1. sao băng trong mắt

felix nhẹ nhàng đóng lại quyển sách đã đọc đến hồi kết trên tay, em buộc lại lớp ruy băng màu đỏ bên trên bìa sách dày cộp đã chóc, đầu ngón tay khẽ lướt có thể cảm thấy bề mặt trơn nhám đã khá cũ kỹ.

em thắt lên chiếc nơ nhỏ xinh triệt để đóng lại cả cuốn sách yêu thích.

bên tai vang lên tiếng ồn ã của đám đông đang xôn xao, nô đùa, đâu đó còn nghe được tiếng ve kêu trong cái nắng dịu của mùa hạ.

em đặt cuốn sách sang bên cạnh, liền bị phân tâm bởi tiếng hò reo náo động, tiếng ồn dường như muốn xông vào ống nghe phá tan đi màng nhĩ của em, nhưng điều này cũng chẳng mấy làm em khó chịu vì em đã quá đỗi quen thuộc rồi.

em quen với không khí vui tươi của ngôi trường nằm trong lòng thành phố seoul, nơi mà chiếu thẳng lên phía trên là cả một bầu trời to lớn lác đác đám mây trắng bồng như kẹo bông và cái mặt trời nhỏ đầy chói chang.

đầu mày mảnh khẽ chau lại vào nhau, em đưa tay chắn ngang đi tầm nhìn khỏi tia cực tím đang phóng vào đôi con ngươi đen lay láy như hòn bi nhỏ, chúng làm đôi mắt em ngây dại như thiêu như đốt.

đôi mắt hẹp, long lanh che rụp đôi mi của em vẽ lại cả một bức tranh thành thị mỹ miều, nơi quanh em hàng đống cô cậu học sinh khoác trên mình đồng phục trường skz universe đầy tự hào.

em cũng muốn được hoà nhập vào cuộc sống nô nức như thế, em cũng ước con người nhàm chán của em được khuấy động lên như vậy.

nhưng đối với nơi đất khách quê người em nào có quen biết ai, felix em càng chẳng thuộc type người ăn nói sành sõi để có thể gia nhập vào đám đông.

lạc lối trong ngôi trường giữa đô thị phồn hoa này cũng đã được hơn một mùa xuân rồi, nhưng em chẳng bao giờ được dạy nên làm gì và sống ra sao, cuộc đời em cứ vậy mà nhuốm lên một màu u ám đầy nhàm chán.

ngoài ngôi trường quốc tế mà chị gái em đã gửi gắm, treo trên mình cái mác "sinh viên có tiền" nhất bậc thủ đô thì em chẳng còn biết đi đâu.

hằng ngày học rồi lại cất cặp ra về, bạn bè xung quanh cũng chẳng ai muốn tiếp chuyện với một người khá là trầm tính như em.

em sinh ra và lớn lên vốn chẳng phải ở seoul, nơi em trưởng thành là sydney úc xa xôi.

môi trường quốc tế sở dĩ chẳng thiếu du học sinh từ các quốc gia quanh thế giới nhập học, nhưng du học sinh như em lại là trường hợp đặc biệt.

đặc biệt ở điểm nào? chính là ở điểm em không biết phương ngữ seoul, cũng chẳng có bạn bè gì một phần do cách nói lắp, hoà trộn tiếng hàn và tiếng bản địa làm người khác ong cả đầu.

cậu nam sinh ngồi kế em trên lớp, trong một đợt chỉ bài cho felix đã từng bị bứt đến phát điên lên và muốn chuyển trường ngay lập tức, làm em chẳng còn biết nên khóc hay nên cười.

người dân ở đây vô cùng nhiệt tình, có lẽ là do chính bản thân của em quá xấu xí chăng? suy nghĩ đó làm em tự thấy hổ thẹn thật nhiều.

trong khi mấy du học sinh từ các phương khác khắp quốc gia và ngoài quốc tế học nâng cao, rất hoà đồng, thậm chí gọi họ là "con mỹ đất hàn" còn nghe được vì họ học phương ngữ rất nhanh, cách phát âm nghe ra cũng chẳng ai nhận ra rằng họ là người ngoại quốc.

mặc dù bọn họ đều nhập học sau felix mấy tháng, còn em thì vẫn chỉ cuộn mình trong góc khuất ngày ngày tra từ điển rồi lại tự học, thầm cảm thán rằng thế giới này thật quá nhiều thứ khó khăn.

riêng việc vùi đầu vào sách vở phân tích đó là từ vựng gì hay việc nắn nót luyện viết từng chữ cái cũng khiến em đau đầu.

cũng may thiên tính của em được cái rất chăm chỉ, gặp chông gai cũng cố băng qua bằng đôi chân ướt chân ráo, vẫn gắng vươn lên giữa cái hố sâu đầy nhọc nhằn.

hiện tại đang là giờ giải lao mà em chỉ biết ngồi dưới tán cây phong che nắng, bên chiếc ghế một góc của sân trường, bên tai ong ong tiếng cười đùa nhưng tâm vẫn chỉ chăm chú đọc cuốn sách yêu thích.

em chẳng dám vào thư viện dù đó là nơi lý tưởng mà em có thể đến, nhưng ánh mắt của mấy học sinh dù cho là soi sét hay liếc ngang liếc dọc cũng làm em thấy ngượng ngùng, em chính là kiểu người có da mặt mỏng như vậy đấy.

tấm tắc năm bản nhạc truyền đến từ tai phone em cũng đã đọc đến hết cuốn truyện, em có chút luyến tiếc không nỡ, nhưng đọc xong cuốn này em sinh ra nhiều tâm tư lắm và đương nhiên cuốn sách được viết bằng tiếng bản địa của em rồi.

em chưa từng trải qua một mối tình, có chăng cũng chỉ là thứ tình cảm nhất thời đến từ em. felix có sở thích nghe dòng nhạc nhẹ chill và đọc vài cuốn sách có nội dung trầm lắng, sâu xa.

em chưa từng thử đọc một cuốn truyện có nội dung màu hồng bay bổng bao giờ, nhưng điều đó lại có thể giúp em có thứ để suy nghĩ hơn là ngồi không nhàm chán như người thực vật.

bàn tay bé xíu giấu dưới tay áo sơ mi rộng thùng thình của em nhấn nút off phía trên spotify, tháo xuống chiếc tai phone, ống nghe em trong phút chốc được giải thoát.

em vươn đôi vai đau mỏi, vò rối đi mái tóc vàng óng xù của bản thân, ngáp một hơi dài lười biếng như chú mèo tắm nắng dưới mái hiên.

khoảnh khắc em ngước mặt, trực giác giật liên hồi như thể thông báo rằng có thứ gì đang dò xét mình, em khẽ ngước đôi mắt tròn chỉ thấy đối diện, nơi hành lang rộng có người đang nhìn về phía bên này.

em nhìn hắn, hắn cũng nhìn em. người nọ là một nam sinh có vóc dáng cao gầy, nam sinh nọ đứng cùng một hội bạn lưng chừng giữa lớp em và lớp bên cạnh.

thứ duy nhất có thể thu hút cái nhìn của em là khuôn mặt hắn đẹp như tạc tượng, nổi bật trong bộ đồng phục phá cách, cùng mái tóc dài được cột lên có sức hút vô cùng, không khuôn khổ như những nam sinh khác, lối phong cách của hắn ngược lại khá táo bạo và nghịch ngợm làm em có chút dè chừng.

cái nhìn sắc lẹm của hắn đánh về phía này như thể hắn, chàng trai có gương mặt đẹp đến vô thực này đã quan sát hết mọi hành động từ lúc bắt đầu của em.

em cứ vậy ngơ người nhìn hắn, em nhận ra hwang hyunjin lớp kế ngay từ phút đầu tiên, làm sao không nhận ra chứ, em rất thích cậu ấy là đằng khác kia mà..

*vụt* một tiếng!

bỗng nhiên felix em cảm giác có gì đó không đúng, đó chỉ là chuyện của 1s trước, em chẳng kịp trở mình, phía sân trường bóng từ đâu bay tới đánh một cú giáng trời lên trán em.

em đau điếng người ngã quỵ khỏi phiên ghế đá, trước mắt đều hiện vô vàn sao trời quay cuồng, em thở hắt cổ hít vào nhịn lấy cơn đau.

quả bóng lăn tròn dừng lại dưới chân em, rồi phía kia có người chạy tới, có vẻ là một du học sinh ngoại quốc, cậu ta đỡ lấy em, ôm lên trái bóng cứng như sắt đá rồi vội vàng cúi người.

"thật xin lỗi, tôi không cố ý"

"à..k..không sao.."

miệng thì nói không sao nhưng máu đỏ đang chảy xuống mũi em kìa, em chỉ lắp bắp buông ra câu không sao rồi cố vịn vào tay ghế để ngăn thân mình bủng biêng, em che đi gương mặt không muốn cho ai nhìn thấy.

người kia thấy tình hình không đến nỗi chết người lại xin lỗi lần nữa rồi chạy biến đi.

felix cũng chẳng buồn bực cho cam, đau đớn thể xác với em đã quá tầm thường, vì con người em rất vụng về nên thường xuyên tự làm bản thân bị thương.

cậu nam sinh kia cũng không cố ý nên em chỉ đành ngậm ngùi cơn đau choáng váng.

tay sờ phía trên đã bắt đầu sưng lớn như trái ổi rồi, em xấu hổ vớ lấy cuốn sách che đi vết tích kia dưới cái nắng dần chuyển nóng.

tay em run run vụng về lật đại một trang sách rồi đội lên đầu, bìa sách cứng rơi trúng làm em phát đau, em ngả lưng ra sau thầm niệm chú để có thể rửa sạch nỗi nhục này, rồi nhặt lại cuốn sách đội lên đầu như thể không có vấn đề gì.

tỉnh lại sau cơn váng vất mắt em lại đánh về hyunjin ở phía đối diện vẫn đang nhìn em.

chỉ khác thay vì sắc lẹm, nhạt nhẽo như ban nãy, hắn ta bỗng dưng phì cười che đi khuôn miệng, bờ vai rộng đang rung lên vì cười đích thị như chồn nhỏ.

da mặt em vốn mỏng nay càng như bị thiêu cháy, em không biết hắn đang cười mỉa mai em hay là do bản thân em thật sự hề đến vậy, toàn thân em như rực lửa đôi má dường như bốc cháy khi mà hyunjin cười với em.

em chỉ thấy hắn cười đến nỗi phải quay mặt vào trong ngăn không cho em nhìn thấy, hội bạn của hắn khoác vai hắn như hỏi han điều gì, sau một hồi cuối cùng cũng không còn cười.

reng..reng

tiếng chuông vào giờ đã thức tỉnh em, không khí nô nức quanh sân trường giờ chỉ là tiếng bước chân dồn dập của đám sinh viên đang nháo nhào chạy về lớp.

5 cậu bạn của hắn cũng kéo nhau rời đi, trước lúc đi em cũng có thể cảm nhận rằng ánh mắt của hyunjin như có như không vẫn đang nhìn mình.

em ôm mặt mũi nhục nhã cắm mặt cắm cổ mà chạy đi, ngày hôm nay đã quá đủ đối với em rồi.

nhưng ít nhất ánh mắt cậu ấy, phải hay không vẫn hướng về phía tôi.

i've seen you a million times out of your sight.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top