Chương 19
May bước vào thánh đường. Hôm nay là tối thứ bảy. Cô thấy cha sứ và một vài cậu bé đang lau dọn. Chắc hẳn là chuẩn bị cho buổi lễ ngày mai. Trời đã rất muộn. Giờ cầu nguyện tối thứ bẩy đã qua từ lâu rồi. May ngồi lại vị trí cũ hôm qua. Cha sứ thấy vô, ông gật đầu một cái thân thiện. May cũng cười chào ông. Rồi ông để cô ngồi ở đó, một mình với những suy nghĩ cuộn trào trong tâm tưởng.
May nhìn lên bức tranh "Bữa ăn cuối cùng". Một bức sao chép lại của danh họa kì tài Leonardo da Vinci. May nhìn những gương mặt biểu cảm trong bức bích họa. Chúa ngồi giữa với gương mặt hiền từ. Ngài biết có một con quỷ trong những tông đồ thân cận của mình. "Nhưng tại sao ngài không làm gì nhỉ? Ngài biết những nỗi đau khổ đó sẽ xảy ra. Ngài chấp nhận nó hay biết rằng dù Ngài có làm gì thì cũng không thể thay đổi được nó?"
May thôi không nhìn các bức tranh nữa. Cô lại nằm ngả trên băng ghế. Đôi giày cao gót cuối cùng cũng cởi ra được. May cảm thấy dễ chịu. Cô nhắm mắt lại. Món gà nướng kiểu Pháp phải uống cùng loại vang trắng đặc biệt. Cô đã uống hai li và bây giờ cô bắt đầu ngấm rượu. May cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu và cơn buồn ngủ ập tới.
Cô nhanh chóng rơi vào trạng thái vô thức. Lúc này cô không hề biết một người đàn ông với chiếc măng tô đen đã vào trong thánh đường. Anh lặng lẽ tiến lại gần chỗ cô nằm. Anh tháo chiếc khăn quàng cổ và dùng nó làm gối đầu cho cô. Một không gian rộng lớn chỉ có hai con người và sự im lặng. Trong không khí ngập tràn mùi tinh dầu thơm, mùi parafin và những cái tim đèn đang cháy khen khét. May như mê man. Cô lại thấy Dane nằm dài trên cánh đồng cỏ, dưới ánh hoàng hôn. Anh nhắm nghiền đôi mắt và tận hưởng mùi vị của thảo nguyên bao la. May ngửi thấy mùi như mùi lá khô. Như thể anh đã ở rất gần cô, chỉ cách một lớp kính. Nước mắt cô lại chảy xuống và May mở mắt. Cô nằm im để cảm xúc của mình có thể điều chỉnh lại. Nỗi đau đó như chỉ vừa hiện ra trước mắt và ngay lập tức biến mất. Nhận thức cô cần chút ít thời gian để nắm bắt lai thực tại.
May ngồi dậy. Chiếc khăn bị rơi xuống đất. Cô cúi xuống nhặt nó lên. Thánh đường đã tắt đèn. Chỉ còn lại lễ đường rực sáng với những ánh nến. May nhìn kĩ lại. Cô không nghĩ đây là khăn quàng cổ của mình. Nó bằng dạ và có màu... lam. May giơ nó về phía ánh sáng. Chiếc khăn của Dane. May lập tức quay người lại. Chỉ có mình cô trong thánh đường. "Hay là của cha sứ?" Nhưng linh cảm nói nhận định ban đầu của cô là đúng. Không phải sự trùng hợp luôn xảy ra. May đẩy cánh cửa sắt và chạy ra khỏi nhà thờ. Cô không biết mình chạy vì nghĩ anh vẫn còn đang ở trong hay vì có thể anh vẫn đang đứng ở ngoài. Trước mắt cô là con đường St. Peter vắng vẻ. Hai hàng đèn đường lớn hắt những ánh sáng xuyên qua màn sương mỏng.
Một chiếc ô tô dừng lại trước mặt cô. Robert bước xuống với điệu bộ khẩn trương.
- May, em đây rồi. Anh tìm em mãi. Anh xin lỗi May.
Anh tiến lại và đưa hai tay nắm lấy tay cô. May đột nhiên khó chịu. Cô giữ hai tay lại và gắng tránh ra khỏi tầm tay của Robert. Nhưng anh không bỏ cuộc. Anh ta tiếp tục tiến lại.
- Anh nghĩ là mình đã sai lầm. Để anh đưa em về nhé. Chúng ta có thể gác chuyện này sang một bên được không?
May vẫn quay đi, cô tìm kiếm một chiếc taxi nào đó trên con đường vắng vẻ.
- May!
Cô nghe thấy tiếng Robert vọng lại và anh ôm chầm lấy cô.
- Bình tĩnh nào, anh có phải quỷ đâu. Sao em không hề cho anh một cơ hội để nói vậy?
May cố gắng vùng vẫy khỏi đôi tay như vận động viên bơi lội của Robert. Cô cảm thấy như toàn thân nổi mẩn. Không hiểu ở bên con người tài giỏi và đẹp đẽ này lại chứa một loại vi khuẩn nào khiến cô cảm thấy khó chịu đến thế.
Bất ngờ một bàn ta nắm lấy cánh tay và giằng cô ra. Tiếp theo đó là cô nghe thấy tiếng "bốp". Robert ngã bật ra sau. Một cái lưng quen thuộc đứng chặn trước cô và người đàn ông tội nghiệp kia. Dane đứng đó với nắm đấm khiến cả hai bàn tay anh cộm lên những đường gân và mạch máu đầy giận dữ. Robert vùa ngạc nhiên vừa tức giận. Anh lập tức đứng lên dù có hơi loạng choạng. Anh đứng trước mặt Dane. Anh cao hơn Dane cả cái đầu. Anh nhìn người đàn ông với bộ dạng có phần gầy guộc trước mắt từ tức giận sang e dè.
- Anh Anderson. Tôi, nghĩ là anh hiểu lầm vài chuyện.
Dane không nói gì, anh cười khểnh một cái rồi quay lại. Anh nhìn May và chẳng nói lời nào, anh dắt tay cô đi.
May nhìn lại tình huống nhanh như chớp vừa rồi. Robert cũng đứng như trời trồng ngay trước nhà thờ. May thấy chiếc Ronroy bạc từ từ tiến lại. Dane mở cửa xe và đẩy thẳng cô vào.
- Trở về kí túc xá.
- Vâng thưa ngài Anderson.
Chiếc xe lăn bánh. May nhìn Dane, ánh đèn đường hắt vào trong xe. Chúng sáng lên, rồi lại tối dần. Gương mặt anh nhìn cô. Anh chống khuỷu tay lên thành cửa xe. Những ngón tay thon dài đưa lên đỡ lấy phần đầu. Thân hình anh đổ về phía cửa nhưng gương mặt vẫn quay vào trong. Anh quan sát thái độ vừa ngạc nhiên, vừa tức giận, vừa đau khổ của May. Nó luôn làm anh thích thú. Chỉ có anh mới có đặc quyền được tận hưởng những điều này, vì anh là nguyên nhân dẫn đến tất cả những biểu hiện đó.
Chiếc xe dừng lại trước cổng vào khu kí túc. May nghe tiếng bác tài mở cửa và mời cô. May nhìn ra phía căn kí túc quen thuộc và nhìn lại Dane. Anh mỉm cười. Cô vẫn ngồi bất động.
Anh nhìn lên bác tài vẫn đang giữ cửa.
- Đươc rồi Porter. Có lẽ là tiểu thư đây muốn đến một chỗ khác. Trở về khách sạn đi.
- Vâng.
Bác tài cần mẫn lại nổ máy. Tiếng động cơ êm ru đưa chiếc xe trở về con phố trung tâm. Nó dừng lại trước khách sạn Victoria II. Nhân viên lập tức mở cả hai cửa. Dane bước ra trước. May nhìn theo anh. Người nhân viên nhìn cô kì lạ, không biết làm thế nào khi chiếc xe đằng sau đang tiến vào.
May chỉnh lại trang phục, cô bước ra ngoài. Trời đêm lập tức phả một làn sương lạnh lẽo xuống thành phố. May theo Dane đi vào gian đại sảnh. Anh tiến vào trong thang máy dành riêng cho khách vip. Nhân viên lịch sự cúi người chào anh và định bấm thang máy.
- Đợi đã.
Người nhân viên hơi ngạc nhiên, anh nhìn theo ánh mắt Dane. May đứng trước thang máy một khoảng. Cô nhìn gương mặt mỉm cười quỷ quyệt của Dane. Có lẽ là một phút trôi qua. Rồi May bước vào. Thang máy dừng lại ở tầng 12, tầng cao nhất của khách sạn. May bước theo sau Dane. Anh đi đến trước một căn phòng. Anh nhìn May khi lấy tấm thẻ từ. Một cái gạt nhẹ, cánh cửa mở ra. Dane đứng đó, nhìn May một cách thích thú và thỏa mãn. May biêt chỉ cần cô xoay người lại. Mọi chuyện sẽ như chưa hề xảy ra. Nhưng cô biết. Cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy như không có gì. Nó luôn ở đó, hiện hữu trong đầu cô những câu hỏi và nó cần được trả lời.
May bước vào phòng. Căn phòng hiện đại hơn cô nghĩ. Dane đóng cánh cửa và tiến về phía cô. Từ đằng sau, anh vén mái tóc đen dài của May và vòng tay tháo chiếc khăn quàng cổ.
- Dane, tôi cần biết một vài chuyện.
- Ừ hứm?
Vẫn tiếp tục tháo từng vòng khăn, Dane áp sát cô khi chiếc khăn rơi xuống đất. Anh vòng tay ra tước và bắt đầu tháo từng chiếc cúc của áo khoác. May giữ tay Dane lại.
- Tôi không ... định thế này. Buông tôi ra, tôi cần hỏi anh.
Dane lại gạt tay May xuống. Chậm rã và từ tốn, anh tiếp tục cởi chiếc áo khoác.
- Tôi không hiểu, kế hoạch của anh là gì vậy? Ngay từ đầu tôi chỉ là một quân cờ thôi phải không?
- Ừ.
- Vậy tại sao anh còn lôi Annabella vào? Cô ấy...không đáng bị như vậy.
- Vì em là một quân cờ vô dụng.
- Vì chỉ mình tôi thì chắc không thể chọc tức được cô vợ xinh đẹp và ông bố vợ quyền lực của anh sao?
- Em cũng thông minh nhỉ. Đúng vậy đấy.
May tức giận, cô định xoay lại nhưng lập tức Dane ôm chặt cô.
- Anh...
- Xuỵt...
Rồi anh bắt đầu tách chiếc áo khoác ra khỏi cơ thể May. Chiếc áo rơi xuống nền thảm. Cổ, gáy và một phần bả vai trắng ngần của May lộ ra. Cô cảm thấy toàn thân đang mất hết tự chủ. Mỗi cái chạm nhẹ của Dane vào da thịt cô đều khiến cô như mê mệt. Anh cúi xuống hôn lên phía tiếp giáp giữa tai và cổ May. Một cánh tay ôm ngâng qua bụng. Một cánh tay đưa lên, sờ xoạng phần cổ và trườn xuống xương đòn. May cảm nhận được tất cả. Và rồi bất ngờ cô hất bàn tay anh ra. Cô thoát khỏi tầm tay của Dane và quay lại. Đôi mắt của anh hơi bất ngờ và chuyển sang tức giận. Anh lao lại phía cô.
- Anh điên à Dane. Đừng có lại gần tôi.
- Quá muộn rồi May, tôi đã cho em cơ hội rời đi.
Rồi anh vật cô xuống chiếc đi-văng. May nhìn vào đôi mắt người đàn ông đang khống chế mình. Anh nhẹ nhàng cúi xuống. Anh định hôn cô nhưng May quay đi.
- Tôi ghê tởm anh!
- Vậy sao? Cơ thể em thì lại khác. Nó rất thích tôi đấy.
- Im đi Dane, đem những lời ghê tởm của anh đi mà nói với quỷ đi.
- Em không thích sao? Em vẫn đi theo một con quỷ như tôi làm gì?
- Vì tôi cần hỏi anh một số chuyện, vậy thôi.
- Vậy em đã hỏi xong chưa?
- Rồi, thế là quá đủ rồi. Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi.
Rồi bỗng Dane buông tay. Anh đứng dậy và gương mặt mỉm cười khinh khỉnh.
- Tôi vẫn là một món đồ chơi với anh thôi phải không? Sao anh không biến mất khỏi cuộc đời tôi? Anh có thể có bất kì cô gái nào, tại sao anh cứ trêu ngươi tôi như vậy?
May cúi xuống nhặt lại áo khoác và chiếc khăn. Trong đầu cô không ngừng tái hiện lại cảnh Dane trong thư viện với Ann. Cô cảm thấy mình làm đúng, Cô không thể lung lạc bởi con người dối trá và quỷ quyệt này. May đứng dậy. Dane đối diện cô. Anh không cười nữa. Anh giật tay cô lại và ép chặt cô vào tường. Dane đặt lên môi cô một nụ hôn ngâng ngược và mạnh bạo. May kịp quay đi trước khi anh làm điều đó. Cô đẩy bật Dane lại và giáng cho anh một cú đấm nữa. Chiếc nhẫn Jane cho May mượn nhanh chóng phát huy tác dụng. Nó kéo một đường dài khoảng 1 inch dưới đuôi mắt Dane và từ vết thương, máu bắt đầu chảy ra. Dane lại tiếp tục áp chặt May vào tường, mặc cho máu không ngừng chảy xuống gò má, xuống cổ anh. May hoảng sợ nhìn con người đang vô cùng tức giận trước mặt. Máu nhuộm đỏ một phần gương mặt anh như thể nó đang trào ra từ mắt. Không uổng phí những giây phút sao lãng này. Dane áp sát và hôn May. Cô cố gắng mím chặt môi. Và dù vậy, cô vẫn có thể cảm nhận vị máu mặn mặn trên đầu lưỡi. Khi May mở mắt. Cô thấy gương mặt Dane áp sát mình. Máu vẫn chảy.
- Dane, anh đang chảy máu.
Đáp lại cô chỉ là một cái cười khinh khỉnh. Khi máu thấm vào mắt Dane và khiến anh không thể mở mắt, lúc này anh mới buông tay May ra.
- Tôi, tôi sẽ gọi bác sĩ.
- Không cần - Dane đã gục xuống ghế - trong ngăn tủ bên trái kệ sách có một hộp thuốc, lấy nó cho tôi.
May chạy lại phía cái kệ, cô kéo tất cả những ngăn kéo bên trái. Một chiếc hộp bọc nhung màu đỏ hiện ra. May mở nắp, chiếc kim tiêm đã bơm sẵn một dung dịch màu trắng.
- Cái này phải không?
May đưa cho Dane. Anh không trả lời. Dane giật mũi tiêm và với một hành động như đã thành thục, anh đâm kim tiêm vào cánh tay mình. Chất lỏng được bơm vào mạch máu. Một lúc sau, máu ngừng chảy. May nhìn anh lo lắng. Cô đứng dậy với chiế túi xách. Cô mở nó ra và lấy một tập khăn giấy. Cô lau nhẹ vết máu còn loang lổ trên gương mặt Dane. Ánh mắt anh từ từ ngước lên nhìn cô. May khẽ run. Cô giật một cái khăn khác và lau quanh vết thương. May quay lại phía ngăn kéo, cô đã thấy hộp dụng cụ y tế trong đó. May lấy những thứ cần thiết và nhanh chóng sơ cứu lại vết thương cho Dane. Gương mặt anh sạch sẽ trở lại. Chỉ còn vết máu dính trên cổ chiếc áo sơ mi trắng là còn đó. May nhìn Dane, vẫn còn một vết máu khô dính trên môi anh. May đưa ngón tay lên định cạy nó ra. Nhưng cô không kịp làm việc đó. Dane bất ngờ há miệng và ngậm lấy ngón tay của cô. May cứng đơ trước cử chỉ này.
Một cánh tay khác nhanh chóng đưa lên cổ May, và tiếp theo đó là cả thân hình Dane ghì May xuống chiếc ghế. Đôi mắt May vẫn mở to khi Dane đặt từng cái hôn lên môi cô. Anh hôn cô sâu hơn và sâu hơn nữa cho đến khi May cảm nhận lưỡi anh đang khuấy đảo trong miệng mình. Cô cảm thấy kinh tởm nhưng một cảm giác khác khiến cô không kháng cự lại. Vì cô muốn nó, cô muốn Dane. Cô muốn hôn anh, muốn làm tình với anh, bất chấp cảm giác khinh thường và ghê tởm mà cô dành cho anh. May đáp lại. Cô cảm nhận bàn tay Dane luồn qua lớp váy và kéo sát cơ thể của cô về phía anh. Cô cảm nhận được cảm giác bị vực dậy và khi Dane cúi xuống hôn lên ngực cô. Anh nâng hẳn cô dậy và bước đi. Như một phản xạ có điều kiện, hai chân May lập tức quoặp chặt lại quanh eo Dane. Cô nghe thấy tiếng hai chiếc giày cao gót rơi "bộp, bộp" lên nền nhà. Và ngay sau đó là tiếng anh quăng cô lên giường. Anh quấn lấy cô thô bạo và mạnh mẽ, ngấu nghiến từng phần da thịt mềm mại của May.
Bàn tay anh lần mò lên mọi bề mặt da thịt May. Nó nóng ran như đôi môi anh hôn cô. Những chuyển động trên từng bó cơ của người đàn ông trước mặt khiến May như mê đi. Cô thèm khát cơ thể anh cũng như anh ham muốn cô. Cô có thể đắm chìm trong mọi thế giới mà anh tạo ra và muốn cô đắm chìm trong đó. Anh muốn thế nào, cô sẽ theo anh thế vậy. Tất cả những điều đó như một dòng điện kích thích tâm trí May. Cô bắt đầu thấy thích thú. Cô phát ra những tiếng cười một cách không kiểm soát. Và khi anh tiến vào trong cô, một cảm giác thỏa mãn bất ngờ ập tới. Cứ tiếp tục tiếp tục như thế. Cô nhìn vào mắt Dane. Đôi mắt trẻ con của anh khi anh từng bước từng bước xâm nhập vào bên trong cô. Cô cố gắng im lặng nhưng cuối cùng cô không thể giữ được nữa tiếng kêu rên rỉ trong cổ họng mình. Dane phì cười, một nụ cười thỏa mãn của kẻ chinh phục. Anh đã đạt được những gì mình muốn.
Ngoài trời, những làn sương không ngừng buông xuống con phố, mang theo làn hơi nước lạnh tê tái và ẩm ướt. Bên trong căn phòng hạng nhất của khách sạn 5 sao Victoria II, từng làn hơi thở nóng bỏng cũng từng chút từng chút một chiếm trọn bầu không gian giữa hai con người đang cuồng say trong thú vui xác thịt. Khi hơi thở bắt đầu chậm lại và hai cơ thể trần trụi ấy chỉ nằm yên một chỗ, May cố gắng quay đầu lại và nhìn Dane. Cô đưa tay sờ lên đôi môi Dane.
- Em là gì của anh hả Dane?
Một câu hỏi mà cô luôn muốn hỏi anh, một câu hỏi luôn thường trực trong đầu cô.
...
Dane im lặng, anh kéo sát cô lại và vùi mặt lên vai cô. Họ nhắm mắt và một cảm giác thỏa mãn lan tỏa trên cả hai cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top