Chap 2 - Buổi hẹn hò thú vị.

Sáng hôm sau, bắt đầu 1 ngày mới. Mới 7h sáng .

“ La lá la la là lá la lá là …” _ Chuông tin nhắn reo lên inh ỏi làm phá tan giấc ngủ ngon lành của Sohee.

Nhỏ nheo mắt mò tìm cái điện thoại xem nó đang ở xó xỉnh nào đó?

“G-Dragon” – Mandu dậy chưa? Nhanh nhanh dậy anh đưa đi ăn sáng, ngủ ngon ko nhóc?

Sohee ú ớ mắt vừa nhắm vừa mở cố nhắn lại cho JiYong trong cơn mê ngủ chưa dứt.

Chuông tin nhắn JiYong reo lên “ I’m so sorry but I love you…”

“Mandu” – Dậy gì sớm thế? Oáp, buồn ngủ quá, bộ ko đi làm sao?

Chưa đầy 1p sau chuông tin nhắn nhỏ lại reo làm nhỏ thức giấc lần 2.

“G-Dragon” – Tháng này anh được nghỉ xả hơi, vừa hoàn thành xong album solo nên được tung tăng quậy phá. Chuẩn bị đi anh qua dẫn đi chơi.

“Mandu” –  Thế à? Tý mua CD về nghe thử, mà biết nhà ko mà đòi đến?

“G-Dragon” – Thì đứng ở cái hẻm hôm qua đó.

“Mandu” – Lười lắm, ko đi đâu.

“G-Dragon” – Coi như anh năn nỉ nhóc luôn đó, đi mà. Anh đói bụng sắp xỉu rồi đây này, mà xỉu là ko có sức hát thì hát ko hay đâu >.<~.

Ôi! Anh chàng này cũng là 1 thợ cưa ko vừa đâu nhỉ?

“Mandu” – Khiếp! Thôi cũng được, 15p nữa ở hẻm, ok?

“G-Dragon” – Hihi , oke Mandu-ssi.

JiYong nhăn răng cười khoái chí như lượm được vàng 4 số 9 rồi tranh thủ đi thay đồ, phóng xe tới chỗ hẹn. Còn Sohee…con bé chậm rãi xuống giường, mở cửa sổ, vươn mình hít thở bầu ko khí trong lành buổi sáng sớm. Nhỏ ngáp dài, ngáp ngắn rồi lon ton chui vào toilet đánh răng rửa mặt sạch sẽ. Đến công đọan kế tiếp, ngồi vào gương chải gọn mái tóc rồi tự chọn 1 bộ quần áo theo ý thích. Khác hẳn với hôm qua là 1 bộ đồ đen từ đầu đến chân thì hôm nay Sohee chơi nguyên 1 bộ toàn trắng là trắng.

JiYong đã đứng chờ sẵn ở hẻm 5p rồi! Nhìn xa xa…

Có 1 cô nhóc tóc đen buộc cao gọn gàng, mặc 1 chiếc áo thun trắng in nguyên 1 chữ “ HURT ” to đùng trước ngực, phối thêm 1 cái quần sọc trắng và 1 đôi giày trắng tinh. Tay ôm chặt chú gấu màu nâu đậm trông rất Teen Girl.

-         Phải Mandu của mình ko nhỉ?_JiYong banh mắt dòm thật kỹ.

Sáng sớm khu phố tấp nập người qua lại, ai cũng phải ngước nhìn nhỏ, lắm chàng nhìn ko chớp mắt và buông vài lời cưa cẩm. JiYong thấy thế liền rồ ga chạy vèo lại gần đám thanh niên dê xồm kia. Còn 1m nữa là tới JiYong hét to.

-         Annyongggggg. _Đính kèm cùng 1 cái nháy mắt siêu cute.

Eo ôi! Rùng cả mình, 1 gịong nói ngọt đến chảy cả mỡ. Ý quên, JiYong có kí mỡ nào đâu mà chảy chứ :)). Chàng ta đang muốn dẹp lọan rồi rước nàng về dinh đây mà.

Mấy cậu con trai kia quay qua nhìn, đập vào mắt là 1 anh chàng thật bảnh bao nhìn rất là quen đang lái 1 chiếc xe hơi trông thật oách. Hình như mấy cậu kia đã nhận ra JiYong, cảm thấy có phần lép vế trước thần tượng, cứ thế im im 4 cậu cúi đầu…dzọt lẹ.

-         Ghê quá đi. _Nhỏ nhíu mày.

-         Hehe! Ai biểu la liếm bạn gái anh chi.

-         Hơi đâu để ý, hãy chú ý đến hình tượng của mình đi.

-         Anh ko thích, lên xe nào.

Sohee chui lên xe ngồi bất động, còn JiYong thì vô tư phóng vèo ra khỏi con hẻm để đi đến nơi đã định sẵn trong đầu.

-         Nhóc khoái làm người khác choáng nhỉ?

-         Gì choáng?

-         Biến đổi phong cách đến khó lường. Mà là người yêu anh rồi ăn nói nhẹ nhàng tý cô nương.

-         Ko quen. _Sohee phũng phịu.

-         Thôi được rồi, để người lớn sẽ dạy dỗ con nít vậy.

Sohee vỗ 1 cái thật mạnh vào vai JiYong .

-         Bốpppp. Ăn đạp giờ, vớ vẩn, ai con nít?

-         Ui za, đau anh, nhóc chứ ai. Mà nhóc cẩn thận đi, ko chừng ngày mai sẽ có trang báo viết “G-Dragon của BB bị một cô gái lạ mặt dùng vũ lực” đấy, hahaha.

-         Xí! Kệ chứ.

-         Ấy, sém tý anh lại quên. Goát zo nêm?

-         Vẽ chuyện, anh với chả em. SoHee._1 câu trả lời ngắn gọn, xúc tích, rõ như trăng rằm.

-         Cái gì Sohee?

-         Yong Sohee.

-         Oạch! Sốc ghê. _JiYong vẩy tay chạm nhẹ vào mặt nhỏ.

-         Đồ 35.

-         35 gì?

-         Đần thế, khai thật đi. Anh học hết cấp 1 chưa? Nhà giàu nên quăng tiền để được nhảy lớp à? Cái đấy mà cũng ko biết, đần ơi là đần.

-         Ko biết thật mà.

-         Chơi đề thử đi, biết ngay.

-         Đề đóm gì trời, anh chưa muốn ngửa nón đi ăn xin. Em là 1 cao thủ đề giấu mặt đấy ư??? Haha. _JiYong cười giòn giã làm át hết tiếng nhạc từ trong xe hơi.

-         Vớ vẩn, nghe lỏm thôi.

-         Thế 35 là gì?

-         Nói đừng giật mình, 35 là … DÊ. _Sohee bịt miệng cười tủm tỉm.

-         Khuyến mãi cho điều nữa. 75 là DÊ CỤ. _Lần này nhỏ cười thành tiếng luôn.

-         Ặc! Anh mà dê á? Oan ức quá, nãy giờ đụng chạm gì nhóc đâu mà mang tiếng thế trời. _JiYong mếu miệng giả bộ nước mắt cá sấu.

-         Nãy đụng vai đấy còn gì ?

-         OMG! Đầu hàng.

Mất khoảng 15p để đến được tiệm cafê Butterfly nằm ở khu Dong Dae Mun. Sohee và JiYong cứ đấu khẩu ì xèo trên suốt chặng đường, vừa bước xuống xe, bất chợt 1 đám người kéo nhau chạy ùa lại.

-         Á! JiYong oppa kìa, JiYong oppa…cho tụi em xin chữ ký và chụp hình chung đi ạ. _Cả đám nữ nhốn nháo cả lên.

Sohee vô tình bị đẩy ra xa, JiYong cố nắm tay kéo lại nhưng ko thể. Chẳng còn nào khác JiYong đành phải yên vị trong vòng vây dày đặc của fan đang nhốn nháo ở trước tiệm coffee. Mặc dù vậy ánh mắt của anh ko ngừng liếc tìm nhỏ. Sohee thừa biết JiYong đang khó xử thế nào nên cũng nở 1 nụ cười thật tươi với ngụ ý “Tôi ko sao, đừng lo”. 10p sau đám đông từ từ giải tán, JiYong nhanh chân dzọt lẹ về phía Sohee, thở phào nhẹ nhõm…

-         Anh xin lỗi.

-         Ko sao, ca sĩ mà,vào thôi.

JiYong nắm lấy tay nhỏ tìm 1 chiếc ghế đôi đủ cao trên tầng thượng để nhìn được cảnh xe cộ qua lại tấp nập. Cả tiệm ai cũng nhìn, nhất là mấy cô phục vụ, họ cứ tranh nhau qua order cho JiYong.

-         Anh cho em xin chữ kí nhé. _1 nhân viên nữ nhẹ nhàng đặt cuốn sổ màu hồng lên bàn.

-         Xin lỗi! Tôi đang đi cùng bạn gái, cô ý hay ghen lắm, hôm khác nha bạn. - Giọng JiYong ôn tồn đáp và nở 1 nụ cười siêu quyến rũ khiến ko ai nỡ chối từ.

-         Vâng. _Cô gái liếc nhìn nhỏ với ánh mắt ghen tị.

Sohee thì cố làm ngơ mọi sự chú ý rồi cười trừ cho qua chuyện. Khi chị nhân viên vừa rời đi, nhỏ cau mày lên tiếng …

-         Này! Ghen hồi nào? Tự nhiên lôi người ta ra đây rồi bị quăng nguyên cả tấn ghét vào mặt.

-         Ko sao đâu, nhóc đừng để ý. _JiYong nhăn răng cười.

-         Sao ko đeo kiếng, bịt khẩu trang,đội nón để khỏi ai nhận ra?_ SoHee bĩu môi hỏi.

-         Anh là thổ dân à? Ko thích, ngột ngạt, khó chịu, nóng nực lắm. Anh cứ thích để bình thường thế này,phơi cái bản mặt đẹp trai của mình ra thì đâu có tội,kaka. _JiYong tự tin.

-         Xấu ói mà bày đặt. _Sohee nguýt miệng lên trông rất ngộ nghĩnh.

-         Haha! Đừng dối lòng, anh biết tỏng.

-         Gớm…

-         Nói thật chứ anh ko làm vậy vì anh muốn tất cả mọi người đều biết …nhóc là bạn gái của anh.

-         Anh nên nhớ tôi vẫn chưa đồng ý, lỡ ngày mai báo đăng tin um xùm thì sao? Anh ko sợ  dính scandal à?

-         Ko sao đâu, yêu nhau thì có gì phải giấu diếm, tình cảm chân chính mà.  Anh sẽ thừa nhận nếu báo chí có hỏi tới.

-         Anh ko sợ mất Fans à ?

-         Có chứ, nhưng hình ảnh của anh là 1 bad boy rồi nên ko việc gì phải sợ. Fans rất hiểu anh.

-         Ừ! Tôi cũng muốn được làm ca sĩ như anh, hì. _Sohee cười nhạt.

-         Làm ca sĩ ko dễ đâu, cực lắm, phải trải qua rất nhiều khó khăn thử thách đấy.

-         Biết, nhưng vẫn ham, ước mơ mà.

-         Nhóc hát hay ko?

-         Tạm.

-         Hát thử anh nghe?

-         Miễn.

-         Thế sao cứ nằng nặc đòi lắm ca sĩ.

-         Thích.

Những câu trả lời của Sohee chỉ cụt ngủn trong vòng 1 chữ ko hơn ko kém.

-         Còn lý do gì khác ko? _JiYong hỏi tiếp.

-         Thế khi anh làm ca sĩ thì lý do gì?

-         Sự nghiệp, tiền bạc và đam mê. Còn nhóc?

-         “Ế CHỒNG” !!!!!

-         Hả? _JiYong nhạc nhiên vì câu trả lời hài hước của nhỏ.

-         Tại sao?

-         Vì chỉ khi làm ca sĩ tôi mới quên đi chính mình, chỉ biết hát và hát thôi. Hơn nữa ca sĩ còn bận bù đầu bù cổ lo cho sự nghiệp ít quan tâm đến gia đình nên chả ma nào rước.

-         Cốppp!_1 cái cốc vào đầu rõ đau lên trán nhỏ.

-         Ái ui! _Nó thét lên.

-         Hành hùng trẻ em à? Muốn xử bắn ko?. _Sohee cáu tiết, đôi lông mày nhăn nhúm như mún nã đạn vào tim JiYong.

Càng như thế anh chàng cười khoái chí.

-         Đánh cho nhóc khôn ra, ai bảo làm nghệ thuật như bọn anh đều bị ế?

-         Tự nhìn, tự thấy, tự nghĩ.

-         Tiểu số thôi, đa số còn lại đều ao ước có một gia đình nhỏ hạnh phúc cho riêng mình. Ca sĩ cũng là người bình thường, ai cũng khát khao điều đó. _ JiYong cười nhạt.

-         Anh sẽ lấy 1 người như thế nào trong tương lai?

-         Xem nào,… ừhm … anh sẽ lấy 1 Mandu cá tính. _JiYong nhăn răng cười toe toét.

-         Ko thích ăn cá, máy tính thì chả gặm được, nhường anh. _Sohee trả lời tỉnh bơ.

-         Haha! Nhóc tếu nguyên 1 cục luôn, à ko, phải 10 cục mới chuẩn, haha. _ JiYong cười sa sả mặc kệ sự chú ý của những vị khách xung quanh.

-         Dzô dziên! Kệ tôi, im đi kìa.

-         Anh sẽ cưới nhóc, nhóc ko ế chồng, anh ko ế vợ. Anh chắc đấy.

JiYong tự tin chưa từng thấy, lúc này mà có vợt đập ruồi ở đây chắc chàng ta sẽ bẹp xép như con tép rồi.

-         Anh ko yêu tôi, tôi ko yêu anh, cưới khỉ. _Sohee quay mặt đi 90 độ nhìn ra cảnh đường phố tập nập.

-         Anh thích nhóc, và anh tin nhóc cũng sẽ thích anh. Nhiêu đó đủ để phát triển 1 tình yêu rồi. _JiYong trả lời đầy tự tin.

-         Tự tin có thừa nhỉ?

Cuộc đấu võ mồm cứ thế tiếp tục, đến nỗi cả 2 người quên gọi đồ măm măm luôn. 1 lát sau JiYong mới nhớ ra và lật menu tìm món ăn ưa thích cùng nhỏ.

-         Quên! Anh bao tuổi ?

-         24.

-         Thật ko? Mặt như 42 ấy. _Thật ra 42 trừ 22 cơ, thế mà nhỏ giấu nhẹm cố tình ko khen lấy một tiếng.

-         Dối lòng Diêm Vương quẳng xuống chảo dầu chiên lên thành món “Bánh bao chiên giòn” bây giờ, hàhà. _JiYong vô tư cười như 1 đứa con nít.

-         Sao anh ko biết giữ gìn hình tượng gì hết vậy, làm ơn đi.

-         Đừng lo, anh chỉ muốn sống như 1 người bình thường thôi mà.

Cứ thế, Họ nói chuyện ở tiệm coffee cũng gần 1 tiếng đồng hồ, ngồi mòn ghế rồi, nhạc nghe nhàm lỗ tai rồi, xoắn đi thôi. Thế là 2 cô cậu lon ton đi dạo thành phố, ăn vặt từa lưa hột dưa quên béng cả thời gian. Mãi đến tận trưa khi đồng hồ điểm 12h…

-         Hết tiền chưa? - Sohee hỏi khéo .

-         Chưa, còn đầy. Nhóc muốn về à? Để anh đưa nhóc về ha, nhìn có vẻ mệt rồi đó.

-         Vừa mệt, vừa đuối. _Sohee quăng vào mặt Jiyong 1 câu thẳng như ruột ngựa.

-         Leo lên xe, anh chở về, ngủ 1 giấc tối anh đón đi chơi tiếp.

-         Gặp lắm thế? Gia đình bỏ rơi, bạn bè xa lánh hử?

-         Ai mà bỏ được anh chứ.

-         Tối bận rồi!

-         Bận gì?

-         Ngủ.

-         Như heo thế à? Ngủ vừa thôi, si người ra đấy.

-         Ko ngủ chứ biết làm gì ?

-         Nhóc ko đi học hay đi làm gì à?

-         Thất nghiệp.

-         Ngành gì?

-         Kinh tế đối ngoại.

-         Wow! Pro ghê , nhìn nhóc thế này ai tin.

-         Ai mượn tin, nhiều lời tổ mỏi mồm.

30p sau Sohee đã có mặt ở trước hẻm gần nhà. Trong nhà ko 1 bóng người, bố mẹ nó đi làm rồi, còn chị gái đã đi lấy chồng vài tháng trước. Nhìn ngôi nhà vắng hoe, lạnh lẽo đến đáng sợ…Mệt quá, Sohee rảo bước lên phòng, vừa mở cửa ra là nhào ngay tới cái nệm nằm xuống cái “Bịch”…

10p sau Sohee nhắm mắt ngủ quên lúc nào ko hay. Trong khi đó thì JiYong đang hối hả chạy lên công ty xem tình hình công việc.

*

20p sau, Jiyong nhắn tin hỏi nhỏ ngủ chưa?

5p sau ko thấy trả lời. anh chàng nhắn thêm 1 tin nữa.

10p kế tiếp vẫn biệt vô âm tính, chàng ta quyết định alô luôn. Nhưng nhỏ vẫn ngủ say sưa ko hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

6h chiều rồi, Sohee ú ớ tỉnh ngủ, đã lâu rồi nó ko có 1 giấc ngủ ngon đến thế. Định xuống nhà tìm nước mát uống cho đỡ khát thì nghe tiếng “tít tít” của “dế” kêu. Tiến lại xem, có 2 tin nhắn mới và 1 cuộc gọi nhỡ từ “G-Dragon”. Nhỏ bấm trả lời rồi để điện thoại lăn lóc trên nệm, ung dung xuống dưới nhà kiếm cái gì nhét vào bụng.

*

Nhật kí tối nay Sohee viết:

“08/07/2012.

Này nk! Hôm nay mình lại đi chơi với anh ta. Hôm nay cũng khá vui. Mà ngộ lắm nk à, sao khi ở bên anh ta mình quên hết mọi thứ, chỉ biết vô tư đùa giỡn vui vẻ thôi. Tuy 2 ngày qua thật ngắn ngủi nhưng dường như nó đã từ từ thay đổi Ahn Sohee của 2 năm trước. Lẽ nào…anh ta chính là anh Khun? Anh Khun đang hiện về đem tới hạnh phúc mới cho mình…phải ko?

Nhưng “Con đường để tới được hạnh phúc vốn dĩ ko trải toàn hoa hồng … ” 

-------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: