odnoliub

nếu có người hỏi tôi rằng, thứ gì lắng đọng, dại dẳng hằng thập kỷ trong lời ca của một nghệ sĩ, hay vĩnh hằng với bài thơ của một người thi sĩ đơn độc.

tôi sẽ nói rằng, một môi hôn có thể khiến thời gian ngưng đọng, nhưng một cuộc tình đơn phương có thể khiến con tim ngừng sống.

chính là thứ tình cảm ấp ủ, chỉ cần đứng phía sau che chở cho người kia, nhìn nụ cười trên gương mặt người thương cũng cảm thấy len lỏi sâu trong tâm một chút ấm áp.

chính là có cả thế giới, thế giới của riêng ta và người ấy cùng trao nhau nụ hôn nồng nàn tay trong tay đi đến mãi mãi mà sẽ chẳng có chút chông gai cản đường.

nhưng đó chỉ là ta tự nhốt bản thân trong chính cái thế giới riêng ấy, thế giới được bao trong dải ngân hà u tối là sự ảo tưởng.

người ta thường nói như vậy về tình đơn phương, một cuộc tình không có sự bắt đầu càng chẳng có hồi kết.

tôi cũng từng ảo tưởng rằng tấm chân tình này cậu ấy sẽ ngoảnh đầu đón nhận nó, rằng cậu ấy sẽ ôm tôi thật chặt và nói cậu cũng yêu tôi.

tôi ảo tưởng rằng nụ cười ôn nhu như giọt sương mai ấy vẫn luôn dành cho tôi, nhưng tôi ngốc quá..chỉ những ngày đông lạnh buốt hay những khi bầu trời rả rít cơn mưa mới tồn đọng mấy giọt sương mai.

là do chính tôi biến sự ấm áp này hoá đóng băng hay là nó vốn chẳng thuộc về tôi?

thật tình cờ rằng tim tôi vẫn luôn lạnh giá như cơn mưa bão tháng 12, thứ tồn tại cuối cùng trong cơn mưa ấy lại vô tình là nụ cười quá đỗi dịu dàng như giọt sương của cậu.

trùng hợp thay chúng ta vô tình mang cơn mưa lớn ngang qua đời nhau, tháng 12 này cậu có lạnh không?

nơi cậu đã tạnh mưa chưa, nhưng còn nơi tôi vẫn bão to lắm.

cậu có thể mang mưa ghé qua đời tôi thật nhiều, để cơn mưa ấy trôi dạt những giấu yêu ban sơ, làm chùm thanh thảo ngát hương phai tàn.

nhưng mà...cơn mưa ấy vốn do tôi tự mình huyễn hoặc, cậu là cơn lốc tới và quẫn tung mọi thứ để rồi rời đi như chưa từng tồn đọng trong khoảng không vô tình.

cậu luôn ấm áp, mang trong mình thật nhiều hoài bão không tên, cơn mưa kia chỉ là do tôi tự mình gán tên cậu vào mà thôi, chỉ tôi tự mình mê tưởng thứ gọi là đơn phương, tự mình si mê một cái tên rồi lại tự mình ướt lòng do chính cơn mưa cũng chính do mình dàn dựng.

ta như hai thái cực trái chiều vậy, nếu nơi cậu mang bình yên, mang ấm áp như ánh dương chói lọi, thì tôi chỉ luôn mang đến cơn mưa, mang đến mây đen u ám phủ lấp cả bầu trời.

ánh mặt trời luôn làm con người ta cảm thấy dễ chịu, nó chiếu đến muôn nơi và nơi đó lại chẳng bao giờ có tôi.

cậu vốn là mặt trời nhỏ còn tôi chỉ là nhành cây dưới muôn vàn cây to, không được chiếu đến, chỉ có thể tham lam hưởng thụ chút ánh nắng nhưng lại vô tình ươm mầm nở hoa và xem đó như thành tựu, là lớn lao.

nhưng nhành cây ấy vẫn quật cường đứng vững giữa bao gian nan lắm, nó mạnh mẽ đến nỗi có thể chấp nhận buông bỏ và ngắm nhìn mặt trời quấn quýt bên mây xanh.

khoảnh khắc ngắm nhìn cậu tay trong tay bên người ấy tôi không biết nên vui hay buồn, vui vì cậu có thể tìm thấy nửa kia làm cậu luôn cười, làm cậu hạnh phúc và có thể đi cùng cậu đến hết đời.

buồn vì tôi chẳng thể với tới, mây xanh đã mang mặt trời đi mất rồi..

tôi cũng ước mình là đám mây ấy thật lâu, có thể mỗi chiều nghe cậu ngân nga, du dương câu tình rằng cậu yêu tôi nhiều.

có thể được cậu ôm lấy dỗ dành rằng không sao đâu những khi yếu đuối, mỏi mệt và nơi duy nhất có thể về chính là hơi ấm của cậu.

có thể được cậu ưu tiên giữa muôn ngàn phong cảnh hữu tình khác, chỉ yên ổn hưởng thụ tia sáng từ mặt trời bao bọc, ấp iu nồng nàn.

có thể ngày ngày bên cậu rong ruổi đây đó vi vu khắp bầu trời, chỉ có riêng đôi ta.

tôi bỗng cảm thây ghen tị với cô ấy quá, thật xấu tính phải không?

tôi nào có tư cách để đòi hỏi niềm tin yêu từ cậu, tôi tự cho rằng mình thật giỏi che giấu.

chân tình của tôi vốn chỉ gói ghém cất vào nơi sâu nhất mà chẳng một ai biết đến, như một món đồ cổ thất truyền.

mọi sự ôn nhu, tất thảy dịu dàng cô ấy đều có được, tôi thầm nghĩ rằng cô ấy thật may mắn khi có cậu trong đời, một người mà tôi dùng cả thanh xuân để với lấy nhưng chẳng đủ để tới nơi..

tôi và cậu cái gì cũng chẳng có, thật lu mờ, thật phôi phai; xuân hạ thu đông, có lẽ ta chưa từng có với nhau điều gì trọn vẹn.

ánh mắt của người ấy khi được cậu ôm vào lòng, ánh mắt của sự hạnh phúc, là thành công ôm lấy cả thế giới trong một kẻ thất bại như tôi.

cậu có lẽ là người hạnh phúc nhất thế gian, từ khi có cô ấy xuất hiện cậu thay đổi nhiều lắm, cậu cười nhiều hơn, mọi sự chú ý đều chỉ xoay quanh, gói gọn bằng một người con gái.

cậu không còn trẻ con thay vào đó đã thực sự lớn lên rồi, cậu đã trưởng thành để có thể bảo vệ đám mây của cậu trước bao phong ba giông gió.

mong cho người mãi như lúc này.

nếu như có thể, tôi muốn nói ngàn lời cảm ơn với người con gái của cậu.

cảm ơn vì đã bên cạnh cậu ấy thay những người còn lại, cảm ơn vì đã cho cậu ấy một tấm chân tình, cảm ơn đã chăm sóc cậu ấy phần đời còn lại và cảm ơn vì đã thay tôi nói lời yêu cậu ấy...

lời yêu mà tôi chẳng thể nói ra, và rồi cô ấy đã giúp tôi thực hiện ước nguyện đó một lần cuối.

vốn dĩ ta chưa bao giờ dám đối mặt, ta không dám đối mặt rằng ta đã thua, nhưng ta phải chấp nhận thứ tình cảm đến từ một phía duy nhất từ chính ta.

tuy nhiên, đến một thời khắc nhất định tình yêu của ta sẽ hoá thành bọt biển, sau khoảng thời gian không dọn dẹp những ký ức vương vãi.

không có những ký ức nào dọn dẹp được hoàn toàn, chúng vẫn luôn tồn tại ở một phần trong thâm tâm của ta, chỉ là phần ký ức đó đã đóng bụi giăng tơ nhện dày đặc.

tôi vốn không sợ cô đơn nặng trĩu bao chùm, càng không sợ đau đớn quặn thắt bủa vây, tôi chỉ sợ cô độc nhưng lòng vẫn tồn tại bóng dáng ấy.

nhưng rồi cũng đến lúc tôi phải chấp nhận sự thật rằng cậu vĩnh viễn không thuộc về tôi, cỏ dại làm sao chạy theo cùng một bầu trời với ánh nắng?

nó chỉ đứng đây chôn chặt tình cảm giấu vùi vào mảnh đất mà dõi theo.

mảng ký ức không được lau dọn, chân tình vốn chẳng thể xí xoá, chỉ là con người ta lớn lên nhưng ký ức ấy vẫn mãi đứng yên trường tồn theo thời gian.

con người trở thành ngôi nhà cũ kỹ đến lạ thường, miếng bọt biển duy nhất có thể lau dọn chúng chính là con đường phía trước, tự ta bước tiếp, rồi một ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc, nắng vẫn sẽ lên.

chỉ đành khép lại trang sách này, trang sách của những tháng năm tươi đẹp nhất và trang sách có tên cậu, người tôi từng rất bằng cả xuân thì.

i can't meet a person in a minute, like a person in an hour and love a person in a day, but it will take me a whole life to forget you.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top