Chương 23:
Long Phúc vô hồn nhìn vào hư không, chầm chậm hỏi:
- Vương gia đâu?
Tiểu Khuê lau nước mắt, thút thít thưa:
- Vương gia ạ? Vương gia... hình như ngài ấy đến phủ tướng quân của Thăng Mẫn công tử rồi. Bọn họ là bằng hữu mà.
Cậu như xác sống nhìn Tiểu Khuê:
- Tiểu Khuê...! Ta cảm thấy hơi đói bụng. Mà canh cá ngừ kia cứ ngửi thấy lại buồn nôn. Hay là... em đi làm điểm tâm cho ta nhé! Ta có chút thèm ăn bánh hoa mai em làm. Nhớ là phải hoa mai tươi vừa mới hái trên cây nhé như vậy bánh mới ngon.
Tiểu Khuê đang lo lắng Vương phi nhà mình không chịu ăn gì lại còn nôn ọe. Giờ thấy Vương phi nói thèm ăn em không chút nghi ngờ vui vẻ đi làm ngay.
Long Phúc đợi Phạm Khuê đi rồi, vội vàng đến phía tủ quần áo lấy đồ. Hôm qua được Tiểu Khuê dạy cách làm bánh hoa mai công đoạn cũng khá phức tạp đặc biệt là hái hoa nữa. Phải chọn những bông hoa mới nở như vậy bánh mới thơm và ngon. May mà ở Vương phủ có những thợ làm vườn giỏi, ủ cây mai được cho đến cuối tháng hai bây giờ.
Thu xếp xong đồ đạc chợt nhìn thấy một chiếc khăn tay rơi xuống đất. Nhặt lên xem, thì ra là chiếc khăn mây ngũ sắc mà Tiểu Khuê thêu tặng cậu hồi sinh nhật. Khẽ vuốt ve chiếc khăn, một giọt lệ rơi xuống rồi nhòe ra cái khăn.
- Tiểu Khuê à! Ta xin lỗi. Ta không thể dẫn theo em cùng bỏ đi. Vì sau khi xem nhiều phim và đọc nhiều tiểu thuyết, ta đã rút ra kết luận có đi trốn thì cũng không nên dắt nhiều người.
- Mà mình ảo cũng phim gớm
Huyễn Thần vừa đặt chân vào cổng Nhị Vương phủ đã thấy một a hoàn mặc y phục xanh lục - màu y phục dành cho người hầu trong vương phủ vội vàng chạy ra. Nhìn kỹ lại là a hoàn thiếp thân bên người Long Phúc. Tiểu Khuê hốt hoảng chạy đến. Không nghĩ gì đến hành lễ mà vừa khóc vừa nói:
- Vương gia! Vương gia ơi! Vương... Vương phi mất tích rồi!
Câu nói đó như sét đánh ngang tai, hắn không tin hỏi lại:
- Ngươi... Ngươi vừa nói... cái gì?
Tiểu Khuê khóc nấc lên:
- Vương... Vương phi nói... thèm ăn bánh... hoa mai nô tỳ làm nên sai nô tỳ đi làm. Đến... đến khi nô tỳ quay lại thì đã không thấy Vương phi đâu... đâu nữa. Nghĩ người chỉ đi dạo hoa viên nên nô tỳ đã... đi tìm. Nhưng tìm mãi không thấy... Khi quay lại Phúc Uyển viện thì phát hiện tủ quần áo thiếu mất mấy bộ ngoài ra trang sức còn bị lấy hết nữa.
Hắn tự trấn an mình em ấy chỉ lại trèo tường trốn phủ đi chơi như lần trước. Quần áo, trang sức...Em... Em ấy đem đi quyên góp thôi. Có Thái Hiền đi cùng em ấy rồi... sẽ không sao.
Quèn chái na
Huyễn Thần trở lại thư phòng mà lòng nóng như nửa đốt. Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau thì Khương Thái Hiền phi thân vào thư phòng. Tâm trí hắn đang căng ra như dây đàn, vội hỏi:
- Phúc nhi...em ấy...
Thái Hiền chắp tay cúi đầu hối lỗi:
- Thuộc hạ vô năng để mất dấu Vương phi rồi.
*Rầm!*
Huyễn Thần tức giận đập mạnh xuống bàn. Đường đường là thủ lĩnh ám vệ mà lại mất dấu một nam nhân? Tức giận như vậy nhưng hắn vẫn nghĩ Thái Hiền cũng đã tận lực rồi. Điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi:
- Cụ thể?
Thái Hiền chấp tay bẩm báo:
- Thuộc hạ bám theo Vương phi từ khi người trèo khỏi Vương phủ. Người mặc y phục tím đội mũ có mạng che. Rồi Vương phi ghé vào một khách điểm, đến khi ra khỏi đó lại đi rất lòng vòng suốt nửa canh giờ. Thấy lạ, thuộc hạ đã chặn đường. Nhưng... đó không phải Vương phi nữa mà là nam nhân khác.
Huyễn Thần hít một ngụm khí lạnh, gật đầu:
- Lý Long Phúc! Em dám dùng kế ve sầu thoát xác. Được lắm, không hổ danh tài nhân. Ngươi phát lệnh khẩn cấp truy tìm Vương phi. Nhớ là không được làm em ấy bị thương.
Long Phúc một thân nam trang màu nguyệt bạch đơn giản dạo bước đi về phía cổng thành. Cậu xuyên không tới đây nên trở thành kẻ mù đường. Cậu không biết mình sẽ đi đâu? Đến đâu? Sống ở đâu? Cậu chỉ có một ý niệm đó là rời khỏi kinh thành, rời khỏi Huyễn Thần, cách càng xa hắn càng tốt. Cậu không muốn trở thành con rối cho kẻ khác lợi dụng đặc biệt kẻ đó lại là nam nhân mình yêu.
Vừa đặt chân ra khỏi cổng thành thì nghe thấy đằng sau một loạt tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên. Long Phúc khẽ nghiêng đầu quay lại nhìn thì phát hiện ra người cầm đầu là Thái Hiền. Khỏi cần nói cũng biết là nhận lệnh đi tìm cậu rồi. Lo lắng sẽ bị phát hiện, xốc lại tay nải đang đeo bên vai, chân bước nhanh về phía trước thì bị kéo vào hẻm tối.
- Ưm...ư...thả r-
Nam nhân kia nhanh chóng bịt miệng Long Phúc, kéo vào trong một góc hẻm.
- Đừng sợ, là huynh!
- Anh....anh hai?
- Vương gia! Vẫn chưa có tin tức của Vương phi! - Ám vệ lo sợ bẩm báo.
Huyễn Thần kìm lại cảm giác muốn giết người cho hả giận của mình, siết chặt nắm đấm đến bật máu, rít qua kẽ răng:
- Lui xuống! Tiếp tục tìm kiếm.
- Phúc nhi rút cuộc em đã ở đâu trong một tháng qua? Em có sống tốt không? Nhớ ta không? Ta nhớ em lắm. Vì sao em lại bỏ đi vậy?
Trong một góc hẻm tối, một nam nhân y phục trắng và đen đang ngồi xổm xuống nền đất. Long Phúc vẫn chưa hết xúc động, cậu đã thật sự gặp lại anh hai của mình.
- Anh hai...em nhớ anh lắm! - Cậu bỗng bật khóc như một đứa trẻ, không ngờ Lý Long Phúc kia lại có huynh y chang anh hai cậu. Không lẽ đây chính là kiếp trước của mình? Mẫn Hạo nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
- Phúc nhi ngốc! Sau lại gọi là anh hai? Phải gọi là huynh trưởng! - Khẽ cốc đầu cậu một cái nhẹ.
- Có chuyện gì sao không về nhà với huynh, huynh cũng nhớ em chết đi được. Nói huynh nghe đã có chuyện gì xảy ra.
Long Phúc ngừng khóc, vội lau nước mắt nhưng vẫn còn tiếng sụt sịt
- Không có gì... không có gì đâu, chỉ là em chỉ muốn đi du sơn hoạn thủy thôi. Trong cung chán quá em không có việc gì làm nên muốn đi đâu đó đó mà!
Mẫn Hạo nhíu mày.
- Cái tật nói dối không bao giờ bỏ! Vành tai đỏ ửng lên hết rồi! - Nói rồi anh nhéo vào tai của Long Phúc một cái cũng gọi là đau.
- Ah..đau em!!
- Em nói đi, Hoàng Huyễn Thần làm gì em? Huynh biết tên đó không tốt lành gì hết, chỉ lợi dụng nhà Lý gia chúng ta làm quân cờ cho hắn trèo lên ngôi vị Hoàng đế càng sớm càng tốt. Để hắn chiếm được, có nước nhà chúng ta ra đường mà ở, có khi tru di tam tộc để bịt đầu mối không chừng. - Nói rồi Lý Mẫn Hạo bẻ một nhánh cây gần đó một cách mạnh bạo. Anh hận không có một lò lửa lớn thật lớn để ném Hoàng Huyễn Thần vào trong.
- Thôi mà huynh, cây trụi hết rồi.... - Cậu thương xót cho cái cây đang dần trơ trụi lá.
- Đúng là như huynh nói, em đã nghe chính miệng Huyễn Thần nói thế. Chàng ấy nói với Trắc phi khi lợi dụng em xong, chàng sẽ từ em, đem Lưu Trắc phi để thành Hoàng hậu Hoàng Vương quốc. Em không tin đó là sự thật nhưng mà-
- Đủ lắm rồi! Huynh phải về nói với phụ thân! - Mẫn Hạo đứng bật dậy, định phi thân bay về.
- Huynh, đừng! - Long Phúc nhanh tay nắm lấy tay áo anh, cũng may ngày xưa có học võ nên phản xạ được chút ít, chứ như người ta thì Mẫn Hạo đã trèo được 8 đọt cây ổi rồi.
- Chứ giờ em muốn huynh làm sao? Để tên kia lợi dụng Lý gia, chém đầu phụ thân phụ mẫu, chà đạp em không còn thể thống gì mới chịu à? - Mẫn Hạo gắt lên đôi chút.
- Ý em không phải thế... Ý em là đợi em thu thập đủ bằng chứng rồi hãy trách tội Huyễn Thần, nếu tất cả là hiểu lầm, em sợ em sẽ dằn vặt đến chết mất... Huynh à, huynh hiểu ý em nói mà đúng không. - Long Phúc ngập ngừng, lay lay tay áo Mẫn Hạo, áo mắt mong chờ.
- Thật tình! Huynh không hiểu nổi em luôn đấy! Em không nhớ lúc trước hắn đối xử với em như nào à? Nghe đám a hoàn trong hậu cung nói em bị thất sủng, quyền uy còn không bằng đám cơ thiếp em biết huynh đã muốn giết người đến mức nào không? Huynh hận không đốt hết cái phủ chết tiệt đó, nếu phụ thân không can thì ta đã làm rồi!
- Em lạy huynh, nói nhỏ thôi. Lỡ đám kia nghe được em chẳng phải biết làm sao...
Tức giận đá bay cục đá dưới chân, Mẫn Hạo bực mình ngồi thụp xuống.
- Thế giờ em định đi đâu?
- Em cũng không biết nữa, ở đây em chẳng biết nơi nào đi.
- Phải rồi...từ nhỏ em đã ru rú trong nhà, sao biết được đường xá kinh thành. Hay là về nhà đi, phụ thân phụ mẫu rất lo cho em đó!
- Không được! Nếu em về nhà thì sẽ rất dễ bị phát hiện...Hay là huynh có nơi nào bí mật chỉ em đi, em muốn đến đó...
- Nếu em đã nói vậy thì huynh cũng bó tay. Nếu em muốn tìm chỗ bí mật không có ai lui tới thì hãy đến núi Sơn Thủy, nằm cách biệt với kinh thành. Chắc chắn Hoàng Huyễn Thần sẽ không tìm ra.
- Đa tạ huynh nhiều lắm!
- Để huynh đi với em! - Mẫn Hạo đứng dậy.
- Không được đâu, đám người của Thái Hiền sẽ nhận ra chúng ta mất. - Long Phúc kịch liệt từ chối.
- Thế thì chịu rồi, haiz....Khi nào đến nơi nhớ gửi thư về cho huynh biết. Thiếu gì cứ nói huynh!
- Vâng, em sẽ nhớ mà. Huynh về nhà đi....
- Phúc nhi, cầm lấy.
Anh dúi vào tay cậu một "ít" thỏi vàng đủ để sống ba năm.
- Huynh...cái này không được, như này nhiề-
- Nghe lời huynh, nếu em không lấy, ta vứt Hoàng Huyễn Thần vào lò lửa. - Mẫn Hạo cảnh cáo, vứt ai thì vứt chứ có 1000 Hoàng Huyễn Thần thì Lý Mẫn Hạo cũng vứt cho bằng hết.
Thế là Long Phúc đành miễn cưỡng nhận lấy số vàng "ít ỏi" kia để sống qua ngày.
Hoàng hôn buông xuống, 2 kẻ nặng lòng. Một người trở về kinh thành nhộn nhịp, một người từ bỏ chốn hồng trần lui về ở ẩn...
Sau một tháng bôn ba vất vả, cuối cùng Long Phúc cũng tới thành Sơn Thủy. Nơi này được gọi như thế vì có rất nhiều cảnh đẹp giữa núi sông đan xen hài hòa, rất thích hợp để du ngoạn.
Đang đi giữa đường Long Phúc gặp một đám rước dâu tiếng kèn trống nhộn nhịp, người xem đám rước rất đông. Chợt nhớ đến Tứ Vương gia Hoàng Thiện Vũ và Phác Thành Huấn Quận mã tháng ba là thành thân, giờ cũng đã qua rồi. Mặc dù đối với cậu bọn họ không phải thân từ bé như Long Phúc cổ đại nhưng gần một năm chơi với nhau cậu thấy họ rất tốt. Không biết họ giờ thế nào?
Bất ngờ đầu chuyển đến cảm giác chóng mặt hoa mắt, cậu vội vàng vịn vào bức tường bên cạnh. Đợi tỉnh táo một chút, nhìn phía trước có y quán, cậu vội vàng đến đó. Từ lúc bỏ đi đến giờ, cậu rất hay bị như vậy. Đã thế còn cứ ngửi thấy mùi thức ăn là nôn ẹo.
- Làm ơn, đừng là như thế....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top