Chương 27:




Long Phúc tránh ánh mắt của hắn đang nhìn mình chằm chằm, giao Tiểu Tuấn cho Tiểu Ái bế, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Ái! Bế Tuấn nhi về nhà đi, tí ta về.

Tiểu Ái hiểu ý, cẩn thận bế tiểu công tử vào lòng, đi vòng qua nam nhân đứng chặn đường dạo bước về phía ngôi nhà. Lúc đi qua Hoàng Huyễn Thần, Tiểu Ái không quên vứt lại ánh mắt side eye nhìn hắn.

Huyễn Thần không biết nên diễn tả cảm xúc của mình hiện giờ như thế nào nữa. Được nhìn thấy bóng hình mảnh mai bao ngày đêm mong nhớ hắn vui như điên. Nhưng nhìn thấy cậu nhìn hắn hờ hững như thế thì không khỏi đau lòng.

Long Phúc nhìn nam nhân ngày nhớ đêm mong trước mặt. Không biết do hắn mặc áo bào rộng hay hắn đã gầy đi mà nhìn hắn hốc hác hơn trước rất nhiều. Khuôn mặt đầy mệt mỏi, tiều tụy.

Cả con ngõ nhỏ bỗng chốc chìm trong yên lặng như cả thế gian này chỉ có hai người thôi vậy. Cả hai đều không ai mở lời, không khí cứ thế im lìm khi Long Phúc cất tiếng:

- Vương... Vương gia khỏe không?

Huyễn Thần giọng khàn khàn trả lời:

- Ta... khỏe...!

Long Phúc khẽ ừm một tiếng rất bé, tựa như có như không. Nếu không phải Huyễn Thần là người tập võ có thính giác rất nhạy thì chắc sẽ không nghe được.

Bầu không khí im ắng lại một lần nữa xuất hiện. Long Phúc cụp mắt xuống nhìn đôi hài màu xanh nhạt của mình, cảm thấy tay chân bây giờ thật thừa thãi, chẳng biết làm gì? Cậu không dám ngước mắt lên nhìn hắn. Cậu sợ, sợ chỉ cần nhìn hắn thêm chút nữa, cậu sẽ không kìm được mà lao đến sà vào lòng nam nhân khiến cậu vừa yêu vừa hận như trước đây.

Huyễn Thần cũng không biết nên nói gì để phá tan bầu không khí khiến hắn sợ hãi. Vốn dĩ hắn thích im lặng nhưng chưa bao giờ hắn lại ghét sự im lặng như lúc này. Hắn có rất nhiều điều muốn nói với cậu nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Lại thấy cậu cất bước vòng qua mình, một cảm giác hoảng loạn ập thẳng lên não. Hắn chỉ kịp nghĩ làm thế nào để giữ cậu lại nên vội vàng giữ lấy cổ tay cậu, yếu ớt nói:

- Phúc nhi! Đừng đi! Về với ta.

Lý Long Phúc ngước mắt nhìn Hoàng Huyễn Thần, viền mắt đỏ hoe:

- Chỉ là lợi dụng ta, cớ sao lại còn tìm đến đây? Chàng đã có ý trung nhân bên cạnh, mà sắp có con nữa tại sao còn bắt ta trở về làm gì? Lợi dụng ta suốt bao nhiêu năm như vậy vẫn chưa đủ sao? Đến để bắt ta về ngoan ngoãn cho chàng lợi dụng tiếp sao? Ta không ngu! Buông tay ta ra.

Nhưng Huyễn Thần làm gì dễ dàng bỏ ra. Hắn rất sợ khi mình buông tay, cậu sẽ lại biến đi mất. Hắn kéo mạnh tay khiến cậu ngã vào lòng hắn. Hắn ôm chặt lấy cậu, dịu giọng dỗ dành:

- Phúc nhi! Ta biết sai rồi! Ta yêu em, chỉ yêu mình em thôi.

Lần này nước mắt Long Phúc rơi thực sự, cậu vừa gào khóc vừa giãy dụa trong lòng Huyễn Thần:

- Hic! Buông ta ra! Chàng lừa ta! Ta sẽ không tin những gì chàng nói nữa đâu. Hôm đó ta nghe thấy hết rồi.

Hoàng Huyễn Thần cuống cả lên, càng ôm chặt lấy cậu:

- Nếu ta nói với em chuyện hôm đó chỉ là hiểu nhầm em có tin không?

Long Phúc sụt sịt:

- Méo! Ngu mới tin!

Hắn thở dài, hết cách với nam nhân này. Hắn giữ chặt gáy cậu, cúi xuống hôn cậu. Chiếc lưỡi cậy ra hàm răng đang cắn chặt của cậu, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương.

Khi Long Phúc sắp không thở được nữa hắn mới chịu buông ra. Cúi xuống nhìn nam nhân trong lòng, ánh mắt phủ một tầng sương mù, hai má đỏ hồng đáng yêu. Hắn cúi xuống cắn cắn vành tai tàn nhang của em, nhẹ giọng nói:

- Dù em không tin lời nói của ta hôm đó là giả đi chăng nữa thì ta cũng chỉ muốn nói với em rằng  Từ khi quen em, ta chưa hề lợi dụng em. Và ta hứa sau này cũng sẽ không lợi dụng. Ta thề đó!

Long Phúc đẩy mạnh hắn ra, ngước mắt cười nhạt nhìn hắn:

- Chàng biết lời hứa tình cảm nghĩa là gì không? Là lời hứa dối trá của một nam nhân được một nam nhân ngu ngốc tin là sự thật. Và ta không ngốc.

Huyễn Thần đau khổ nhìn cậu:

- Phúc nhi! Ta yêu em! Em cũng yêu ta mà, phải không? Cùng ta quay về đi.

Long Phúc cười khinh thường:

- Ha! Nhị Vương gia! Ngài nghĩ ta còn yêu ngài sao? Ngài thử nghĩ xem... ngài cũng có thể lợi dụng ta... thì sao ta lại không thể lợi dụng ngài. Đúng! Ta yêu ngài! Nhưng là chuyện của mười sáu năm trước. Kể từ khi ta bị Tố Hà đẩy xuống hồ năm mười bảy tuổi, tình cảm đó đã sớm trôi theo dòng nước rồi. Ngài được Hoàng thượng sủng ái như thế, ngai vàng đương nhiên thuộc về ngài. Ngài thử nghĩ khi ngài lên ngôi, với chức vị Vương phi... ta lại không trở thành Hoàng hậu sao? Đến lúc đó cả gia tộc Lý gia của ta sẽ lớn mạnh, vinh hoa phú quý không hết.

Huyễn Thần thừa biết đó chỉ là lời nói dối của cậu nhưng không hiểu sao tim lại đau như có ngàn vết cứa. Tự dưng đầu có cảm giác đau như búa bổ, không tự chủ ngã phịch xuống đất khi đang ngồi trên yên ngựa

*Bịt*





Long Phúc hốt hoảng, định chạy đến đỡ hắn nhưng dằn lòng lại thôi. Cậu xoay người chạy về biệt viện, vứt lại Huyễn Thần phải tựa vào tường mới đứng vững, ánh mắt đau khổ nhìn theo bóng hình cậu. Miệng đầy lẩm bẩm không ngừng gọi Long Phúc:

- Phúc nhi! Đừng đi!

Rồi hắn phun ra ngụm máu đỏ chót, bất tỉnh, ngã xuống.





















Lý Long Phúc khẽ vuốt ve khuôn mặt gầy gò của Hoàng Huyễn Thần. Mới hơn một năm không gặp, hắn đã gầy thành cái dạng này rồi.

Hắn bị ngất mãi chưa tỉnh khiến Long Phúc lo lắng. Nhìn hắn thổ huyết rồi bất tỉnh, cậu cũng không nỡ bỏ mặc hắn ở ngoài ngõ nên mới đưa về đây. Cậu thở dài, định đứng lên ra ngoài thì bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy cổ tay của cậu. Cậu sững sờ, quay đầu lại thì thấy Huyễn Thần đã tỉnh:

- Chàng... Chàng tỉnh từ... bao giờ?

Huyễn Thần khàn khàn trả lời:

- Ta... vừa tỉnh.

Long Phúc cậy bàn tay Huyễn Thần đang nắm chặt tay cậu ra, nhàn nhạt nói:

- Chàng tỉnh rồi thì đi đi! Đừng ăn bám ta!

Huyễn Thần khẽ mỉm cười:

- Nếu tỉnh dậy mà phải đi, thì ta tình nguyện bất tỉnh mãi.

Long Phúc bó tay với lời nói đó, cậu tránh ánh mắt của hắn, nhìn qua chỗ khác. Huyễn Thần dịu dàng khuyên nhủ:

- Long Phúc! Trở về với ta đi.

Long Phúc giằng tay ra khỏi tay hắn, lạnh nhạt đáp:

- Không còn tình cảm...vậy ràng buộc nhau làm gì? Hạng người đê tiện nhất trên thiên hạ không phải là người vô tình. Mà là người lợi dụng tình cảm của người khác.

Nói xong, cậu quay người hướng cửa phòng bước đi.

Thấy Long Phúc chuẩn bị rời đi, hắn cuống cuồng nhảy xuống giường, đi chân đất đuổi theo cậu. Ôm chặt lấy cậu từ phía sau, hắn thấp giọng:

- Ta xin em đó, về với ta đi. Ta không thể sống cuộc sống thiếu em. Có trời đất làm chứng, lần đó là ta nói dối để lừa Lưu Uyển Đình.

Long Phúc cười thê lương:

- Chàng nhìn thấy chiếc đĩa trên bàn không?


Huyễn Thần ngạc nhiên, quay lại nhìn chiếc bàn đằng sau, quả nhiên bên trên có một chiếc đĩa nên gật đầu trả lời:

- Ta thấy!


Long Phúc nhắm mắt tránh để nước mắt rơi:


- Được! Vậy chàng cầm lấy chiếc đĩa đó ném xuống đất đi. Rồi xem nó bị làm sao?


Huyễn Thần tràn đầy nghi hoặc nhưng vẫn làm theo lời cậu nói. Hắn từ từ buông cậu ra, tiến về phía bàn, cầm lấy chiếc đĩa ném xuống đất.


*Choang!*


Chiếc đĩa rơi xuống, những mảnh vỡ bắn tung tóe trên sàn. Long Phúc mỉm cười nhìn những mảnh vỡ, nói:

- Nó vỡ đúng không? Giờ chàng xin lỗi nó đi!


- ... - Huyễn Thần đầy một bụng đầy nghi hoặc. Bảo hắn xin lỗi một vật vô tri vô giác sao? Nhưng mà dù gì cũng là lời cậu nói, hắn khó khăn bảo:

- Đĩa ơi! Ta xin lỗi! - Huyễn Thần khoanh tay, cúi đầu xin lỗi

Long Phúc nhìn vào mắt Huyễn Thần, vừa khóc vừa cười thê lương:


- Đó! Chàng xin lỗi, chiếc đĩa cũng đâu thể liền lại? Tim ta cũng như chiếc đĩa, vỡ thành ngàn mảnh rồi. Đâu thể một lời xin lỗi là liền?


Thấy Long Phúc khóc, Huyễn Thần định bước lên ôm lấy cậu nhưng cậu gạt tay:


- Đứng lại đấy! Đừng có chạm vào ta.


Hoàng Huyễn Thần vội vàng ngồi xổm xuống, cuống quít nhặt những mảnh sứ vỡ, nói:


- Ta... Ta sẽ gắn chiếc đĩa này lại. Chỉ cần gắn xong, tim em cũng sẽ liền đúng không?

- ?

Long Phúc nhìn Huyễn Thần cuống quýt nhặt mảnh vỡ như tên ngốc, tay còn bị những miếng nhọn cứa chảy máu khiến cậu đau lòng.

Có một mảnh vỡ ở ngay trước mũi giày cậu, thấy Huyễn Thần định nhặt, cậu liền tuyệt tình dẫm nát miếng sứ thành bột vụn. Huyễn Thần tuyệt vọng, đang định nói gì thì lại phun ra ngụm máu.


- Máu ở đâu ra mà phun hoài vậy trời?


Long Phúc sợ hãi, lau nước mắt chạy ra ngoài. Cậu nhìn xung quanh một lượt, nói to:

- Khương Thái Hiền! Ta biết ngươi ở đây. Ngươi mau ra đưa Vương gia về đi.

Một hắc y nhân bay từ chỗ khuất nào đó ra trước mặt Long Phúc, cung kính chắp tay:

- Thuộc hạ tham kiến Vương phi. Thuộc hạ đưa Vương gia về khách điểm.

Nói xong Thái Hiền lo lắng đi vào phòng dìu Huyễn Thần đi.


Long Phúc trở lại phòng, ngồi ôm gối khóc. Hôm đó cậu nghe rõ ràng như vậy, làm sao có thể là giả? Hắn là lừa để cậu về thôi. Chẳng phải Lưu Uyển Đình vẫn có thai đấy sao? Nếu lời tối hôm đó là giả, nếu hắn chỉ yêu cậu vậy thì sao ả ta có thể có thai chứ? Làm sao cậu có thể tiếp nhận được sự thật này chứ?


Long Phúc bế con trai đi dạo trong sân. Ba ngày, ba ngày đã qua kể từ ngày cậu gặp hắn. Hắn...về kinh thành rồi sao? Hôm đó hắn ho ra máu...không biết có sao không? Mà thôi...Hắn về hay chưa cũng đã không còn liên quan đến cậu nữa rồi. Hắn có sao hay không cũng đã có Lưu Uyển Đình lo cho rồi. Hắn đã có thê tử, lại chuẩn bị có con, làm gì còn cần cha con cậu nữa.


Cậu có ngày hôm nay cũng là tự mình vơ lấy. Rõ ràng cậu biết hắn yêu Lưu Uyển Đình lại còn để tâm bị động.

Quay sang nhìn tiểu nam hài đang mân mê nghịch đồ chơi bằng gỗ trên tay, khẽ mỉm cười. Đây là nguồn an ủi duy nhất của cậu. Cậu chỉ mong nếu bất trợt cậu trở lại hiện đại, mong đứa bé cũng xuyên theo. Nếu không có bé con, cậu chắc chắc sẽ không sống nổi mất.








Thật ra xuyên không đến đây cũng là một may mắn lớn nhất đời cậu. Được gặp ba mẹ, được gặp Mẫn Hạo huynh như thời hiện đại. Được gặp Tiểu Khuê, vợ chồng nhà Thành Huấn, Công chúa Nghệ Chi, Viên Anh, Giang mama, Tiểu Ái và gặp bé con Tiểu Tuấn nữa. Nếu cậu trở về mà không được gặp họ, cuộc đời cậu sẽ như thế nào?





























Nếu đời này không gặp Hoàng Huyễn Thần, cậu có biết hai từ hạnh phúc viết như thế nào không?

















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top