Chương 24:




Long Phúc là nam nhân vốn dĩ đã rất đẹp nay giả nữ trang... quả thật là một nữ tử thanh tú thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các công tử.

Mỗi tội không có đồi núi như mấy nữ nhân khác, có cái tivi phẳng lì thật chẳng ra làm sao!

Cậu vừa đặt chân vào y quán đã có một cô nương tầm tuổi Tiểu Khuê chạy ra tiếp đón. Vừa thấy cậu nữ nhân này mặt đỏ lên, e lệ nói:

- Chào tiểu thư! Tiểu thư đến khám bệnh sao? Mời vào trong!

Long Phúc chắp tay, cố hết sức ép giọng cho giống một nữ nhi, không để chất giọng trầm đặc của mình lộ ra:

- Đa tạ cô nương!

Rồi cậu đi theo sau cô nương đó vào trong. Cô nương đó nói chuyện không ngừng, cứ líu lo mãi giống hệt Tiểu Khuê. Nhờ vậy, cậu cũng có chút hảo cảm với cô nương này. Ai ngờ mới cười với nàng ta một cái, nàng ta đã mặt đỏ đến tận mang tai e lệ chạy đi mất.

- Gì mà đẹp gái dữ vậy trời!

- Tiểu thư! Cô khám gì? Thấy không khỏe chỗ nào?

Long Phúc ngồi xuống, nhìn vị đại phu trước mắt, thuật lại biểu hiện của mình gần đây cho ông ta nghe. Ông ta chợt nhíu mày, bắt mạch cho cậu.

Đại phu không tin nhìn cậu sau đó bắt mạch lại, nói:

- Cô nương! À không! Công tử! Công tử có thai hai tháng rồi.

Long Phúc ngạc nhiên tột độ:

- Ta... ta có thai, nhưng tại sao...tại sao ông biết ta là nam nhân?

Vị đại phu đó gật đầu cười cười:

- Có gì đâu, nghề của ta đó mà. Trường hợp như cậu không phải ta không từng khám quá.

- Nhưng do công tử mệt mỏi, lại chịu đả kích gì đó nên thai nhi rất yếu. Nếu không bồi bổ, e là... Lão phu sẽ kê đơn thuốc cho cậu an thai.

Long Phúc tròn mắt bất giác xoa lên vùng bụng phẳng lì của mình. Ở nơi này... đang có con của cậu và hắn.














Không lẽ Thân Khuê Trân dạy cho Hoàng Huyễn Thần cách bắn cung à? Bách phát bách trúng mới ghê....?















Cầm theo những thang thuốc an thai, Long Phúc bước vào một ngôi nhà nhỏ. Cậu vừa dùng 1 thỏi vàng của Mẫn Hạo mua căn nhà này làm điểm dừng chân tạm thời cho mình... và đứa bé trong bụng, nhưng còn cả chục thỏi như thế, biết bao giờ xài hết?

Nếu Huyễn Thần biết cậu có thai với hắn liệu hắn có vui không? Chắc không rồi! Vì cậu chỉ là công cụ lợi dụng.

Ngôi nhà này đã được dọn dẹp đâu vào đấy rất sạch sẽ. Nhà có hai gian và một khoảng sân nhỏ. Gian nhà thứ nhất khá rộng, có một phòng khách và hai phòng ngủ. Gian thứ hai là bếp nên bé hơn.

Cậu tiến về phía một phòng ngủ, đặt tay lên bàn, sắp xếp quần áo vào tủ. Liếc mắt nhìn mấy hộp minh châu mình mang theo. Cậu vốn biết một viên rất đắt nhưng không ngờ nó lại có giá trị liên thành như thế. Cậu bán một viên mà được rất nhiều rất nhiều bạc gần như mua đủ dụng cụ cần thiết trong nhà này mà số bạc đó vẫn không hết, cộng với số vàng Mẫn Hạo huynh đã cho.

Cũng may lúc bỏ đi, cậu đã sáng suốt trong việc mang theo chúng nếu không cậu thật sự không biết lấy tiền đâu mà sống. Nếu Mẫn Hạo huynh không cho vàng, mình không lấy minh châu...Không khéo phải bán thân chứ chẳng đùa?

Vốn dĩ trong tiểu thuyết xuyên không cậu đã từng đọc thì thân chủ luôn là phế vật đến khi có người xuyên vào thì thành tài nhân. Vậy cớ sao cậu lại ngược đời thân chủ là tài nhân, cậu xuyên qua lại khiến người ta thành phế vật? A! Lý Long Phúc cổ đại đừng oán ta nha. Gì cũng giỏi khiến ta ghen tị quá đi mất!

Nhắc mới nhớ, cậu... là không biết nấu ăn a! Giờ cậu đành phải ra ngoài quán ăn vậy. Không muốn ăn nhưng cũng cố mà ăn để nuôi đứa bé.
















Sáu tháng sau










- Công tử! Cẩn thận - Một vị ma ma đỡ lấy một cậu trai đang mang bầu. Nhìn bụng của cậu chắc cũng sắp sinh rồi.

Vị công tử đó cảm kích nhìn vị ma ma:

- Giang mama! Đa tạ bà!

Giang mama cười cười, để lộ những nết nhăn mờ mờ trên mặt của năm tháng. Bà vừa dìu đỡ công tử đang có bầu đi dạo trong sân, vừa cất giọng hiên từ:

- Ta sao dám nhận lời đa tạ đó của công tử? Nếu ngày đó không phải công tử có ơn cứu mạng bà cháu ta, chắc giờ bà cháu ta đã chết rồi.

Long Phúc vui vẻ nhìn bà. Bà tên là Giang Lệ Phi, mà cậu hay gọi là Giang mama. Sáu tháng trước cậu tình cờ gặp bà cháu nhà Giang đang bị đánh. Hỏi chuyện thì ra bà ấy ăn trộm một chiếc bánh bao cho đứa cháu đang bệnh của bà. Cậu động lòng trắc ẩn trả tiền rồi mua đồ ăn cho họ.

Bà Giang năm nay gần năm mươi tuổi, khuôn mặt phúc hậu. Bà có đúng một người con trai nhưng năm năm trước đã qua đời vì bệnh. Con dâu bà cũng vì thế mà đau khổ sinh bệnh, một năm sau cũng theo chồng mà đi bỏ lại đứa con gái cho bà nuôi. Bà cùng đứa cháu gái nghèo khó sống qua ngày. Vào sáu tháng trước, cháu gái đột nhiên bị bệnh. Không có gì ăn bà mới đi trộm một cái bánh cho cháu, ai ngờ bị họ đánh. Cũng may có Lý công tử cứu giúp.

- Năm đó thật sự đa tạ công tử, đời đời kiếp kiếp tôi cũng không bao giờ dám quên. Người đã cho chúng tôi chỗ ăn chỗ ở, còn chữa trị cho cháu gái của tôi nữa. Thật sự đa tạ cậu!

- Nào Giang mama, người đừng nói thế! Người cũng đã chăm sóc con chừng ấy qua còn gì? Con mới là người phải cảm ơn mới đúng.

- Bà ơi! Long Phúc huynh ơi! Em về rồi!! Tiểu Ái đi chợ về rồi đây!

Từ đằng xa đã nghe thấy giọng nói vang vọng của thiếu nữ truyền đến tai hai người ở gian nhà trong. Một cô bé mặc y phục hồng phấn nhảy chân sáo vào sân. Giang Khả Ái là tên mà Long Phúc đặt cho cô bé vì gương mặt khả ái, phúc hậu y hệt như người bà của cô bé.

Cô bé năm nay 10 tuổi, tính tình hoạt bát, rất hiếu thuận với bà nội. Cậu thấy bà cháu họ cũng đáng thương, liền đưa về ở chung nhà cho vui. Đằng nào cũng thừa một phòng, lại có thêm một tiểu cô nương làm vui cửa vui nhà, cậu đỡ buồn.

- Nào Khả Ái! Sao lại gọi là Long Phúc huynh, phải gọi là Lý công tử! Không được gọi thẳng tên như thế, rất mất lịch sự! - Bà khẽ mắng cô bé.

- Con...con xin lỗi, con không biết! - Tiểu Ái có vẻ hối lỗi cúi gằm mặt.

- Ây Giang mama! Không sao đâu, con thích nghe Tiểu Ái gọi là Long Phúc huynh cơ! Gọi Lý công tử nghe xa cách quá! Sau này người cũng gọi con là Long Phúc hay Phúc nhi đi, con thích nghe như thế hơn!

Giang Lệ Phi yêu thương nhìn cháu gái rồi quay lại nói với Long Phúc:

- Vậy công-...Phúc nhi, ở đây để Tiểu Ái bồi người. Còn ta xuống bếp nấu cơm.

Long Phúc gật đầu. Cậu là rất thích cơm Giang mama nấu, rất ngon a! Rất hợp khẩu vị của cậu. Đã thể bà còn chu đáo rất biết cách chăm sóc thai phụ như cậu.
















Cùng lúc đó tại Nhị Vương phủ.

Đình Uyển viện



Tố Hà vui vẻ, hớt hải chạy vào:

- Trắc phi, trắc phi. Vương gia về rồi!

Uyển Đình đang luyện chữ nghe thấy Tố Hà nói vậy thì không khỏi vui mừng. Nàng ta dừng bút, cười tươi:

- Vương gia về rồi?

Tố Hà gật mạnh đầu:

- Đúng thế! Sau năm tháng Vương gia bỏ đi tìm hắn ta, cuối cùng Vương gia cũng đã về.

Uyển Đình tắt nụ cười, hỏi:

- Ngài ấy về một mình?

Tố Hà đáp:

- Vâng!

Lưu Uyển Đình nhếch môi cười, cuối cùng thời cơ của nàng cũng đến rồi:

- Tố Hà! Trang điểm lại cho ta.

Uyển Đình mặc váy vàng nhạt, tóc chải kiểu song đao kế tinh xảo, yểu điệu hướng Ỷ Lãnh các bước đi.

Gia đinh Ỷ Lãnh các thấy Lưu Trắc phi tươi cười đi đến thì ngăn cản nàng ta. Nụ cười trên môi Uyển Đình cứng đờ, quét mắt nhìn bọn họ:

- Tránh ra cho ta vào gặp Vương gia!

Một gia đinh chắp tay:

- Vương gia không có ở đây! Ngài ấy đã đến Phúc Uyển viện rồi ạ!

Lưu Uyển Đình nắm chặt tay, tức giận dời đi. Tố Hà đuổi theo, khuyên nhủ:

- Trắc phi bớt giận!

Trên đường đi, tất cả nha hoàn, gia đình tránh nàng ta như tránh cọp. Nàng từ khi Vương gia xuất môn tìm Vương phi đến giờ, cứ hễ tức giận là lại đem a hoàn gia đinh không vừa mắt ra đánh tới chết.

Lưu Uyển Đình hận không thể làm gì cho bỏ tức, nghiến răng ken két:

- Phúc Uyển viện! Phúc Uyển viện! Hắn ta đã bỏ đi nửa năm rồi, Vương gia còn nhớ nhung làm gì chứ?

Tố Hà cười nói:

- Trắc phi! Hắn ta bỏ đi rồi, sớm muộn gì chức vị chủ mẫu Vương phủ mà chẳng thuộc về người! Người phải tức giận với kẻ sống chết chưa rõ kia làm gì?

Uyển Đình cắn môi:

- Nhưng ngươi thấy đấy, ngài ấy vừa về là đến ngay Phúc Uyển viện, đến hỏi cũng không hỏi thăm ta lấy một câu?

Tố Hà cười nham hiểm:

- Vương gia đến đó, vì ở đó có hình bóng của hắn ta...chi bằng...chúng ta đốt đi! Đốt luôn hình bóng của Lý Long Phúc để Vương gia không còn nguôi ngoai nữa!

Lưu Uyển Đình cười nhếch mép gật đầu:

- Cũng đúng vậy liền đốt chỗ đó đi.

Đang đi đến khúc cua, bất thình lình nàng ta đâm vào một nữ tử váy cam, nhìn kĩ lại thì ra là Tư Cầm. Đang bực tức không có chỗ xả, nay lại gặp tình huống này, Uyển Đình càng điên hơn. Nàng ta thẳng tay vả mạnh lên mặt Tư Cầm:

- Tiện nhân! Thấy ta còn không hành lễ? Mắt ngươi để đi đâu mà lại va vào ta?

Tư Cầm ôm mặt, trợn trừng mắt nhìn Trắc phi:

- Ngươi nghĩ ngươi là ai? Còn là phượng hoàng nữa ư? Giờ ngươi cũng chẳng khác gì bọn ta, thất sủng cả thôi. Ha! Hahaha! Ngươi là thua dưới tay Lý Long Phúc đó.

Tố Hà thấy chủ tử nhà mình sắp bị bức đến điên rồi, vội cắt lời Tư Cầm phu nhân:

- Nói láo! Trắc phi nhà ta sao có thể đem ra so sánh với loại kỹ nữ lẳng lơ như ngươi được chứ?

Tư Cầm ghét nhất là bị nhắc đến xuất thân từ thanh lâu của mình, liền tiếp tục châm chọc Lưu Uyển Đình:

- Ngươi xem đi! Vương gia vừa hồi phủ, liền đến ngay Phúc Uyển viện. Bây giờ ngươi còn không bằng một đôi giày rách cậu ta vứt đi thì có quyền gì mà đánh ta? Trắc phi thì cũng chỉ là mang thân phận thị thiếp thôi. Vương gia yêu Vương phi như, ngươi không thể thế chỗ cậu ta được đâu. Ta thấy, ta còn phục Lý Long Phúc hơn phục cái danh Trắc phi giả tạo của ngươi!

Lưu Uyển Đình tức đến không thở nổi, nàng ta gào lên ra lệnh:

- Vả... vả Tư Cầm phu nhân ba mươi cái cho ta. Vả nàng ta xong thì phế đôi tay nàng ta đi, đuổi ra khỏi phủ.

Sau đó nàng ta trở về Đình Uyển viện, vứt lại Tư Cầm đang phản kháng kịch liệt.

- TIỆN NHÂN THỐI THA! TA HẬN NGƯƠI. TA HUYỀN RỦA CHẾT NHÀ NGƯƠI ĐỜI ĐỜI KIẾP KIẾP CŨNG KHÔNG SINH ĐƯỢC MỘT ĐỨA CON LÀNH LẶN. KHÔNG PHẾ VẬT THÌ CŨNG LÀ QUÁI NHÂN BỊ NGƯỜI ĐỜI XUA ĐUỔI. LƯU UYỂN ĐÌNH NGƯƠI NHỚ LẤY LỜI NÓI NÀY CHO TA!!! - Tư Cầm gào lên, mặc cho đám gia đinh lui ả hành hình.

Hoàng Huyễn Thần ngồi bên bàn trà trong Phúc Uyển viện, dịu dàng vuốt ve chiếc túi thơm màu tím sẫm thêu chim đại bàng siêu siêu vẹo vẹo. Tiểu Khuê nói, đây là quà sinh thần cậu thêu tặng hắn.

Tối hôm đó, cậu còn đích thân vào bếp, nấu rất nhiều món ăn ngon đợi hắn đến. Nhưng hắn thì sao? Hắn không đến lại còn nói ra những lời nhẫn tâm khiến cậu nghe thấy rồi hiểu nhầm. Hôm đó chắc do hắn tập trung quá không để ý có người đang đến nên mới lỡ lời.

Hắn áp túi thơm lên ngực, mân mê đôi nhẫn ngọc trên tay, ngẩng đầu nhìn trần nhà để tránh nước mắt chảy xuống. Phúc nhi! Ta rất nhớ em!








































Cảnh xưa vẫn đó, người cũ nay đâu?




















Một ngày tăng gần 200k fl 👿💝

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top