Ca sĩ opera, bóng ma và tình đơn phương
Tôi nghe tiếng hát trong veo của em bên tai, chạnh lòng...
~~~
Tháng mười hai của nơi này đẹp quá, dưới ánh đèn của phố xá Paris đẹp đến mê đắm lòng người, là một nhà hát xa xỉ.
Mành nhung đỏ buông thỏng trên sân khấu rộng rãi, không khí se se lạnh đặc biệt của tháng mười hai chui sâu vào gáy, qua lớp vải dày của chiếc mũ nồi tôi đội, ôi lạnh lẽo làm sao.
Tôi ngồi sâu trong góc khuất tầng J của khán đài rộng lớn và trải dài, nhà hát hôm nay vắng lặng, chỉ có tôi, với chiếc áo măng tô dày cộm khoác ngoài bộ vest đen thùi, mũ nồi màu nho chín che khuất đôi mắt, và em, một cậu ca sĩ opera với chất giọng trong trẻo, vận trên người bộ y phục của Hamlet, em đang vươn mình trước ánh đèn vàng chói lòa của sân khấu, ngân vang một khúc ca xưa cũ.
~~~
Em thật đẹp, như một giọt sương ban mai thuần khiết...
~~~
Nếu yêu là phải hy sinh bản thân tôi trao tặng em cho kẻ khác, liệu tôi có chọn yêu em không...
~~~
Ngày tôi gặp em là một ngày mưa rơi tầm tã, khi chiếc thuyền gỗ im lìm bên dòng sông màu nắng ở phía chân trời, mưa trút xuống vội vã như muốn thanh tẩy cả thành phố, thanh tẩy cả tâm hồn dơ bẩn của tôi.
Người ta gọi tôi là Bóng ma trong nhà hát này, quý ngài của tôi ơi.
Tôi lang thang trong nhà hát vào những ngày chiều muộn, chiều muộn, chiều rơi vấn vương trên bậc cầu thang màu tro những vệt sáng nhàn nhạt, lạnh lùng. Tôi bước đi trong tâm thế của một tên trộm, lén la lén lút, tìm kiếm một góc khuất sâu trong nhà hát, ngân nga một bản nhạc xưa cũ, thứ mà Romeo đã dành tặng cho Juliet.
Và tôi gặp em, cũng trong một buổi lén lút ở nhà hát, vào ngày mưa rơi như trút nước.
Lúc ấy, tôi đờ người trong bóng tối nhìn ngắm em hát vang khúc ca của Hamlet, chàng hoàng tử Hamlet là em trong mắt tôi lộng lẫy, cả thân thể em như phát sáng, em đẹp tựa một tiên tử giáng trần.
Em biết không, tim tôi đập rộn, rồi thắt chặt, giọng hát trong trẻo của em như bóp chặt trái tim tôi, nó nghẹt thở, chết. Dâng hiến cả linh hồn và trái tim tôi cho em và giọng hát em.
Tôi đã yêu em...từ giây phút đó chăng?
Tôi luôn say sưa đắm chìm vào chất giọng ngọt lịm của em, cho đến một ngày em không hát nữa.
Và đó lại chính là hôm nay...
Tôi ngồi trong góc khuất tầng J.
Áo măng tô dày cộm và chiếc mũ nồi màu nho chín.
Tôi nghe em hát, như chết chìm trong giọng hát em.
Nhưng đột nhiên, em nín bặt, không hát nữa.
Tôi thắc mắc, nhưng chẳng dám mở miệng, em vốn chưa từng biết đến sự hiện diện của tôi trong nhà hát này.
Tôi thấy em im lặng ngước nhìn ánh đèn chói lòa màu vàng cũ xưa của sân khấu rộng lớn, nước mắt em chầm chậm tuôn rơi từ đôi mắt đẹp như họa luôn luôn lấp lánh.
Em khóc, vì sao em khóc?
Có phải vì vai diễn em mong muốn bị cướp lấy bởi người khác, và người kia lại chính là bạn thân em?
Có phải vì em bị người em thầm yêu trách móc và ruồng bỏ?
Em ơi, em biết vì sao tôi hỏi như vậy không? Vì tôi luôn ở bên trong nhà hát này, làm một bóng ma lang thang vô định nên tôi hiểu rõ em còn hơn cả chính bản thân tôi.
Em muốn Hamlet và em yêu thầm Jeno, tôi biết.
Em khao khát vai diễn ấy và anh ta như thế nào, tôi hiểu.
Nhưng em ơi, niềm khao khát của em sẽ chẳng bao giờ thành sự thật, tôi nghĩ.
Nên tôi sẽ giúp em, tôi sẽ từ một bóng ma trở thành một thiên thần ca hát, để thực hiện niềm mơ của em, em nhé?
~~~
Tôi đã xuất hiện vào một đêm tháng mười hai mưa gió bão bùng, khi gió quật mạnh vào cổng chính nhà hát khiến nó va vào nhau vang lên lập cập, khi em lại cất cao giọng hát trong trẻo của mình để trở thành Hamlet độc tấu trong màn đêm tĩnh mịch, tôi đến đây, bên em và tự xưng là Thiên thần ca hát.
Em trước mặt tôi, đôi mắt mở to run rẩy, bất ngờ, bao nhiêu cảm xúc rối loạn bao trùm em. Em cất chất giọng trong veo hỏi tôi một câu tại sao, tôi nói muốn giúp em. Em không tin rằng thiên thần ca hát có thật, và em luôn nghe về sự hiện diện mập mờ của một bóng ma trong nhà hát này, em nheo mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ. Tôi kéo sâu lớp áo măng tô dày, mũ sụp xuống che đi gần nửa khuôn mặt, tôi nói với em về một thiên thần ca hát được cha em ban tặng cho em khi ông đến thiên đường. Đó là câu chuyện tôi được nghe từ những người bạn đồng nghiệp của em khi đang lang thang trong hành lang gần kề phòng trang phục. Em nhìn tôi, ngỡ ngàng rồi mấp máy môi, thiên thần thật sự muốn giúp tôi? Tôi gật đầu, quỳ xuống trước em, nói đó là sứ mệnh.
Từ ngày em chấp nhận tôi, chúng ta luôn cùng nhau luyện tập, hát vang những bài hát xuyên qua đêm dài. Dù nơi chúng ta gặp nhau là một căn phòng tập bị bỏ trống hay sân khấu không người, tôi và em luôn cạnh nhau, ánh sáng nơi em chiếu rọi tôi, khiến tôi ngày càng đắm sâu trong đầm lầy mang tên tình ái.
Giọng hát em ngày càng tuyệt vời hơn, trong trẻo hơn và mang đậm chất ái tình. Tôi say mê trong giọng hát em bao nhiêu tôi lại yêu em nhiều hơn bấy nhiêu.
Tay tôi đệm trên phím đàn dương cầm một nốt trầm lắng, em bắt đầu ngân vang một bài ca xưa cũ. Em ơi, liệu em có thể hát bài tình ca tôi viết cho em không?
Ngày xét tuyển bước đến như một giấc mộng chập chờn, dưới ánh đèn vàng sân khấu nhạt nhòa, em đứng đó và ca vang. Thính giả im lặng nghe, say trong giọng hát em như say một chất rượu nồng nàn. Và tôi, chiếc áo măng tô và mũ nồi màu nho chín, lẩn trong góc khuất tầng J say đắm nhìn em. Một ánh mắt đổ rơi, em hướng tôi mỉm cười.
Tôi nhận ra ánh sáng nơi em lại ngày một mạnh mẽ hơn, và thật tuyệt vời, em đã có được vai diễn mình mong muốn.
Và người em yêu thầm... đã yêu em...
~~~
Tôi đứng dưới gốc cổ thụ trơ trọi khô cằn giữa tiết trời lạnh đến tê tái của tháng mười hai, làn khói mỏng manh từ hơi thở dài của tôi hòa vào không khí, tiêu biến. Em biết không em ơi, tim tôi đóng băng rồi.
Ngày hôm đó như một cơn ác mộng, em đến bên tôi khi trời đã về khuya tại căn phòng trống quen thuộc. Em chạy thật nhanh đến và ôm chầm lấy tôi, cảm ơn tôi vì đã giúp em. Cảm ơn Thiên thần vì đã giúp tôi đạt được vai diễn Hamlet, cảm ơn Thiên thần vì đã giúp Jeno yêu tôi, cảm ơn Thiên thần vì tất cả. Cảm ơn tôi vì đã trao tặng em vai diễn, cảm ơn tôi vì đã chủ động trao tặng em cho anh ta. Em cảm ơn tôi không khác gì cứa vào trái tim tôi một vết thương dài ngoằn, để nó phúng máu, cạn kiệt niềm hy vọng và rồi hóa băng. Em ơi em có biết không, tim tôi hóa băng sẽ chẳng bao giờ có thể nồng ấm trở lại.
Không biết tôi yêu em từ bao giờ nhỉ, và cũng chẳng biết tình cảm đã lớn đến mức nào. Tôi trong em như một gã khờ trao cho em tất cả để rồi tự chuốc lấy niềm đau. Em trong mắt tôi từ một vị tiên tử luôn phát sáng lung linh trở nên mơ hồ, hình ảnh chập chờn nơi em không còn rõ ánh sáng, tôi mông lung và tim tôi đau, không thở nổi.
Em ơi, Na Jaemin này không ngốc, không rộng lượng, tôi ích kỷ và tôi muốn chiếm hữu em.
Tôi gặp em vào một ngày tháng mười hai lạnh lẽo trong căn phòng trống, tôi ôm siết lấy em, nói tôi yêu em. Tôi đe dọa em rằng hãy cưới tôi, nếu không tôi sẽ giết anh ta. Em câm nín không nói gì, em gật đầu nhưng đôi mắt em vô hồn quá. Tôi nhận ra đôi mắt em không hề chứa hình ảnh của tôi, trong mắt em tràn ngập hình ảnh anh ta. Tôi đau lòng, vẫn cố chấp lớn tiếng cười và nói em thuộc về tôi mặc cho tâm đang hoảng loạn và em nhìn tôi bằng đôi mắt chán ghét. Tôi hôn em, đôi môi em lạnh lẽo, đắng chát. Tôi ôm em, cơ thể em run rẩy, ghê tởm. Tôi giật mình, đẩy em ra khỏi tôi, bàng hoàng nhìn em. Đôi mắt em lạnh, lạnh hơn cả trái tim đã hóa băng của tôi. Tôi khuỵu xuống đất, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, tôi kêu gào, cơ thể tôi từng thớ thịt đều đang khóc. Em chỉ nhìn tôi, chẳng làm gì cả. Tôi nhận ra mình thật ác độc, tôi vì chính bản thân này mà muốn chiếm lấy tự do nơi em, để giam cầm em mãi mãi bên cạnh tôi, dù cho em sẽ càng căm ghét tôi hơn. Em ơi tôi xin lỗi, tôi không nên như vậy. Tôi thều thào gọi tên em, chàng hoàng tử Hamlet của tôi ơi, chàng ca sĩ opera của tôi ơi, Huang Renjun của tôi ơi, tôi xin lỗi em. Tôi bảo em đi đi, về với Jeno, đừng ở đây nhìn tôi như vậy, tim tôi sẽ tiêu biến mất. Em ngồi xuống, đưa bàn tay bé nhỏ ấm áp xoa mái tóc tôi, em nói cảm ơn tôi và xin lỗi tôi. Và em bước đi, bước ra khỏi cuộc đời tôi.
~~~
Nếu yêu là hy sinh trao tặng em cho anh ta, thì tôi vẫn sẽ yêu em, cho đến hết cuộc đời này...
~~~
Ngày cưới của em thật đẹp, một dải hoa thủy tiên trải dài nơi thánh đường, em và anh ta, tay trong tay, nguồn ánh sáng nơi em lan tỏa, đẹp đến trái tim run rẩy. Tôi vẫn là ngồi trong góc khuất, đưa mắt nhìn em đang hạnh phúc. Em ơi, hôm nay tôi không vận măng tô và mũ nồi màu nho chín nữa rồi, tôi vận trên người một bộ vest đen đây này, để em có thể nhìn thấy rõ tôi một lần, lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng. Tôi bước khỏi chỗ ngồi trong góc khuất, bước đến bên em, anh ta nhìn tôi, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Tôi mặc kệ, nhìn em với đôi mắt trìu mến, tôi vòng tay ôm lấy thân thể em, nói nhẹ vào tai em câu chúc mừng. Và tôi buông thỏng đôi tay, xoay người bước đi.
Chúc em hạnh phúc, chàng Hamlet của tôi.
Chúc em hạnh phúc, chàng ca sĩ opera của tôi.
Chúc em hạnh phúc, Huang Renjun của tôi.
Tôi chỉ chúc mỗi em hạnh phúc, tôi chẳng chúc cả hai hạnh phúc.
Tôi bước đi, miệng mỉm cười nhưng lệ tuôn rơi.
~~~
Đồi xanh, hoa hoàng anh trải dài, cỏ khô khốc, gai, nhọn, đâm vào thân thể tôi, đau quá.
Tôi nằm trên đồi, rồi đứng dậy, nhìn xuống nơi kia, biển xanh đang dâng lên những cơn sóng trào. Tôi mỉm cười chua chát, cuộc đời của một kẻ vô gia cư là tôi tình cờ gặp gỡ em, giữa bao bất trắc cuộc sống, tưởng chừng như có một luồng sáng giải thoát tôi, nhưng không, ánh sáng nơi em như đom đóm, vụt đến rồi vụt đi, nhanh chóng tàn lụi. Tôi cảm ơn em đã đến bên tôi, và tôi cảm ơn bản thân đã buông tay em, để em tìm thấy hạnh phúc thật sự. Em ơi, hạnh phúc cả phần tôi liệu có được hay không?
Tôi bâng quơ nhìn về phía trước, chân tiến một bước, rồi buông thả cơ thể tự do rơi xuống cơn sóng đang trào dâng.
Chết, sẽ quên được em thôi.
~~~
Hôm sau, Jaemin à, em vừa biết rằng anh đã qua đời rồi sao?
~~~
Tháng 4, chiều tàn mang màu đau thương...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top