It's Okay.

Ngày đầu gặp mặt. Tôi và em vô tình chọn cùng một máy giải mã.

Ấy vậy mà chẳng để tôi kịp hào phóng nhường lại - dù sao với đôi găng của mình, tôi có thể đi xa hơn em trong một nhoáng và bắt đầu công việc giải mã sau đó, em đã vội rời đi, chẳng nói chẳng rằng. Lạnh lùng, tựa cơn gió đông luồn lách qua từng ngõ nhỏ hay góc phố, phả vào người đi đường luồng khí buốt giá khiến họ rụt mình e ngại, em cũng làm ai nấy hiểu lầm rằng mình là con sói cô độc luôn nhìn mọi thứ xung quanh bằng cặp mắt ủ ê hờn oán, khiến họ chẳng dám lại gần, hay thậm chí là nói một lời chào.

Nhưng không, tôi biết tận sâu đôi mắt em chẳng tồn tại lấy chút ý niệm cay độc. Chúng e dè, khép mình, chẳng chịu hướng thẳng về phía bất kì một ai, luôn cụp xuống trầm ngâm, đăm đăm bắt lấy một khoảng không vô định nào đó. Chúng xám xịt, lặng ngắt, u buồn như thể bị buộc phải tối lại sau quá nhiều biến cố trên đời, như thể bờ vai gầy kia từng phải oằn mình gánh gồng nhiều phiền muộn đớn đau hãy còn quá sớm cho cái tuổi hai mươi mốt, cái tuổi phơi phới, ngập tràn những hoài bão, ước mơ. Để rồi lãnh đạm, vô hồn, chẳng ánh lên chút tia run sợ, cũng không buồn dao động ngay cả khi đèn chớp đỏ chết chóc rọi về phía em, máu bắt đầu chảy, dây thừng trói chặt thân hình gầy gò, đồng hồ điểm từng giây đếm ngược, và rồi là tàn lửa tung bay giữa mù khói, em trở về trong tình trạng chẳng mấy lành lặn.

Em thật u ám, thật bình thản, thật buồn, thật cô độc. Đến nỗi tôi chẳng thể chịu nổi khi cứ đứng từ xa trông theo nữa.

Từ đó, tôi đã quyết sẽ luôn kiếm tìm em, cùng một nụ cười.

"Chào, Aesop!"

"Ô, cùng đội này, chào nhóc!"

"Aesopppp!"

"..."

Em có thể cho là tôi ngờ nghệch hay quá đỗi vô tư khi lúc nào cũng mỉm cười như thế. Mới đầu là tròn mắt ngạc nhiên, đến bài xích xa lánh, sau cùng là sự im lặng, nhưng đi cùng đôi mắt hơi híp lại, phần đuôi cong lên và nét phiếm hồng bối rối như ẩn như hiện sau lớp khẩu trang em luôn dùng để che giấu bản thân khỏi ánh nhìn của thế gian, bấy nhiêu đó đủ để tôi hiểu rằng mình đã thành công rồi.

Mặt dày cũng có tác dụng của nó mà, phải không?

"...Làm ơn đừng gọi tôi lớn tiếng vậy được không, anh Subedar..."

"N-Naib, tôi đã nói..."

"...Anh đúng là hết cách, Naib ạ."

"Chào buổi sáng."

Trong trận đấu, nơi góc vườn nhỏ là căn cứ bí mật của em, nhà ăn, trên sảnh lớn,... dần dà lưu lại nhiều hơn bước chân sóng đôi của hai ta, những mẩu chuyện bông đùa mình san sẻ cùng nhau, và cả tiếng cười khúc khích nhỏ vụn bật ra từ khuôn miệng chỉ thường mím chặt ấy.

Quả thực, tôi có chút hãnh diện tự hào, vì mình là người đầu tiên. Người đầu tiên đem lại cho em nhỏ nhoi tia sáng nơi đáy mắt, thấp thoáng nét cười nơi bờ môi. Có lẽ em chẳng thể tự thấy điều này đâu, vì những ngày đầu đến đây em chẳng bao giờ phô ra chút biểu cảm vui tươi nào cả. Nhưng em biết không?

Em cười đẹp lắm đấy.

"Nói dối, anh hợp với nụ cười hơn tôi nhiều."

Em hẳn là sẽ ném cho tôi cái nhìn hờn dỗi cùng câu trả lời như vậy. Tôi ư, một gã lính đánh thuê đã quen mùi chiến trường, mùi tử thi, mùi máu. Một kẻ đã biết quá nhiều và đi qua quá nhiều, thành quen, nên chẳng thể khóc lóc được nữa, chỉ biết cười. Cười cho vơi bớt đớn đau, thống khổ.

Còn em, em đã phải chịu đựng những gì mà đến cả việc nở nụ cười tự trấn an bản thân cũng chẳng thể làm nữa vậy? Em luôn sợ sệt, luôn dè chừng với tất cả. Lo lắng, bất an đến với em trong mỗi trận đấu, khiến em vô thức lẩm bẩm một mình những điều người ngoài chẳng hiểu. Sợ mình làm không tốt, sợ không thể phối hợp, em tâm sự với tôi như vậy. Nhưng Tẩm liệm sư nhỏ của tôi lại chẳng sợ chết, kì lạ thật đấy.

"Em có giận không, nếu tôi nói ra điều này."

"Tôi ấy, không được như em."

"Tôi sợ cái chết lắm, sợ cái cảm giác chẳng thể nhìn thấy ngày mai."

"Muốn sống kia."

"Sống cùng em."

"Mãi mãi."

Em biết đấy, tôi cũng như em thôi, chẳng giỏi nói ra những lời ngọt ngào yêu đương. Nhưng em sẽ hiểu cho tôi thôi, phải không?

*

Tuyết vẫn rơi đầy, như ngày đầu ta gặp mặt.
Chỉ có điều, sắc trắng đơn thuần nay đã nhuốm màu.

Tôi tựa đầu vào vai em, cảm thấy vòng tay này sao mà nhỏ bé quá. Muốn ôm ghì lấy em, bao bọc em trong thế giới của mình. Nhưng thật tiếc thay, khó thay, bàn tay tôi chẳng còn có thể bảo vệ được ai nữa. Nên chỉ đành siết lấy tay em an ủi mà thôi.

Bàn tay em vẫn lạnh ngắt, nay còn thêm run rẩy, còn đôi mắt vốn phẳng lặng giờ long lanh nước, từng giọt trong veo thấm ướt nền tuyết lạnh. Em mím chặt bờ môi, cố không để bật ra những tiếng nức nở. Nhìn em khiến tôi thấy lòng nhói đau.

Là tôi đã làm em cười, nhưng bây giờ đây cũng lại là người khiến em phải rơi nước mắt.

Phải làm sao để em cười lại đây... Thời gian của tôi, sắp hết rồi. Ích kỷ quá, nhưng tôi muốn được thấy em cười trong thời khắc cuối cùng của mình. Muốn được thấy một em tươi tỉnh tràn đầy sức sống như trước, dịu dàng gọi tên tôi, đỏ mặt ngượng ngùng khi bị tôi sán lại choàng vai thân mật, đanh giọng quở trách khi tôi lại làm mình bị thương.

Đừng khóc nữa, em ơi.

Em rồi sẽ ổn thôi.

Em của tôi luôn mạnh mẽ lắm, dường như chẳng có thứ gì cản được dũng khí và sự bền bỉ ấy. Từ trước khi tôi bước vào thế giới ấy, em vốn đã độc lập, tự tin bước đi trên con đường của mình. Tựa như bông hồng vàng với đầy gai nhọn, em gai góc, em kiên cường chống chịu mọi tủi hờn nhục nhã, mọi lời gièm pha.

Thấy không, tôi biết em sẽ ổn mà.

Và còn có điều này, em biết đấy. Điều khiến em sẽ còn ổn hơn cả lúc trước: giờ em đã không còn là con thú khác loài đơn độc. Em đã có mọi người ở cạnh rồi, những người luôn cố gắng hiểu em hơn, cố gắng làm em cười. Những người như tôi.

Vậy nên xin em, hãy cười lên. Vì nụ cười mới là thứ hợp với em nhất. Hãy nhìn ngày mai với đầy ắp hy vọng, cố gắng sống thật tốt mỗi ngày. Mở lòng với tất cả, nở nụ cười khi đối diện với những người em yêu, mở to mắt ngắm nhìn những gì em thích. Rộn nhịp đập với một ai đó mà em đem lòng thương, xao xuyến với người làm em cười.

Và rồi, em sẽ chẳng còn mong chờ cái chết nữa.

.
.
.

Ổn thôi mà, tôi sẽ bước cùng em
Trên khắp những nẻo đường nơi hằn in dấu chân hai ta từng sánh bước.

---

Ngôn ngữ hoa của Hồng đỏ là "Tôi yêu em", trong khi ý nghĩa theo số lượng khi xếp 4 bông hoa một bó là Cho đến khi giã từ cõi đời, tôi vẫn chỉ đem lòng yêu mình em.

Câu hát mình dẫn trong truyện là từ bài I'm Okay, OST của The Liar and His Lover.

Ủng hộ blog viết lách IDV của chúng mình qua link: https://m.facebook.com/coucherdesoleilviolet m(_ _m)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top