Chương 9:

*Phúc Uyển viện*





 - Vương phi! Ngũ vị phu nhân đang đi tới đây ạ! - Tiểu Khuê thong thả bẩm báo. Nếu là trước đây, em sẽ rất lo lắng cho chủ tử, nhưng từ ngày chủ tử bị Tố Hà đẩy xuống nước đã không dễ bị bắt nạt như trước nữa.

Long Phúc ừm một tiếng như đã biết, lại từ từ uống trà:

 - Trà thượng hạng có khác! Rất ngon! - Tiểu Khuê tươi cười đáp:

 - Trà này là Vương gia sai người đưa đến. Chứng tỏ Vương gia vẫn chưa quên người đâu.

Long Phúc gật đầu, nói với Tiểu Khuê:

 - Em mau đi tìm khoảng mười a hoàn, gia đinh trong Vương phủ tới đây. Nhớ không được là người trong Phúc Uyển viện. Và phải làm cách nào đưa họ tới đây trước đám phu nhân kia là được!

 - Vâng! - Tiểu Khuê lui xuống đi làm nhiệm vụ. Long Phúc lại lên tiếng:

 - Người đâu! Bê một cái ghế, một cái bàn ra ngoài sân cho ta. - Một lúc sau Tiểu Khuê dẫn theo hơn mười người tiến vào Phúc Uyển viện chờ được phân phó. Long Phúc uyển chuyển bước ra nhìn bao quát Phúc Uyển viện một chút sau đó phân phó chỗ đứng cho bọn họ. Lại nhìn thời tiết đang nắng gay gắt nhấc mép cười một phát.

Xong xuôi, cậu ngồi xuống bộ bàn ghế mình vừa cho người bê ra kê ở chỗ râm mát. Nhàn nhạt thưởng thức trà. Lại qua một lúc nữa, đám cơ thiếp cũng rồng rắn lên mây mò tới nơi đây. Thấy họ đã bước vào sân, Long Phúc đưa tay lên ngáp dài:

 - Haizz! Các ngươi làm ta đợi mỏi mòn chờ mong đấy. Đi gì mà lâu vậy? Đo đường hả? Sao? Từ chỗ An Hồng phu nhân đi đến đây mất bao nhiêu mi-li-mét?

Bọn họ đều không ngờ Long Phúc đã ngồi đó chờ sẵn, khẽ ngây người một lúc. Sau đó nhớ lại mối nhục hôm qua liền lấy lại khí thế.

Thẩm Diệp phu nhân lên tiếng đầu tiên:

 - Tiện nhân! Thấy bọn ta đến còn không... Chưa đợi nàng ta nói hết câu, Long Phúc đã lạnh lùng chỉ tay vào a hoàn thân cận của Thẩm Diệp phu nhân, nói:

 - Chủ tử của ngươi ăn nói hỗn láo với bề trên. Nào có đạo lí kẻ thấp hơn gọi người trên mình là tiện nhân? Đã thế còn bắt ta phải tiếp đón? Ngươi mau vả miệng ả cho ta.

A hoàn đó sợ hãi, Thẩm Diệp phu nhân cũng biến sắc:

- Ngươi dám... ngươi... ngươi dám vả ta sao? Ngươi có biết hôm qua Vương gia ngủ lại Diệp Uyển viện của ta không?

Long Phúc tỏ vẻ ngạc nhiên, cười lạnh:

 -  Woaaaaaah! Chả trách hôm nay ngươi hống hách như vậy? Nhưng Vương gia ngủ lại chỗ ngươi là chuyện tối qua. Hôm nay ta vả miệng ngươi là việc của hôm nay. Liên quan gì đến nhau nhỉ? A hoàn kia, ngươi có vả miệng chủ tử ngươi không thì bảo? Còn không để ta làm?

Mặt của a hoàn đó đầy vẻ khó xử. Cậu cũng không định làm khó một a hoàn như thế, nhưng ai bảo lần trước cô ta đánh một a hoàn của Phúc Uyển viện? Cho chừa!

Qua một hồi vẫn không thấy a hoàn đó có động tĩnh gì, Long Phúc liền nở nụ cười bao dung, nhân từ:

- Khá khen cho một a hoàn trung thành với chủ tử. Vậy thì ngươi chịu phạt thay chủ tử đi.

Nói rồi, cậu ra lệnh cho a hoàn lần trước bị nàng ta đánh:

- Lần trước nàng ta đánh em như thế nào, thì lần này em cứ thế mà triển khai. Nếu có vấn đề gì, ta sẽ chịu trách nhiệm.

Cậu lại nhìn nhóm người Ngọc Vũ phu nhân đang sững sờ, cất giọng lạnh lẽo:

- Còn các muội đến đây có việc gì? Ta nhớ không nhầm thì giờ thỉnh an là lúc sáng. Nếu các muội đã muốn hằng ngày đến đây thì từ sáng ngày mai bắt đầu thỉnh an đi.

Cậu từ từ uống trà, bắt chéo chân, nhìn bọn họ á khẩu mặt hết đỏ lại trắng thì nhếch mép cười.

Tư Cầm cười cười:

- Vương phi huynh! Huynh nghĩ mình là ai? Huynh chỉ là Vương phi thất sủng đã bị Vương gia lãng quên thôi.

An Hồng phu nhân vội hưởng ứng:

- Thỉnh an? Hahaha... xem lại chính mình đi! Đến Trắc phi đang nắm quyền cai quản Vương phủ mà bọn ta còn không phải đến thỉnh an. Vậy một Vương phi không được sủng ái thì lấy quyền gì mà bắt ép?

Long Phúc đang ăn dang dở chiếc bánh bao nóng hổi, nhàn nhạt nhìn Tư Cầm:

- Hình như lần thị tẩm gần đây nhất của Tư Cầm muội muội là cách đây gần bốn tháng nhỉ? - Nhìn nét mặt Tư Cầm nhăn lại, cậu phà lên cười hì hì sau đó lấy lại vẻ uy nghiêm:

- Thật là to gan! Còn ra thể thống gì nữa không? Gặp bổn Vương phi mà không ai thèm hành lễ sao? Trong Vương phủ còn có quy tắc không vậy?

Bọn họ đầu tiên là sững sờ, sau đó đồng loạt cười lớn. Cậu mặc kệ bọn họ cười, cầm chén trà lên uống để che đi khóe miệng đã nhếch lên rất cao. Tốt lắm! Cứ cười đi! Cười càng to càng tốt. Ngọc Vũ phu nhân chấm chấm khóe mắt:

- Ha, Vương phi à! Người không xem lại chính mình đi. Người là cái thá gì mà bọn ta phải hành lễ?

- Vả miệng!

Long Phúc nhàn nhạt nói. Lập tức ba a hoàn đứng sau cậu bước lên hướng Ngọc Vũ phu nhân. Hai người ghì nàng ta quỳ xuống còn a hoàn còn lại thẳng tay tát xuống, mặc cho nàng ta gào thét cái gì mà ngươi dám? Ta sẽ mách Vương gia,...vân vân và mây mây.

Thấy tát khoảng hai mươi, ba mươi cái gì đó, Long Phúc cho ngừng lại. Lên tiếng nói to:

- Mọi người nghe cho rõ đây. Ngũ vị phu nhân hùng hổ xông vào Phúc Uyển viện của ta. Lại còn xàm ngôn loạn ngữ, hỗn láo với bề trên. Đã thể đến hành lễ cơ bản cũng không biết, còn ra thể thống gì nữa? Hôm nay bổn Vương phi thay mặt Vương gia và Trắc phi giáo huấn lại bọn họ. Tiểu Khuê! Em xuống hành lễ mẫu cho mấy nàng ấy học theo.

Tiểu Khuê vui vẻ cúi người, thong thả đi đến trước mặt bọn họ. Gia Huân gào lên:


- Lý Long Phúc, ngươi đừng hòng làm càn! Ta không phục! - Long Phúc cười nham hiểm:


- Được thôi!


Cậu đứng lên, nhận lấy cây roi ở tay gia đinh đằng sau tiến về phía đám cơ thiếp. Cậu dơ roi đánh vào chân của Gia Huân khiến nàng ta phải quỳ phịch xuống. Cậu lại liếc nhìn đám phu nhân còn lại, hàn khí tỏa ra khắp người:


- Còn ai không phục nữa không? Nếu ngoan ngoãn quỳ xuống chịu phạt sẽ không bị đánh như Gia Huân phu nhân đây.


Thấy một hồi cũng không ai nhúc nhích, cậu lại thẳng tay quất lên chân Ngọc Vũ, khiến nàng ta kêu lên đau đớn rồi quỳ xuống.



Long Phúc đánh mắt nhìn sang ba người còn lại. Thấy rõ lãnh ý toát ra từ người cậu, ba bọn họ chân tay bủn rủn, đồng loạt quỳ xuống.


- Tốt! Nếu ai tự ý đứng lên thì xác định chân tàn phế đi! - Vui vẻ quay lưng lại với bọn họ, wow. Lần trước Trắc phi đưa đến cho cậu năm a hoàn, năm gia đinh. Tháng trước Hoàng Huyễn Thần lại sai người đưa đến năm a hoàn nữa. Giờ tổng cộng mười người đang oai phong đứng dàn hàng sau chiếc ghế của cậu. Khỏi cần nói cũng biết lúc nãy cậu oai phong thế nào.



Nhận lấy bát nước ô mai Tiểu Khuê dâng lên, lại sai nàng ấy chuẩn bị thêm cho mấy người đứng sau cậu.


- Haizz! Nước ô mai này thật ngọt ngon quá đi! Lại còn có những tảng đá mát lạnh rất hợp với thời tiết nóng nực, gay gắt như thế này! - Long Phúc vừa uống vừa bình phẩm, thỉnh thoảng liếc nhìn mười oanh yến đang quỳ. Quả là mối nhục lớn cho các nàng mà. Đến cung nhân còn được đứng chỗ râm mát, uống nước giải khát.


Còn cậu thì ngồi nhàn nhã, được a hoàn quạt mát. Tất cả đều tập trung ở trước mặt các nàng. Quỳ dưới sân trời nắng, chắc sau lần này các nàng lột xác thay đổi màu da mất.


Lại nghĩ ra ý hay, Long Phúc phân phó:


- Các ngươi đi kiếm mấy cái dù và mấy tấm giấy màu bạc đến đây.


Mấy cung nhân đằng sau lập tức đi tìm. Chưa đầy thời gian một nén hương, bọn họ đã trở lại. Cậu gật đầu vừa ý:


- Chia ra hai người một cặp. Một người cầm dù che nắng, người còn lại thì... chiếu cái tấm giấy màu bạc đó vào mấy vị phu nhân.


Tất cả mọi người trong Phúc Uyển viện đều thắc mắc nhưng vẫn đồng loạt làm theo. Long Phúc tựa lưng lên ghế, nhởn nhơ ngắm nhìn "bức tranh: ngũ vị mỹ nhân dưới nắng".


Ở hiện đại, các đoàn quay phim dùng tấm màu bạc để thu hoặc tản ánh nắng lúc quay, cậu chỉ là...đang áp dụng thu chiếu ánh sáng lên họ thôi. Nhìn bọn họ người thì nghiến răng nghiến lợi, người lại tay nắm chặt thành quyền. Tóm lại là họ rất muốn xông lên lột da tróc xương cậu. Cậu cười khẩy, muốn trách thì trách bọn họ, ai bảo gây sự với cậu trước, lại còn tự mò đến đây định ra oai thị uy.


Một canh giờ trôi qua trong sự nhàn nhã của người Phúc Uyển viện và sự nhục nhã của đám cơ thiếp. Thấy bọn họ ai cũng mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ rực vì quỳ dưới nắng, tự dưng lòng tốt của Long Phúc trỗi dậy, cậu bao dung lên tiếng:


- Thôi! Đứng cả lên đi! Nhớ cho kĩ, nếu còn có lần sau... đừng trách bổn vương phi độc ác! - Bọn họ như được miễn tội chết, khó nhọc đứng dậy. Do đám a hoàn đi theo cũng bị phạt quỳ nên tất cả chân đều tê dại, không đỡ được chủ tử của mình.


Cậu đánh mắt ra hiệu cho năm a hoàn còn lại phía sau tiến lên đỡ bọn họ vào bóng râm nghỉ ngơi. Lại quay ra phân phó cho Tiểu Khuê bưng nước ô mai đến cho họ. Nhưng mà là khi Tiểu Khuê vừa định đưa nước cho bọn họ thì ngoài Phúc Uyển môn có tiếng thông truyền:

- Vương gia đến!



















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top