Chương 8_Đừng nói với cậu ấy


Suốt mấy ngày liên tục Châu Kha Vũ vẫn không thể thoát ra khỏi hình ảnh bị phạt hôm ấy, cả hai cùng đứng trên một chiếc ghế, hắn đứng ở phía trong, lúc đầu không định đụng vào cái con người điên khùng kia đâu, nhưng khi nghe cô nói nếu một trong hai ngã xuống sẽ đứng nghe giảng, hắn không muốn phiền như vậy, mà Lưu Vũ lại càng thêm không muốn, cậu ta không quan tâm sắc mặt Châu Kha Vũ như thế nào, cứ sợ ngã mà khăng khăng ôm lấy người ta

Đứng với khoảng cách gần như vậy, lần đầu tiên trong đời có người đụng chạm mình thân mật, Châu Kha Vũ có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương vờn quanh mình, trên người Lưu Vũ có vương một mùi, nghĩ mãi nhưng Châu Kha Vũ vẫn không đoán ra

Sau đó lại đập vào mắt hắn là đôi mắt, nốt lệ chí, sóng mũi, bờ môi kia, Châu Kha Vũ lơ đểnh nhìn một hồi lại cảm thấy quá nóng, lánh mặt đi, hắn cảm thấy mình cũng điên theo Lưu Vũ rồi

"Hôm nay Tiểu Vũ lại vắng à? Tận ba ngày liên tiếp, gần thi cuối kỳ rồi mà"

Tiểu Cửu nhìn vị trí trống vắng của Lưu Vũ mà than thở

"Nè Lâm Mặc, có khi nào..."

Chưa kịp nói hết câu thì nghe Lâm Mặc ho vài tiếng

Châu Kha Vũ ngồi phía sau đang chăm chú giải đề, nhìn điệu bộ vẫn như thường ngày, lạnh lùng, cứ thích chăm chăm vào đề mình giải, không quan tâm xung quanh

Lâm Mặc kéo Tiểu Cửu lại, nói

"Mấy hôm nay cậu ấy không về nhà dì, tớ nghĩ cậu ấy về bên nhà kia, hôm nay đi xem thử không?"

Tiểu Cửu thở dài, sau đó gật gật đầu

Hai người trên cứ nhỏ to qua lại, cứ nghĩ không ai nghe nhưng lại bị Châu Kha Vũ gom vào tai hết, nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trên giấy đã viết

λ=vT=vf

(À cái này là công thức của bước sóng á mấy cô 😬 đừng quan tâm quá, hoa lá nhẹ để chứng minh sự tập trung cao độ của ai kia thôi 👀
Công thức đúng là: λ=vT=v/f)

Khu nhà của Lưu Vũ là một khu dân cư cũ kỹ, ở đây chủ yếu là dân lao động tay chân, Châu Kha Vũ từ đầu đến cuối vẫn không ngờ Lưu Vũ lại ở nơi này, nơi này quá xa trường học, môi trường lúc nào cũng nghe tiếng mắng chửi và khóc lóc của trẻ em

Càng đi vào sâu hơn thì nhà cửa càng xập xệ, không khí ngộp ngạt ẩm mốc, trên tường xuất hiện nhiều vết nứt to nhỏ khác nhau kéo dài từ chân tường đến tận trên cao, rêu xanh mọc dày đặc như một bức hoạ tự do

Đây là lần đầu tiên Châu Kha Vũ nhìn thấy những hình ảnh này, thế giới trong mắt của hắn từ khi còn nhỏ đã vô cùng sáng sủa, nhưng hôm nay được tận mắt thấy những mảng màu quá tâm tối mà hắn chưa từng thấy qua cũng như chưa từng tưởng tượng đến khiến Châu Kha Vũ nhất thời hoảng hốt

Lâm Mặc và Tiểu Cửu đi một hồi sau đó rẽ vào một ngã rẽ, Châu Kha Vũ đang bận quan sát xung quanh nhà cửa nên nhất thời không tập trung, liền mất dấu hai người họ

Hắn đứng lại một hồi, chưa biết rẽ vào đâu thì kế bên là một bà cụ đang gom đống nhựa lại, khàn khàn nói

"Cậu trẻ này né ra một chút"

Châu Kha Vũ nhích người sang một bên, mới phát hiện ra mình đang đứng gần đống nhựa nhà người ta, sau đó lại hơi hơi cúi đầu với bà cụ. Hắn còn đang suy nghĩ là trái hay phải thì đột nhiên có người chộp lấy vai hắn kéo về phía bên trái

"Cậu theo dõi bọn tớ?"

Châu Kha Vũ vậy mà không hề hoảng, gương mặt vẫn nghiêm túc như vậy, hơi hơi nhướn mày

"Nói đi chứ, theo dõi bọn tớ à?"

Tiểu Cửu thấy Châu Kha Vũ không định trả lời đành bất lực bỏ tay vào túi quần thở dài

"Thôi thôi, dù gì cậu ấy cũng là bạn cùng bàn với Tiểu Vũ, không sao đâu"

Lâm Mặc nghe nói vậy đành hơi buông tay, trầm mặc một lúc rồi quay đi

Cả ba đi sâu rồi cuối hẻm, nơi đó có một căn nhà nhỏ, cửa nhà đã sớm rỉ sét, trông tồi tàn và vô cùng tăm tối, trong một khắc nào đó, Châu Kha Vũ cảm thấy hơi bất an

Lâm Mặc đập lên cửa sắt mấy tiếng nhưng bên trong nhà vẫn một mực không trả lời

Châu Kha Vũ thấy vậy mới mở miệng nói một câu

"Cửa không khoá, vào được đấy"

Đúng thật là cửa không khoá, Lâm Mặc và Tiểu Cửu cũng biết rõ căn nhà này như nào nên mở cửa vào nhà

Bên trong căn nhà tối om, do ở cuối hẻm và địa hình nơi đây không có quá nhiều ánh sáng, mà ngay lúc này trong nhà cũng không bật đèn, căn nhà nhỏ hẹp không có nhiều nội thất, đã vậy đồ vật còn bị đập bể khắp nơi, vô cùng hỗn độn, Lâm Mặc liền tái xanh mặt

"Tiểu Vũ! Tiểu Vũ..."

Châu Kha Vũ cũng không hiểu sao Lâm Mặc lại hoảng như vậy, nhưng bản thân lại bất giác sốt ruột đi theo

Đập vào mắt của Châu Kha Vũ là hình ảnh Lưu Vũ nằm trên nền đất lạnh tanh, tay chân bị đánh vết tím vết xanh, có nơi bị nặng còn chảy máu, đầu tóc rũ rượi, còn đâu một Lưu Vũ tươi cười hay chọc ghẹo hắn hằng ngày nữa, người đang nằm trên nền đất này xanh xao, vết thương chằn chịt

Châu Kha Vũ nhanh chân lại đỡ lấy Lưu Vũ, vừa sờ đến người hắn liền nhíu mày

"Sao vậy? Ay... Cậu ấy sốt cao quá vậy"

Lâm Mặc và Tiểu Cửu cũng ngồi xuống sờ lên trán Lưu Vũ, nóng đến doạ người

Châu Kha Vũ không nói thêm gì, trực tiếp bế Lưu Vũ lên

"Cậu làm gì vậy?"

Lâm Mặc hốt hoảng với hành động của Châu Kha Vũ

"Còn làm gì? Đưa cậu ấy đến bệnh viện"

Giữa nơi đầy mùi nước khử trùng, Châu Kha Vũ cùng Lâm Mặc và Tiểu Cửu ngồi bên ngoài đợi Lưu Vũ khám bên trong

"Người nhà đánh cậu ấy?"

Lâm Mặc và Tiểu Cửu bây giờ đang thấp thỏm, tay chân run rẩy không thôi, đợi một hồi lâu Lâm Mặc mới lên tiếng

"Là ba cậu ấy"

"Hằng ngày cậu ấy sống cùng ba?"

"Không, ba mẹ cậu ấy đã sớm ly hôn, mẹ cậu ấy chạy trốn nợ, ba cậu ấy thì đánh bạc nhậu nhẹt, cậu ấy được dì cho ở chung, nơi ấy gần nhà tớ, nhưng cậu ấy vẫn không an tâm, hay chạy về đây tìm ba, nhưng mà cậu thấy đấy... Mỗi lần cậu ấy tìm ba đều bị đánh đập như vậy"

Châu Kha Vũ bỗng nhớ đến hình ảnh Lưu Vũ mặc cho những ngày nóng bức đến khó chịu, cậu vẫn ngoan cố mặc áo tay dài, còn cố ý kéo khoá kéo lên cao tận cổ, lúc đấy hắn nhìn Lưu Vũ thôi cũng thấy ngộp nên đã hỏi cậu ấy không thấy nóng sao, nhưng khi ấy Lưu Vũ chỉ vui vẻ cười cười nói rằng dân học múa phải mặc nóng như vậy cho ra mồ hôi, cái đó gọi là ép cân, thì ra là để che đi những vết bị đánh

Châu Kha Vũ không hỏi tiếp, im lặng nhìn vào bên trong, sau đó Tiểu Cửu lên tiếng

"Chuyện này, là Tiểu Vũ dặn bọn tớ không được làm to chuyện, nên cậu..."

"Ừm"

Một lúc sau, bác sĩ kéo màn đi ra

"Cậu ấy có sao không bác sĩ?"

"Không sao, mấy vết đó chỉ cần thoa thuốc thì chắc chắn không để lại sẹo, do có vài chỗ chảy máu không băng bó kịp thời dẫn đến sốt thôi, chỉ cần truyền nước biển, ở lại một đêm là có thể về"

"À mà các cậu nên báo cảnh sát đi, dù gì cũng đánh bằng dây nịt thành ra như vậy, cái này là bạo hành đấy"

Hai người Lâm Mặc và Tiểu Cửu nhất thời ngây ra đó, Châu Kha Vũ gật đầu rồi cám ơn bác sĩ

"Cũng trễ rồi, hai người về đi, tôi ở lại được rồi"

"Cái này..."

"Ngày mai được nghỉ, hai người đến sớm thay tôi là được"

Lâm Mặc suy nghĩ một chút rồi gật đầu

"Được, vậy mai bọn tớ đến sớm"

Châu Kha Vũ bước lại bên giường Lưu Vũ, các vết thương trên người cậu được băng bó cẩn thận, Lưu Vũ đang yên tĩnh ngủ rất ngoan, không biết do đau hay mơ thấy gì đáng sợ mà cứ vô thức nhíu mày

Châu Kha Vũ ngồi yên nhìn cậu rất lâu, suy suy nghĩ nghĩ sau cùng nắm lấy tay Lưu Vũ vuốt ve, động tác vô cùng dịu dàng

Thế là qua một đêm, Châu Kha Vũ cứ vậy mà nắm tay cậu trấn an, Lưu Vũ được ấm áp bao phủ nên rất ngoan ngủ đến sáng

"Châu Kha Vũ, bọn tớ đến thay cậu đây"

Qua một đêm không ngủ, mắt Châu Kha Vũ nổi lên vài vệt chỉ máu, nghe Lâm Mặc và Tiểu Cửu đến nên hắn xách balô lên rồi nói với hai người họ

"Chuyện tôi xuất hiện qua nay, đừng nói với cậu ấy"

"Tại sao? Cậu, cậu đâu chỉ là xuất hiện, cậu bế Tiểu Vũ đến bệnh viện, còn ở lại nguyên đêm qua mà"

"Vì vậy nên tôi không muốn cậu ấy biết"

Nói xong cũng không đợi hai người phản ứng ra sao đã lạnh lùng đi mất

...

"Daniel?"

Nghe có người gọi mình, Châu Kha Vũ nghiêng đầu sang, là Oscar

"Sao lại đến bệnh viện? Có chỗ nào không khỏe à?"

"Không có gì, anh đưa bà đi khám định kỳ?"

"Ừm, mới sáng sớm mẹ đã nắm đầu dậy để đưa bà đi khám... Mà hôm qua mày không về nhà đúng không, đồng phục hôm qua còn chưa thay"

"Ừm"

Nghe Châu Kha Vũ ừm thì mắt Oscar liền sáng rỡ, vì thằng em họ này của hắn bị mắc bệnh sạch sẽ, đã vậy còn không có bạn bè, bây giờ quần áo thì chưa thay, ở lại bệnh viện cả đêm như vậy, nói con heo biết bay còn đáng tin hơn

Nên lần này Oscar làm gì bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này

"Là hoa khôi nhan sắc mỹ miều như thế nào mà khiến cho Daniel lạnh lùng đây phải ở lại cả đêm để chăm sóc vậy ta, tò mò ghê"

Oscar khoác vai Châu Kha Vũ, ra vẻ bí mật

"Ở lại cả đêm như vậy, có "cơm nước" gì chưa"

Châu Kha Vũ lườm hắn rồi lạnh nhạt bỏ đi

"Khùng điên"

_________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top