Chương 17: 🔞
Bàn tay trắng nõn vừa đưa lên hàng cúc thứ nhất đã bị một bàn tay khác ngăn lại. Uyển Đình thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn nam tử cao lớn trước mặt:
- Vương gia! Để thiếp hầu hạ ngài.
Huyễn Thần kéo bàn tay nữ tử ra khỏi y phục mình áy náy nhìn Lưu Uyển Đình:
- Bổn vương nhớ ra còn có chút việc cần phải giải quyết. Khi khác đến bù đắp cho nàng sau.
Đang định xoay người ra ngoài thì bị Uyển Đình ôm chặt lấy cánh tay:
- Việc? Việc gì mà quan trọng đến nỗi tối nay là sinh thần thiếp mà Vương gia cũng không thể ở lại một đêm? Việc gì mà không sớm không muộn nhất định phải đêm nay giải quyết chứ?
Hắn thở dài:
- Lúc nãy bổn vương thấy Long Phúc biểu hiện khác lạ nên... định đến xem em ấy một chút. Nếu em ấy không sao, bổn vương lập tức quay lại với nàng.
Lưu Uyển Đình trợn mắt trong lòng tức giận, chỉ hận không thể ngay lập tức băm vằm Lý Long Phúc ra hàng trăm mảnh. Nhưng ngoài mặt tỏ ra yếu đuối, ủy khuất nói:
- Vương gia! Ngài đâu phải không biết bộ mặt thật của Lý Long Phúc? Huynh ấy dùng mọi thủ đoạn để chia cắt chúng ta trèo lên ghế Vương phi. Vì vậy... Lỡ đâu... lỡ tối nay huynh ấy chỉ là giả vờ để Vương gia đến đó? Rồi... có khi nào...huynh ấy không cho Vương gia về với thiếp nữa không?
Huyễn Thần thoáng sững sờ nhưng ngay lập tức trong đầu hiện ra nụ cười thuần khiết luôn cười với nàng. Bình ổn lại tâm trạng, vỗ vỗ mu bàn tay của Uyển Đình, trấn an nàng:
- Dù gì bổn vương cũng nên qua nhìn một chút. Nàng vốn dĩ dịu dàng hiền lương... chắc không vì chuyện này mà để bụng bổn vương chứ?
Lưu Uyển Đình cứng họng không nói được lời nào. Vương gia đã nói nàng hiền lương nàng còn giữ chân ngài được sao? Rũ mi mắt, nhu thuận buông tay ra, yếu ớt nói:
- Vương gia đi cẩn thận.
Hoàng Huyễn Thần không chần chừ, đi nhanh ra cửa.
Vừa bước ra khỏi Đình Uyển môn, chàng dùng khinh công nhanh nhất có thể phi thân đến Phúc Uyển viện ở phía tây.
Lúc nãy khi rời khỏi bữa tiệc hắn đã thấy Long Phúc khác thường trong lòng lại cứ bồn chồn không yên. Uyển Đình nói cậu chỉ là giả vờ nhưng hắn tin cậu không như thế.
Bóng lưng của nam nhân mình yêu vừa đi khuất Uyển Đình ngẩng đầu lên. Trong mắt đã không còn là sự dịu dàng, yếu đuối mà là sự tức giận. Thấy bộ ấm trà đặt trên bàn, nàng thẳng tay gạt mạnh xuống đất, hét ầm lên:
- AHHH... Vì sao? Vì cái gì chứ?
Tố Hà đứng ngoài canh cửa, thấy Vương gia rời đi thì ngạc nhiên. Đang định chạy vào thì nghe thấy tiếng đổ vỡ, sau đó là tiếng hét tức giận của Trắc phi nhà mình.
*Phúc Uyển viện*
- Tiểu Khuê! Ta nóng quá! Em mau mở hết cửa sổ ra đi.
- Tiểu Khuê. Ta khát. Người ta khó chịu... rất khó chịu.
Tiểu Khuê lo lắng sắp khóc tới nơi, nhìn Vương phi:
- Vương phi! Người sao vậy? Người cố đợi một tí, nô tỳ... nô tỳ cho người đi mời đại phu ngay.
Phạm Khuê xoay người đang định chạy ra thì thấy một nam nhân đang vội vàng tiến vào. Như thấy được cứu tinh, Tiểu Khuê quên cả hành lễ mà òa khóc:
- Vương gia! Vương gia! Ngài mau...mau cứu Vương phi đi. Vương phi... bị làm sao ấy?
Huyễn Thần sải bước dài vào gian trong. Trên giường là một mỹ nam yêu kiều xinh đẹp, y phục xộc xệch, lăn qua lăn lại. Gương mặt lấm tấm những giọt nước mắt. Hắn nhíu mày, phân phó Tiểu Khuê:
- Ngươi ra ngoài canh cửa, bất kỳ ai cũng không được vào.
Tiểu Khuê lau nước mắt, nhún người thi lễ rồi lui ra.
- Thái Hiền!!!
Một nam nhân y phục đen thoát ẩn thoát hiện nhanh chóng đáp xuống, cung kính chấp tay.
- Có hạ thần!
- Người mau ra ngoài canh cửa, nếu có thích khách dám xâm phạm. Thẳng tay xử lý! - Tuy đã có Thôi Phạm Khuê bên ngoài, nhưng cậu ta không biết chút võ nghệ nào. Lỡ có kẻ có ý định đồi bại vào đây, cậu ta làm sao xử lý? Phòng bị vẫn hơn
- Hạ thần tuân lệnh!
Thái Hiền nhanh chóng lui ra, ngay khi ra ngoài đã thấy Phạm Khuê đứng ở ngoài.
- Nhà ngươi...nhìn quen lắm. AH! Có phải là người theo dõi Vương phi trước kia khô-
Thái Hiền nhanh chóng tiến lại bịt miệng Phạm Khuê, nhìn xung quanh xem có ai theo dõi không.
- Ngươi không nói thì đâu ai nói ngươi câm? Nhỏ tiếng lại chút, Vương gia và Vương phi ở trong, cẩn thận kẻo bay đầu!
Phạm Khuê bực nhọc gỡ tay nam nhân đang đặt lên mặt mình, liếc tên kia như muốn rớt con mắt ra ngoài.
Huyễn Thần ngồi xuống mép giường, kéo Long Phúc lên đùi mình. Ánh mắt cậu như phủ một tầng sương mù mông lung. Cậu luôn miệng kêu nóng, làn da trắng nõn nhuộm thêm màu hồng nhạt. Hắn đã sống đã 20 năm, làm sao có thể không biết cậu trúng xuân dược?
Đôi mày đang nhíu nay càng nhíu chặt hơn. Ai hạ xuân dược cậu? Nhưng ai hạ thì hắn sẽ cho điều tra sau, bây giờ giải dược cho cậu đã.
Xoay người đặt cậu xuống giường, thân thể cường tráng đè lên. Đôi môi đầy đặn khẽ phủ lên đôi môi anh đào của cậu.
Tuy hắn hay nghỉ tại Phúc Uyển viện nhưng cũng chỉ đơn thuần là ôm cậu mà ngủ. Nếu có hành động khác, sẽ ngay lập tức bị cậu chặn lại. Hôm nay "thừa nước đục thả câu" lấy cớ giải dược mà chiếm cậu cũng không có sao đâu ha? Trong mắt khẽ lóe lên sát khí. Nếu hắn không đến thì cậu thế nào?
Khẽ cắn vào cổ nam nhân trước mặt, vì đau nên Long Phúc ah một tiếng rõ lớn.
Nghe động tĩnh, Thái Hiền liền muốn vào trong. Ngay lặp tức bị Phạm Khuê ngăn lại.
- Ngươi muốn làm gì!?
- Ta nghe thấy có tiếng động, ngươi ở ngay đây. Đi theo ta thì ta sẽ bẻ chân ngươi!
- Nè... - Chưa kịp nói hết câu tên kia đã chạy vào trong để lại Phạm Khuê đang ngơ ngác.
- Vương gia, có chuyện gì ạ!?
Ánh mắt nồng đượm nhìn Long Phúc, hắn đặt cằm lên vai cậu, khẽ ra dấu người kia im lặng. Nhếch mép cười, ra lệnh:
- Ngươi đi ra ngoài đi, có tiếng động gì cũng chẳng cần vào trong đâu.
Thái Hiền ngơ ra một lúc, khuôn mặt vẫn giữ nét lạnh lùng, nhưng trong lòng đã sớm biết chuyện gì sắp xảy ra.
- Hạ thần vô ý, xin phép ra ngoài trước!
Thái Hiền nhanh chóng bỏ ra ngoài, để lại hai người ở bên trong vận động
- Sao rồi, có chuyện gì? - Phạm Khuê khẽ hỏi
- Ừm... người đi chơi đi, để ta canh cửa là được rồi. - Tên này nhìn mặt non choẹt, khoảng chừng 15-16 tuổi, cũng không nên nghe mấy tạp âm quái dị kia
- Mắc gì ta phải đi, lỡ ngươi là thích khách rồi làm hại Vương phi thì sao!?
- Ngươi còn con nít, không nên vây vào chuyện của người lớn, đi ra ngoài! Nếu không ta sẽ nói vương gia đánh nhà người 10 trượng!
Phạm Khuê cứng họng, đùng đùng dặm chân bỏ đi. Miệng thầm rủa xả tên lùn chết tiệt kia.
- Đồ lùn đáng ghét!
- Ngươi nói ai lùn!?
Trong này Huyễn Thần và Long Phúc đều đã yên vị trên giường, y phục vứt bỏ đầy dưới đất. Nhưng hắn nào muốn quan tâm, chỉ chăm chăm vào bé Chíp nhỏ màu vàng dưới thân thôi.
Cúi xuống, khẽ liếm quả anh đào nhỏ trên điểm ngực người ấy rồi cho hết vào miệng mà mút. Long Phúc nhăn mày tỏ vẻ khó chịu.
- Ưm..ư...trướng quá..! Khó chịu...hức
Bị người trên trêu ghẹo đến phát khóc, đôi mắt ngập nước nhắm nhiền để hạt lệ lăn dài trên gò má, Huyễn Thần mũi lòng, yêu chiều hôn má em, liếm đi giọt ngọc mặn chát. Cắn nhẹ lên cái má bánh bao đầy đặn.
- Ah! Đau em...
- Trước đây ta đúng là có mắt như mù, nên mới nói em xấu xí nhỉ? Long Phúc...
Mái tóc vàng bị mồ hôi dính vào che phủ gần nửa khuôn mặt, hắn nhẹ nhàng vén sang một bên để lộ khuôn mặt đỏ bừng còn đang mếu máo khóc nhè. Nhìn gương mặt đẫm mồ hôi thở dốc không ngừng kêu la, đại nhục bổng bên dưới trướng thêm một vòng, tưởng chừng như sắp nổ tung đến nơi. Khẽ dí tay người bên dưới xuống đũng quần, năm ngón tay bé xíu bao quanh thứ kia, khó chịu đến mức nhăn mày:
- Em xem đi, em làm nó ra thành như thế này rồi, định rũ bỏ trách nhiệm mà nằm khóc nhè à?
Người bên dưới dường như không còn nhận thức, cứ thế mà khóc ngày một to. Hắn chỉ biết lắc đầu cười cười vì độ ngã cây của em.
Đem một ngón tay thon dài vào bên trong người em, nhận thấy dị vật xâm nhập, em lập tức định nhích người lên để trốn tránh, nhưng rất nhanh chóng đã bị tay kia cũng Hoàng Huyễn Thần giữ chặt hông.
- Hic...đau...đau em...bỏ ra, huhu!
- Phúc nhi à! Em định bỏ đi đâu thế?
Ngón tay thứ hai rồi lại thứ ba xâm nhập, bên trên ra sức trốn tránh, chống cự. Nhưng bên dưới lại tham lam mút lấy mút để dị vật đang ở bén trong. Như cái cách lý trí bảo hãy quên người yêu cũ đi, nhưng con tim ngu muội lại cố chấp bám lấy...
Nhận thấy thời cơ đã chín muồi, hắn giải phóng con quái thú bên dưới lớp vải quần kia, đầu khấc thâm tím cứng ngắt. Nếu mà hắn nhịn nữa thì chắc chắn sẽ liệt dương mất. Gác hai chân em lên vai, chỉnh lại tư thế thoải mái cho em, trực tiếp cắm cộc vào trong.
- AHHHH!!!!
Long Phúc đang mơ màng không biết chuyện gì xảy ra thì trợn tròn mắt mà la ó lên, cơn đau phía dưới như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy.
Huyễn Thần thở hắt một hơi, thật sự quá chật rồi! Em cứ như muốn bẻ gãy đại nhục bổng của hắn vậy. Thấy em khóc nức nở dưới thân, hắn ỉu lòng, nâng em lên an ủi.
- Nào Phúc nhi của ta ơi ~, ngoan nào. Em cứ thế thì ta chết mất! Ngoan thả lỏng chút nào. - Long Phúc ôm chặt cổ Huyễn Thần, hắn vỗ vỗ nhẹ lên tấm lưng trắng của em như dỗ con nít, giọng cũng hơi trẻ con ra. Đúng là dỗ con nít thật!
- Đau em...hic...ah- đừng động!
Hắn bắt đầu nhấp nhẹ bên dưới cho người kia dễ làm quen, thật tình hắn rất thích em ngay lúc này. Nói hắn biến thái cũng được, nhưng nhìn xem? Bây giờ em có một chút trẻ con, lại thêm phần quyến rũ cộng với gương mặt diễm lệ này nữa. Hỏi tên nam nhân nào không rung động? Hôn nhẹ lên mi mắt em, nhấp từng chút một, dần dần không còn sự nhẹ nhàng như ban đầu, từng cú nhấp như muốn lấy đi cái mạng nhỏ của em.
- Ah từ từ...chậm thôi, em...em chết mất, AH!
*Chát*
Huyễn Thần không nhịn nỗi nữa, trực tiếp tát liền mấy cái vào má mông em rõ kêu khiến em không tự chủ mà bắn dòng sữa tươi lên người hắn.
- Sao không đợi ta hả? Em xấu tính quá điii.
Ra vào cỡ hơn vài trăm cái nữa Huyễn Thần mới có dấu hiệu sắp bắn. Định bụng sẽ bắn bên ngoài, nhưng một ý nghĩ khác xẹt qua đại não. Hắn đã từng qua lại với rất nhiều phi tần, nhưng chẳng có ai khiến hắn muốn lưu lại dấu vết trên người. Tuy nhiên, Hắn muốn có con với em, thế là trực tiếp nâng chân em lên cao, sao đó áp sát vào người em, xuất thẳng vào trong.
- Ahhh, hic...nóng...nóng hic...bụng em..., - Sức nóng khủng khiếp bên dưới khiến em muốn trốn tránh, nhưng một khi đã rơi miệng hổ thì biết đường nào ra? Nhận hết tinh hoa của hắn, không rơi một giọt ra ngoài. Hắn vẫn chưa thỏa mãn nhưng cũng phải đành rút quân ra khỏi trận. Một tiếng poc rõ to, dòng sữa nóng ồ ạt chảy ra ngoài mất kiểm soát.
- Hic...hic. Ah Huyễn Thần ơi! Chàng...chàng đâu rồi, hic...oaaaaaaa. - Tưởng hắn đã rời bỏ em, em đột nhiên khóc to một trận.
- Ơi ơi, ta đây ta đây. Ta sẽ không bỏ Phúc nhi đâu~~~~. Nhưng mà muốn ta ở lại thì phải làm mấy cái nữa mới chịuuu.
Hoàng Huyễn Thần đổi tư thế, để Lý Long Phúc ngồi lên đùi, để mặt em vùi vào lòng ngực hắn.
- Ưm..muốn hôn...hôn em nữa.
- Ừ, cũng hay! Mà đợi ta tí nhé!
Lần thứ hai lâm trận, hắn vẫn không kiêng nể cắm cọc vào trong, tuy mới làm xong nhưng bên dưới vẫn còn khít quá.
- Ưm hic..hi- ưm... - Không để em có cơ hội rên la, Huyễn Thần nhanh chóng ngậm môi em nuốt thanh âm ấy xuống bụng.
Hắn đi đến đâu thì hết hôn lại cắn chỗ đó. Đến cái má bánh bao sữa còn in hằn dấu răng của tên chồn sương.
Ở phía ngoài Thái Hiền ngán ngẩm, biết vậy tuần này đi tuần tra được rồi. Ở lại đây làm chi không biết!
- Haiz, lẹ lên dùm cái!
Đầu đau như búa bổ, toàn thân đau nhức Long Phúc cố gắng mở mắt ra.
Vừa mở mắt chưa nhìn rõ xung quanh thì bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp:
- Dậy rồi sao?
Cậu giật mình theo phản xạ quay sang bên cạnh. Đập vào mắt cậu là Hoàng Huyễn Thần đang nằm nghiêng, tay chống đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu. Khoác tùy tiện y phục màu trắng không cài cúc để lộ ra bờ ngực rắn chắc. Bên tai lại vang lên tiếng nói:
- Đêm qua nhìn còn chưa đủ hửm? Em còn định nhìn đến bao giờ nữa?
Mặt cậu đỏ bừng xấu hổ vội vàng lật chăn bước xuống giường. Vừa chạm xuống đất thì chân vô lực ngã uỳnh. Trên giường truyền đến tiếng cười khẽ. Long Phúc mặt càng đỏ cố gắng đứng dậy thì thấy có cái gì đó không đúng. Nhìn xuống thân thể mình thì...
- ÁHHHH.......! - Long Phúc hét ầm lên. Ôi mẹ ơi, sao con lại... lại lõa thể thế này? Huyễn Thần ngồi ra mép giường nhìn cậu chằm chằm. Nhớ lại chuyện tối qua một lần Long Phúc lê lết trèo lên giường vớ lấy tấm chăn quấn quanh người. Huyễn Thần bên cạnh hô lại lên tiếng:
- Che làm gì? Đằng nào tối qua ta chẳng thấy hết rồi.
*Bịch*" Long Phúc thẳng chân đạp bay hắn xuống đất. Huyễn Thần cứng họng:
- Ơ...ta..
Hắn đường đường một người học võ vậy mà chỉ lơ là một chút đã bị thê tử không biết võ của mình một cước đá bay xuống đất. Còn đâu mặt mũi. Lại nhớ đến Khương Thái Hiền lần trước bị cậu đánh cho te tua té tát thì nuốt nước bọt. Cậu thật đáng sợ a!Đang mải suy nghĩ thì
*Vèo!*
*Bộp!*
Một cái gối an tọa chính giữa mặt của Tam Vương gia Hoàng quốc. Long Phúc tức giận chỉ tay thẳng mặt hắn:
- Đồ biến thái! Dám nhân lúc bổn công tử say rượu mà làm càn. Tưởng mình là hoàng tử thì có thể cưỡng bức con trai nhà lành sao? Ah... Sự trong trắng của ta!
Nhìn thấy tấm khăn màu trắng dải chính giữa giường bên trên là giọt máu đỏ chói khiến cậu muốn giết người. Huyễn Thần ngẩng mặt lên trời khóc không ra nước mắt. Ông trời ơi! Ông xuống làm chứng cho con a! Rõ ràng đêm qua người bị cưỡng bức là con mà! Tại sao sau một đêm lại thành con cưỡng bức con trai nhà người ta? Con mới là người bị hại đó!Hít sâu, hắn lổm cổm bò dậy tiến về phía giường:
- Phúc nhi....em...em đừng manh động... Tối... qua là ta... ta giải xuân dược cho em mà.
Long Phúc hạ cái gối đang định ném xuống. Xuân dược? Ở hiện đại cậu đọc không ít ngôn tình hay boylove nên đương nhiên biết về xuân dược. Tối qua cậu bị trúng xuân dược ư? Nghĩ lại biểu hiện tối qua của mình thì đúng là cậu bị hạ xuân dược rồi. Nếu mà không có Huyễn Thần giải dược chắc cậu chết rồi. Viếng thăm gia phả mười mấy đời của cái tên hạ dược cậu một vòng. Cậu khẽ nói:
- Huyễn Thần ... Đa tạ!
Hắn rộng lượng xua tay nhếch mép:
- Không sao! Không cần đa tạ! Tối nay em lấy thân báo đáp ta thêm mấy lần nữa là được rồi.
*Vèo!*
*Bộp!*
Cái gối còn lại hạ cánh an toàn trên mặt hắn. Long Phúc gào lên:
- HOÀNG HUYỄN THẦN. CHÀNG MAU ĐI CHẾT CHO TA!
Đôi lời muốn nói: Thiệt ra trong fic gốc không có cảnh H, nó bị cắt ròiii. Vì hiểu cảm giác của reader nên tui đã thêm vào (dù nó dở ẹt). Nhưng cũng cảm ơn các bạn đã đọc cái con fic chuyển ver này. Nhận được lời cmt của các bạn mình vui lắm (ʘᴗʘ✿)!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top