PN

Từ đầu tới cuối

Từ khi có kí ức, Hoàng Huyễn Thần đã được nhận thức với hai anh em song sinh ở nhà đối diện. Cho dù Hàn Thiên và Hàn Trí Thành lớn lên có giống nhau tới đâu đi chăng nữa, thì hắn vẫn có thể ngửi thấy một cỗ mùi hương thanh đạm lại thoải mái chỉ có ở trên người của Hàn Trí Thành, cho nên phân biệt hai người họ đối với hắn mà nói là một chuyện rất dễ dàng.

Hắn vốn cho rằng người khác cũng có thể ngửi thấy được mùi hương đó, nhưng sau này hắn liền phát hiện ra mọi người vẫn luôn nhầm lẫn Hàn Thiên là Hàn Trí Thành, còn Hàn Trí Thành là Hàn Thiên, ngay cả ba mẹ họ cũng không có ngoại lệ, luôn đem hai bọn họ nhầm lẫn với nhau. Hắn nói bóng nói gió vài lần với anh em họ, lại phát hiện bọn họ cũng không hề biết tới chỗ khác biệt này của mình.

Hoàng Huyễn Thần lúc này mới hiểu được: thì ra chỉ có hắn mới có thể ngửi thấy được mùi hương trên người của Hàn Trí Thành, chỗ đặt biệt ấy của Hàn Trí Thành cũng chỉ có một mình hắn biết. Hắn cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Hàn Trí Thành, so với anh em cùng trứng như Hàn Thiên lại càng độc đáo hơn rất nhiều. Hàn Trí Thành đối với hắn mà nói, là một sự tồn tại rất đặc biệt. Đương nhiên bí mật này vẫn luôn bị hắn giấu nhẹm ở trong lòng, không có nói với bất cứ một ai hết, bao gồm cả Hàn Trí Thành.

Lúc lên sơ trung, Hoàng Huyễn Thần phát hiện bản thân mình thường xuyên mất tập trung, lúc lên lớp còn vô thức mà đem tầm mắt dán lên người của Hàn Trí Thành. Hắn rất muốn khống chế bản thân mình, nhưng trái lại, càng ức chế lại càng thêm để ý, dần dà, liền tạo thành một thói quen, không có lúc nào là hắn không để ý tới cậu.

Nếu không thấy được Hàn Trí Thành, hắn sẽ cảm thấy hư không, bất an. Về tới nhà, vừa nghĩ tới cách vách chính là Hàn Trí Thành, nhưng hắn lại không thể đập bể tường mà chạy tới bên cạnh cậu, hắn liền cảm thấy cả người mình đều không hề thoải mái, vì muốn giảm bớt loại cảm giác này, hắn đành phải cầm sách lên tự học, đem những bài giảng sáng nay đều chép ra toàn bộ, mãi tới khi cơn buồn ngủ chiếm cứ hết tâm trí đem thân ảnh của người kia đẩy ra mới chịu thôi.

Có lần các bạn nam trong lớp lôi kéo hắn cùng nhau "Nghiên cứu" một vài thứ về các bạn nữ, hắn phát hiện bản thân đối với mấy cái này hoàn toàn không hứng thú, còn không bằng đi nói ba láp ba xàm với Hàn Trí Thành còn vui hơn.

Hoàng Huyễn Thần vốn định không tham gia "Nghiên cứu" này với bọn họ, nhưng khi hắn nhìn thấy hai anh em Hàn Trí Thành và Hàn Thiên muốn tiến tới thảo luận chung, hắn lập tức liền đem cái tên nhiều chuyện ở trước mặt mình lôi đi, cũng không để cho bất cứ tên nào tiến lại gần hai anh em họ Ngôn.

Cũng bởi vì hắn không cho phép những thứ ghê tởm kia làm ô nhiễm tới Hàn Trí Thành.

Nhưng mà, trong lớp ít nhiều gì cũng có vài ba tên nam sinh rất đáng khinh, thế rồi Hoàng Huyễn Thần từ một tiểu bạch không biết gì, mưa dầm thấm lâu liền trở thành một đại sư có kinh nghiệm lý luận đầy phong phú.

Hơn nữa tại thời điểm đó, Hoàng Huyễn Thần đã bắt đầu dậy thì. Mỗi ngày hắn đều vì cơ thể cao lên mà cảm thấy đau chân, thậm chí nửa đêm còn bị đau tới tỉnh lại. Hắn bỗng nhiên trở thành một người lớn, khuôn mặt anh tuấn lại càng thêm mấy phần trưởng thành, còn mọc cả râu, lông nách đen dày, lông chân cùng âm mao cũng thế, nghiệt căn tội ác cũng trở nên không thành thật.

Hoàng Huyễn Thần trở nên cao hơn, càng đẹp trai hơn nữa, Hàn Trí Thành và Hàn Thiên thì vẫn cứ như cũ, ba người họ mà đứng chung một chỗ, căn bản không hề giống bạn học đồng trang lứa chút nào hết. Nhưng Hàn Trí Thành ở trong mắt Hoàng Huyễn Thần lại vừa khéo tinh xảo, đáng yêu đến không chịu nổi. Cho dù cậu ấy là nam sinh, cho dù Hàn Thiên và cậu giống nhau như đúc, nhưng đối với Hoàng Huyễn Thần mà nói, không có người nào có thể hoàn mỹ như Hàn Trí Thành cả.

Da thịt của Hàn Trí Thành còn nhẵn nhụi hơn cả nữ sinh, đầu tóc mềm mại nhu thuận màu nâu, đôi mắt đen láy sáng như trăng rằm, chiếc mũi dọc dừa thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận phấn nộn, cái cằm nhỏ nhắn xinh xắn, tứ chi thon dài tinh tế, ngay cả đầu ngón chân cũng không có gì sánh bằng.

Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, cái thứ giữa hai chân Hoàng Huyễn Thần lại không nhịn được mà bắt đầu rục rịch, nếu xung quanh không có người thì đỡ, chứ nếu có người, hắn chỉ có thể sử dụng khí tức "Người sống chớ gần" mà đem bản thân mình che giấu.

Hoàng Huyễn Thần rất nhanh liền ý thức được bản thân mình có dục vọng quá mức mãnh liệt đối với Hàn Trí Thành, hắn chán ghét bản thân mình như vậy, bởi vì hắn cho rằng như vậy là sỉ nhục đối với Hàn Trí Thành, nhưng hắn lại không thể ngăn cản được dụ hoặc của đối phương, chỉ muốn đem lý luận dâm uế kia thực hành một lần trên người của cậu.

Thời kỳ trưởng thành, chính là lúc tinh lực của nam sinh tràn đầy nhất, đương nhiên Hoàng Huyễn Thần cũng không thể tránh khỏi việc ở trong phòng làm một vài chuyện bí mật được.

Hai ngày trước, Hàn Trí Thành và Hàn Thiên đeo một kiểu khăn quàng cổ giống nhau, lúc tan học Hàn Trí Thành lại đem khăn quàng để quên ở trên lớp. Hoàng Huyễn Thần vốn định mang về cho cậu, nhưng bên trên lại có mùi của cậu, dọc đường đi Hoàng Huyễn Thần đều như bị tra tấn, lúc về tới nhà cũng không khống chế được thân xác và dục vọng, ma xui quỷ khiến cầm lấy khăn quàng cổ để ở trên mũi hít hà.

Hàn Trí Thành không hề phòng bị liền xuất hiện ở trước mặt hắn, một mặt ỷ lại mà nhìn hắn, sau đó khuôn mặt xinh đẹp kia lại chủ động hướng về phía hắn, tiếp theo quần áo trên trên người của hai người cũng lập tức biến mất không thấy đâu...

Tưởng tượng trong đầu càng lúc càng quá trớn, dương v*t trong quần của Hoàng Huyễn Thần cũng cứng tới phát đau, hắn cũng không chịu được cảm giác bị quần lót ràng buộc dục vọng mình, khẩn cấp đem nó giải phóng ra, một bên ngửi mùi còn lưu lại trên khăn quàng cổ, một bên thành thạo mà sóc lọ.

Lần này cùng với những lần trước kia hoàn toàn khác nhau, hắn vừa hưng phấn lại vừa áy náy, khẩn trương lại kích động, khoái cảm cường liệt gấp mấy lần, tốc độ bắn ra cũng nhanh hơn so với trước đó rất nhiều, không quá vài lần liền bắn ra một cỗ tinh dịch trắng đục đậm sệt.

Hô hấp Hoàng Huyễn Thần nặng nề mà đem mặt chôn vào trong khăn quàng cổ, hai má cọ cọ cảm thụ khí tức của Hàn Trí Thành, hạ thể rất nhanh lại dựng đứng...

Sau đó, Hoàng Huyễn Thần cũng không có trả lại khăn quàng cổ cho Hàn Trí Thành. Cho dù cái mùi kia theo thời gian cũng dần dần mờ nhạt đi, nhưng Hoàng Huyễn Thần mỗi lần nghĩ tới đây là thứ mà Hàn Trí Thành đã từng mang qua, lại vẫn như cũ mà hưng phấn.

Tốt nghiệp sơ trung, thời gian chung đụng của Hoàng Huyễn Thần và Hàn Trí Thành cũng giảm đi. Mặc dù bọn họ là hàng xóm, nhưng cũng không có khả năng lúc nào cũng ở chung một chỗ được trên trường được. Nghĩ như thế, Hoàng Huyễn Thần đứng một mình ở trong căn phòng lạnh lẽo kia, cảm thấy càng thêm hư không, nôn nóng.

Vì thế hắn lại lần nữa lấy cái khăn quàng cổ kia ra, vô cùng quen thuộc mà an ủi chính mình. Mãi đắm chìm trong dục vọng, Hoàng Huyễn Thần cũng không ý thức được cửa phòng mình chưa có khóa, cũng không có nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài của Hàn Trí Thành, lúc ấy hắn chỉ cảm thấy cỗ mùi hương trên khăn quàng cổ bỗng nhiên lại trở nên nồng đậm hơn rất nhiều.

Ngay khi Hàn Trí Thành xuất hiện ở trong phòng gọi tên hắn, mọi tế bào trên người Hoàng Huyễn Thần đều ngừng thở, trong đầu cũng trống rỗng, một sự bối rối từ trước tới nay chưa từng có liền dâng trào, bản thân không biết phải làm thế nào mới phải.

Bởi vì chóp mũi đều là mùi của Hàn Trí Thành, hơn nữa đáy lòng lại vô cùng hoảng loạn, khiến Hoàng Huyễn Thần cũng không thể phân biệt được người tới là Hàn Trí Thành hay Hàn Thiên, hoặc nói, hắn thậm chí không biết bản thân mình đang hi vọng người tới là ai. Hắn không muốn để Hàn Trí Thành nhìn thấy một màn dơ bẩn này, lại hi vọng Hàn Trí Thành có thể thấy được, để hắn có thể dạy cho cậu rõ ràng hơn về chuyện người lớn. Nhưng Hoàng Huyễn Thần không ngờ mọi thứ lại phát triển theo hướng hắn không hi vọng nhất, người này tới gọi hắn ăn cơm xong liền lập tức rời đi.

Hàn Trí Thành cho rằng hắn bị bệnh, không chỉ không rời đi, mà còn dán sát lại gần hắn.

Mùi hương nồng đậm trên người Hàn Trí Thành thật khiến cho Hoàng Huyễn Thần kích động mà bắn ra, càng trùng hợp chính là, chất lỏng máu trắng kia đều bắn hết lên cả mặt của Hàn Trí Thành.

Một màn này khiến Hoàng Huyễn Thần thiếu chút nữa là nghẹt thở. Tuy rằng hắn đã biết người tới là Hàn Trí Thành, nhưng có đôi khi trên người Hàn Thiên cũng sẽ bị lây dính khí tức của Hàn Trí Thành, cho nên Hoàng Huyễn Thần cảm thấy mình cần phải xác nhận người tới rốt cuộc là ai mới được.

Hoàng Huyễn Thần ra tay nhanh như chớp, đem người cưỡng chế ở dưới thân, sau đó không để ý giãy dụa của đối phương, cúi xuống hõm cổ của đối phương hít sâu một hơi.

"Là Hàn Trí Thành... Thật đúng là Hàn Trí Thành." Trái tim Hoàng Huyễn Thần nháy mắt đập thình thịch, không ngừng lặp lại ở trong đầu, "Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?" Hắn chưa từng bối rối qua như vậy bao giờ cả.

Cho dù hắn chưa nghĩ ra được cách giải quyết, nhưng cái miệng đã làm ra quyết định nhanh hơn cả cái đầu. Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Gì đây, thì ra là Hàn Trí Thành." Ngay sau đó hắn mới biết cái khăn quàng cổ mình lấy được thật ra là của Hàn Thiên, chỉ là sáng hôm đó Hàn Trí Thành mang lộn, cho nên mới dẫn tới việc hắn lấy nhầm theo.

Hoàng Huyễn Thần nghĩ nghĩ, liền đi theo con đường mà Hàn Trí Thành vẽ ra, để cậu nghĩ rằng hắn thật ra là để ý tới Hàn Thiên.

Sau khi Hàn Trí Thành biết Hoàng Huyễn Thần tới cùng là làm cái gì rồi, lập tức liền nổi giận, đi tìm Hoàng Huyễn Thần để tính sổ.

Hàn Trí Thành không có trốn tránh Hoàng Huyễn Thần. Bởi vì người mà Hoàng Huyễn Thần dòm ngó là em trai cậu, không có liên quan gì tới cậu.

Hoàng Huyễn Thần lập tức ý thức được điểm này, cực kì cảm thấy may mắn vì sự "Cơ trí" lúc đó của mình, liền tương kế tựu kế, thậm chí còn không tiếc ép bản thân mình dùng thủ đoạn ác liệt mà "Uy hiếp" Hàn Trí Thành, để cậu không nói chuyện đó với Hàn Thiên, cứ như vậy, Hàn Trí Thành cũng sẽ không nghi ngờ gì hắn.

Chỉ là Hoàng Huyễn Thần không hề nghĩ tới Hàn Trí Thành không hề coi đây là uy hiếp, trái lại còn bắt Hoàng Huyễn Thần làm bài tập giúp mình. Tuy rằng hắn rất vui vẻ vì có một bí mật chỉ thuộc về hai người họ, nhưng hắn vẫn dứt khoát mà cự tuyệt, bởi vì như vậy sẽ rất bất lợi tới việc học của Hàn Trí Thành.

Nhưng Hàn Trí Thành lộ ra biểu tình đáng yêu và dụ hoặc, nói sẽ cho hắn những món đồ của Hàn Thiên.

Hoàng Huyễn Thần lập tức liền dao động. Bởi vì những thứ mà Hàn Trí Thành chạm qua, đều sẽ dính khí tức của cậu ấy, chỉ khác nhau ở chỗ thời gian lưu lại là dài hay ngắn mà thôi.

Cái mà Hoàng Huyễn Thần muốn đương nhiên không phải là đồ của Hàn Thiên, nhưng nếu hắn không tỏ vẻ "Khát vọng", nói không chừng Hàn Trí Thành sẽ nghi ngờ, hơn nữa nếu hắn đáp ứng, hắn và Hàn Trí Thành sẽ có càng nhiều trao đổi, càng có nhiều cơ hội tiếp xúc thân mật, càng có nhiều món đồ mang khí tức của Hàn Trí Thành hơn nữa!

Về việc học của Hàn Trí Thành... Hoàng Huyễn Thần suy tư một lúc, nếu thành tích của Hàn Trí Thành tuột dốc, hắn sẽ chủ động nói với ba mẹ Hàn Trí Thành để mình dạy kèm cậu ấy, vậy thì thời gian chung đụng giữa hắn và Hàn Trí Thành sẽ càng được nhiều hơn! Mặc kệ là thế nào đi nữa, đáp ứng yêu cầu này đều rất có lợi!

Vì thế, Hoàng Huyễn Thần giả bộ do dự một chút, cực kì "miễn cưỡng" mà đáp ứng.

Hết thảy những chuyện này, Hàn Trí Thành dĩ nhiên nửa điểm cũng không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top