1

"Tình yêu giữa các tầng lớp xã hội khác biệt không khác gì một bản giao hưởng không thể hòa quyện, nơi những âm điệu từ hai thế giới mãi mãi lạc lõng và không thể hòa hợp. Càng cố tiến vào sâu hơn sẽ chỉ là một cỗ bi kịch không thể giải thoát..."

Một buổi sáng sớm đẹp trời, giới truyền thông sôi sục với nhưng tin tức nóng hổi liên quan đến gia đình Lee. Các tiêu đề tại trang nhất đều là những thông tin sốt dẻo khiến giới thượng lưu một phen lao đao. Lee Min Ho con trai út của gia tộc Lee sẽ tiếp quản vừa thừa kế gia sản khổng lồ dòng họ Lee trong tương lai.

"Lee Min Ho mới 8 tuổi được chỉ định là người thừa kế dòng họ Lee"

"Chân dung người thừa kế nhí: Lee Min Ho và sứ mệnh tương lai của tập đoàn Lee Holdings"

"Tương lai và trọng trách của một đứa trẻ mới chỉ 8 tuổi..."

Tin tức này đã tạo ra một làn sóng dư luận mạnh mẽ, không chỉ là một miếng mồi béo bở của giới truyền thông mà còn là thông tin quan trọng đối với các tập đoàn đang cạnh tranh gay gắt trên sàn kinh tế.

Trong cuộc họp báo chính thức được tổ chức để công bố sự chỉ định, Lee Seung Ho đứng trước các phóng viên với vẻ mặt nghiêm nghị có phần tự hào. Ông giải thích với cánh báo chí rằng sự chỉ định này là một phần trong kế hoạch dài hạn của gia đình Lee và nhấn mạnh rằng Min Ho sẽ được hướng dẫn và đào tạo kỹ lưỡng trong suốt những năm tới để sẵn sàng tiếp quản gia sản khi trưởng thành.

Hình ảnh của một cậu nhóc 8 tuổi tràn lan trên các mặt báo, Một số bức ảnh chụp Min Ho trong những bộ vest trang trọng đứng nghiêm túc bên cạnh cha mình. Gương mặt cậu bé được chụp ở góc độ nghiêng, với ánh mắt sâu thẳm lạnh nhạt không biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào. Những tay săn ảnh không bỏ lỡ bất kì một khoảnh khắc nào, những ánh đèn flash chớp nháy liên tục trong các buổi họp báo có sự góp mặt của thiếu gia nhỏ.

Nhưng Lee Min Ho vẫn không chút biều cảm hay bài xích nào, cậu bé vẫn chỉ đứng yên dáng người tẳng tắp, sự thờ ơ của Min ho cho thấy sự trưởng thành quá sớm so với những đứa trẻ cùng tuổi chỉ biết ăn ngủ rồi khóc nhè.

Trong khi công chúng vẫn đang tranh luận về sự chỉ định này, không ai biết rằng Lee Min Ho chính là con át chủ bài mà gia đình Lee đã âm thầm chuẩn bị để bảo vệ và mở rộng đế chế hùng mạnh về kinh tế và tài chính của họ trong tương lai. Sự chú ý của giới chuyền thông và công chúng chỉ là bề nổi của một kế hoạch chiến lược lớn hơn mà gia đình họ Lee đã âm thầm thực hiện.
...

Căn biệt thự lớn được xây dựng theo phong cách cổ điển, công trình kiến trúc hoành tráng tọa lạc tại một ngọn đồi . Mảnh đất của gia đình Lee trải rộng trên một ngọn đồi xanh tươi như một tấm thảm xanh lớn. Biệt thự chính đứng sừng sững tại trung tâm như một viên ngọc quý giữa thiên nhiên hùng vĩ, tòa nhà hai tầng với mái ngói đỏ cổ điển và các cột đá lớn tựa như biểu tượng của sự xa hoa của giới quý tộc. Các cửa sổ lớn làm từ kính chống nhiệt và khung gỗ sơn trắng, không chỉ cung cấp ánh sáng tự nhiên mà còn mở ra tầm nhìn tuyệt đẹp ra khu vườn. Bên cạnh đó mặt tiền biệt thự được trang trí bằng các chi tiết chạm khắc tinh xảo bởi các phù điêu và hoa văn cổ điển thể hiện sự trang trọng, tinh tế.

Chiếc xe đen nhánh lăn bánh qua cánh cổng rộng lớn của biệt thự, những bắn xe lăn tròn chạm nhẹ vào mặt đường nhựa láng mịn tạo ra âm thanh khe khẽ giữa bầu không khí im lặng đến ngột ngạt của căn biệt thự.

Những người hầu đứng nghiêm trang dọc hai bên lối vào họ cúi đầu đầy kính cẩn và dè chừng khi chiếc xe dần tiến vào phía sảnh chính biệt thự. Thái độ ấy vẫn giữ nguyên cho đến khi chiếc xe hoàn toàn khuất bóng mới thở phào mà quay lại công việc còn đang giang dở.

Khi chiếc xe dừng lại trước cổng chính của biệt thự, Lee Min Ho bước xuống, đôi mắt lạnh lùng quen thuộc của cậu thoáng qua một tia ấm áp hiếm hoi. Cậu đã trở về sau một buổi tiệc xa hoa mà cha mẹ tổ chức để chào mừng người kế thừa. Nhưng trong lòng cậu, sự náo nhiệt ấy chỉ là một màn trình diễn trống rỗng. Điều duy nhất Min Ho quan tâm lúc này là cậu bạn nhỏ của mình đang ở nơi nào trong mảnh đất rộng lớn này.

Bước nhanh qua những hành lang dài với sàn đá cẩm thạch bóng loáng, Min Ho lướt qua những người hầu đang khẽ cúi đầu chào cậu. Min Ho không phí thời gian, đôi chân nhỏ nhanh chóng dẫn cậu dọc theo hành lang dài với những tấm thảm đỏ được dệt tỉ mỉ, những bức tường trang trí tranh sơn dầu và đèn chùm pha lê lấp lánh. Những người hầu, quen với sự hiện diện lạnh lùng của cậu chủ nhỏ, cúi đầu chào cậu với ánh mắt xen lẫn kính sợ và dè chừng.

Nhưng hôm nay, Min Ho không chú ý đến họ. Tâm trí cậu chỉ có một điều duy nhất: tìm Jisung. Cậu băng qua phòng khách rộng lớn, nơi tiếng đàn piano vẫn còn vang vọng lên những âm thanh giao hưởng êm dịu. Cậu đi qua khu vực bếp, nơi các đầu bếp đang bận bịu dọn dẹp và chuẩn bị thực đơn cho bữa tối. Mỗi khi đi ngang qua một căn phòng, Min Ho đều liếc nhanh vào bên trong, hy vọng sẽ thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc ấy. Nhưng tất cả đều trống rỗng, khiến cậu càng thêm nóng ruột.

Cuối cùng, cậu quyết định đi đến khu nhà phía sau – nơi gia đình Han sống và làm việc. Đây là nơi Jisung thường xuất hiện nhất, phụ mẹ làm việc hoặc chơi đùa một mình với những đồ vật đơn sơ mà cậu bé có. Trái ngược hoàn toàn với sự lộng lẫy và sang trọng của biệt thự chính, khu nhà này giản dị, mộc mạc và ấm cúng, nhưng đối với Min Ho, nó lại mang một ý nghĩa đặc biệt.

Khi bước vào sân sau, Min Ho ngay lập tức nhìn thấy Jisung. Cậu bé đang cặm cụi bên một chậu cây, đôi bàn tay nhỏ nhắn chăm chú tưới nước. Min Ho dừng lại trong giây lát, chỉ đứng đó nhìn ngắm cậu bạn nhỏ của mình. Jisung không hề hay biết cậu chủ đã trở về, và vẫn mải mê với công việc của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ đổ mồ hôi trong ánh nắng chiều .

Min Ho khẽ bước tới gần hơn, nhưng không gây ra tiếng động nào. Khi cậu gần như đã đứng ngay sau lưng Jisung, cậu mới khẽ gọi: "Jisung."

Jisung giật mình, quay lại, đôi mắt to tròn sáng lên khi nhận ra người bạn của mình. Nụ cười của cậu bé như ánh dương rực rỡ, chiếu sáng cả khoảng sân. "Min Ho! Cậu về rồi à?"

Khoảnh khắc đó, trái tim lạnh lùng của Min Ho như bị ánh nắng ấm áp từ nụ cười của Jisung xuyên thấu. Tất cả sự kiêu ngạo và lạnh lẽo mà cậu đã được dạy dỗ từ nhỏ dường như tan chảy trong giây phút ấy. Đối diện với Jisung, Min Ho không còn là vị thiếu gia quyền quý, mà chỉ là một cậu bé mong muốn tìm thấy sự ấm áp và chân thành từ người bạn nhỏ. Nụ cười hồn nhiên của Jisung, sự trong sáng không hề toan tính ấy, là điều duy nhất trên đời có thể khiến cậu quên đi mọi áp lực và kỳ vọng đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của mình.

Gia đình Han Jisung sống trong một căn nhà nhỏ nằm ở khu vực phía sau biệt thự rộng lớn của gia đình Lee. Trái ngược hoàn toàn với sự xa hoa và tráng lệ của tòa biệt thự chính, nơi ở của gia đình Han mang một vẻ giản dị và mộc mạc, phản ánh rõ rệt cuộc sống của những người làm thuê tận tụy và cần cù.

Căn nhà chỉ có một tầng, với bốn bức tường gạch đơn sơ và mái ngói cũ kỹ đã nhuốm màu thời gian. Nội thất bên trong cũng chẳng có gì ngoài những vật dụng cần thiết, phần lớn đã cũ nhưng luôn được giữ gìn sạch sẽ và ngăn nắp. Mẹ của Jisung là người phụ nữ chất phác, đảm nhiệm công việc bếp núc và dọn dẹp trong biệt thự, còn cha cậu là một người làm vườn siêng năng, chăm sóc khu vườn rộng lớn bao quanh gia sản của nhà Lee.

Dù cuộc sống không dư dả, gia đình Han vẫn luôn sống với lòng tự trọng và sự kiên nhẫn. Họ không bao giờ phàn nàn về số phận của mình, mà ngược lại, tự hào vì được phục vụ cho một gia đình quyền thế. Chính sự trung thực và lương thiện ấy đã truyền lại cho Jisung một trái tim trong sáng, không hề bị vẩn đục bởi những toan tính và tham vọng.

Jisung lớn lên trong tình thương yêu đùm bọc của cha mẹ, nhưng em cũng sớm hiểu được khoảng cách giữa gia đình mình và nhà chủ. Ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã biết cách giúp đỡ mẹ trong công việc bếp núc, chăm sóc nhà cửa và hỗ trợ cha trong việc tưới cây, cắt tỉa. Mặc dù vất vả, Jisung chưa bao giờ than vãn, mà ngược lại, luôn giữ một nụ cười lạc quan và tràn đầy hy vọng.

Dù sống trong cảnh thiếu thốn, nhưng trái tim của Jisung chưa bao giờ cảm thấy nghèo nàn. Đối với em, tình thương của gia đình và sự chân thành trong mối quan hệ với Min Ho là những thứ quý giá nhất. Ngay từ lần đầu gặp gỡ Jisung cũng không lường trước bản thân có một mối quan hệ gắn kết sâu sắc với Min Ho về sau.

...

Buổi sáng hôm ấy, bầu trời trong xanh với những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán cây rợp bóng quanh biệt thự nhà Lee. Lee Min Ho, khi ấy chỉ mới 7 tuổi, đang chạy nhảy trong vườn, nơi được chăm chút cẩn thận với những thảm cỏ xanh mướt và những luống hoa đầy màu sắc. Cậu vốn là đứa trẻ ít nói và lạnh lùng, không mấy khi để ý đến những người xung quanh. Với Min Ho, vườn hoa này là nơi duy nhất cậu cảm thấy được yên tĩnh, tránh xa ánh mắt soi mói của người lớn.

Khi ấy cậu đang nghịch ngợm với một quả bóng trong vườn, chẳng may quả bóng lăn ra xa và đụng phải một chiếc bình hoa cổ quý giá được đặt ngay bên lối đi. Chiếc bình rung lắc, mất thăng bằng và cuối cùng đổ vỡ tan tành trên nền đất. Tiếng vỡ của chiếc bình khiến Min Ho sững sờ trong giây lát. Nhìn những mảnh vỡ nằm rải rác trên nền đất mà trái tim cậu nhóc như muốn ngưng đập. Cậu biết rằng chiếc bình đó là món đồ mà cha cậu, Lee Seung Ho, vô cùng yêu quý. Min Ho hiểu rõ tính cách của cha hơn bất kì ai, một người đàn ông nghiêm khắc sẽ không bao giờ dung thứ cho bất kỳ một sai lầm nào, đặc biệt là những thứ ông ta quý trọng.

Sự lạnh lùng thường trực của cậu bỗng chốc bị thay thế bởi nỗi lo sợ khi nghĩ đến cơn giận dữ của cha. Cậu muốn chạy đến nhặt những mảnh vỡ, nhưng đôi chân như bị đóng băng tại chỗ.

Ngay lúc đó, từ sau bụi cây, một cậu bé xuất hiện – Han Jisung, đứa con trai của người làm vườn trong biệt thự. Đôi mắt to tròn của Jisung nhìn chiếc bình vỡ dưới đất, rồi quay sang nhìn Min Ho với vẻ lo lắng run lẩy bẩy . Trước khi Min Ho kịp phản ứng, Jisung đã bước tới, nhanh chóng quỳ xuống nhặt những mảnh vỡ, rồi khẽ nói: "Đừng lo, mình sẽ nhận lỗi thay cậu."

Min Ho kinh ngạc nhìn Jisung. Cậu không thể hiểu nổi vì sao một người không hề liên quan lại dám đứng ra nhận lỗi thay mình. Và trước khi cậu có thể nói bất cứ điều gì, Lee Seung Ho đã xuất hiện. Ông nhìn thấy chiếc bình vỡ dưới chân Jisung, ánh mắt trở nên giận dữ và lạnh lẽo.

"Ai đã làm vỡ chiếc bình này?" Giọng nói của Lee Seung Ho vang lên đầy quyền lực và nghiêm khắc.

"Là cháu, thưa ông," Jisung đáp lại, giọng điềm tĩnh, không hề run sợ. Nhưng đôi tay bé nhỏ run lẩy bẩy bám chặt lấy vạt áo phía sau đã phản bội lại đôi mắt chính trực không sợ hãi chút sợ hãi của em.

Lee Seung Ho im lặng trong một giây, rồi ra lệnh: "20 roi, và quỳ dưới nắng 6 tiếng. Không ai được phép giúp đỡ hay nói chuyện với nó."

Min Ho đứng từ xa, tim cậu như thắt lại khi nghe cha mình tuyên bố hình phạt khắc nghiệt. Cậu muốn lên tiếng, muốn thừa nhận rằng chính mình là người gây ra chuyện này, nhưng trong lòng cậu biết rằng lời nói của một đứa trẻ như cậu sẽ chẳng có sức nặng trước cha. Cậu chỉ là một đứa trẻ, và dù mang danh là thiếu gia nhà Lee, cậu vẫn chưa đủ quyền lực để thay đổi bất cứ điều gì.

Jisung lặng lẽ cúi đầu, không một lời phản đối, rồi đứng dậy và bước về phía sân phạt, nơi em sẽ phải chịu đựng hình phạt đau đớn nhất . Min Ho chỉ biết đứng nhìn theo, trái tim cậu tràn ngập sự bất lực và xót xa, cảm giác tội lỗi trước hành động thiếu quyết đoán của bản thân khiến cậu bé dằn vặt chôn chân tại chỗ. Đây là lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy sự kiêu ngạo và lạnh lùng của mình bị thách thức bởi cảm giác tội lỗi và lo lắng cho một người khác.

Từng đòn roi giáng xuống đôi chân nhỏ bé của Jisung như khắc sâu vào tâm trí Lee Min Ho. Mỗi tiếng roi quất xuống không chỉ vẽ nên những vết đỏ trên da thịt Jisung, mà còn dội vào trái tim Min Ho như những cú đấm đau đớn. Âm thanh sắc lạnh của roi và những tiếng thở gấp của Jisung hòa quyện, khiến Min Ho cảm thấy như chính mình đang bị tấn công bởi những đòn roi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top