Chương 2:


Lưu Uyển Đình thắc mắc, tại sao đến giờ cơm rồi mà cậu ta còn chưa chịu về? Uyển Đình khẽ nhíu mày, cất tiếng hỏi:


- Vương phi huynh? Huynh có định...ở lại đây dùng cơm không?


Mắt Long Phúc lập tức sáng như sao trời, gật đầu lia lịa.


*Giờ mình mà về kia thì cũng không có gì làm, chi bằng mình ở đây cùng nhỏ này dùng cơm cho đỡ buồn, vã lại giờ mình cũng đang đói chết cha luôn*

- Ah, hahaha. Nếu như muội đã có lòng thì huynh không khách sáo nhé! - Long Phúc tươi cười nói.

Nghe xong câu đó, mặt Uyển Đình đanh lại. Nàng ta quay sang nhìn Tổ Hà đứng cạnh:


- Tố Hà, ngươi mau xuống phòng bếp bảo họ chuẩn bị nhiều món hơn. Hôm nay ta và huynh ấy cùng dùng bữa.


Long Phúc hạnh phúc vô bờ bến, cuối cùng mục đích của cậu đã thành. Thịt ơi! Tao đến với mày đây. Mắt Long Phúc không chớp nhìn mấy đĩa thịt luộc, chiên, rán trên bàn. Cậu cứ sợ nếu mình chớp mắt đĩa thịt sẽ không cánh mà bay vậy.


Lưu Uyển Đình ngồi đối diện với Long Phúc. Nàng ta thấy khuôn mặt thèm thuồng của cậu thì không khỏi khinh bỉ:


- Huynh trưởng! Huynh mau ăn đi! Đồ ăn còn nóng, huynh cẩn thận.

Long Phúc cười vui vẻ:


- Trắc phi tốt thật đó. Vậy ta xin phép nhé!


Đối với Long Phúc, cứ ai cho cậu ăn là người đó tốt rồi. Tay cậu không ngừng nghỉ gắp thức ăn vào bát mình. Cậu chỉ hận không thể nào ăn hết cả cái bàn.

Khóe môi Uyển Đình và Tổ Hà không ngừng co giật. Nàng ta còn chưa động đũa mà vị Vương phi cao quý trước mặt đã càn quét hết nửa bàn ăn. Tiểu Khuê đứng sau Long Phúc mà mồm không thể khép lại được. Vương phi nhà em...bị bỏ đói mấy ngày nay sao???

Long Phúc lạch bạch vác theo cái bụng lo căng của mình đi về tiểu viện. Vừa đi, cậu vừa không ngừng ca ngợi Uyển Đình. Tiểu Khuê hốt hoảng, chạy lại hỏi nhỏ Long Phúc:


- Vương phi? Người sao thế? ... người ăn nhầm... gì rồi sao? Trước đây...người đều bảo Trắc phi độc ác mà. Trắc phi đã cướp mất Vương gia của người. - Long Phúc hí hửng nói:


- Bây giờ là bây giờ. Trước đây là trước đây. Thằng cha kia có đoái hoài gì đến ta đâu, mặc hắn ta đi, ta chả quan tâm.

Thôi Phạm Khuê bất lực, đưa tay đỡ trán.

Đi qua hoa viên trong phủ, cậu thấy thấp thoáng phía đình nghỉ chân có một đôi nam nữ. Nam nhân thì đang ngồi thưởng trà, còn nữ nhân thì mặc bộ váy lụa mỏng màu hồng phấn. Nàng ta đang múa uyển chuyển. Do trời tối nên Long Phúc không nhìn rõ dung mạo của bọn họ. Tiểu Khuê khẽ nói:


- Vương phi! Đó là Vương gia và Ngọc Vũ phu nhân. Người có muốn qua gặp Vương gia không? - Long Phúc phất tay áo:


- Mắc gì phải qua? Bọn họ đang tình cảm nồng nàn thế kia, ta sao phải qua làm phiền? Với lại sao ta phải qua chào hỏi hắn? Tên đó chắc chắn không tốt đẹp gì cả, thế nên đến chính phi của mình ngã xuống hồ cũng trả thèm đến thăm. Một tháng rồi không đặt chân đến Uyển viện của ta.


Tiểu Khuê bên cạnh nhắc nhở:


- Vương phi! Người nói sai rồi! Một năm nay Vương gia không đặt chân đến Uyển viện.


Long Phúc há hốc mồm, quay lại nhìn Tiểu Khuê:


- Vương phi của em thật giỏi. Một năm bị hắn lạnh nhạt mà có thể yêu được. Nhưng mà...thế những yến tiệc trong cung thì ai đi?


Tiểu Khuê khẽ khàng thưa:


- Đương nhiên là Trắc phi đi rồi ạ.


Haizzz, thế là cái chức Vương phi này hữu danh
vô thực sao? Mà đúng là tội nghiệp Lý Long Phúc đó ghê, lấy phải một tên chẳng ra gì. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, một phần do cậu ấy chọn sai người.





Cả ngày chỉ quanh quẩn trong Uyển viện phát chán. Lén Thôi Phạm Khuê, thừa lúc em đang ngủ, Long Phúc trốn ra hoa viên tìm gì đó chơi. Liền tinh nghịch trèo lên cây ở gần đó, đung đưa chân ngân nga câu hát.


Cùng lúc đó, hai nam nhân anh tuấn mặc y phục màu đen cùng bước vào hoa viên. Nam nhân đi đằng sau trạc đôi mươi. Tuy cũng đẹp nhưng còn kém xa nam tử đi phía trước. Nam tử đi phía trước một thân y phục đen làm nổi bật khuôn mặt như tạc bằng ngọc của chàng. Ngũ quan tinh tế, cân đối, điểm thêm nốt ruồi lệ dưới bọng mắt. Mái tóc đen dài được buộc lỏng, rủ xuống sau lưng.


Nam nhân phía sau khẽ thưa:

- Vương gia! Có người đồn đại rằng... Hoàng thượng sẽ...truyền ngôi cho Nhất Vương gia.

Nam tử phía trước khẽ nhấc mép cười rồi nói: 

- Nếu đã là tin đồn... vậy thì... chúng ta sẽ dùng chính tin đồn đó để loại bỏ Nhất ca vậy.

Người đằng sau khẽ cúi người:


- Vương gia quả cao minh. Tam Vương gia thì bệnh tật. Nhất Vương gia bị hiểu lầm. Tứ vương gia lại thích du sơn ngoạn thủy, không quan tâm chính sự. Vậy thì... ngai vàng đương nhiên thuộc về người rồi.


Chàng khẽ cười:


- Được rồi! Ngươi lui đi.


- Thuộc hạ cáo lui. - Nói rồi thân ảnh màu đen phi thân đi mất, để lại nam tử anh tuấn ở lại.


Chàng thong thả đi dạo trong hoa viên. Đang suy nghĩ thì một giọng hát trong trẻo...ugh cũng không trong trẻo mấy, cắt ngang dòng suy nghĩ. Chàng nổi lòng hứng thú, liền đi theo tiếng hát xem nam nhân nào có giọng hát hay như vậy?

Chàng đứng nhìn một nam tử vận y phục xanh dương đang ngồi trên cây. Người ấy rất xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài. Người này toát ra sự cao quý khó nam hay nữ nhân nào có được. Đôi môi hồng anh đào của cậu đang ngân nga tiếng hát:

Bóng trăng trắng ngà
Có cây đa to
Có thằng Cuội già ôm một mối mơ
Lặng yên ta nói Cuội nghe:
”Ở cung trăng mãi làm chi”
Bóng trăng trắng ngà
Có cây đa to
Có thằng Cuội già ôm một mối mơ

Gió không có nhà
Gió bay muôn phương
Biền biệt chẳng ngừng
Trên trời nước ta
Lặng nghe trăng gió bảo nhau:
”Chị kia quê quán ở đâu”
Gió không có nhà
Gió bay muôn phương
Biền biệt chẳng ngừng
Trên trời nước ta

- Trích: Thằng Cuội

Vừa hát, chân cậu vừa tinh nghịch đung đưa theo nhịp điệu. Đang mải tận hưởng giọng hát không mấy trong trẻo của mình thì cậu ngừng không hát nữa. Hắn khẽ tiến lại, đứng dưới gốc cây nhìn cậu.

Còn Long Phúc thì há hốc mồm. Ôi thiên địa ơi! Trai đẹp kia!

Thấy chàng trai đó ngước lên nhìn mình, cậu khẽ nở nụ cười, quơ quơ tay rồi cất giọng chào hỏi:

- Hello! À không. Xin chào!

Hắn khẽ nhíu mày. Nam nhân này nhìn rất quen, nhưng hắn không thể nào nhớ là ai? Hay là gia nhân nào trong phủ. Nếu vậy, hắn phải nạp cậu ta làm thị thiếp mới được.

- Em xuống đây! - Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên. Long Phúc vui vẻ đang định trèo xuống thì...


"Á!!!!!"


Cậu bước hụt chân, cả người lao xuống dưới. Cậu thầm than. Thôi xong! Huhu thế là toi. Ngã xuống không chết cũng mất mặt trước soái ca.

Đang đau khổ thì Long Phúc cảm thấy mình ngã vào vòng tay ai đó.

Cậu khẽ mở một bên mắt. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt đẹp như tạc ngọc của hắn. Mặt cậu lập tức đỏ bừng lên, xấu hổ nói:

- Anh...à chàng...có thể thả ta xuống không?

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu, hắn khẽ cười, rồi từ từ để cậu đứng xuống. Long Phúc xoa xoa hai má đang đỏ của mình, tươi cười hỏi:

- Soái ca! Chàng tên gì?

Hắn sững người. Cậu ấy không phải người trong Vương phủ hay sao mà không biết chàng là Vương gia? Trong lòng hắn trỗi dậy cảm xúc muốn tìm hiểu về thân thế của mỹ nhân trước mặt.

Hắn chắp tay sau lưng, thật thà đáp:

- Ta tên Hoàng Huyễn Thần.

Long Phúc khẽ lẩm bẩm lại cái tên của soái ca. Hoàng Huyễn Thần? Cậu nhíu mày, tên đúng là đẹp thật, nhưng mà Hoàng Huyễn Thần ư? Sao cậu thấy cái tên này rất quen, như là đã nghe ở đâu rồi thì phải.

Cậu ngước đôi mắt phượng lên quan sát soái ca trước mặt. Hắn đúng là chuẩn soái. Cao to đẹp trai.

Huyễn Thần thấy mỹ nhân trước mặt nhìn mình như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống luôn vậy. Hắn khẽ rùng mình.

- Vương phi! Người đâu rồi? Vương phi! - Đang mải ngắm trai đẹp thì nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Khuê vọng đến. Long Phúc nuối tiếc, nói:

- Thôi! Ta có việc đi trước. Gặp lại chàng sau, bye bye!

Cậu quay lưng bước được hai bước thì phía sau vọng lại tiếng trầm ấm của hắn:

- Nam nhân kia, em tên gì?

Long Phúc quay đầu, vui vẻ trả lời:

- Lý Long Phúc!

Nói rồi cậu xách đuôi áo chạy vụt đi. Để lại Huyễn Thần với vẻ mặt ngạc nhiên.

- Cậu... Cậu ta là... Lý Long Phúc sao? Em ấy là tiểu nam nhân từ bé đã lẽo đẽo theo hắn ư?

Là vị Vương phi mà ngay từ đêm tân hôn... đã bị hắn vứt bỏ, chưa một lần đến thăm? Là người con trai luôn tự nhốt mình trong Uyển viện, rất ít khi ra ngoài? Mà đâu, là do hắn cấm túc em đó chứ. Người con trai không ngại dùng thủ đoạn để trở thành Vương phi của hắn, cướp mất chiếc ghế đó của Lưu Uyển Đình. Nếu để cậu ta ra ngoài, chắc chắn sẽ hại Uyển Đình mất.

Ở bên này, Long Phúc suýt chút nữa là ngã dập mặt. Cái bộ y phục của người cổ đại thật lòa xòa vướng víu, khó đi lại. Đã không biết bao nhiêu lần cậu xém chút ngã.

Tiểu Khuê lo lắng hỏi:

- Vương phi, người vừa đi đâu vậy? Em tìm người mãi mà không thấy. Em lo quá. - Long Phúc quay đầu cười gian xảo:

- Đi gặp soái ca đó!

Nói xong cậu nhảy chân sáo về Uyển viện, vứt lại Tiểu Khuê đáng thương. Đầu óc Tiểu Khuê quay vòng vòng với cái từ soái ca? Soái ca là gì? Ăn được không hả Vương phi?


- Thư phòng -


Hoàng Huyễn Thần đang tựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng trong đầu không ngừng hiện lên thân ảnh mảnh mai màu xanh lam phần đang tinh nghịch hát trên cây. Hắn cảm thấy rất lạ.

Nếu là Lý Long Phúc, có gì lại không nhận ra ta? Tuy thân là một công tử Thừa tướng cao quý, nhưng lại công dung ngôn hạnh, cầm kỳ thi họa giờ đây không giữ ý tứ mà trèo lên cây ngồi? Theo như trí nhớ của hắn về Vương phi này thì lúc bé phiền phiền phức, yếu đuối. Chẳng ra tích sự gì cả, lúc nào cũng lẽo đẽo theo hắn như một cái đuôi nhỏ, giờ đây đến tên hắn còn không nhớ. Quái lạ!
























Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top