Chương 1:



- Vương phi! Tiểu Khuê xin người...hic...Vương  phi à...huhu...người mau tỉnh lại đi.. - Một giọng nói kèm tiếng khóc vang lên khiến Long Phúc tức giận. Cậu ngồi bật dậy, quét ánh mắt nhìn kẻ cứ rên rỉ ỉ ôi bên tai, làm cậu mất giấc ngủ quý hóa.

Long Phúc nhìn xung quanh căn phòng thì lập tức sững người. Đây...đâu phải là phòng của cậu? Đây là một căn phòng mang đậm chất cổ đại. Căn phòng khá là đơn giản, được chia làm hai gian. Cậu đang ở gian trong. Trừ chiếc giường cổ làm bằng gỗ tinh xảo, màn quây bằng lụa mỏng màu tím nhạt Long Phúc đang ngồi thì trong phòng cũng chỉ có thêm một chiếc bàn trang điểm kê gần cửa sổ. Một chiếc tủ chạm khắc tinh tế và hai chậu hoa lan treo ở hai bên vách tường giao gian trong với gian ngoài. Ngăn cách hai gian là tấm màn kết bằng ngọc.

Cậu bé nhỏ ngồi khóc lúc nãy thấy người nằm trên giường ngồi dậy thì vui mừng khôn xiết:

- Vương phi! Cuối cùng người đã tỉnh rồi. Tạ ơn trời đất.

Long Phúc quay đầu lại nhìn. Cậu thấy ngay một cậu bé khác tầm tuổi mình, nước mắt đầm đìa đang nhìn cậu vui mừng. Long Phúc hốt hoảng, cậu bé này sao ăn mặc kì lạ quá vậy?

- Cậu...cậu là ai? - Long Phúc cất tiếng hỏi.

Cậu bé đó hoảng sợ, nước mắt lại chảy ra:

- Vương phi? Người không nhận...huhu...ra em nữa sao? Hu hu hu...em là Tiểu Khuê, Thôi Phạm Khuê đây...huhu...

- Cái gì cơ? Vương...phi? - Long Phúc run rẩy, chỉ tay vào mũi mình:

- Ta... là Vương phi?

Tiểu Khuê gật đầu như bổ củi:

- Đúng đúng. Người là Vương phi, Nhị Vương phi. Chính thê của Nhị Vương gia!

Cậu ngớ người. Vương phi? Vương gia? Ôi! Ôi cái đầu của tôi ~~~~

- Sao ta lại ở đây? - Long Phúc nghi ngờ hỏi, không phải đám bạn của cậu đang đùa cậu chứ?

Phạm Khuê liền trề môi ra khóc tiếp:

- Huhu...Vương phi...người ngã xuống nước mà... hic...đầu có đập đâu đâu mà sao lại quên được.

Khóe môi Long Phúc giật giật, gào lên:

- Ta hỏi sao ta lại ở đây thì cô cứ trả lời đi, cần gì phải dài dòng như vậy?

Phạm Khuê càng gào to hơn:

- Vương phi! Người sao vậy? Huhu...từ bé đến giờ người đã lần nào quát nô tỳ đâu? - Khóe môi Long Phúc không ngừng co giật, cố hít sâu lấy lại bình tĩnh, dịu giọng hỏi:

- Ta xin lỗi! Tiểu....Tiểu...Tiểu gì ấy nhỉ? À Tiểu Khuê! Em đừng khóc nữa, ta mệt. Em hãy kể lại chuyện cho ta nghe.

Long Phúc chưa dám tin nhưng cậu chắc chắn là mình đã xuyên không về thời cổ đại nào đó. Tiểu Khuê ngoan ngoãn lau nước mắt, bắt đầu câu chuyện:

- Ba ngày trước, Vương phi đi dạo trong phủ thì bị a hoàn bên cạnh Trắc phi đẩy ngã xuống hồ. Vương phi liền bất tỉnh, sốt cao ba ngày nay.

Long Phúc thắc mắc:

- Vương gia có nói gì không? Trắc phi kia bị phạt thế nào?

Tiểu Khuê lại khóc:

- Vương phi, người đừng buồn. Chẳng phải người đã quen với sự lạnh lùng của Vương gia rồi sao? Nên lần này người đừng đau lòng.

Long Phúc đau cả đầu, đưa tay lên ray ray huyệt thái dương, nói tiếp:

- Stop. Tiểu Khuê, em nghe cho kĩ những gì ta chuẩn bị nói đây. Giờ ta rất đau đầu, em tuyệt đối không được khóc lóc nữa. Em mà khóc nữa, ta lập tức đuổi em đi đấy. Em đi lấy cho ta cái gương lại đây.

Em bị dọa sợ, vội vàng câm nín đi lấy gương đưa Long Phúc.

Long Phúc nhìn vào trong gương. Ôi mẹ ơi! Mỹ nhân. Tấm gương phản chiếu lại khuôn mặt trắng vì bệnh nhưng không mất đi vẻ kiều diễm. Người này quả thật trông giống mình quá! Đôi mắt phượng long lanh, môi trái tim hồng tự nhiên và hàm răng trắng đều. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Long Phúc lại lên tiếng:

- Chắc vì rơi xuống nước nên...một số chuyện ta cảm thấy rất mờ nhạt. Em là a hoàn theo ta từ bé đúng không? Vậy bây giờ ta hỏi gì em trả lời nhé! - Tiểu Khuê gật đầu. Cậu cười tươi, hỏi:

- Tên đầy đủ của ta là gì?

- Vương phi tên Lý Long Phúc!

Cậu gật đầu, không ngờ chủ nhân thân thể này trùng tên với cậu.

- Ta và em bao nhiêu tuổi?

- Người 17, nô tì 16.

- Gia thế của nhà ta?

- Vương phi là đại thiếu gia, cành vàng lá ngọc nhà Lý Thừa tướng ạ.

- Vì sao ta lại gả cho Nhị Vương gia?

- Vương phi? Người u buồn đến nỗi cả chuyện này cũng không nhớ sao? Người thích Nhị Vương gia từ bé. Đến năm 16 tuổi thì xin Thừa tướng đề nghị Hoàng thượng ban hôn cho hai người. Nên người 16 tuổi thì được gả vào Nhị Vương phủ.

Hai người một hỏi một trả lời đến muộn. Long Phúc cuối cùng cũng hiểu chút ít về thân thể và tình hình hiện tại. Dựa vào lời Tiểu Khuê kể và chút ít kí ức từ ngày gả vào Vương phủ, lúc bị lạnh nhạt và khi dễ của thân xác nên Long Phúc biết hoàn cảnh hiện tại.

Cậu thầm than mình thực xui xẻo, sao lại xuyên trúng vị Vương phi thất sủng cơ chứ. Đã thế lại còn ở cái thời đại không có trong lịch sử. Huhuhu Thân thể này trước đây thích Nhị vương gia nhưng khổ nỗi tên Vương gia đã có ý trung nhân là cái vị Trắc phi gì gì đó.

Vốn dĩ cái ghế Vương phi này của nàng ta nhưng thân thể này nhảy vô cướp mất. Haizz, còn nữa, cái tên Vương gia kia ngoài vị Trắc phi còn có thêm năm cơ thiếp nữa. Sáu nàng ta suốt ngày gây sự bắt nạt cái thân thể này. Long Phúc ngồi trên giường suy nghĩ:

- Thôi thì đã lỡ thất sủng rồi. Chi bằng mình cứ an phận làm Vương phi. Có khi còn được ăn sung mặc sướng. Kệ cái tên Vương gia kia, mình chẳng thèm quan tâm. Chắc hẳn cũng chỉ là nam nhân bình thường. Không đẹp bằng mấy soái ca trên tivi. Tên Vương gia chắc hẳn mắt có vấn đề mà, một đại mỹ nhân thế này lại không thích. Hứ, ta khinh!








Long Phúc khóc không ra nước mắt, cậu nhìn mấy món ăn trên bàn. Cậu đã xuyên không về đây ba ngày rồi, mà ngày nào cũng chỉ được ăn rau luộc, đậu phụ với một bát cơm trắng. Ngày nào bụng cậu cũng gào thét biểu tình. Tiểu Khuê thấy cậu cứ thất thần nhìn mấy món ăn, vội nói:

- Vương phi! Người...người không muốn ăn sao?

*Bộp*

Long Phúc đập nhẹ lên bàn

- Phải ăn chứ! Không ăn sao ta sống? Nhưng... nhưng sao ngày nào cũng phải ăn như thế này? Định giết người gián tiếp đấy à? - Cậu đau khổ. Cậu muốn ăn thịt, ahhh cậu muốn ăn thịt cơ. Cậu không có ý định giảm cân đâu.

Cậu nhớ lại lúc mình chưa xuyên không. Lúc đó, tuy là một sinh viên không phải quá nghèo nhưng cũng không đến nỗi ba ngày không được ăn thịt. Cứ tưởng xuyên qua làm Vương phi, tuy thất sủng nhưng cũng không đến nỗi khổ cực. Ai ngờ nhìn xem, huhu thịt, thịt, thịt ơi anh nhớ em!!!

Long Phúc cầm đũa, cố gắng ăn tạm. Vừa ăn vừa an ủi chắc chắn mai sẽ có thịt.

- Này, chúng ta đi đâu chơi đi. Ở trong này hoài ta phát điên mất!

Long Phúc dẫn Tiểu Khuê đi dạo trong vườn. Tiểu Khuê hớn hở:

- Vương phi! Người nhìn kìa. Hoa hướng dương đằng kia nở đẹp quá!

Long Phúc ỉu xìu, bụng cậu đang rất đói. Cậu ở đây một tháng rồi mà chưa biết mùi vị thịt.

Phía xa, một nữ nhân uyển chuyển bước đến. Tiểu Khuê tinh mắt, khẽ nói với Long Phúc:

- Vương phi! Trắc phi đến!

Cậu đưa mắt nhìn nữ nhân váy vàng nhạt tiến lại gần.

Theo như Tiểu Khuê kể, nàng ta tên Lưu Uyển Đình, con gái của Lưu Thái phó.

Nàng ta tiến lại gần Long Phúc.

- Vương phi ca ca đã khỏe rồi đó à? Hôm đó Tố Hà chẳng may làm huynh ngã xuống nước, muội đã phạt rồi. Muội đã mấy lần định sang thăm huynh, nhưng Vương gia nói không cần. Ngài ấy đã nói thế, muội cũng không tiện đi. Mong huynh rộng lượng tha thứ.

Long Phúc chẳng thèm để ý. Cậu ghét nhất cái kiểu người giả tạo như Lưu Uyển Đình. Gì chứ? Chẳng may làm ngã xuống nước? Nếu không phải nàng ta xúi giục thì làm sao a hoàn Tố Hà dám chứ? Long Phúc nhìn Uyển Đình một lượt từ trên xuống dưới. Nàng ta cũng khá xinh đẹp, nhưng không xinh bằng cậu bây giờ. Nhưng nàng ta đẫy đà hơn cậu.

Chợt nghĩ ra một điều, Long Phúc cười tít mắt:

- Không sao! Không sao! Giờ ta đang rảnh, hay là qua tiểu viện của Trắc phi uống ly trà nhỉ? Lâu rồi ta không qua chơi, liệu Trắc phi có mời ta không?

Lưu Uyển Đình sững người trước lời đề nghị đó. Nàng ta cười trừ:

- Đương nhiên là muội mời huynh rồi.

Long Phúc như bắt được vàng, hớn hở nói:

- Muội dẫn đường đi!

Long Phúc nhìn cách bài trí trong Uyển viện của Lưu Uyển Đình rồi khẽ cảm thán. Nàng ta sướng thật, đúng là sủng thiếp. Chả bù cho Uyển viện của cậu, hai gian đơn sơ giản dị. Cậu không tiếc cất lời khen ngợi:

- Vân Uyển viện của Trắc phi đẹp thật đó! Chả bù cho Lộ Uyển viện ta.

Trắc phi được thể, bắt đầu khoe khoang:

- Hầu như Vương gia ngày nào cũng nghỉ lại đây nên tiểu viện cũng ấm áp. Mọi đồ trang trí đều là những thứ quý. Toàn là cống phẩm của các nước khác hoặc của các quan viên trong triều đó đa....

Long Phúc khẽ than. Sao cậu lại khen cái biệt viện này để rồi giờ đây phải ngồi nghe diễn văn giới thiệu báu vật cơ chứ? Cậu chỉ muốn đứng dậy bỏ về nhưng nghĩ đến mục đích đến đây của mình sắp đạt được, cậu lại phải nhẫn nhịn. Phải nhẫn nhịn a!


























Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top