2

Minho và Jisung ngồi lặng lẽ bên nhau trên chiếc ghế gỗ đã nhuốm màu thời gian, dưới bóng râm của cây cổ thụ lớn giữa khu vườn. Ánh nắng chiều dịu dàng len lỏi qua những tán lá, tạo nên những vệt sáng nhảy múa trên mặt đất, tựa như những mảng ký ức vàng óng mà cả hai đứa trẻ đã cùng nhau trải qua. Không gian yên tĩnh chỉ bị phá vỡ bởi tiếng chim hót líu lo trên cao và âm thanh xào xạc của những chiếc lá bị gió nhẹ khẽ khàng cuốn bay.

Jisung bắt đầu kể về ngày hôm nay của mình, giọng nói của em trong trẻo, đầy nhiệt huyết. Em hào hứng nói về việc giúp cha tưới nước cho những luống hoa cúc mới nở, về chú bướm màu cam tuyệt đẹp em đã thấy lượn quanh những khóm hoa, và cả niềm vui ngẫu nhiên khi phát hiện ra một tổ chim nhỏ trên cành cây cao. Đôi mắt sáng rực khi nói đến những điều giản đơn, như hai viên ngọc bóng lưỡng chiếu thẳng vào ánh mắt Min Ho.

Khi Jisung kết thúc câu chuyện của mình, Minho vẫn ngồi im lặng bên cạnh, cảm nhận từng âm vang trong giọng nói của cậu bạn nhỏ dần tan biến trong không gian. Cả hai đứa trẻ ngồi đó, để sự yên bình của khu vườn bao bọc lấy họ. Bỗng nhiên, Jisung quay sang Minho, đôi mắt sáng lên với một ý tưởng mới.

"Minho, cậu có muốn đi dạo quanh vườn một chút không? Tớ phát hiện ra một con đường nhỏ dẫn đến một khu vực mà tớ chưa bao giờ đến," Jisung đề nghị, ánh mắt lấp lánh sự tò mò và hứng thú.

Minho thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi cậu khẽ gật đầu. Mặc dù Minho đã sống ở biệt thự này từ khi còn rất nhỏ, nhưng cậu chưa từng thực sự khám phá toàn bộ khu vườn rộng lớn. Trong khi Jisung, với sự tò mò vô tận và tinh thần tự do, luôn tìm thấy những điều mới mẻ ở những nơi mà Minho chưa bao giờ chú ý.

Cả hai đứng dậy, bắt đầu bước đi chầm chậm dọc theo con đường mòn nhỏ hẹp, được bao quanh bởi những bụi cây cao và dày đặc. Jisung dẫn đầu, đôi chân nhỏ bé của em như nhảy múa trên từng viên đá lót đường, trong khi Minho lặng lẽ theo sau, đôi mắt cậu luôn hướng về phía cậu bạn, như để chắc chắn rằng Jisung không bị lạc lối trong khu vườn rộng lớn này.

Con đường dần mở rộng ra, dẫn họ đến một khoảng trống nhỏ được bao quanh bởi những cây hoa anh đào nở rộ. Cảnh tượng trước mắt khiến Minho dừng lại, không thốt nên lời. Ánh nắng chiếu qua những cánh hoa, tạo nên một khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng - một nơi mà thời gian dường như đã quên lãng, chỉ còn lại sự yên bình và thơ mộng.

Jisung quay sang Minho, nụ cười tươi rói trên môi. "Đây là nơi mà tớ muốn cho cậu xem, Minho. Thật đẹp phải không?"

Dưới ánh nắng nhẹ, em đứng yên lặng trong khu vườn, mái tóc nâu mềm khẽ lay động theo gió. Với áo sơ mi trắng và quần shorts xanh nhạt tuy giản dị nhưng lại hồn nhiên như một đóa quỳnh lam, một bông hoa mà cha cậu đã không ngừng ca ngợi vẻ đẹp thuần khiết của nó cho mọi người nghe.

"Ừ, đẹp thật," Minho khẽ đáp, giọng nói của cậu trầm xuống, như một lời thì thầm của trái tim. Có lẽ chính cậu cũng không thể biết lời khen của mình thốt ra ngày hôm ấy dành cho Han Jisung hay là cảnh đẹp thơ mộng trước mắt.

Cả hai đứng đó, dưới những tán cây anh đào, để mình bị cuốn vào khoảnh khắc hiếm hoi của sự bình yên tuyệt đối. Jisung lại bắt đầu kể cho Minho nghe về những điều thú vị mà em đã khám phá trong khu vườn này, từ những loại cây lạ lùng đến những con chim nhỏ với tiếng hót trong trẻo. Minho không nói nhiều, chỉ lắng nghe và thỉnh thoảng đáp lại bằng những cái gật đầu, đôi môi chúm chím của em cử động liên hồi, có kể mãi cũng chẳng hết chuyện.

Trong ánh nắng chiều dần tắt, giữa khung cảnh thanh bình của khu vườn, Minho và Jisung đứng cạnh nhau, hai đứa trẻ líu lo tíu tít trong khung cảnh đẹp như tranh, như thể một câu truyện cổ tích tả thực.

...

Thời gian trôi qua nhanh chóng, những ngày tháng vô tư trong khu vườn dần trở thành những ký ức quý báu khi cả Minho và Jisung bước vào tuổi 15. Đây là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời của cả hai đứa trẻ, khi sự ngây thơ của tuổi thơ bắt đầu chuyển mình thành những suy nghĩ và cảm xúc phức tạp hơn.

Minho giờ đây đã cao lớn hơn, vẻ ngoài càng ngày càng toát lên sự chín chắn và lạnh lùng, khiến cậu trở nên xa cách hơn với những người xung quanh. Minho ngày càng ý thức rõ hơn về vai trò của mình trong gia đình Lee - người thừa kế duy nhất của một đế chế giàu có và quyền lực. Áp lực từ cha mẹ và những kỳ vọng từ dòng họ ngày càng đè nặng lên vai cậu, khiến Minho bắt đầu hiểu rằng cuộc sống của mình không thể mãi bình yên như những ngày thơ ấu.

Ngược lại, Jisung vẫn giữ được sự vô tư và lạc quan vốn có. Tuy nhiên, cậu cũng nhận thức được khoảng cách ngày càng lớn giữa mình và Minho. Jisung biết rằng vị trí của cậu trong cuộc sống của Minho không thể nào thay đổi được - cậu vẫn chỉ là con trai của người làm công, luôn phải cúi đầu trước những người thuộc tầng lớp trên.

Một ngày nọ, khi cả hai cùng ngồi dưới bóng cây cổ thụ quen thuộc, Minho bất ngờ hỏi: "Jisung, cậu có bao giờ nghĩ về tương lai của chúng ta không? Về những điều mà chúng ta sẽ phải đối mặt khi lớn lên?"

Jisung hơi bất ngờ trước câu hỏi đó, nhưng rồi cậu mỉm cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời. "Tớ không nghĩ nhiều về tương lai, Minho. Tớ chỉ muốn chúng ta mãi mãi là bạn, như bây giờ thôi. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ tin rằng chúng ta sẽ luôn bên nhau."

Minho nhìn Jisung, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác ấm áp xen lẫn chút lo lắng. Cậu biết rằng tình bạn của họ sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách, nhưng sâu thẳm trong trái tim, cậu cũng hy vọng rằng lời nói của Jisung sẽ thành hiện thực. Nhưng Minho cũng hiểu rằng sự thật thường phức tạp hơn rất nhiều, đặc biệt là khi những gì thuộc về tương lai không phải do họ quyết định.

Minho khẽ nắm lấy tay Jisung, như để tìm kiếm một chút an ủi từ sự hiện diện của người bạn thân nhất. "Tớ cũng mong vậy, Jisung. Nhưng tớ lo rằng có những điều mà chúng ta không thể kiểm soát được."

Jisung nhìn vào mắt Minho, đôi mắt cậu đầy sự chân thành và tin tưởng. "Dù thế nào đi nữa, tớ sẽ không rời xa cậu, Minho. Tớ hứa đấy."

Khoảnh khắc đó, trong lòng Minho cũng dấy lên một nỗi sợ hãi vô hình - nỗi sợ rằng một ngày nào đó, những áp lực và kỳ vọng từ gia đình và xã hội sẽ khiến cậu phải đưa ra những quyết định đau lòng, có thể chia cắt đi cả hai.
...

Hai đứa trẻ ngày càng trưởng thành và có nhận thức hơn về thế giới quan xung quanh chúng, vì vậy kiến thức là những giá trị không thể thiếu để làm nền tảng cho sự phát triển trong tương lai của chúng.

Ngôi trường nơi Minho theo học không chỉ là một công trình kiến trúc nổi bật mà còn là một biểu tượng của sự đẳng cấp và tinh tế. Các tòa nhà cổ kính với các chi tiết kiến trúc tinh xảo, mái vòm cao và cửa sổ rộng lớn cho phép ánh sáng tràn vào, tạo ra một không gian học tập thoáng đãng và trang nhã. Khuôn viên trường rộng lớn với những khu vườn xanh mướt và các con đường lát đá, tạo nên một môi trường học tập không chỉ thỏa mãn về mặt hình thức mà còn khuyến khích sự tập trung và phát triển trí tuệ.

Tuy nhiên, Minho không chỉ đến trường một mình. Bằng một thỏa thuận ngầm với cha mình, Minho đã đưa ra một điều kiện táo bạo: Nếu ông cho phép Jisung, cậu bé con trai của người làm công, học cùng cậu tại ngôi trường này, Minho sẽ nỗ lực đạt được những thành tựu mà cha cậu mong muốn. Lee Seung Ho, dù ban đầu do dự, cuối cùng cũng đồng ý, bởi ông biết Minho không bao giờ thất hứa. Với ông, thành công của con trai trong việc duy trì và phát triển dòng họ Lee quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Vậy là Jisung, từ một cậu bé với xuất thân khiêm tốn, bất ngờ được bước chân vào ngôi trường danh giá.

Trong môi trường học tập này, Minho nổi bật như một ngôi sao sáng, không chỉ bởi tài năng học tập mà còn bởi phong thái tự tin và sự quyến rũ tự nhiên. Các bạn học nữ, từ những gia đình có địa vị cao, thường xuyên ngưỡng mộ và để mắt đến Minho. Những ánh nhìn lén lút và những cuộc trò chuyện xôn xao quanh tên tuổi của cậu là minh chứng cho sự yêu mến và ngưỡng mộ mà Minho thu hút. Hộc bàn học của cậu chưa bao giờ trống trải vì nó luôn đầy ắp những bức thư tình cùng những món quà nhồi nhét lại với nhau khiến Min Ho vô cùng mệt mỏi. Tuy nhiên những sự quan tâm thái quá đó ngày càng dẫn đến những hậu quả khó lường.

Những bạn học nữ không thể chấp nhận việc Minho, một học sinh nổi bật, lại dành sự quan tâm đặc biệt cho Jisung - một cậu bé có xuất thân khiêm tốn. Những ánh nhìn lạnh lùng và những lời thì thầm đố kỵ từ họ đã trở thành một phần không thể tránh khỏi trong cuộc sống của Jisung. Họ thường xuyên chỉ trích và bàn tán về sự hiện diện của Jisung, tạo ra một không khí căng thẳng xung quanh cậu. Lúc thì bị giấu giày, khi thì bị mất sách, Jisung thừa biết những trò chơi khăm này từ đâu mà ra nhưng vì em không muốn gây rắc rối cho Min Ho nên cũng chỉ im lặng chịu đựng.

Dù vậy, Minho không lựa chọn làm thinh một nỗi đau trong quá khứ là quá đủ với cậu, cảnh cáo từng đứa chủ mưu trong những trò chơi khăm dù Jisung chẳng hề đề cập đến nó. Trong lớp học, Minho luôn ngồi gần Jisung, nhẹ nhàng hướng dẫn cậu qua các bài học và chia sẻ những bí quyết học tập. Những món quà nhỏ từ căn tin, như những viên kẹo ngọt và các cuốn sách thú vị, được Minho đưa cho Jisung như một cách để làm dịu bớt những áp lực từ môi trường xung quanh.

Khi giờ nghỉ đến, Minho dẫn Jisung đi dạo quanh khu vườn trường, nơi sự yên bình của thiên nhiên giúp Jisung quên đi sự chú ý không mong muốn từ các bạn học khác. Những câu chuyện hài hước và trò đùa của Minho giúp xua tan những lo lắng của Jisung, tạo nên một không gian an toàn và thoải mái chỉ dành riêng cho hai người.

Dẫu vậy, Jisung không thể hoàn toàn tránh khỏi sự tổn thương từ những ánh nhìn soi mói và những lời đàm tiếu. Cậu dần cảm thấy bị cô lập, và sự thu mình lại là phản ứng tự nhiên của Jisung trước những thử thách từ xã hội. Cậu chỉ tìm thấy sự an ủi trong tình bạn với Minho, và mỗi ngày, Jisung càng gắn bó hơn với cậu bạn thân duy nhất mà cậu cảm thấy thực sự hiểu mình.

Minho, khi cảm nhận được sự ỷ lại của Jisung chẳng hiểu sao cậu lại có chút vui sướng trong thâm tâm, những khoái cảm kì lạ cũng những suy nghĩ kì lạ ngày càng len lỏi trong đầu Mặc dù cậu hiểu rằng sự tự mãn khi trở thành trung tâm của thế giới Jisung không hoàn toàn đúng đắn, nhưng cảm giác này khiến Minho cảm thấy mình có tầm ảnh hưởng lớn trong cuộc sống của Jisung.

"Một khi đã nếm thử trái cấm liệu có mấy ai có thể khước từ cho nhát cắn tiếp theo?"

Hôm đó, ánh nắng mùa thu chiếu rọi khắp lớp học, khiến không khí trong phòng trở nên ấm áp và dễ chịu. Hai đứa trẻ sóng vai cùng nhau tiến vào lớp học, Min Ho dăn em phải ngồi yên vì cậu cần đi thay nước lau bảng. Jisung cũng ngoan ngoãn làm theo em đỡ lấy cặp của Min Ho rồi tiền lại bàn học.

Han Jisung vừa mới ngồi xuống chỗ của mình thì ánh mắt của em tình cờ bắt gặp một bức thư đặt gọn gàng trong hộc bàn. Tự hỏi liệu có phải bạn học nào bỏ nhầm bức thư này vào bàn học của em không, nhìn lại đống thư tình tren chúc như muốn sổ lồng bên hộc bàn của Min Ho khiến em ngao ngán. Không phải là nhầm lẫn thật chứ...

Bức thư được gói trong một tờ giấy màu hồng nhạt, với những đường viền và chữ viết tay cẩn thận, tạo nên một vẻ ngoài trang nhã và đặc biệt. Cảm giác hồi hộp làm Jisung ngẩn ngơ một chút trước khi quyết định mở bức thư. Khi cậu gỡ lớp giấy bọc ra và lật mở bức thư, những dòng chữ rõ ràng hiện ra trước mắt:

"Thân gửi Jisung,

Tớ rất vui khi cậu đang đọc những dòng này, có lẽ cậu khoong có ấn tượng với mình nhiều nhưng mình đã luôn quan sát cậu từ xa từ lúc mới đến đây. Mình rất thích nụ cười của cậu, và mong rằng cậu có thể gặp mình ở khuôn viên sau trường được chứ? Mình có rất nhiều điều muốn thổ lộ với cậu

- Kang Jiho"

Jisung đọc đi đọc lại bức thư, sự ngạc nhiên và hồi hộp lan rộng trong lòng em. Em không thể rời mắt khỏi những chữ viết tay đầy chân thành. Bức thư không chỉ là một lời tỏ tình mà còn là một lời mời khám phá những cảm xúc mới mẻ.

Cái tên Kang Jiho đúng là không để lại ấn tượng quá sâu sắc với Jisung, em chỉ nhớ đây là một cậu bản mới chuyển đến từ úc với thành tích học tập xuất sắc ở bộ môn Toán học.

Đúng lúc đó, một người bạn cùng lớp bước vào lớp, khiến Jisung phải nhanh chóng giấu bức thư vào cặp sách. cảm thấy trái tim mình đập nhanh khi nghĩ đến cuộc hẹn được đề nghị trong bức thư. Jiho đã mời cậu gặp mặt sau giờ học tại khuôn viên trường, nơi có lẽ sẽ là một không gian yên tĩnh và riêng tư.

Khi giờ học kết thúc, Jisung nhanh chóng ra khỏi lớp với những cảm xúc lẫn lộn, em thậm chí còn quên đánh thức Min Ho đang ngủ gật trên mặt bàn cạnh bên. Em đi dọc hành lang, vượt qua những ánh mắt hiếu kỳ của các bạn học, họ khá ngạc nhiên khi cái đuôi nhỏ của Min Ho nay lại tách biệt độc lập đi một mình,bước ra ngoài khuôn viên trường. Cảnh vật xung quanh như trở nên mờ nhạt trong tâm trí em , khi mọi suy nghĩ đều tập trung vào cuộc gặp sắp tới. Ánh sáng của hoàng hôn chiếu sáng trên những hàng cây xanh tươi, tạo nên một bối cảnh lãng mạn cho cuộc hẹn không thể dự đoán trước này.

Jisung đứng chờ bên dưới những tán cây lớn, ánh sáng nhạt của mặt trời lúc chiều tà bao phủ không gian xung quanh.

Khuôn viên trường trong ánh hoàng hôn trở nên lãng mạn và yên bình, như một bức tranh tuyệt đẹp mà chỉ có những khoảnh khắc đặc biệt mới có thể làm sống động. Han Jisung đứng dưới những tán cây lớn, mắt hướng về phía con đường dẫn vào khu vườn nhỏ . Cảm giác hồi hộp làm em không ngừng di chuyển đi đi lại lại .

Khi Kang Jiho xuất hiện từ xa, hình ảnh cậu ấy hiện lên rõ nét trong ánh sáng mờ nhạt. Jiho, với vẻ ngoài thanh thoát và phong thái tự tin, bước từng bước nhẹ nhàng tiến về phía Jisung. Cậu mặc một bộ đồ giản dị nhưng tinh tế, gương mặt thể hiện sự nghiêm túc và chân thành mỉm cười nhẹ nhàng với em . Sự xuất hiện của Jiho làm không khí xung quanh dường như ngưng lại, chỉ còn tiếng gió nhẹ lùa qua những tán cây.

Hai đứa trẻ non nớt đứng đối diện nhau, ánh mắt của Jisung không thể rời khỏi Jiho. Cảm giác kỳ lạ và mới mẻ bắt đầu tràn ngập trong lòng cậu. Trái tim Jisung đập liên hồi, mỗi nhịp đập như dội vào lồng ngực, khiến cậu cảm thấy như có một cơn sóng lạ đang cuộn trào trong cơ thể. Đây là lần đầu tiên cậu trải qua những cảm xúc sâu sắc và lạ lẫm đến vậy.

Jiho mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy sự chân thành và mong đợi. Cử chỉ của cậu ấy, từ cái cúi đầu chào cho đến sự chăm chú trong ánh mắt, đều cho thấy sự tôn trọng và sự chân thành trong lời tỏ tình.

Giữa không gian yên tĩnh của khu vườn, khi ánh sáng cuối cùng của mặt trời nhạt dần, sự hiện diện của Jiho và cảm xúc mãnh liệt trong lòng Jisung trở thành tâm điểm của khoảnh khắc này. Jisung cảm nhận được sự thay đổi trong chính mình, sự rung động của trái tim và những suy nghĩ mới lạ đang ùa về, khiến cậu không thể lường trước được những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Lần đầu được tỏ tình khiến cậu bé quéo hết cả lên chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

Minho bước ra khỏi lớp học với vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu không hiểu tại sao Jisung lại rời đi mà không đánh thức cậu dậy như mọi khi. Sự bực bội dâng lên trong lòng Minho, cảm giác trống trải khi không thấy Jisung ở bên cạnh càng làm cậu khó chịu hơn. Minho tự hỏi cậu ấy đã đi đâu mà không đợi mình, và sự chiếm hữu ngấm ngầm trong cậu bắt đầu trỗi dậy. Những suy nghĩ không mấy dễ chịu về việc Jisung có thể đang ở cùng ai khác làm Minho càng thêm bực tức, thúc đẩy cậu quyết tâm tìm ra Jisung ngay lập tức.

Từ xa, Minho nhìn thấy Han Jisung đứng đối diện với một cậu bạn học mới, Kang Jiho. Jiho với phong thái tự tin và biểu hiện nghiêm túc, còn Jisung thì vẻ mặt bối rối nhưng cũng không thể che giấu được sự hồi hộp. Khoảnh khắc đó như một cú sốc mạnh mẽ đối với Minho. Kang Jiho từ từ nắm lấy tay Jisung đôi tay thanh thoát không nhanh không chậm vén vài cọng tóc mai bị gió thổi bay của y. Khoảnh khắc hai đôi bàn tay trực tiếp chạm vào nhau, mắt Min Ho đỏ ngầu, đôi mắt chế trưng khi như không thể tin nổi tình huống trước mắt.

Minho bước tới gần hơn, mỗi bước chân như đè nặng hơn, khiến cậu cảm thấy như mình đang di chuyển trong một vùng không gian dày đặc. Những cảm xúc mà cậu đã cố gắng kiềm nén giờ đây trở nên không thể kiểm soát.

Khi Minho đến gần hơn, ánh mắt của cậu không rời khỏi cảnh tượng Jisung và Jiho, khuôn mặt cậu căng thẳng và nghiêm nghị. Jisung, cảm nhận được sự xuất hiện của Minho, liếc nhìn về phía cậu với vẻ mặt không thể nào cau có hơn. Jisung chẳng thể hiểu vì sao bản thân em ngay lập tức rút tay lại khi Min Ho tiến đến gần. Jiho cũng quay sang, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí.

Minho đứng lặng im một lúc, cảm giác tức giận của cậu từ từ hòa quyện với những suy nghĩ phức tạp. Cậu không thể hiểu nổi tại sao lại có cảm giác này, và càng không thể chấp nhận được việc Jisung tiếp xúc gần gũi với người khác. Cuối cùng, Minho mở miệng, giọng nói của cậu lạnh lùng và đầy đe dọa.

"Jisung, chúng ta về thôi," Minho nói, không nhìn vào Jiho mà chỉ tập trung vào Jisung. Sự căng thẳng trong giọng nói của cậu không thể che giấu được sự tức giận đang âm ỉ bên trong.

Jiho, nhận thấy tình hình không ổn, nhẹ nhàng chào Jisung và lùi lại, cho phép Minho và Jisung rời khỏi khu vườn. Cảnh tượng buổi chiều như bị bao phủ bởi một lớp màn căng thẳng, và Minho cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt khi cậu kéo Jisung ra khỏi khu vực đó.

Những cảm xúc lẫn lộn trong lòng Minho, sự ghen tị? Sợ mất bạn?Hay bất cứ điều gì lớn lao hơn.... Cậu cảm thấy cơn tức giận của mình như một cơn sóng cuồn cuộn, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Khi Minho kéo Jisung ra khỏi khu vườn, không khí giữa hai người trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Jisung cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi trong lòng khi bàn tay của Minho nắm chặt lấy cậu, đôi tay gầy gò hằn lên những vệt đỏ.

Minho dẫn Jisung vào lớp học trống, nơi ánh sáng nhàn nhạt hắt qua cửa sổ, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn. Không có một bóng người nào xung quanh, chỉ còn tiếng thở hổn hển của hai đứa trẻ. Minho nhanh chóng khóa cửa lại với một âm thanh sắc lạnh, tạo ra một không gian kín đáo và ngột ngạt.

Minho quay lại, ánh mắt của cậu trở nên sắc lạnh và đầy cảm xúc mãnh liệt. Cậu đứng gần Jisung, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân. Sự tức giận và cảm giác sở hữu hiện rõ trong từng cử chỉ của cậu. Minho không thể chấp nhận việc Jisung đứng gần một người khác, đặc biệt là Jiho, và điều đó làm cho cảm giác áp đặt trong lòng cậu trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Minho cảm thấy một cơn sóng giận dữ và lo lắng cuộn trào trong lòng. Cậu tự hỏi mình đã bỏ lỡ khoảnh khắc nào khiến Jiho có thể tiếp cận Jisung mà không có sự can thiệp của mình. Mỗi giây trôi qua dường như đều làm rõ sự thiếu sót của Minho trong việc bảo vệ Jisung, và cậu không thể hiểu tại sao sự hiện diện của Jiho lại có thể ảnh hưởng đến Jisung một cách dễ dàng như vậy.

Khi Minho nhìn vào mắt Jisung, cậu cảm nhận rõ ràng sự lo lắng và mệt mỏi, điều này càng làm tăng thêm sự bực bội trong cậu. Cảm giác chiếm hữu và sự ghen tuông trở nên mạnh mẽ hơn, khiến Minho cảm thấy như thể cậu đang mất dần quyền kiểm soát đối với mối quan hệ của mình với Jisung.

Jisung đứng im lặng, trái tim đập nhanh và cảm giác sợ hãi hiện rõ trên gương mặt cậu. Em không dám nhìn thẳng vào mắt Minho, chỉ có thể cảm nhận sự căng thẳng trong không gian nhỏ bé này. Jisung chưa bao giờ thấy Minho tức giận và xa lạ đến vậy.

Minho, với đôi mắt lạnh lùng và gương mặt nghiêm nghị, làm Jisung cảm thấy như có một khoảng cách khổng lồ giữa họ. Cảm giác sợ hãi lan tỏa trong lòng Jisung, vì sự tức giận của Minho không giống như những lần trước. Nó không còn chỉ là sự thất vọng thoáng qua mà là một cơn bão cảm xúc dữ dội, làm cho Jisung cảm thấy hoang mang không biết mình nên làm gì để khiến cậu hết giận.

Khi Minho bước lại gần, Jisung cảm nhận được sự căng thẳng tột cùng, trái tim cậu đập nhanh và mạnh như muốn vỡ tung. Mỗi câu hỏi và mỗi ánh nhìn của Minho đều như đâm vào cậu, khiến Jisung càng cảm thấy nỗi sợ hãi và sự xa lạ ngày càng sâu sắc.

Minho hỏi với giọng nghiêm nghị, nhưng có chút gì đó mềm mỏng hơn thường lệ: "Cậu đã chấp nhận lời tỏ tình của Jiho?"

Jisung, vẫn còn run rẩy, vội vàng lắc đầu, đôi tay cậu khẽ nắm chặt nhau để cố gắng giữ bình tĩnh.

Minho quan sát phản ứng của Jisung, thấy cậu bé đang run lẩy bẩy và sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt. Một cảm giác hài lòng mơ hồ len lỏi trong lòng cậu, cùng với sự thỏa mãn khi thấy rằng Jisung vẫn còn phụ thuộc vào mình. Không thể chịu đựng hình ảnh Han Jisung nhỏ bé thống khổ nước mắt như trực trào để rơi xuống, Minho bước tới gần hơn và mở vòng tay ra, ôm chầm lấy Jisung.

Jisung cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay của Minho, trái tim cậu từ từ bình tĩnh lại, mặc dù vẫn còn chút lo lắng. Cảm giác được bao bọc trong vòng tay của Minho khiến cậu cảm thấy an toàn hơn, như thể mọi áp lực và sợ hãi trong lòng đều bị xua tan. Cậu từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ Minho.

Minho cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm khi Jisung cuối cùng cũng bắt đầu bình tĩnh lại. Vòng tay của Minho siết chặt hơn một chút, như muốn truyền tải tất cả những cảm xúc mà cậu không thể diễn tả bằng lời.

Mối quan hệ của họ, từ những buổi chiều tĩnh lặng trong khu vườn xanh mướt, nơi hai đứa trẻ ngồi bên nhau, trò chuyện và chia sẻ những bí mật, đã bắt đầu trải qua một giai đoạn thay đổi sâu sắc. Những khoảnh khắc bình yên, với tiếng cười trong trẻo và ánh nắng dịu dàng, giờ đây dần bị thay thế bởi những giờ phút căng thẳng và đối mặt với sự căng thẳng không thể tránh khỏi.

Trong khoảnh khắc này, giữa hai đứa trẻ non nớt, sự gắn kết của họ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Những bất đồng và cảm xúc dồn nén làm nổi bật hơn tính chất phức tạp của mối quan hệ. Minho và Jisung bắt đầu nhận ra rằng tình cảm của họ không còn đơn thuần là sự bạn bè ngây thơ như trước. Nó đã chuyển mình thành một mối quan hệ sâu sắc, những cảm giác mới mẻ và kì lạ bắt đầu chớm nở mà không hề báo trước...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top