Chương 20


Trong suốt mấy tháng qua, lần đầu May cảm thấy giấc ngủ nhẹ nhàng như vậy. May cảm nhận mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái. Ánh nắng lách qua khe cửa và chiếu vào một phần chiếc giường. May mở mắt. Cô cảm thấy cánh tay tê rần không thể nhúc nhích. Cô đang ôm Dane từ đằng sau. Cô nằm úp hẳn lên lưng anh. May từ từ rút cánh tay và nhấc thân hình của mình ra khỏi người Dane.
May nhìn lại căn phòng. Quần áo vứt la liệt từ ngoài cửa phòng ngủ. Cô cố gắng tóm hết những thứ có thể mặc được vào tầm mắt. Chiếc áo sơ mi của Dane, May khoác nó lên mình. Cô bước xuống giường. Mọi thứ thật vượt ra ngoài tầm kiểm soát. May cả thấy cô đã tham gia vào trò chơi với Dane. Bất kể anh coi cô là gì, thứ duy nhất cô nhận thức được là đã để hoàn toàn tâm trí cho anh điều khiển. May mở cửa sổ. Ánh nắng tràn vào căn phòng. Trời hôm nay không có sương mù. Cảnh vật hiện lên rõ ràng và sống động. May đứng đos, để cho thân mình ngập trong ánh nắng. Chúng xuyên qua chiếc áo trắng và in lên nền nhà một cái bóng mảnh mai. May hít một hơi đầy tràn lồng ngực. Tự dưng cô cảm thấy mọi việc trở nên rõ ràng. Chỉ là cô đã yêu Dane, đơn giản và ngắn gọn. Và nếu cô muốn yêu anh, cô phải chấp nhận cách anh điều khiển trò chơi của mình.
May quay lại nhìn con người còn đang say ngủ. Cô vòng ra phía mặt anh và cúi xuống. Những sợi tóc đung đưa trên vầng trán cao và rộng. Hố mắt của anh sâu với những bọng mắt còn hằn đỏ bên dưới. Trông anh lúc nào cũng như thiếu ngủ. Lần đầu tiên May để ý hóa ra Dane có một đôi tai nhọn. Thực sự là chúng hơi nhọn so với một đôi tai bình thường. "Hèn gì cứ nhìn anh ta là thấy giống con quỷ" May chợt buồn cười. Trước giờ cứ nghĩ tới Dane gắn liền với một con quỷ giảo hoạt, hóa ra lại từ những đặc điểm ngoại hình rất dễ thấy khiến cho con người đã quá quen với các hình tượng nghệ thuật và tôn giáo cổ như cô liên tưởng.
May nhìn lên vết thương hôm qua. Cô sờ nhẹ lên đuôi mắt anh. Dane cựa mình, anh hé đôi mắt ngái ngủ. May hơi giật mình, Dane lại chẳng hề biểu hiện gì thêm cả. Anh xoay người nằm ngửa lại và dường như chẳng có ý định tỉnh dậy. May nhìn cái mặt đáng ghét của Dane. Cô bất ngờ ôm chầm lấy anh. Cả cái đầu đập xuống ngực Dane kêu "thịch" một tiếng.
- Lạy chúa May. Em vừa giết anh đấy.
Dane bị cú hích của May làm cho tỉnh ngủ thật.
- Em làm cái gì vậy?
...
- Buông ra đi nào.
...
Dane phá lên cười.
- Giờ thì em biết cách sống đúng với những gì em nghĩ rồi đấy.
- Còn anh thì sao Dane? Anh có sống với những gì anh nghĩ không?
May nhìn Dane. Đôi mắt anh chúng vẫn trong veo như vậy nhưng có màu xanh lục nhiều hơn. Có lẽ là do ánh nắng buổi sớm.
- Hiện tại thì có.
Rồi anh kéo May lên ngang mặt và hôn cô. Đôi tay anh vòng qua người cô và ép chặt cô vào cơ thể mình. Đôi khi mọi chuyện lại vô cùng dễ dàng, vô cùng đơn giản. May bỗng không hiểu tất cả các cảm giác đau khổ của mình từ đâu mà ra. Cô hoàn toàn không nhớ hay thực sự không muốn nhớ những chuyện quá khứ của Dane. Trước mắt cô bây giờ chỉ là một người đàn ông cô yêu say đắm và cô biết thiếu anh, cuộc sống của cô sẽ không bao giờ bình thường được.
Khi May bước ra khỏi căn phòng sang trọng ấy, mặt trời đã bắt đầu lặn. Ánh tà dương đang phát tán những tia nắng ấm áp cuối cùng của mùa thu. Khi cô ra khỏi khách sạn Victoria II, May ngước nhìn lên tháp chuông của một nhà thờ cạnh đó, tiếng chuông chiều ngân vang báo hiệu một ngày đã tàn.
May bắt một chiếc taxi sẽ đưa cô trở về kí túc xá. Mọi chuyện đêm qua như một cơn gió cuối thu, se lạnh và ẩm ướt. Nó khiến con người cảm nhận một điều gì đó sắp đến, một điều gì đó đang thay đổi, thời khắc chuyển giao giữa hai vị thần thời gian đang đến gần. May nhìn những con phố, những dòng người qua lại. Trên vỉa hè hay trong những quán ăn, những đôi tình nhân đang say sưa với câu chuyện của mình. Cô tự hỏi rốt cuộc thì câu chuyện của mình là gì. Anh để cô đi dễ dàng và không chút luyến tiếc, không lời nhắn nhủ. Ngay cả số điện thoại của anh, cô cũng không có. Cô sẽ gặp lại anh nữa không. Tự nhiên May lại cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ mọi chuyện nên như vậy, giống như thời khắc của giao mùa, ta biết chúng sẽ đến, khi thời điểm đã định. Ta không thể làm bất kì điều gì ngoài chờ đợi, chờ đợi để cảm nhận sự thay đổi của thời gian.
Chiếc xe dừng lại trước cửa khuôn viên kí túc xá. Mặt trời đã lặn và không khí đã bao trùm một lớp sương mỏng. May nhanh chóng trở về căn phòng thân thuộc. Những người bạn sinh viên vừa gặp cô đã tủm tỉm cười. Có lẽ họ cũng biết điều gì có thể xảy ra tối qua, chỉ là không nghĩ ra đối tượng là ai mà thôi.
May đẩy cửa phòng, Jane đang đợi cô. Jane không nói gì. Cô cầm vật đang làm May ngạc nhiên ở trên bàn lên.
- Sao cậu có nó?
- May, có lẽ mình không thể làm gì khác để thay đổi được suy nghĩ của cậu. Cầm lấy đi. Carl đã nhặt được khi cậu làm rơi nó ở Chanton.
- Lúc nào cơ?
- Lúc cậu xuống ngựa và biến mất cho đến khi mọi người tìm thấy cậu tại cánh đồng. Nó đã không muốn đưa lại cho cậu sau khi biết những gì Dane đã gây ra.
- Vậy sao?
- Mẹ mình tìm thấy khi dọn dẹp phòng cho Carl. Bà và ba mình cũng đã suy nghĩ về chuyện trả nó cho cậu hay cho Dane. Cuối cùng thì hai người đưa cho mình và để mình quyết định.
- Vậy cậu chọn mình? Sao vậy?
- Vì Dane thôi. Anh ta đã đưa nó cho cậu, nó thuộc về cậu. Chí ít thì mình cũng sẽ loại trừ được khả năng anh ta tìm đến cậu và đưa nó cho cậu một lần nữa nhưng giờ thì không quan trọng nữa rồi, đưa cho ai thì cung như nhau cả thôi.
- Nhưng...Mình xin lỗi Jane. Chắc cậu đã biết sự việc tối qua. Robert anh ấy...
- Không sao, anh ấy không phải loại người nhỏ nhen. Chiều nay mình đã tiễn anh ấy lên máy bay rồi.
...
- May, mình không thể suy nghĩ thay cậu, nhưng cậu đã biết Dane là người như thế nào rồi đấy. Cậu vẫn chấp nhận anh ta sao?
- Mình không chắc Jane à. Chúng mình chỉ giống như những cơn gió lướt qua nhau mà thôi.
- May, anh ta có thể cuốn cậu theo và cái nơi anh ta đến có thể là địa ngục đấy.
- Vậy có thể mình cũng sẽ phải xuống địa ngục với anh ấy.
Jane không nói gì nữa. May nhận lại chiếc đồng hồ. Nó không chạy, có lẽ đã rất lâu rồi không ai lên dây cót cho nó. Trăng bắt đầu nhô cao và màn đêm đã thấm đượm từng con phố. Ánh sáng lam của chiếc đồng hồ ánh lên lấp lánh. May nhìn chiếc đồng hồ mang một vẻ đẹp ma mị. Cô đưa tay vặn lại dây cót.
"Bây giờ đã là 9g15 tối." May chỉnh lại thời gian cho đúng. Nhưng khi chiếc kim giờ vừa vào vị trí, một tiếng "cách" nhỏ xíu vang lên và mặt nắp kính của chiếc đồng hồ bật mở.
- Hả, gì đây? Mình làm hỏng nó rồi à?
- Có chuyện gì thế May?
Jane bước ra khỏi phòng tắm.
- Mình không biết, hình như mình vừa mở cái đồng hồ, không biết nó bị gì nữa?
- Sao vậy?
Jane ngó vào chiếc đồng hồ trên bàn.
- Nó có sao đâu.
- Nắp kính của nó tự nhiên bật ra.
- Đóng lại đi, không sao đâu.
Jane quay đi, cô không quan tâm lắm đến chuyện chiếc đồng hồ.
- Hôm nay quả là hơi mệt, mình sẽ đi ngủ đây.
Jane tắt đèn, cô leo lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn May với chiếc đồng hồ. "Không biết mình có làm gì sai không nhỉ?"
May biết chiếc đồng hồ rất quan trọng, cô không dám sơ xuất. May lấy chiếc kính lúp và cố gắng đóng cái nắp kính lại cẩn thận.
Có một hình khắc trên chiếc kim hẹn giờ. Trước giờ nó luôn chỉ 3g15. May thấy nó có hình khắc nhưng trước giờ vẫn không để ý là khắc gì, chỉ nghĩ đơn giản là một hoa văn trang trí nào đó. Khi nhìn lên kính lúp mới thấy, đó là một dòng chữ. Quả là rất tinh xảo. Dòng chữ khắc nhỏ xíu với nội dung: "Clara, 24 May 1965". May chợt hiểu ra. Ngài William đã tặng chiếc đồng hồ cho cô Clara nhân ngày sinh nhật. Vậy là cô ấy sinh ngày 24 tháng 5 năm 1965 và chiếc kim này chỉ 3g15 phút, có thể là thời gian cô ấy được sinh ra. May tự nhiên thấy cảm phục tình yêu của người cha này dành cho cô con gái. "Quả là một món quà hết sức tinh xảo và đầy ý nghĩa". Clara sinh vào mùa hè, vì vậy ông đã yêu cầu thiết kế để tiếng nhạc luôn vang lên khi mặt trời lặn. Đó là khoảng 9g15 tối. "Mỗi khi tiếng nhạc vang lên, hãy trở về lâu đài." May lấy một cái nhíp và chạm nhẹ vào chiếc kim, cô muốn nhìn kĩ hơn xem còn nội dung gì nữa không, nhưng đột nhiên, chiếc kim rơi ra. May vô cùng hốt hoảng, cô không biết mình lại làm gì nữa. Cô hẳn đã làm hỏng mất chiếc đồng hồ. Cô gắp chiếc kim lên và cố gắn nó trở lại. Chiếc kim không biết được móc nối như thế nào với trục kim. May đưa cây kim lên và nhìn kĩ lại các khớp nối.
May giơ chiếc đồng hồ lên phía ánh đèn bàn và bắt đầu soi từng chi tiết. Trên mặt đồng hồ chỉ có các con số, không có thêm chữ viết gì. May lật lại chiếc đồng hồ. Cô soi lại chi tiết hoa hồng chạm nổi trên nền kim loại bạc. Chúng tinh xảo và chi tiết đến tuyệt diệu. Nhưng ngoài những hình chạm khắc, không có chữ viết. May lật lại mặt có khảm đá. Những bông hoa lấp lánh những ánh sáng màu xanh. "Không có gì cả." May bắt đầu nghĩ đây là mỗi lỗi sót. "Có thể người thợ làm nên tác phẩm này đã khắc sót gì đó? Nhưng một người có thể làm nên một vật tinh xảo như vậy sao có thể mắc một sai lầm ngớ ngẩn thế được?" May biết, mỗi bí mật đều có cách giải mã. Cái mà con người luôn nghĩ là đơn giản như sai sót hay trùng hợp ngẫu nhiên thực chất lại rất ít khi xảy ra. May lật đi lật lại chiếc đồng hồ. "Hẳn là còn gì đó ngài William muốn gửi gắm cho con gái mình." May nhìn kĩ từng chi tiết. Phần nắp và thân. Khi nhìn kĩ phần náp, nó có một cái lỗ nhỏ và trên dó có một chữ duy nhất "tear". May mừng quýnh. May cảm thấy một dòng cảm xúc chạy dọc toàn thân. May nhìn cái lỗ nhỏ ấy và nhìn lại chiếc kim. "Nó phù hợp để trở thành ... một cái chìa khóa." May đã nghiên cứu rất nhiều thứ liên quan đến lịch sử nghệ thuật nhân loại. Rất nhiều thứ khiến cô bất ngờ và một trong số đó là những hệ thống máy móc tuy thô sơ nhưng lại ẩn chứa rất nhiều bí mật thú vị. Như một linh cảm mạnh mẽ, May từ từ đút chiếc kim vào lỗ. Một tiếng "cách" nữa vang lên. Lần này chiếc nắp bạc lại bật ra thêm một lớp. Hóa ra toàn bộ phần khắc nổi mà cô tưởng là chạm lộng ấy lại tách ra thành một phần riêng biệt. Khi nhấc phần chạm chắc ấy lên. Một vật khiến cô sửng sốt.
Màu xanh lam mà cô hằng quen thuộc ấy. Màu xanh lam mà cô vẫn tưởng là những viên sa phia khảm dưới phần chạm khắc ấy thực chất chỉ có một viên. May cạy viên đá lên. Nó dễ dàng được nhấc ra. Một viên đá có hình tròn mười sáu cạnh, nó có đường kính khoảng hơn 1 inch. Rất nhiều mặt được mài nhẵn để viên đá có thể tán xạ lại ánh sáng một cách tối đa. May tắt đèn. Ánh sáng vẫn phát ra từ viên đá. Ánh trăng khiến nó ánh lên những tia sáng lạnh lẽo và xanh biếc. Mọi linh cảm và hiểu biết ít ỏi của May về đá quý đều xuôi theo một hướng. Cô biết chắc chắn, đây không phải là một viên sa-phia. "Sa phia không thể phát ra ánh sáng với cường độ chiếu sáng yếu như thế này được". May đặt viên đá lại chỗ cũ. Giờ cô đã hiểu, khi đặt kim hẹn giờ lúc 3g15 rồi chỉnh kim giờ lúc 9h15, chiếc kim hẹn giờ sẽ rơi ra như một chiếc chìa khoá và cô có thể mở nắp chiếc dồng hồ. Cô thao tác từng bước ngược lại. Loay hoay một lúc, cô cũng khôi phục lại chiếc đồng hồ như cũ. Cô vặn lại dây cót và chiếc đồng hồ lại vang lên từng tiếng tích tắc.
Buổi sáng hôm sau, May bước vào lớp học của giáo sư Albert. Cô cảm thấy hơi hoang mang. Trên cổ cô có một thứ có lẽ vô cùng giá trị. Cô không dám để nó ở nhà. Không còn cách nào khác, May phải mang nó bên mình. Cô cố trấn an. "Cứ bình tĩnh, mọi chuyện đều bình thường." Ngày hôm đó trôi qua suôn sẻ. Những ngày tiếp theo đó, May vẫn duy trì sinh hoạt như bình thường. Không có gì xảy đến với cô. May tự nhủ mình thực đã quá quan trọng hóa vấn đề. Khi cô bước ra khỏi khuôn viên trường đại học. Ánh đèn đường bị màn sương che phủ. Chuyến xe buýt cuối cùng đang lăn bánh. Mùa đông đã đến. Không khí lạnh tới mức May cảm thấy khí quản của mình cũng như co lại theo từng hơi thở. Cô bắt kịp chuyến xe. Cô ngồi tựa đầu vào cửa kính. "Dane đang làm gì nhỉ? Trời lạnh như vậy, anh ấy có mặc thêm áo không? Anh ấy hay mặc chỉ có chiếc sơ mi trắng với áo măng tô." Cô cứ tiếp tục những câu hỏi về Dane như một chuỗi suy tưởng bất tận.
Tuy không thể gặp Dane nhưng trong lòng May, anh luôn tồn tại. Cô không biết anh có nghĩ về mình không? Rốt cuộc cô là gì đối với anh? Nhưng khi đã mệt, cô cảm thấy cũng không cần câu trả lời nữa. Cô yêu anh. Thế là quá rõ ràng. Còn những chuyện sau đó hãy để cho tự nhiên quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top