Chương 35:
Thấy Huyễn Thần chưa đến, Long Phúc cùng Tiểu Khuê đi dạo quanh hậu viện giết thời gian. Đến gốc cây thạch lựu thì Long Phúc chợt dừng lại, gọi Thái Hiền. Thái Hiền từ đâu phi đến, chắp tay:
- Vương phi có gì căn dặn?
Long Phúc tủm tỉm cười liếc nhìn Tiểu Khuê bên cạnh đang cúi gằm mặt xuống, nói với Thái Hiền:
- Thái Hiền, ta cảm thấy hơi lạnh, phiền ngươi ra xe ngựa lấy áo choàng hộ ta.
Y cúi người thi lễ rồi rời đi. Vừa thấy bóng lưng Thái Hiền biến mất, Long Phúc liền kéo tay Tiểu Khuê lại gần, trêu chọc em:
- Ểh! Sao mặt em đỏ vậy hả Tiểu Khuê? Ốm sao? Hay là do...
Phạm Khuê vội vàng giải thích:
- Không phải! Không phải đâu!
Long Phúc nhìn Tiểu Khuê luống cuống tay chân như vậy, nghi hoặc trong lòng được giải đáp một ít, liền cười khanh khách, khe khẽ hỏi:
- Phạm Khuê à, em thích Thái...
Cậu còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng gió lao đến phía cậu, vật lao đến hơi chói mắt do ánh mặt trời chiếu vào. Long Phúc liền đẩy Tiểu Khuê sang một bên để tránh, cũng thuận thế lùi ra sau.
*Xoang*
Một thanh kiếm dài đâm vào thân cây thạch lựu khiến âm thanh kim loại khó chịu phát ra. Trước mắt cậu là một người phụ nữ dáng người gầy gò, quần áo xộc xệch, đầu tóc bết bác. Chủ nhân của thanh kiếm đó thấy mình đâm sai mục tiêu, liền rút ra lao về phía Long Phúc. Cậu sợ hãi, tránh sang một bên, không may vấp ngã. Thuận thế, thanh kiếm đó lại hướng phía Long Phúc đâm tới, người cầm kiếm đầy hận ý, nói:
- Lý Long Phúc, ngươi hại ta mất con, mất cả gia đình. Đến phu quân ta ngươi cũng cướp. Lưu Uyển Đình ta đã thề, không giết được ngươi thì ta bị chôn sống, tứ mã phanh thây. Ngươi đi chết đi.
Nàng ta bổ kiếm về phía cậu, Long Phúc nhắm nghiền mắt lại. Thôi toi rồi, toi thật rồi.
"Áaaaah"
Long Phúc nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Khuê, mở choàng mắt ra. Thấy Tiểu Khuê gương mặt co rúm vì đau, môi trắng bệnh. Cánh tay chắn trước mặt cậu đang không ngừng rỉ máu.
"Phụt, ư!"
Một chưởng phong đánh đến, trúng Lưu Uyển Đình khiến nàng ta bay ra xa, đập vào thành giếng cạn. Trong miệng nàng ta phun ra ngụm máu.
Long Phúc nhìn theo hướng chưởng vừa tung ra thì thấy Huyễn Thần đang thu chưởng, chạy về phía cậu, ôm cậu vào lòng, xem xét cơ thể cậu:
- Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?
Long Phúc bây giờ nào có tâm trí ở trong lòng Huyễn Thần mà khóc lóc, sợ hãi? Cậu trả lời qua loa là không sao rồi vươn đến phía Tiểu Khuê đang ngồi cách đó một bước chân. Máu không ngừng ở vết thương trào ra, nhuộm đỏ một mảng lớn trên y phục xanh nhạt của Phạm Khuê.
Càng thấy nhiều máu, Long Phúc càng cuống, vội vàng dùng tay bịt vết thương của Tiểu Khuê lại, hét ầm lên:
- Mau mau, đi mời đại phu tới đây. Nhanh lên!
Rồi Long Phúc nhìn Tiểu Khuê, ép cho mình không được chảy nước mắt sẽ khiến Tiểu Khuê hoảng loạn, an ủi em:
- Tiểu Khuê, cố lên em. Đại phu sắp tới rồi, sẽ không sao đâu.
Phạm Khuê cắn môi đến tóe máu, trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt càng nhợt nhạt. Cánh tay không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn nhưng em không dám kêu lên, sợ Vương phi sẽ lo lắng.
Thái Hiền chạy sau Huyễn Thần, thấy cảnh tượng này cũng không khỏi biến sắc, lao nhanh đến bên Tiểu Khuê, xem xét thương thế cho em. Thấy cũng không nguy hiểm lắm, anh mới bớt lo:
- Cũng may là không đâm trúng động mạch chủ. Tuy vết thương không nguy hiểm nhưng cũng không nên để em ấy di chuyển, chẳng may động vào vết thương máu sẽ càng chảy.
Ngay sau đó anh lạnh lùng nhìn Uyển Đình đang thoi thóp nằm cạnh miệng giếng. Anh định giơ tay, tung một chưởng kết liễu mạng sống của kẻ làm thương tổn đến nam nhân anh yêu.
Long Phúc nhìn ra tâm tư đó của Thái Hiền định giơ tay ngăn cản nhưng vì đang bịt vết thương cho Tiểu Khuê liền vội vàng lên tiếng:
- Thái Hiền! Ngươi đừng làm càn. Đây dù sao cũng là nơi tâm linh, không thể giết người. Nhưng... - Long Phúc cúi đầu cười nham hiểm:
- ... Hãy cứu chữa cho nàng ta tử tế. Hồi phục càng nhanh càng tốt.
Đúng, nàng ta phải hồi phục nhanh thì cậu mới có thể hành hạ nàng ta. Sau những chuyện ả làm với cậu cộng với Phạm Khuê thì đừng trách. Dám động vào người của cậu, cậu tuyệt đối không tha.
Huyễn Thần và Thái Hiền đều ngẩn người trước câu nói đó. Nhưng dù sao cũng là lệnh của chủ nhân, không thể cãi lại. Dù anh hận Uyển Đình đến tận xương tủy cũng phải cho người đưa nàng ta đến hậu viện, mời đại phu đến chữa trị.
Còn Tiểu Khuê thì thấy được nụ cười của Long Phúc. Dù đau thì em cũng thấy tội nghiệp cho Lưu Uyển Đình, lần này nàng ta chết chắc rồi.
Đại phu đến, nói thương thế của Tiểu Khuê không sao mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Long Phúc mới đứng lên khỏi mặt đất, suýt thì té ngã. May mà Huyễn Thần đứng sau, đỡ được cậu. Hắn nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, vén mấy sợi tóc con cho cậu:
- Không còn sớm nữa, chúng ta phải nhanh về phủ thay y phục rồi vào cung thôi. Hôm nay em mệt rồi, đi sớm rồi về sớm nhé?
Lúc này Long Phúc mới nhớ ra còn có gia yến ở trong cung. Nhìn xuống bộ y phục màu vàng nhạt của mình đã bẩn hết, không dính máu thì cũng dính bụi, khỏi cần nói cũng biết đầu tóc cậu đã rối loạn. Lại nhìn trời, hoàng hôn buông xuống, đã giờ dậu một khắc rồi. Vội vàng nói với Thái Hiền:
- Ngươi đưa Tiểu Khuê đến hậu viện nghỉ ngơi đi. Khi nào ngươi dọn dẹp xong chỗ này hãy đưa em ấy về Vương phủ. Nhớ... đừng quên chiếu cố Lưu Uyển Đình.
Thấy Thái Hiền bế Phạm Khuê về phía hậu viện, hai người còn nói cười vui vẻ cậu mới yên tâm quay người bước đi.
Long Phúc đưa tay lên sờ ngực trái, ôi may quá tim còn đập. Lúc nãy sợ hết hồn, làm tổn thương trái tim bé nhỏ này.
Không có Tiểu Khuê bên cạnh trang điểm chải tóc cho nên cậu thấy có chút không quen. Nhưng khi thấy tay nghề của Khả Ái cũng khá, cậu thấy yên tâm hơn. Sau này Tiểu Khuê gả đi, cũng không lo không có người hầu hạ hợp ý.
Huyễn Thần và Long Phúc bước xuống xe ngựa, đi vào hoàng cung. Huyễn Thần mặc cẩm bào xanh lam thêu hoa tuyết liên, thắt đai lưng trắng bạc. Bên cạnh là Long Phúc chải tóc Song Loa, mặc y phục màu xanh lam, cũng thêu hoa tuyết liên. Cậu còn khoác thêm một áo choàng trắng mỏng.
Hai người sánh vai đến Cảnh Phượng cung. Trên đường đi, không thiếu cung nữ lén liếc Huyễn Thần. Long Phúc liền cười hì hì trêu hắn:
- Huyễn Thần! Chàng xem kìa, bọn họ cứ nhìn chàng thôi.
Huyễn Thần cúi xuống nhìn cậu, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Biết làm sao được. Tại ta đẹp trai quá mà.
Cậu khinh thường nhìn hắn:
- Ảo tưởng gớm!
Long Phúc thấy có vài công công đang nhìn họ, liền cười xấu xa:
- Lại có người nhìn chàng kìa!
Huyễn Thần cao ngạo không thèm liếc lấy nửa con mắt, vẫn tập trung ánh mắt nên khuôn mặt xinh đẹp của cậu:
- Họ thích nhìn thì kệ họ! Ta đẹp mà, họ muốn ngắm sao thì ngắm!
- Chàng thích bọn họ nhìn sao?
- Đương nhiên!
- Chàng thấy mình đẹp sao?
- Điều đó còn phải hỏi!
- Chàng thấy mình tài giỏi sao?
- Rất chính xác!
- Chàng có ngốc không?
- Có chứ sao hong! - Do trả lời nhiều lời đồng ý quá, khi nghe câu hỏi của cậu mà hắn cũng thuận miệng trả lời theo. Nhưng khi thấy cậu cười khanh khách thì mới biết mình nói sai, vội vàng sửa:
- Ta không ngốc!
Long Phúc cười đau cả bụng:
- Chàng không ngốc tại sao lại thích bọn họ nhìn mình?
Lúc này Huyễn Thần mới nhìn thấy mấy tên cung nữ, thái giám kia. Hắn hừ lạnh một tiếng, kéo mạnh cậu vào lòng:
- Lý Long Phúc! Em dám tính kế ta sao? Hơn 20 năm qua em là người duy nhất dám chọc quê ta kiểu đó! Được thôi, đêm nay ta cho em biết ta có ngốc hay không.
*Uỳnh*. Câu nói như sét đánh ngang tai. Long Phúc thầm than. Thôi đêm nay cậu toi rồi.
Đợi thái giám thông báo xong, hai người cùng nhau bước vào Cảnh Phượng cung.
- Nhi thần tham kiến Phụ hoàng, Mẫu phi.
Hoàng thượng ôm tiểu Tuấn trong lòng, mỉm cười nhìn họ:
- Đến rồi thì khai yến đi.
Huyễn Thần dẫn theo Long Phúc ngồi xuống. Thiện Vũ hừ nhẹ:
- Ha, đệ còn tưởng hai người bận việc không đến nữa chứ. Làm đệ đói chết đi được.
Long Phúc áy náy nhìn Thiện Vũ:
- Xin lỗi đệ. Ta... tại ta có chút việc.
Huyễn Thần lườm Thiện Vũ một cái khiến y rùng mình:
- Phụ hoàng, mẫu phi còn chưa lên tiếng, đệ tuổi gì đòi trách tội ta?
Hoàng Thiện Vũ bất mãn cáo trạng:
- Mẫu phi! Người xem, nhị ca bắt nạt con!!!!
Liễu Quý phi chỉ vào bé gái bốn tháng trong lòng bà, nói:
- Thiện nhi! Đã là phụ thân của một đứa trẻ rồi còn như trẻ con vậy.
Thiện Vũ thở dài:
- Chỉ có mỗi phu quân là thương con thôi.
- Hả? Ai là phu quân của em cơ? Ai thế nhỉ! - Phác Thành Huấn ngồi bên cạnh lốc xương cá bỏ vào bát của Thiện Vũ phản bác.
- Chàng...!?
Mọi người đồng loạt phì cười khiến Cảnh Phượng cung vui vẻ, rộn ràng. Long Phúc ở hiện đại từ nhỏ đã sống xa cha mẹ, nên cậu rất coi trọng khoảnh khắc này. Đặc biệt thứ tình cảm gia đình này lại tồn tại trong hoàng gia - nơi khó có được.
- Thôi nào, lát ta đưa em đi ăn bánh gạo cay.
- Hứ, thế còn nghe được!
Kết thúc buổi tiệc, Long Phúc, Thiện Vũ, Viên Anh, Nghệ Chi ở lại Cảnh Phượng cung bồi chuyện với Liễu Quý phi. Còn Huyễn Thần, Thành Huấn, An Du Chân, Thân Khuê Trân đến thượng thư phòng cùng Hoàng thượng.
Long Phúc vừa đặt chân vào vương phủ việc đầu tiên là đi đến phòng của Tiểu Khuê, xem vết thương của em thế nào. Thấy cậu bước vào, Thái Hiền đang nói chuyện với Tiểu Khuê vội vàng đứng lên hành lễ. Thấy Tiểu Khuê cũng muốn xuống giường thi lễ, cậu vội xua tay:
- Không cần hành lễ.
Rồi cậu bước đến bên giường, hỏi thăm Tiểu Khuê một lúc rồi đặt vào tay y lọ thuốc. Tiểu Khuê ngạc nhiên, hỏi:
- Vương phi! Đây là cái gì thế ạ?
Long Phúc mỉm cười:
- Đây là thuốc chống sẹo. Đợi khi nào miệng vết thương liền lại thì bôi nó lên. Thuốc lấy từ trong cung nên rất tốt đó.
Tiểu Khuê luống cuống từ chối:
- Thứ tốt như này nô tài không dám dùng. Vương phi giữ lại sau này có khi dùng đến. Tiểu Khuê chỉ là kẻ ăn người ở, một vết sẹo cũng không sao.
Long Phúc nhíu mày, cốc vào đầu em một cái, trách cứ:
- Thằng bé ngốc này! Ta là ai? Muốn là người trong cung sẽ đưa đến, giữ lại làm gì? Mà từ bé đến giờ ta đã bao giờ coi em là người hầu chưa ? Nam hay nữ đều kị nhất là có sẹo trên người, em lại sắp thành thân... Tóm lại là em dùng đi.
Long Phúc thấy Tiểu Khuê xấu hổ đỏ mặt, không trêu chọc em nữa. Dặn dò em thêm mấy câu rồi đi đến Song Lạc các xem tiểu Tuấn. Xong xuôi tất cả cậu mới trở lại Ỷ Lãnh các.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top