5. kỷ luật

đó là lần thứ ba em chiêm ngưỡng được nụ cười ấy, em thề rằng nếu như hyunjin đẹp như một tác phẩm, hắn sẽ đẹp hơn vô vàn nàng mona lisa tuyệt tác đẹp nhất của leonardo da vinci.

lồng ngực em như đang nhảy múa đắm mình vào bể ngọt và ánh mắt đầy tình của hyunjin, ngay từ giây phút ban đầu, em không nghĩ những điều quá đỗi mê người ấy sẽ dành cho em, dù là một ánh mắt.

em vốn chẳng thể kìm lòng sao cho đặng khi đối diện với hyunjin, felix từng nghĩ rằng một nụ cười, một ánh mắt của hắn chỉ là vô tình rồi chóng thoáng qua, chúng quá đỗi phù phiếm.

nhưng em biết không? giữa hàng vạn dòng người dưới mái trường tấp nập, nụ cười ấy chỉ dành cho em, ánh mắt ấy tất thảy đều chỉ hướng đến em.

hyunjin rất ít cười, những lần em lén nhìn trộm hắn cũng chỉ có mình em nở nụ cười như kẻ ngốc, lần đầu tiên em vô tình bắt gặp đôi mắt cong cong của hắn, chẳng biết cố ý hay vô tình nhưng mọi lần như vậy đều chỉ hướng về phía em.

felix biết hắn là kiểu người có rất nhiều bạn, nhưng bọn họ đều là bị hyunjin làm cho yêu thích mà sấn vào, chính là kiểu vô ý vuốt gọn mái tóc cũng lôi cuốn mãnh liệt, em chưa từng thấy một hyunjin đùa cợt cùng đám bạn một cách vui vẻ, hắn luôn treo bên mình vẻ ảm đạm và không thích cười, có chăng cũng chỉ là mấy nụ cười vụn vặt mỗi khi vừa gây ra chuyện tai quái gì thêm.

nói em và hắn là hai thái cực trái chiều thì không sai, felix rất dễ cười, em là kiểu người mà tuỳ ý buông một câu bông đùa cũng cười toe toét như mặt trời nhỏ.

nhưng em lại chẳng có một mống bạn, chỉ có độc nhất han jisung là chịu được cái tính rụt rè của em, thậm chí cậu ta giỡn với em một câu, tăng động với em một chút cũng chỉ nhận lại nụ cười tươi rói có phần ngốc nghếch mà chẳng thấy em đáp lại, nhàm chán đúng không?

nhiều lúc felix cảm thấy cậu bạn này thật đáng thương khi dây vào người như em, chúng chẳng khác nào jisung đang chơi với một con búp bê vô tri vô giác vậy.

não bộ em dường như đang bị hyunjin chiếm đóng hoàn toàn, em muốn chạy trốn nhưng như có thứ gì vô hình siết em lại, đem em chôn sâu vào mảnh tình chưa hoàn chỉnh này.

em cứ nghĩ rồi lại nghĩ, từ khi nào em lại thích hyunjin đến thế, em chưa từng yêu đương nhưng liệu đây có phải loại cảm giác khi người ta yêu nhau không?

rằng mỗi khi nhìn người nọ trái tim đều bỗng như cháy bỏng, hay rằng chỉ cần đối phương cười bản thân cũng sẽ nở nụ cười không theo sau.

nếu đúng là như vậy felix cũng muốn tham lam một lần, em cũng muốn được nếm trải cảm giác yêu đương cùng với hắn, em thực còn muốn nhiều hơn nữa, muốn cảm nhận tất cả một cách trọn vẹn nhất.

nhưng ngay đến việc tiếp cận hyunjin em cũng chẳng đào ở đâu ra một chút dũng khí, có lẽ hắn còn chả biết tên em nữa, đúng hơn là em thấy bản thân yếu thế khi đứng trước hắn.

đã bao lần em và hắn vô thức đi qua nhau, felix còn nhớ rõ cảm giác đụng vào lồng ngực của hyunjin, dù chỉ là một cú va chạm nhưng em vẫn còn nhớ mùi hương americano trên người hắn chầm chậm, vờn xung quanh khoang mũi em.

thứ mùi hương đắng nhẹ của caffein làm hắn thật quyến rũ trong cái thân hình cao lớn đầy nam tính.

hyunjin cao hơn em phân nửa cái đầu, khoảnh khắc felix va vào hắn, em mềm nhũn như thể sẽ tiếp đất ngay sau đó, nhưng hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.

vì trong phút chốc hắn đỡ lấy cả thân người nhỏ thó của em, mùi hương trầm đọng như bao lấy thần trí.

felix vốn là kiểu người vô cùng bài xích cafein, em sợ đắng.

nhưng khi đối diện với hyunjin em cảm thấy hắn chính xác là một ly macchiato nóng ấm, gương mặt phóng đại của hắn quá đỗi ngọt ngào, em còn nhìn ra nốt chấm nhỏ dưới đôi mắt cáo xếch nhẹ của hắn, cứ như một tinh tú duy nhất giữa bầu trời vậy.

như rằng giữa hương vị đắng trầm còn quyện một chút vị ngọt nồng của sữa, điều đó thật khiến bên hàm của em nhói lên vì con sâu của mật đường đang gặm nhấm em từng ngày một.

từ sau lần đó, felix em luôn cho mình cái suy nghĩ vô sỉ rằng mỗi ngày em đều muốn va vào hắn, muốn được lại gần hương thơm gọi mời đó có được không nhỉ? hắn sẽ nói em là kẻ điên tình.

những khoảnh khắc gần hyunjin em đều tận dụng tất cả mà nhồi nhét vào kho bảo tồn, chúng tuy nhỏ nhoi nhưng là điểm sáng duy nhất trong tâm trí xám xịt của em.

felix cố vươn dài đôi chân bé xinh đạp xuống nền đất, tuy mệt đến vã mồ hôi nhưng hyunjin cứ như là thần dược, dù mệt đến đâu chỉ cần nghĩ về hắn em lại được hoá giải, có động lực tiếp tục.

không ai nói, cũng không ai hỏi felix vẫn một mình cố gắng, sẽ không ai lường được khi mà em bất chợt bị tóm lấy.

felix giật thót, cổ áo em như bị ai xốc lên bất ngờ, đôi chân cũng bị nhấc khỏi mặt đất hoàn toàn, bé nhỏ mở to hai mắt giật mình.

"Cái thằng nhóc con này mày lỏng ốc vít hả? Ông đây gọi mày mà tai để đâu đó?"

giọng nói quen thuộc rót thẳng vào màng nhĩ em đến ù cả đi, người nọ gắt lên có vẻ giận dữ lắm, em ngoái đầu.

tự bao giờ han jisung anh bạn duy nhất của em đã xuất hiện ở đây rồi?

felix có chút ngỡ ngàng, là do chuông chưa reo hay là đã hết một tiết rồi mà em vẫn mãi chìm đắm trong hình ảnh hyunjin đến quên trời quên đất rồi nhỉ?

nếu vậy giáo viên sẽ kỷ luật em vì chưa chạy đủ 5 vòng sân mất, tội sẽ lại trồng thêm tội cho đến khi nó đầy ắp và dần nhỏ cơ thể em rạc rời.

"chưa hết tiết, là tao trốn xuống đây với mày"

cậu bạn cứ như thể đọc được suy nghĩ của em, felix thở phào một hơi nhẹ nhõm, đảo qua đảo lại quả thật chỉ thấy một màu trầm lắng, vẫn chưa hết một tiết học.

felix biết tính tình của han jisung nghịch ngợm cỡ nào, vậy nên việc cậu trốn tiết em đã chẳng còn lạ lẫm nữa, cậu ta thậm chí còn làm ra nhiều trò kinh thiên động địa nữa cơ mà.

"sao cậu lại xuống đây?"

felix mở tròn hai mắt tháo láo hỏi cậu, han jisung cau mày thở hồng hộc, có lẽ nãy giờ cậu ta chạy theo em dưới cái tiết trời oi bức này đã quá đủ rồi, nhìn kìa đôi má phính đỏ ửng phập phồng, mái tóc đen vuốt ngược đã sớm thấm mồ hôi kết dính trên trán, hai tay chống hông hít thở, trông cậu ta cứ như loài quokka nhỏ quý hiếm.

"sao hả? lo tao bị kiểm điểm à, yên tâm đi tháng này đã bảng thứ 2 rồi, không vấn đề gì"

cậu ta vừa nói vừa thở hổn hển, trông khổ sở lắm vậy, em bật cười, chỉ là nhìn jisung đôi khi chọc đến máu nhột của em.

đột nhiên đối phương cười nắc nẻ, han jisung tựa như đã lên dây cót, có thể cạp đứt cái đầu vàng choé của felix cũng nên.

cậu ta bắt đầu rầu rĩ với em, cái mỏ mỗi lần xả lũ đều chu lên làm felix ân ẩn chút ngứa ngáy ở lòng bàn tay.

"đây là ý gì? mày đối xử với người bỏ cả học để xuống xem mày thế nào như này à, đồ con gà"

"ai là con gà? đây là nụ cười tiếp năng lượng hiểu hong"

mặt han jisung đen hơn đít nồi cháy than, felix không mở mồm đã đành, đằng này thốt câu nào như thể chọc vào vảy ngược của cậu.

"khỏi đi, đây cảm ơn, mày tốt lắm đồ tồi"

phải nói rằng định mệnh cho em gặp han jisung cũng thật kỳ lạ, từ tính cách cho tới mọi mặt, em như thể kẻ lội ngược dòng sông, mặc dù từ đầu người bắt chuyện với em trước luôn là jisung.

trước đây, felix luôn nghe nói rằng han jisung thật sự không phải con người tốt đẹp, cậu ta ăn chơi trác táng, thay người yêu chỉ như cách tủ đồ của cậu ta vơi dần mỗi ngày do đã ướm lên người một lần và vứt.

nhưng em vốn chẳng tin vào những lời bịa đặt, em không cần biết quá nhiều về tiểu sử cuộc đời của cậu ta.

ngay cả jisung cũng chưa từng kể lể với em về mối tình nào của cậu ấy, felix không có bạn vậy nên em vô cùng trân trọng tình bạn này, hiếm lắm em mới có thể chơi với một người toàn diện về mọi mặt như jisung, không những ảnh đại diện nổi bật felix lại cảm thấy cậu ta rất tốt, vậy nên chẳng có lí do gì để em chối từ trở thành một đôi bạn thân với cậu.

bạn bè của jisung chẳng đáng kể, em chưa từng tiếp xúc bọn họ một lần, chí ít em chỉ cần một người bạn là quá đủ.

kể ra đôi bạn của em cũng thật kỳ quặc, kỳ quặc về mọi mặt trận đến cách xưng hô, han jisung là người có lối sống vô cùng thoáng, vậy nên giao tiếp với cậu ta rất thoải mái, chỉ cần là một người bạn mà jisung quý mến, cậu sẽ chẳng ngần ngại dùng cái cách xưng hô cộc lốc để giao tiếp, cậu nói chúng làm mối quan hệ giữa cả hai tiến triển hơn nhiều.

còn felix thì khác, em không được thoáng như jisung, khó lắm mới có thể mở lòng, em tôn trọng cậu bạn sinh trước mình một ngày này vô cùng, nhiều người còn lầm tưởng rằng jiung đang bắt nạt felix nữa.

"không cần phải chạy nữa đâu"

felix khá bất ngờ với câu nói của jisung, cậu ta biết em đang nghĩ gì chỉ chẹp miệng một cái rồi lại nói tiếp.

"đừng lo, ở đây han jisung là luật, có hiểu chưa, tao kê?"

"tên cuồng luyến"

"này, ai vẫn thường hay bảo vệ mày hả lee felix?"

"2 bản kiểm điểm thôi chứ có nhiêu đâu"

"ừ thì...chưa phải án tử là được"

cứ như vậy kẻ tung người hứng, sau lại cùng nhau cười đùa giữa sân trường, kẻ khác không biết còn tưởng rằng hai người này vừa trốn trại, chọn chỗ nào không đứng lại thích chỗ "vươn cao tới thiên nhiên" gần với hệ mặt trời mà cười cười nói nói không biết mệt.

nhưng em chẳng để tâm đâu, vì khi em ngoảnh lại vẫn bắt gặp cái nhìn sâu hoắm của hwang hyunjin, bàn tay giấu trong mảnh áo bấm chặt.

em và jisung hôm nay bỗng dưng rôm rả lạ thường, dù thời tiết chẳng mấy dễ chịu cho cam, nhưng nếu em không phân tán sự chú ý bằng cách nói chuyện thật nhiều với jisung thì em sẽ lại đối mặt với hyunjin, và cái cách hắn làm đốn tim em, felix bé nhỏ sao mà chịu nổi đây?

han jisung nhận thấy cái oi bức làm đôi mắt cậu bạn nhỏ đã nheo lại lộ ra nếp nhăn, cậu dường như nhớ ra chuyện gì.

jisung đưa tay còn lại từ đầu đến cuối vẫn luôn giấu sau lưng, cậu ta chìa ra trước mặt em thứ đồ màu tím nhạt, chúng tươi sáng và có vẻ gì đó mát lạnh khi mà theo cử động của jisung, chúng kêu lên 'rộp rộp' vui tai.

felix nhìn thấy thứ trong nắm tay han jisung, chỉ thấy em cười thật tươi, ánh mắt cong cong như khắc hoạ cả một vầng trăng sáng.

"cho mày đấy, bù sức đi"

em đối với lời đề nghị này cũng chẳng từ chối, nhất là thứ kia felix vô cùng yêu thích.

cái xúc cảm mát lạnh khi lòng bàn tay em chạm vào bề mặt nhựa thật thoải mái, cổ họng em khô khan và ánh mắt dần trở nên mê dại khi nhìn vào thứ chất lỏng sóng sánh như mời gọi bên trong.

em chẳng chần chừ, hút một hơi rồi lại hút một hơi, han jisung nhìn bạn nhỏ môi hồng chu ra bên chiếc ống hút, hai mắt mờ đục trở lại trạng thái sáng trong ban đầu, tâm tình của em cũng khá hơn trông thấy.

jisung sau mấy mùa của tháng năm gắn bó, cũng phần nào thấu hiểu sở thích cá nhân của felix, và đương nhiên cậu biết không gì có thể làm tâm tình em trở nên thoải mái hơn ngoài một ly gongcha vị khoai môn, lênh đênh mấy viên trân châu tròn đầy lúc này.

han jisung sẽ chẳng bao giờ để bạn mình có một tâm trạng tụt dốc, cậu ta luôn thích khuấy động không khí vậy đấy.

vị ngọt quấn quýt cả khoang miệng trượt xuống thanh quản mát lạnh làm cả người em như vừa chút bỏ nặng nhọc.

em cứ đứng một cục chăm chăm vào ly trà sữa của mình mà chẳng buồn để tâm đến điều gì nữa, hai mắt nhắm tít như loaif mèo chân ngắn lười biếng, han jisung vươn tay xoa nhẹ mái tóc em.

felix đối với hành động này cũng chẳng buồn phòng ngự, em thích được xoa đầu và hơn hết là sự skinship đầy dịu dàng của cậu, chúng làm em cảm thấy thoải mái như cái cách ngày thơ bé mẹ vẫn thường làm khi bên em.

xúc cảm mềm mượt gãi nhẹ trong lòng bàn tay làm jisung lại càng thêm xoa, cậu thích chạm vào mái tóc em và rồi làm nó rối tung, trông felix sẽ đáng yêu biết bao.

và mỗi lần như vậy em đều như mèo nhỏ được vuốt ve, vô cùng ngoan ngoãn, han jisung chỉ thích mỗi lúc em như này, ít ra em mở miệng sẽ chẳng xỉa sói cậu được câu nào.

mải mê buôn chuyện dưới cái tiết trời oi bức, felix chỉ chăm chú vào ly trà sữa ngọt lành trong tay mà cũng quên mất giờ giấc ra sao, em chính là bị đồ ăn tha hoá vậy đấy.

chuông reo hết một tiết, lúc này felix có chút hoảng, em lóng ngóng muốn chạy nốt 2 vòng sân, có thể nói em là học sinh biệt lập trong trường, nhưng cái tính cách nhút nhát ấy chẳng bao giờ cho phép em làm trái chuyện gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo quy tắc vốn chạy theo của nó, chỉ là em có chạy đến mấy cũng thụt lại phía sau.

"tao đưa mày lên lớp, không cần chạy nữa"

chẳng để felix kịp nói gì han jisung đã nhanh hơn một bước, cậu ta luôn là kiểu ranh mãnh dứt khoát bất thường.

jisung nắm lấy bên cổ tay em, chỗ nào của felix cũng vô cùng bé, một tay của cậu cũng có thể nắm trọn một vòng của em, rồi jisung kéo em về lớp, cái nóng oi bức nướng chín mặt cậu như cái bánh mì áp chảo rồi, nếu còn tiếp tục sợ là cái mặt tiền của cậu ta cũng bỏ đi mất.

"này!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top