho seohyun, mắt cũng không chớp, phụ nữ như thế, thật sự đã ép em họ mình rời đi sao?
"thế còn sim jaeyun?" saetbyul hỏi.
lời còn chưa hết, đã nhìn thấy người phụ nữ bệnh tật này lắc đầu lia lịa.
"đừng cho anh ấy biết. nếu như anh ấy biết, nhất định sẽ không để tôi giữ lại đứa con này... saetbyul, tôi biết yêu cầu của tôi rất vô lễ, nhưng tôi không còn lựa chọn, saetbyul tôi xin cô, xin cô thay tôi giữ bí mật này. seohyun sắp về rồi, cô cũng nhìn thấy, jaeyun hôm nay bảo tôi mang quà chia tay này tặng cho cô. anh ấy rất để ý seohyun."
"hyeonju, tôi nói cho cô biết một việc. giữa tôi và jaeyun, trong sạch, không như những lời đồn đại bên ngoài, anh ta đến một sợi tóc của tôi cũng chưa từng chạm vào. anh ta đối với tôi như thế, cũng giống như những vụ tai tiếng tình dục trước khi gặp tôi thôi.
hyeonju, có lẽ jaeyun không giống như những gì cô nói, hận cô như thế, ít nhất... anh ta chạm vào cô, cho cô mang thai con của anh ta."
hyeonju mặt đầu đau khổ "cô không hiểu, anh ấy chạm vào tôi, chỉ là vì hận tôi." đối với những lời mà saetbyul nói, hyeonju không khỏi ngạc nhiên, nhưng...
"anh ấy chưa chạm vào cô, chỉ là vì seohyun, không phải vì tôi."
"từ nay về sau, cô chuẩn bị thế nào? sinh đứa trẻ ra? ai nuôi?"
"nếu như, nếu như tôi thật sự có thể sinh đứa bé này ra, saetbyul... tôi vẫn muốn cầu xin cô một việc." hyeonju nắm lấy tay saetbyul, giống như nắm một cọng cỏ cuối cùng "tôi biết, tôi làm như thế, rất không nên, rất không phải đạo, nhưng, tôi không còn ai để cầu cứu nữa" nhưng nếu như còn có người khác, cô cũng sẽ không cầu cứu saetbyul.
"nếu như đứa trẻ này có thể bình an sinh ra, xin cô giúp tôi đem đứa bé này đến nhà bố mẹ tôi, cô nói, cô nói là tôi không biết xấu hổ, đã mang thai đứa con với một người đàn ông khác, cầu xin bọn họ nuôi đứa bé lớn lên thành người."
saetbyul có thể hiểu được tại sao hyeonju lại nói ngược với sự trong sạch của mình, nói là mang thai con của người khác, nhưng lại không nói ra cha đẻ của đứa bé, hyeonju là không muốn đứa bé này làm rào cản giữa jaeyun và seohyun chăng?
cũng vì hiểu ra, saetbyul mới cảm thấy tức giận, đứng dậy quát mắng "tôi thật đen đủi, gặp phải kẻ điên như cô, vô duyên vô cớ rõ lắm phiền phức."
lúc này, điện thoại của hyeonju vang lên.
"cô đang ở đâu? làm có chút việc mà lâu thế à?"
hyeonju liếc nhìn saetbyul, mới nói vào trong điện thoại "tôi đang ở chỗ cô saetbyul, lập tức về ngay."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top