11. [R18] /END

⚠️WARNING: Chương này có những yếu tố sau:
#R18
#BạoLực
#rape
• Bạn nhỏ nào chưa đủ tuổi và độc giả có tâm lí không vững thì cân nhắc trước khi đọc giúp mình nhé!
------------------------

Minho tiến thêm một bước, sự điên loạn trong ánh mắt hắn giờ đã trở thành nỗi ám ảnh đối với Jisung. Khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn vài bước chân. Jisung cảm thấy nước mắt dâng lên trong khóe mắt, đôi chân em như hóa đá, nhưng em biết rằng mình phải nói ra điều cần nói. Giọng em run rẩy, nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng cất lên "Minho, xin anh hãy hiểu. Em không thể sống như thế này nữa. Em cần tự do, cần được sống cuộc đời của chính mình."

Minho nhìn sâu vào mắt Jisung, đôi mắt mà hắn yêu thương. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sự mềm mại thoáng qua trong ánh mắt hắn

Hyunjin, đứng bên cạnh, cảm nhận rõ ràng tình hình đang trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Không chần chừ, anh nắm lấy tay Jisung, kéo em lùi lại. "Chúng ta đi thôi, không có thời gian để đôi co nữa," Hyunjin thúc giục, giọng anh khẩn trương.

Nhưng trước khi cả hai kịp quay đi, đã bị một lực mạnh từ phía sau đã kéo giật lại. Minho, bằng sự nhanh nhạy như một con thú săn mồi, đã nắm chặt lấy cổ tay Jisung, kéo em mạnh mẽ về phía mình. Sự siết chặt đầy quyền lực và sở hữu của hắn khiến Jisung đau đớn, em kêu lên, âm thanh của nỗi tuyệt vọng vang lên trong đêm tối.

Hyunjin không do dự, ngay lập tức lao tới, cố gắng giải thoát cho em khỏi sự kìm kẹp của Minho. "Buông em ấy ra!" Hyunjin hét lên, tung một cú đấm mạnh về phía Minho. Nhưng Minho phản ứng nhanh nhạy, với bản năng của một kẻ đã quen với việc kiểm soát mọi thứ, hắn né tránh cú đấm một cách dễ dàng. Không dừng lại ở đó, hắn đáp trả bằng một cú đánh mạnh vào ngực Hyunjin, khiến anh lảo đảo, đau đớn mà lùi lại.

Jisung hoảng loạn, tim em đập loạn nhịp trong lồng ngực. Em cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Minho, nhưng sức mạnh của hắn như một bức tường thép không thể phá vỡ. "Dừng lại! Đừng đánh nhau nữa!" Jisung hét lên, giọng em đầy sự đau khổ và tuyệt vọng.

Cuộc xô xát nhanh chóng trở nên dữ dội hơn, Minho và Hyunjin lao vào nhau như hai con thú đấu tranh vì sinh mạng. Mỗi cú đấm, mỗi động tác đều mang theo sự tàn nhẫn và căm hận, không ai muốn nhường bước.

Trong lúc hỗn loạn, Jisung bắt đầu cảm nhận sự vô vọng xâm chiếm, ánh mắt em đảo quanh trong bóng tối. Và rồi, em nhìn thấy ánh đèn pin từ xa đang tiến lại gần, báo hiệu rằng bảo an đã phát hiện ra sự việc. Ánh sáng ấy càng trở nên rõ ràng, mỗi giây trôi qua khiến thời gian càng trở nên gấp gáp hơn, và hy vọng trốn thoát của họ càng trở nên mờ nhạt hơn.

...

Cuối cùng, phép màu vẫn không xảy ra. Đám bảo an nhanh chóng bao vây xung quanh, tách Hyunjin và Minho ra khỏi cuộc đối đầu. Hyunjin vẫn vùng vẫy muốn lao đến bảo vệ Jisung, nhưng ngay lập tức, một cú đánh mạnh từ phía sau đập vào gáy anh, khiến Hyunjin ngất lịm, thân hình đổ gục xuống mặt đất lạnh lẽo.

Jisung chứng kiến cảnh tượng ấy, tim em như bị xé toạc ra từng mảnh. Tiếng kêu gào của em vang lên trong đêm tối, đầy tuyệt vọng và đau đớn. Em cố gắng chạy đến chỗ Hyunjin, nhưng Minho, đã cản em lại. Hắn dùng lực mạnh mẽ khống chế Jisung, vác em qua vai mình. Tiếng kêu gào của Jisung tiếp tục vang lên, như xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

Minho đạp mạnh cửa phòng, tiếng cánh cửa đập vào tường vang lên như một lời cảnh báo đáng sợ. Hắn ném mạnh Jisung xuống giường, như thể đang trút bỏ tất cả sự giận dữ và hận thù. Dù chiếc nệm có mềm mại đến đâu, cú va chạm mạnh vẫn khiến em phải chịu đựng một cơn đau tê tái, lan ra khắp cơ thể.

Minho ghé sát mặt lại gần Jisung, hơi thở hắn nặng nề, đầy sự đe dọa. "Hay lắm, Han Jisung," hắn nói, giọng hắn lạnh lẽo và đầy mỉa mai, "Em diễn một vở kịch rất hay." Đôi mắt hắn đỏ ngầu, không phải vì mệt mỏi mà là vì lửa hận dâng lên trong lòng hắn. Sự hận thù và đau khổ hiện rõ trong ánh mắt, khiến nó trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

"Em nghĩ một kẻ làm ăn với đủ loại người như tôi sẽ không thể nhận ra ly nước của em pha có chứa thuốc ngủ sao?" Lee Minho gằn giọng, từng từ hắn thốt ra như những lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào tim Jisung. Sự thật phơi bày khiến em không thể biện hộ, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và sự hối hận hiện rõ trong ánh mắt.

Jisung nhanh chóng cảm nhận rõ ràng từng thớ vải bị xé rách khỏi cơ thể mình, để lại làn da trần trụi đối diện với không khí lạnh lẽo. Tiếng vải rách vang lên đẩy nỗi sợ hãi trong lòng em đến tột cùng. Sự hoảng loạn của Jisung hiện rõ trên khuôn mặt, đôi mắt mở to, ngập tràn nước mắt, và môi em run rẩy khi cố gắng thốt ra những lời cầu xin yếu ớt.

"Minho, đừng làm thế... xin anh đừng mà!" Jisung nghẹn ngào, giọng nói bị cắt đứt bởi những tiếng nấc.

Nhưng lời cầu xin của em dường như chỉ là cơn gió thoảng qua tai Minho, không thể ngăn cản được cơn cuồng loạn đang chiếm lấy hắn. Hắn cúi xuống, điên cuồng đánh dấu lên từng mảng da thịt non nớt của em bằng những vết cắn đau đớn và nóng rát. Đôi môi hắn di chuyển từ cổ xuống vai , để lại dấu tích của riêng mình.

Jisung hoàn toàn mất kiểm soát, cơ thê em phản ứng theo bản năng bằng cách giẫy giụa mạnh mẽ, cố gắng đẩy Minho ra xa, nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Tay em cào cấu vào ngực và vai hắn, nhưng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc để lại những vết trầy xước nhỏ nhoi trên da hắn, chỉ càng khiến Minho thêm kích động.

Mỗi cú đấm của Jisung vào ngực Minho, mỗi lần em đẩy hắn ra, đều giống như một lời thách thức, càng làm bùng lên ngọn lửa hung hãn trong mắt hắn. Minho gầm lên, tiếng nói của hắn trầm đục."Em đã lừa dối tôi,rồi còn muốn bỏ trốn cùng thằng đó sao?"

Jisung tuyệt vọng nhìn lên trần nhà, nơi ánh đèn yếu ớt chiếu xuống, như một lời cầu cứu vô vọng. Những giọt nước mắt rơi xuống không ngừng, nhưng tất cả đều tan biến trước sự tàn bạo của Minho, người đang chiếm đoạt em một cách thô bạo.

Từng nhịp đẩy của hắn như một lời khẳng định quyền lực, mạnh mẽ và không khoan nhượng, khiến Jisung không còn chỗ để trốn thoát. Mỗi lần hắn xâm nhập, cơ thể em như bị xé toạc ra từng mảnh, cơn đau đớn dâng trào không ngừng, từng tế bào trong em như muốn tan chảy. "H-ức... tên khốn..." Jisung thốt lên, giọng nói yếu ớt như tiếng vọng từ đáy vực sâu.

Hắn không hề dừng lại, đôi tay rắn chắc giữ chặt lấy chiếc eo thon gọn của em, ép em phải tiếp nhận từng đợt luân động mãnh liệt. Những cú va chạm không ngừng nghỉ, mỗi lần đều sâu hơn, mạnh mẽ hơn, khiến toàn thân Jisung như bị vùi dập, cảm giác đau đớn lan tỏa từ điểm tiếp xúc, từng cơn khoái cảm đen tối len lỏi vào từng góc khuất trong em.

Hơi thở của Jisung dần trở nên khó khăn, tiếng nức nở không ngừng rơi ra từ đôi môi khô khốc, nước mắt không ngừng chảy. Đôi mắt em mờ mịt, nhìn không rõ thứ gì trước mặt, nhưng vẫn có thể thấy đôi mắt của hắn. Đôi mắt chỉ còn lại một màu đục ngầu đầy dục vọng. Ánh mắt đó chứa đựng sự chiếm hữu, tham lam vô hạn, như thể muốn nghiền nát tất cả.

Mỗi cú thúc vào sâu bên trong Jisung mang theo một sự áp bức đáng sợ, một sức mạnh không thể chống cự. Cơ thể em run rẩy, co thắt lại vì đau đớn. Những tiếng thở gấp, tiếng da thịt va chạm vào nhau vang lên trong căn phòng.

Dù muốn trốn thoát, muốn kêu gào, nhưng tất cả đều vô nghĩa. Jisung bị nhấn chìm trong cơn bão của những xúc cảm hỗn loạn, không còn khả năng phân biệt giữa đau đớn và khoái cảm, giữa thực tại và cơn ác mộng. Hắn nhìn em, đôi mắt đó như muốn nuốt chửng toàn bộ linh hồn em, không để lại chút gì ngoài sự phục tùng hoàn toàn.

Hai cơ thể quấn chặt lấy nhau sự hòa lẫn giữa đau đớn và tuyệt vọng tạo nên một bức tranh tang thương. Mỗi chuyển động của hắn đều như một nhát dao cứa sâu vào tâm hồn Jisung, từng cú va chạm đều mang theo sự tàn nhẫn, như thể muốn giam cầm em mãi mãi trong vòng xoáy của nỗi đau này.

Jisung cảm nhận được sự mất mát không thể diễn tả, trái tim em thì trống rỗng, như thể một phần linh hồn đã bị bứt ra, rời bỏ em mà đi.Em cảm thấy như mình đang rơi vào một hố sâu vô tận, không có điểm dừng, không có ánh sáng phía trước. Cảm giác trống rỗng bên trong Jisung ngày càng lớn dần, như một lỗ đen nuốt chửng toàn bộ. Những giọt nước mắt rơi xuống không còn là biểu hiện của sự đau đớn thể xác, mà là nỗi đau tinh thần, nỗi đau của một người bị tước đoạt tất cả, bị đẩy vào hư vô. Cảm giác này khắc sâu vào tâm trí em, để lại một vết sẹo không bao giờ có thể lành.

Về Minho, sau tất cả, hắn ôm chặt lấy em trong vòng tay, hơi thở hắn nặng nề, nhưng sự cuồng loạn trong đôi mắt dần tan biến, nhường chỗ cho sự yếu đuối, mong manh chưa từng thấy. Hắn khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

"Đừng đi... Jisung à, làm ơn, đừng bỏ tôi lại..." Giọng hắn vỡ òa, không còn là một người đàn ông mạnh mẽ và điên loạn nữa, mà chỉ còn lại là một con người yếu đuối, chìm trong sợ hãi.

Trong khoảnh khắc đó, Minho không còn là kẻ bạo lực mà Jisung vừa đối mặt, mà là một người đàn ông tuyệt vọng, đang cầu xin được giữ lại mảnh vỡ cuối cùng của tình yêu đã từng tồn tại giữa họ. Nhưng dù có thương hại hay không, Jisung biết rằng tình cảm của em dành cho hắn đã bị bóp nghẹt, không thể trở lại như xưa.

Những ngày sau đó, lần nữa Jisung bị giam cầm trong một căn phòng kín, ánh sáng mặt trời chỉ len lỏi qua những thanh sắt chắn ngang cửa sổ, như một lời nhắc nhở về sự tự do xa vời mà em không bao giờ chạm tới. Không còn những tiếng khóc nấc nghẹn ngào, không còn sự phản kháng. Chỉ còn lại sự câm lặng, mệt mỏi đến tận xương tủy, khiến em chỉ muốn được giải thoát khỏi thực tại đau đớn này.

Jisung nhìn lên bầu trời xanh qua khung cửa sổ, lòng ngập tràn sự hận thù, không phải với Minho, mà với chính bản thân mình. Em hận bản thân vì không đủ can đảm để kết liễu cuộc đời mình, để thoát khỏi địa ngục này. Mỗi ngày trôi qua, sự căm ghét ấy càng lớn dần, đè nặng lên trái tim đã mệt mỏi.

Hyunjin giờ ra sao? Anh ấy có ổn không? Hàng ngàn câu hỏi quẩn quanh trong tâm trí Jisung, không ngừng hành hạ em. Hyunjin đã hy sinh quá nhiều cho em, nhưng đổi lại chỉ là đau khổ và mất mát. Jisung tự trách mình vì đã kéo Hyunjin vào vực thẳm này, khiến anh phải chịu đựng những đau đớn mà anh không đáng phải chịu.

Trong căn phòng tối tăm, chỉ có nỗi tuyệt vọng làm bạn đồng hành, và ước nguyện duy nhất của Jisung là có thể tìm thấy sự giải thoát cho chính em.

Cánh cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch rồi từ từ hé mở. Jisung quay đầu lại, ánh mắt sáng lên khi thấy Hyunjin bước vào, và hơi thở của anh có chút gấp gáp. Nhìn thấy người mà em đã lo lắng không biết có còn sống sót, Jisung không thể kìm nén được, lao về phía anh và òa khóc trong vòng tay anh.

"Không sao, anh đây rồi. Có anh đây rồi," Hyunjin thì thầm, ôm chặt lấy Jisung. Đôi tay anh vỗ về tấm lưng run rẩy của em, cảm nhận từng cơn co thắt của sự đau đớn. Cảm giác ấm áp và an toàn từ vòng tay của Hyunjin là điều duy nhất làm Jisung cảm thấy chút bình yên giữa những cơn sóng dữ.

"Làm sao anh vào được đây... không được, anh hãy chạy đi. Đừng ở lại đây thêm giây phút nào nữa," Jisung gầm gừ trong sự hoảng loạn, tay em nắm chặt lấy vạt áo của Hyunjin, run rẩy đến mức cả cơ thể anh cũng cảm nhận được. Nỗi sợ hãi và lo lắng cuộn trào trong lòng em, mỗi từ thốt ra đều chứa đựng sự tuyệt vọng khó có thể diễn tả thành lời.

Hyunjin vẫn kiên nhẫn ôm em vào lòng, tay anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt nóng hổi trên gò má Jisung. Anh biết Jisung đã phải chịu đựng quá nhiều, và nỗi đau của em như một vết thương mở rộng không thể lành lại. Hyunjin kéo em gần hơn, siết chặt vòng tay như muốn bảo vệ em khỏi mọi tổn thương, dù biết rằng anh không thể làm được gì nhiều hơn ngoài việc an ủi em ngay lúc này.

Từ đâu một người phụ nữ bước vào, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng không giấu nổi sự đau khổ. Hyunjin nhìn cô và hiểu ý, liền quay sang nói với Jisung, "Jisung, có người muốn gặp em. Bình tĩnh lại nhé."

Jisung ngẩng lên, đôi mắt còn ngấn nước. Trước mặt em là một người phụ nữ xinh đẹp, bụng cô ta tròn trĩnh có vẻ là một thai nhi sắp đủ tháng chào đời. Cô ta ngồi xuống đối diện em. Ngay sau đó Hyunjin xoa đầu em, rồi anh khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai người .

Người phụ nữ nhìn Jisung với ánh mắt đầy sự sót xa. "Tôi là Sujin, vợ của Lee Minho," cô ta nói, giọng nói nhuốm đầy nỗi buồn.

Jisung không đáp lời, chỉ im lặng, đôi tay run rẩy bấu chặt vào đùi mình, cảm giác hoang mang và sợ hãi hiện rõ trên gương mặt em. Nỗi đau và sự bất lực làm em gần như không thể thốt ra một lời nào.

"Đừng sợ," Sujin nói, giọng nói lạc quan nhưng đầy bi ai. "Tôi đến đây không phải để gây khó dễ cho cậu."

"Hanjisung, trước đây tôi không thể hiểu tại sao Lee Minho lại say đắm một người con trai tầm thường như cậu. Nhưng giờ, khi thấy tận mắt, tôi mới nhận ra bản thân mình đã ngu ngốc đến nhường nào." Cô ta nở một nụ cười chua chát, ánh mắt dừng lại ở chiếc bụng bầu. "Nhìn xem, đây chính là hậu quả mà tôi phải gánh chịu sau những lần đố kị và ganh ghét mà tôi dành cho tình nhân bé nhỏ của chồng mình ngay từ những ngày đầu kết hôn"

Sujin tiếp tục, "Ngày đó, hắn ta say khướt về nhà, và tôi đã dành cả một ngày để cắt tóc, mua sắm đồ đạc, học theo phong cách của cậu. Tôi ngu ngốc tin rằng hắn đã mở lòng với mình, hắn dịu dàng khen tôi ngoan ngoãn, khen tôi dịu dàng... Cuối cùng, người hắn gọi tên vẫn chỉ có cậu." Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Sujin, phản chiếu nỗi đau và sự thất vọng sâu thẳm trong lòng cô.

"Han Jisung, hãy đi đi..." Cô ta thì thầm bên tai em một vài lời nữa, gắn chặt một chiếc chìa khóa lên tay Jisung trước khi đứng dậy và rời đi. Sự nhẹ nhàng trong cử chỉ của cô, cùng với cái nhìn lướt qua Jisung một lần cuối, như thể một lời chia tay đau đớn.

Hyunjin nhanh chóng trở lại phòng, đôi mắt đầy lo lắng. "Đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian."

Bên ngoài, cảnh tượng hỗn loạn đang diễn ra. Một đám người lạ mặc đồ đen gây náo loạn khắp nơi, tiếng ồn ào và sự chen chúc khiến an ninh xung quanh biệt thự không kịp ứng phó. Tiếng gầm thét, tiếng va chạm và ánh sáng loang lổ tạo nên một khung cảnh hỗn loạn và căng thẳng.

Hyunjin và Jisung lao ra khỏi phòng, vội vàng chạy dọc theo những hành lang dài đằng đẵng, phải len lỏi qua các nhóm người đang ẩu đả. Những bước chân vội vã và nhịp thở hổn hển khiến cả hai cảm thấy căng thẳng tột độ. Họ phải di chuyển nhanh chóng và cẩn thận, tránh để bị phát hiện giữa đám đông đang hoảng loạn.

Cuối cùng, họ đã đến gần cánh cổng lớn, nơi ánh sáng từ bên ngoài dường như là niềm hy vọng cuối cùng. Cánh cổng bắt đầu mở ra, tạo ra một con đường thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm. Trong khi Sujin đang cố đánh lạc hướng Minho ngay khi hắn vội phóng xe về nhà. Hyunjin và Jisung chạy qua những lối mòn hẹp dẫn vào khu rừng gần đó, bụi bặm và mồ hôi vương khắp cơ thể họ. Đôi tay của Hyunjin vẫn nắm chặt tay Jisung, không buông ra dù cho đôi chân của cả hai đã mỏi mệt. Khi đã cảm thấy an toàn hơn, Hyunjin ra hiệu Jisung dừng lại, hai người thở dốc, cơ thể ướt đẫm và run rẩy vì mệt mỏi.

Hyunjin ôm chặt lấy Jisung, sự ấm áp từ vòng tay anh đem lại một cảm giác an toàn mà Jisung đã khao khát trong suốt thời gian qua. Trong khoảnh khắc này, Jisung cảm thấy một nỗi đau sâu sắc hơn, một cảm giác tội lỗi nặng nề hơn cả. "Hyunjin... em bẩn lắm, rất bẩn," em thì thầm, giọng nói ngẹn ngào.

Hyunjin không để ý đến điều đó. Anh giữ chặt Jisung trong vòng tay, nỗi đau của em không khiến anh lùi bước. "Không bẩn, không bẩn chút nào..." Anh khẳng định, sự kiên định trong giọng nói và cái ôm ấm áp của anh khiến Jisung cảm thấy được vỗ về. Hyunjin nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Jisung, nụ hôn mềm mại như bông tuyết đầu mùa, không mang theo áp lực hay sự vội vã, chỉ đơn giản là sự nhẹ nhàng phớt hờ qua.

"Có anh ở đây rồi, đừng sợ,"

...

Mùa thu đến chẳng bao lâu, mang theo không khí se lạnh và những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua cánh đồng rộng lớn. Lá vàng bắt đầu rơi rụng khắp nơi, tạo nên một tấm thảm tự nhiên mềm mại dưới những bước chân nhẹ nhàng của gió. Ánh nắng cuối ngày chiếu xiên qua những tán cây, nhuộm vàng những cánh đồng lúa chín, bầu trời trong xanh điểm xuyết vài đám mây trắng trôi lơ lửng, tạo nên một khung cảnh yên bình và thơ mộng.

Giữa khoảng đồng bằng lớn ấy, có một căn nhà nhỏ ẩn mình dưới tán cây phong to lớn. Mái nhà lợp ngói đỏ, tường gỗ sơn trắng đã phai màu theo năm tháng, tạo nên một vẻ đẹp mộc mạc nhưng ấm cúng. Trước hiên nhà là một vườn hoa nhỏ, nơi những bông hoa dại nở rộ khoe sắc, khiến cho khung cảnh càng thêm phần thơ mộng và bình yên.

Jisung và Hyunjin đã sống ở đây nhiều năm, sau những biến cố và khó khăn, họ đã tìm được sự bình yên trong cuộc sống giản đơn này. Mỗi ngày, họ cùng nhau chăm sóc vườn hoa, trồng thêm rau củ, và tận hưởng những bữa ăn bên nhau. Buổi sáng, Hyunjin thường dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, trong khi Jisung pha cà phê và ngồi trên chiếc ghế gỗ trước hiên nhà. Những buổi tối, họ cùng nhau ngồi dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng khách, chia sẻ những câu chuyện trong ngày hoặc đơn giản là im lặng bên nhau, cảm nhận sự ấm áp giản dị.

Trong căn nhà nhỏ ấy, còn có sự hiện diện của một nhóc con tinh nghịch. Đứa trẻ mà Hyunjin và Jisung đã cùng nhau nuôi dạy, là niềm vui và ánh sáng trong cuộc sống của họ. Đứa nhỏ mang đôi mắt to tròn và nụ cười tươi rói, luôn chạy nhảy khắp nơi, khám phá mọi ngóc ngách của ngôi nhà và khu vườn xung quanh.

Hóa ra ngày ấy, vào những khoảnh khắc cuối cùng Sujiin đã ghé vào tai em. Những lời thì thầm cuối cùng của Sujin vang lên trong tâm trí Jisung như một lời nguyện cầu đầy thống khổ. Cô đã nhờ em chăm sóc đứa con mà cô mang trong bụng, đứa trẻ không bao giờ biết đến những sai lầm, hận thù hay những gánh nặng mà cô đã từng trải qua. Sujin mong muốn con mình có một cuộc sống tự do, không bị ràng buộc bởi quá khứ đau khổ, được sống trọn vẹn và hạnh phúc - điều mà cô chưa bao giờ có được.

Còn Lee Minho, người đàn ông đã từng khiến cuộc đời Jisung đảo lộn, đã tan biến vào hư vô như chưa từng tồn tại. Không ai biết hắn đã đi đâu, làm gì, hay liệu hắn còn sống hay đã chết. Gia tộc Lee, từng là một thế lực hùng mạnh, cũng dần mờ nhạt và ẩn mình vào bóng tối, như thể muốn chôn giấu mọi tội lỗi và nỗi đau mà họ đã gây ra.

Có lẽ Lee Minho đã lựa chọn buông bỏ tất cả, hắn đã giải thoát cho cả em và cho chính bản thân mình. Trong những khoảnh khắc cuối cùng khi em và Hwang Hyunjin rời đi , Minho đứng đó, lặng lẽ nhìn theo từng bước chân của em, đôi mắt chứa đựng vô vàn cảm xúc nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Thay vào đó, một nụ cười đầy chua chát nở trên môi hắn. Nụ cười đó không phải là biểu hiện của sự hạnh phúc, mà là sự thừa nhận của một người đã đi đến tận cùng của nỗi đau, nhận ra rằng việc giữ lại người mình yêu không phải là yêu thương thật sự. Trong khoảnh khắc đó, Minho đã chọn cách từ bỏ, từ bỏ để người mình yêu được sống hạnh phúc, dù điều đó đồng nghĩa với việc hắn phải chịu đựng nỗi cô đơn đến cuối đời.

Jisung ngồi trước hiên nhà, nơi những cơn gió thu nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa dại. Ánh nắng vàng nhạt phủ lên khu vườn nhỏ, nơi Hyunjin và đứa trẻ đang chơi đùa cùng nhau. Đôi mắt Jisung dịu dàng quan sát cảnh tượng trước mặt, lòng ngập tràn một cảm giác bình yên mà em đã từng nghĩ sẽ không bao giờ có lại.

Hyunjin cười rạng rỡ, cúi xuống nhấc đứa nhỏ lên cao, khiến tiếng cười trong trẻo của bé con vang vọng khắp khu vườn. Đôi mắt của đứa trẻ sáng rực, đôi mắt hồn nhiên và trong trẻo đúng với lứa tuổi của nó. Một tâm hồn an nhiên,không vướng bận những lo toan về cuộc sống.

Jisung ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng trôi lững lờ, cảm giác như em đã có thể chạm tới sự tự do và hạnh phúc mà mình đã khao khát bấy lâu. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, Jisung chợt nhận ra rằng, sau tất cả, em vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Hạnh phúc ấy không phải là điều gì xa vời hay khó nắm bắt, mà chỉ đơn giản là sự hiện diện của những người em yêu thương, là sự bình yên trong tâm hồn, là niềm vui giản dị khi nhìn thấy những người em yêu quý đang sống tốt.

'Và ở nơi này, bên cạnh Hyunjin và đứa trẻ, chính là nơi mà em thuộc về...'

END

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top