3
Ba ngày sau, Giang Trừng lại nhận được lời nhắn canh ba tới thư phòng.
Hương trong phòng rất kỳ lạ. Không phải bạch kỳ nam, long diên hương hay những hương liệu quý giá khác. Mùi hương đang tỏa ra trong lò như thể tiện tay ném vào. Một chút hương lá trà nhẹ nhàng lan tỏa, rồi ấm sực lên hương gừng quế, cuối cùng chuyển xuống hương gỗ tuyết tùng trầm mặc. Mùi hương tuy chưa từng gặp nhưng cảm giác gợi lên thì rất quen. Giang Trừng thoáng chốc đã nhận ra. Đó là nỗi buồn sâu thẳm của cô độc đang theo từng làn hương lan khắp phòng. Người ở trước mặt y kia, chẳng lẽ cũng là một người cô độc?
Ôn Nhược Hàn nhìn lướt qua Giang Trừng. Ba ngày, đứa trẻ này đã che giấu cảm xúc tốt hơn, sự bất mãn chỉ còn thể hiện kín đáo trong mắt. Đôi mắt vẫn chưa nhiễm vẩn đục của thế gian; không biết dối trá. Hắn lên tiếng:
- Đọc được những gì rồi?
- Luật quan trọng nhất Dịch là luật phản phục. Toàn thể bộ Dịch, 64 quẻ không quẻ nào không tàng ẩn luật phản phục. Trong Âm có Dương, trong Dương có Âm, họa phúc đi liền nhau, Âm Dương đắp đổi nhau mà có tác dụng.Từ luật phản phục suy ra luật tiêu trưởng. Vật có cùng mới có biến nhưng là dần dần biến đổi chứ không phải đột ngột biến đổi, như cây cỏ nảy mầm, sinh trưởng, có héo úa rồi lại xanh tươi.
Ôn Nhược Hàn nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, hồi lâu mới lên tiếng, nửa tán thưởng, nửa tiếc nuối:
- Hiểu nhanh lắm!
Giang Trừng nghĩ thầm có lẽ như vậy là xong, lại nghe Ôn Nhược Hàn nói:
- Thử lấy ví dụ một quẻ xem.
- Quẻ Thái hợp bởi Càn, Khôn; lên đến hào ba đã bắt đầu suy vong. Bắt đầu bằng ba hào Dương vì nghĩa mà ứng hợp, lấy sự bao dung để kêu gọi người, lấy khiêm cung hòa đồng mà kết hợp với nhau. Nhưng chớp mắt đã hóa hình thành quẻ Bĩ, kẻ quân tử hóa thành tiểu nhân, kẻ vương chủ hóa thành mờ tối, thứ gọi là đạo cao nghĩa cả thì chỉ còn là một bọn bầy đàn. Trùng trùng kết nối, nguyên lai của Bĩ vốn đã nằm trong Thái vậy.
Lời vừa dứt, Giang Trừng thấy mắt tối sầm, cảm giác đau điếng từ cổ tay lan khắp cơ thể khiến y không đừng được mà khuỵu xuống. Định thần lại, trước mắt y là đôi mắt sắc bén như hai lưỡi kiếm đâm xuyên suốt thân thể. Thoáng ngẩn người, rồi y chợt hiểu ra, bật lên một tiếng cười. Ôn Nhược Hàn gằn giọng:
- Có gì đáng cười?
- Ôn tông chủ tinh thông Dịch học như vậy, ắt là hiểu rõ hơn tại hạ ý nghĩa quẻ này.
Lực trên cổ tay tăng lên, cảm giác đau đớn lan khắp lục phủ ngũ tạng, đến không thể thở nổi. Giang Trừng có thể cảm thấy từng mạch máu đang phải chịu sức ép khổng lồ. Tầm nhìn của y nhòe dần đi.
Ôn Nhược Hàn nhìn gương mặt trắng bệch của Giang Trừng, chỉ cần thêm một chút nữa thôi, người này chắc chắn chết. Hắn nhìn vào đôi mắt y, thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đó. Tức giận, và sâu thẳm bên trong là tuyệt vọng. Chỉ vì trong lời nói của đứa trẻ này, sự thật hiển hiện rõ ràng trước mắt hắn, sự thật chỉ có thể hiểu mà không thể nói. Đứa trẻ này chẳng phải cố ý muốn chọc giận hắn. Hắn chỉ đang nổi giận với hiện thực bày ra trước mắt, viễn cảnh lụi tàn đang đến, khôn bề chống đỡ, khó lòng xoay chuyển.
Cổ tay được thả ra, Giang Trừng ngã xuống, hơi thở dồn dập. Khi nhịp thở dần ổn định, y gắng chống tay đứng dậy. Ôn Nhược Hàn nhìn xuống, đôi mắt như vực thẳm. Đôi bên im lặng nhìn vào mắt nhau, cuối cùng, Ôn Nhược Hàn lên tiếng, ngữ khí đã bình thản như trước:
- Mới chỉ hiểu được chút chữ nghĩa trên sách, vẫn chưa biết dụng công. Đám người vừa gàn dở vừa thiển trí, tu đạo đặt nặng hình thức mà xem nhẹ nhận thức, cứ cho rằng khổ luyện khắc nghiệt là sẽ thành công. Các kinh mạch trong cơ thể được đặt tên theo Tứ tượng, vận hành theo Bát quái. Con người ẩn chứa bên trong là vũ trụ. Ngươi tu luyện chỉ chú ý đến kim đan, chiêu thức xuất ra chỉ muốn càng nhanh càng mạnh, có từng bao giờ cảm thấy vũ trụ trong bản thân chưa?
Vũ trụ trong bản thân? Khái niệm xa lạ này khiến Giang Trừng cảm thấy mơ hồ. Ôn Nhược Hàn nhìn y như vậy, cũng không tỏ ra thất vọng, chỉ nói:
- Ngươi chỉ mới thấy, chưa hiểu được. Mà hiểu được, chưa chắc đã là hiểu. Luyện công tránh nhất là nóng vội. Dục tốc bất đạt, hay dở phải xem cả quá trình chứ không phải từng giai đoạn.
Sau này ngươi vẫn còn cơ hội để hiểu được. Ôn Nhược Hàn dừng lại kịp trước khi nói lên câu này. Sau này...Đứa trẻ này còn có sau này sao, đứa trẻ mà hắn tự mình chỉ dạy? Sau này của hắn, còn có ai bước vào nơi này? Còn ai?
Cảm giác đáng tiếc vừa xuất hiện, hắn đã nhanh chóng gạt bỏ. Nếu đã quyết định thì đừng nên phân tâm. Một khi xác định tước đoạt, ắt phải hy sinh. Có điều này thì sẽ mất điều khác. Đã xuống tay thì không thể quay đầu. Hối hận phỏng có ích gì?
Giang Trừng lặng lẽ nhìn người trước mặt. Tuy đang ở khoảng cách gần như vậy, y có thể miêu tả chi tiết vẻ ngoài của Ôn Nhược Hàn nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó y không nhìn rõ. Người đang đứng trước mặt y, vừa vẫn là Ôn tông chủ địa vị tối cao của tu chân giới, vừa như không phải. Như...khoảng tối phía sau mặt trời. Ý nghĩ này vừa lướt qua, y thầm giật mình. Có lẽ đấy chỉ là do bản thân suy diễn, y tự nhủ, rũ ý nghĩ vừa xuất hiện đó ra khỏi đầu.
- Không cần phải đến đây nữa đâu.- Ôn Nhược Hàn lên tiếng phá tan im lặng bao trùm.
Giang Trừng cúi người định rời đi, Ôn Nhược Hàn chợt nói:
- Ôn Dung. Tên của ta là Ôn Dung.
Giang Trừng cảm thấy muốn cười:
- Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại.*
Ôn Nhược Hàn ra hiệu y lại gần, đưa tay ra. Ngón tay hắn viết lên lòng bàn tay y một chữ. Thì ra là chữ "Dung" này.
Dung trong danh xưng của Hỏa thần Chúc Dung. Mặt trời là ngọn lửa vĩ đại nhất. Lửa là thần của người, lấy dưỡng nuôi làm gốc, tiếp nối mà sinh, lấy sức của đất trời mà dưỡng. Nhật nguyệt lệ hồ thiên, bách cốc thảo mộc lệ hồ thổ.**
Dung, khí lửa cháy giữa trời. Dung, mặt trời ban trưa, ở vị trí cao nhất trên bầu trời. Hình thái của quẻ Ly.
- Minh lưỡng tác, Ly. Đại nhân dĩ kế minh chiếu vi tứ phương.- Vừa nói, ý cười trong mắt Giang Trừng càng sâu.- Trùng minh dĩ lệ hồ chính, nãi hóa thành thiên hạ.***
Biểu cảm của Giang Trừng không qua nổi mắt Ôn Nhược Hàn. Hắn cười nhạt, lời nói đầy chế giễu:
- Môn hộ bất ninh chi tượng, cũng hợp với ngươi lắm.****
Nét cười của Giang Trừng tắt ngấm. Y cúi người hành lễ:
- Ôn tông chủ, xin cáo từ.
Về đến phòng thì cũng sắp đến lúc phải dậy. Giang Trừng chống tay trên bàn, nhắm mắt lại. Quá cao sẽ tàn, quá nóng sẽ tan, mặt trời lên cao nhất cũng là lúc bắt đầu đi xuống. Những thứ y hiểu ra trong kinh Dịch thì ắt Ôn Nhược Hàn còn hiểu trước đó lâu rồi, nhưng mọi hành động của Ôn thị đều chỉ đẩy quá trình đó diễn ra nhanh hơn. Thật kỳ lạ.
Tay của Ngụy Anh vỗ lên vai, kéo y ra khỏi giấc ngủ ngắn ngủi:
- Giang Trừng, dậy thôi. Nghe nói hôm nay chúng ta phải đến cái động nào đó đấy.
Chú thích:
(*): Trích Nam Hoa kinh. Biển cả thu nhận trăm sông, vì bao dung nên rộng lớn. (Trừng đang cà khịa đấy)
(**): Thoán từ của quẻ Ly. Mặt trời mặt trăng bám vào trời, trăm giống cây cỏ thóc gạo bám vào đất.
(***): Thoán từ của quẻ Ly. Tượng của quẻ Ly là ánh sáng nối tiếp nhau chiếu rọi, bậc đại nhân nối tiếp nhau đem ánh sáng chiếu đi bốn phương. Hai lần sáng bám vào chính đạo, nuôi dưỡng thành thiên hạ. Trùng minh là biểu tượng của vua tôi trung chính.
(****): Nghĩa quẻ Ly: tượng nhà cửa không yên.
Ngoài lề:
Giải thích chương này hơi dài dòng một chút. Tôi chọn tên Dung này vì cảm thấy chỉ có danh xưng của một vị thần mới xứng với vị trí của Ôn Nhược Hàn trong tu chân giới. Tên giải nghĩa ra rất bá đạo nhưng Giang Trừng cười vì liên hệ với thực tế của Ôn thị thì lại rất châm chọc. Đại nhân nối tiếp nhau mang ánh sáng đi bốn phương thì cứ nhìn hai đứa con của Ôn Nhược Hàn và lớp giáo hóa. Vua tôi trung chính thì nhìn tiếp sang đám thủ hạ Ôn thị.
Tôi (lại) cà khịa.
Cà khịa đủ rồi thì ngẫm lại, có là Dung- "hữu dung nãi đại" hay Dung – mặt trời ban trưa thì đối với Ôn Nhược Hàn đều rất chua chát.
Rằng hay thì thật là hay
Nghe ra trong đấy đắng cay thế nào
Quẻ Ly biểu trưng cho phía Nam. Vân Mộng ở phía nam của Kỳ Sơn. Số ứng với quẻ Ly là số 9. Thoán từ của quẻ Ly cũng rất khớp với Giang Trừng- Giang tông chủ sau này. Trên mặt chữ viết, Ly cũng có nghĩa là chia ly.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top