Chương 4: Món nợ đào thoát
Ánh trăng bạc dần lịm đi để chừa lại khoảng trời cho vầng dương rạng rỡ. Tiếng gió thổi vi vu cùng với tiếng chim vút cao lanh lảnh đã lôi kéo nàng trở về thực tại. Marie ngồi thẳng người dậy, mi mắt khẽ nhíu lại trước áng màu rực rỡ của bầu trời, loang lổ qua tấm trần nhà và phản chiếu lại chính nó trước những bức tường gương.
Hóa ra nàng đã ngủ quên trên chiếc ghế này cả đêm qua, cảm giác đau mỏi râm ran ở lưng và cổ khiến nàng khựng lại. Marie nhoẻn miệng cười, đôi mắt màu trời hơi cong lên và như càng thấu suốt hơn một chút. Chính cái đau nhức rất thật của một thân xác bằng xương bằng thịt như một lời cam kết rằng nàng vẫn đang sống. Là đang thực sự sống chứ không phải là tồn tại.
Nàng vươn vai, rồi đứng dậy. Marie hoàn tất những gì mà một cô gái cần làm cho một buổi sáng, rồi bước ra khỏi căn phòng. Cánh cửa bằng gỗ nhẹ nhàng đóng lại với tiếng kêu lách tách của ổ khóa, đồng thời là một âm thanh vang lên sau lưng nàng.
"Chào buổi sáng, Marie."
Vẫn là giọng nói đó, dịu dàng mà xa vắng như biển trời thẳm xanh. Dưới tiếng chim hót rộn ràng, âm thanh của y như tiếng ca ngợi nỉ non của kẻ đa tình lẫn bạc tình nhất dành cho người tình của gã. Vẫn là vạt áo xanh lơ thêu chìm biểu tượng hoa diên vỹ, vẫn là nụ cười ấy, vẫn là mái tóc bạc trắng ấy, y vẫn điển trai như vậy. Đẹp đến mức có chút quen thân, nàng thầm nghĩ.
"Ồ, xin chào buổi sáng, Joseph?"- Marie nghiêng người đáp lễ.
"Nữ hoàng của tôi, hôm nay ngài đẹp đến mức tôi ước gì thời gian có thể ngưng đọng lại, để con tim hèn mọn này có thể lưu giữ một nét yêu kiều của ngài."- Khóe môi của Joseph nhếch lên, chúng mấp máy và bắt đầu buông ra những lời tán dương hoa mỹ nhất.
"Không cần phải tâng bốc ta bằng những lời lẽ sáo rỗng đó đâu, Joseph. Cả hai chúng ta, dẫu sao cũng đã quá già cỗi cho những việc con trẻ rườm rà này rồi."- Nàng nghiêng đầu, nửa thật nửa đùa mà nói.
"Vậy thì bỏ qua những lời mở đầu rắc rối, liệu ngài có muốn cùng tôi đi khám phá tòa nhà này chứ? Một vị khách tất nhiên phải đến diện kiến chủ nhân của tòa nhà chứ nhỉ?"- Khuôn mặt của Joseph vẫn duy trì nụ cười giả lả ấy, y hấp háy đôi mắt xanh ngời, dường như vui thích lắm.
"Tất nhiên rồi."
Họ cùng sánh bước đi qua hành lang bằng cẩm thạch, tiếng giày cao gót đánh gõ nhịp nhàng theo từng bước đi. Giữa muôn vàn ngời sáng ấy, Marie lại để đầu óc của mình lơ lửng ở một vòm trời khác. Chịu thôi, đây đã là một thói quen từ rất xưa của nàng. Khi mà thân xác người ta bị giam cầm ở một chỗ thì người ta sẽ có xu hướng tìm một lối thoát khác, một lối thoát trên tinh thần, xa vời và không thực tế. Nhưng đó lại là cách duy nhất để giữ cho bản thân nàng khỏi phát điên.
Đã bao lâu rồi nàng chưa từng bâng khuâng và chợt nhớ, về một thứ gì đó khác xa những hối hận muộn màng? Giữa khung cảnh rực rỡ vàng son này, nàng chợt nhớ về những cánh buồm xa hoải vắng. Những cánh buồm mang đi sự tự do và quãng đời ngây ngô của nàng về một bầu trời xa xa mãi. Mai kia nàng sẽ phải làm một trữ phi và rồi là một hoàng hậu, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ đơn giản là một người đàn bà nhỏ mọn giữa hàng tá người đàn bà từng chung gối chăn với vị hoàng đế hào hoa nhưng bạc tình.
Rồi, nàng lại thầm tự hỏi. Trên con thuyền đó có những ai? Kẻ nào đã theo chân nàng đến vùng đất lạ? Người nào đã quỳ gối dưới gối nàng, vươn tay lau đi má đào đương nhòa lệ?
Marie từng là một nàng công chúa của nước Áo. Dẫu cho sự tồn tại của nàng đối với đất nước đó chỉ là một quân cờ bé nhỏ, một nút giao liên để giữ gìn hòa bình giữa hai quốc gia, hai dân tộc thì nàng vẫn may mắn vì đã giữ được tuổi thơ của mình trong suốt mười mấy năm, mãi cho đến ngày đứng dưới lễ đường với vị hoàng đế đó.
Ngày hôm đó nàng mất đi sự thơ ngây của một đứa trẻ. Bởi lẽ, chính tại ngày hôm đó nàng đã biết thế nào là yêu. Nhưng không phải là yêu vua Louis, người mà thậm chí nàng chỉ mới gặp đôi lần, mà nàng đã yêu....
Yêu một ai đó...
Một ai đó mà nàng... dường như chẳng thể nhớ rõ.
Marie chợt khựng lại.
Kẻ đó...
"Có chuyện gì sao?"- Giọng nói của Joseph vang lên bên tai nàng, tựa như tiếng gió trời kéo hồn người ra khỏi cõi mộng.
"À... không có gì, không có gì... Ta chỉ là hơi mất tập trung một chút."- Nàng nghiêng đầu cười cười, đẩy nhanh bước chân để bắt kịp y.
Đôi con ngươi màu biển xanh lặng sóng của Joseph nghiền ngẫm nhìn nàng, ánh lên sự thấu suốt và tình tự không tên.
"Nữ hoàng của tôi, có phải ngài đang hoảng sợ vì nhận ra mình đã quên đi một thứ gì đó?"
Marie hơi khựng lại, cặp mắt màu trời ở phía ngược sáng phản chiếu một màu sắc gì đó tựa như màu của một tấm gương. Và Joseph đã nhìn thấy được câu trả lời trong đó.
Gò môi của y nhếch lên một độ cong rất khẽ, nửa là lịch sự theo thói quen, nửa là một cái gì đó mà chắc là chỉ có chủ nhân của nó mới hiểu được ý nghĩa. Joseph nhẹ nhàng nói:
"Ngài có biết không? Tôi đã từng nghe nói ở đâu đó rằng, một kẻ vô tâm không có nghĩa là anh ta không có tình cảm. Chỉ là anh ta là một kẻ rất hay quên. Kẻ đó sẽ thi thoảng lại nhớ về một thứ đã quên, nhưng lại chẳng thể nhớ ra là đã quên như thế nào."
Y lại im lặng. Sau đó, người đàn ông tóc trắng lắc đầu, y cúi người, thì thầm vào tai nàng những lời nói có phần mâu thuẫn.
"Nhưng tốt nhất là hãy để chúng chìm vào dĩ vãng đi thôi. Vì ta vẫn còn tương lai phía trước mà, có đúng không, Nữ hoàng của tôi?"
Tuổi thơ và cận trưởng thành, những ký ức ấy thôi thì cũng đã ngủ yên. Marie nhìn y, lại dường như trông thấy bóng dáng của nỗi đau khắc vào máu thịt.
Trước khi nàng kịp suy nghĩ sâu hơn về hàm ý trong câu nói của Joseph, thì họ đã đặt chân đến đại sảnh. Một tiếng cười lớn vang lên, khiến cho những tấm cửa kính rung lên bần bật.
"Xin chào mừng hai vị khách mời đáng tôn kính của tôi."- Giọng nói trầm đục cất lên, lòe nhòe và không rõ.
"Rất vui mừng được đón tiếp hai vị tại trang viên của cá nhân tôi. Tôi tên là Olineaux, chủ nhân của tòa trang viên xinh đẹp này."
Giọng nói như loại âm thanh thường phát ra ở chiếc radio cũ thời thập niên 80 ấy lại một lần nữa vang vọng giữa căn phòng rộng.
"Chắc hẳn hai vị đang thắc mắc về lời mời của tôi. Vâng, và không để các vị khách quý chờ đợi lâu nữa, tôi xin được giải thích lý do tôi mời hai vị đến nơi đây."
"Nói ngắn gọn, gia đình của tôi muốn có thêm hai thành viên nữa. Nói dài dòng, tôi là kẻ nghe thấy được những giấc mơ xa xỉ nhất của các linh hồn, và tôi có sở thích biến chúng thành hiện thực."
"Chẳng hạn như quý cô đây, từng khát khao thoát được ra khỏi căn phòng đó."
"Và chẳng hạn như quý ông đây, muốn được gặp lại em trai mình và.... hahaha, ước mơ thứ hai của ngài thật khó thực hiện."
"Nhưng đối với tôi, khó thực hiện không có nghĩa là không thể thực hiện được. Chẳng hạn như tôi đã giúp cho quý cô đây thoát khỏi cái chỗ đáng nguyền rủa đó. Nhưng, nhưng nhưng nhưng...."
Giọng nói hơi dừng lại một chút, dường như là để lấy lại sự bình tĩnh trước cảm giác vui sướng cực độ.
"Nhưng tất cả mọi thứ đều đi kèm với một cái giá. Và hai người sẽ phải ở lại nơi đây trong ít lâu và.... nói thế nào nhỉ, giúp đỡ tôi một chút. Rồi tôi sẽ tận tay ra mặt tiễn hai người đi, đầu thai chuyển kiếp cũng được, đi lang bạt đâu đó cũng xong, tôi không quan tâm lắm."
"Hoặc nếu các vị cảm thấy công việc tôi giao cho là thú vị và đơn giản, các vị cũng có thể ở lại đây, gia nhập vào đại gia đình của tôi. Và các vị cũng có thể ước mơ thêm, tôi sẽ thực hiện ước mơ của các vị dựa vào sự cống hiến hết mình của các vị để giúp đỡ tôi."
"Sao nào, một giao kèo thật hời phải không?"
"Các vị có thể đi dạo tùy thích, nơi này toàn bộ là của các vị. Nhưng đừng cố mà trốn thoát. Bởi vì có nợ là phải trả, nhất là khi tôi đã giúp các vị chuyện lớn như thế. Vả lại các vị cũng không tệ bạc đến mức vứt bỏ tôi sau khi tôi đã biến ước mơ của các vị thành sự thật đúng không nào?"
"Hãy cứ đặt một cái tên cho đơn giản nhé? Hai vị, ngài Joseph và quý cô Marie, mỗi người đang nợ tôi một món nợ đào thoát."
Tiếng cười lúc ban đầu lại một lần nữa vang lên rồi chìm vào im bặt. Để lại một căn phòng vẫn tràn ngập ánh sáng nhưng lại chẳng còn rực rỡ như ban nãy nữa.
Một tấm bia đá đột ngột xuất hiện ở giữa căn nhà, rơi đùng xuống làm vẩy lên bụi và làm nứt cả một khoảng nền nhà. Từ xa xa đã thấy được những hàng chữ trên đó. Có tên nàng và tên y, bên dưới là điều khoản, thời hạn, giờ giấc và luật chơi. Đó là một tờ hợp đồng kí bằng sinh mệnh của linh hồn. Không biết kẻ đó làm thế nào để tạo ra thứ này, nhưng chỉ cần nó bị phá vỡ, cả Marie và Joseph đều sẽ vỡ tan và biến mất.
Marie liếc nhanh qua những dòng chữ ở trên tờ hợp đồng, ngoài những dòng chữ bằng thức mực xanh biếc, bên dưới cùng của tấm bia còn được khắc chìm một dòng chữ nhỏ:
Identity V - Đệ ngũ nhân cách.
CHƯƠNG 4, KẾT THÚC.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top