4#
Hẹn hò không phải là một khái niệm quá lạ lẫm với Hyunjin, nhưng "huấn luyện hẹn hò" là một thứ gì đó hết sức kì lạ. Buổi sáng ngủ dậy Yongbok đã đi làm, anh ngồi vào bàn dịch vài trang sách rồi vu vơ nghĩ có lẽ mình nên từ chối. Lee Yongbok rảnh rỗi không có việc gì làm, có thể muốn tìm vui cho mình hơn là giúp anh. Thế nhưng lại chỉ vài phút sau Hyunjin đã nghĩ, đi ra ngoài có Lee Yongbok bên cạnh so với đi ra ngoài một mình luôn là có lợi hơn có hại, có lẽ nên nhờ vào đức tính bao đồng của Yongbok mà đặt một chân bước ra ngoài.
Buổi trưa, Hyunjin lên phơi quần áo. Nắng chiếu trên sân thượng bỏng rát, anh không kịp nhìn quanh xem mèo béo ở đâu đã phải đội chiếc thau đi xuống mấy tầng lầu. Bốn giờ chiều Hyunjin lên trên đó ngồi đọc sách, anh mang theo gói đồ ăn cho mèo vì tối nay sẽ là lần đầu tiên kể từ rất lâu, Hyunjin không có nhà sau bảy giờ. Hyunjin dọn ra chiếc dĩa hoa vài miếng bánh, cô mèo tới bên chân anh hít ngửi rồi uốn éo ăn. Anh mở quyển sách ra che mặt, nhắm mắt lại nghe một tiếng sập cửa vì gió, mấy tiếng cãi cọ ở con hẻm đối diện, cả tiếng xe cộ đi ngoài đường rất xa. Âm thanh càng lúc càng chen chúc nhau khi giờ tan tầm đã đến. Hyunjin mở choàng mắt khi gió đã mạnh hơn, anh ngẩn ngơ thu lại áo quần mình rồi hơi mỉm cười khi nhìn thấy trên cổ áo của Lee Yongbok còn dấu son mờ mờ chưa phai hết.
Vậy mà lại nói là chưa kịp hôn thì đã bị bắt gặp.
Hi vọng một tháng đi cùng Lee Yongbok sẽ không học được thói quen nói dối, Hyunjin nhấc áo quần của anh đưa vào giá áo quần trong mái hiên rồi đi xuống. Lee Yongbok chưa gì đã đứng ở cửa, trên người cậu đã mặc trang phục không phải để đi làm. Hyunjin hờ hững bước tới, anh nhìn khóe môi của cậu, đột nhiên nghĩ rằng cả Lee Yongbok và Jung Jaein đều là người có môi mỏng, hôn nhau sẽ không có cảm giác gì.
"Cậu ở đây làm gì?"
Biết rõ Yongbok ở trước cửa phòng anh để làm gì, Hyunjin vẫn hỏi trong khi đưa tay mở khóa. Yongbok hít một hơi mùi áo quần được nắng hong khô cong của Hyunjin rồi mới nói:
"Để tìm mèo."
"Mèo trên sân thượng."
"Mèo ở trước mặt tôi mà."
Yongbok theo Hyunjin vào phòng. Cậu ngồi lên chiếc giường đơn phủ drap màu xanh biển của Hyunjin rồi nói:
"Ví dụ lần đầu tiên vào phòng ai đó trong giai đoạn còn mập mờ không xác định tình cảm, anh không thể ngồi lên giường."
Hyunjin nhún vai, anh treo áo quần vào tủ rồi quay ra nhìn Yongbok:
"Cái cậu đang ngồi lên là giường của tôi, không phải ghế."
Yongbok cười thành tiếng. Cậu đi sang ghế ngồi rồi xem xét mấy cuốn sách trên giá, nhẩn nha nói:
"Nhưng chúng ta đã nắm tay rồi, đúng chứ? Ở giai đoạn như thế này thì anh có thể ngồi lên giường người đó, động tác chống tay ra sau mang ý nghĩa mời gọi rất nhiều."
Hyunjin ho sặc sụa rồi đập đầu vào tủ, Yongbok nói tỉnh bơ:
"Cái đó là sự thật. Nếu không phải chúng ta có thỏa thuận từ trước về mấy bài học hẹn hò, vừa rồi anh hoàn toàn có thể nhào tới chỗ tôi. À không, phải là tới ngồi cạnh tôi."
Dù là sự thật thì cũng không thể điềm nhiên nói đó là sự thật như vậy, Hyunjin thở dài lảng sang chuyện khác.
"Bây giờ chúng ta làm gì?"
"Chúng ta mặc áo quần vào, đi ăn tối." Hyunjin lại tiếp tục đập đầu vào cửa tủ.
"Lee Yongbok, tôi là dịch giả."
Yongbok cầm lên bản thảo tiểu thuyết Hyunjin đang dịch, cậu hỏi bâng quơ:
"Thì sao?"
"Thì phải chú ý câu từ."
"Hmm?"
""Chúng ta mặc áo quần vào" không phải là câu đúng. Câu đó gợi nhiều liên tưởng."
Yongbok tiếp tục đọc mấy trang sách, cậu chỉ cười cười. Hyunjin nhìn vào lưng người kia, đột ngột nhận ra rằng Lee Yongbok là cố ý. Anh tựa vào cánh tủ, khoanh tay nói:
"Lee Yongbok, có điều này cần nói rõ."
Yongbok quay đầu lại nhìn Hyunjin, cậu tựa vào bàn rồi khẽ hất đầu ra hiệu cho anh nói.
"Mỗi khi nói hay làm gì gây hiểu lầm đều phải nhắc tôi, không thể để lẫn lộn thật giả được."
Suy nghĩ một chút, Hyunjin thành thực nói thêm:
"Tôi là người dễ hiểu lầm."
Chẳng khác nào lời thú nhận rằng chỉ mới nói hai câu mà Hwang Hyunjin đã bắt đầu có suy nghĩ lệch đi khỏi, dù bọn họ còn chưa chính thức cùng nhau bước ra đường. Yongbok đưa tay lên cọ mũi rồi nói:
"Được thôi, vậy thì tôi sẽ nói luôn, lời vừa rồi của anh cũng có giá trị mời gọi không khác gì việc chống tay ra sau lưng khi ngồi trên giường."
Có những người trên đời không cần học đã tự quyến rũ, Yongbok biết rõ điều đó nhưng không ngờ rằng anh hàng xóm cạnh mình suốt đời không bước ra đường cũng là người trời sinh như thế. Sau này khi Hwang Hyunjin đã không còn là dịch giả ở trong nhà mà hoàn toàn bước ra ngoài ánh sáng, rất nhiều lần Yongbok chỉ muốn đem anh nhốt vào phòng khóa cửa lại, bởi vì chính anh cũng không hề nhận ra rằng mình làm người khác khổ sở như thế nào.
--
Hyunjin mở rộng cửa tủ, nhìn ngắm trang phục bên trong. Yongbok bước tới ghé đầu qua vai anh nhìn theo, Hyunjin giật mình nhưng không tránh.
"Tôi tưởng anh chỉ có hoodie và quần jeans."
Yongbok lẩm bẩm nói khi lật mấy chiếc áo sơ mi treo đàng hoàng trên tủ. Không phải là hàng cao cấp nhưng một chữ rẻ tiền cũng không hề xuất hiện, Yongbok nhìn đi nhìn lại rồi hỏi:
"Ai mua cho anh?"
"Chị gái tôi."
Cậu gật đầu rồi chỉ vào chiếc áo sơ mi màu xanh ngả về đen.
"Khi không biết mặc gì thì hãy mặc áo sơ mi thôi. Và tùy vào người đi bên cạnh anh, ví dụ hôm nay tôi mặc áo đỏ thì anh không thể mặc áo xanh được."
Yongbok đang mặc áo màu xanh da trời. Hyunjin đưa tay lên lấy áo, Yongbok đã nhìn xuống chỗ quần được gấp gọn ghẽ bên dưới.
"Làm sao tôi biết được người đó mặc màu gì?"
"Anh có thể đoán mà", Yongbok cầm chiếc quần kaki màu kem lên ngắm nghía rồi đặt xuống, "ví dụ tôi không bao giờ mặc áo đỏ."
Điều đó rất rõ ràng, không cần phải nhìn vào mấy chiếc áo anh treo trên chỗ phơi đồ mới biết. Yongbok dứt khoát kéo ra một chiếc quần màu cà phê đậm đưa cho Hyunjin.
"Như vậy sẽ hợp với tôi."
Cả hai người đều bận rộn bàn luận chuyện trang phục, không ai nghĩ đến chuyện bọn họ không phải đối tượng hẹn hò nên không cần hợp nhau làm gì. Yongbok quay đi nơi khác dù không cần thiết, Hyunjin nhanh chóng thay đồ. Anh chải tóc sơ sài, mái tóc cắt ngắn không có gì để tạo kiểu. Yongbok nhìn qua nhìn lại rồi đẩy Hyunjin ra khỏi nhà khi đồng hồ vừa điểm bảy giờ.
"Được rồi, đi thôi."
Hyunjin còn lấn cấn ví tiền và điện thoại nên chưa vội bước ra. Yongbok càng tiến tới gần, anh càng nghe mùi nước hoa vô cùng dễ chịu. Gò má tự nhiên lại đỏ lên, Hyunjin dừng lại. "Cậu dùng nước hoa nữ?" Yongbok lắc đầu cười.
"Tôi chỉ biết một giới tính duy nhất là giới tính đẹp thôi. Hấp dẫn người khác cần một chút mùi thơm như thế."
"Tôi có cần..."
"Không, chừng đó là đủ rồi, đi thôi."
Yongbok nhanh chóng kéo Hyunjin ra khỏi phòng. Trang phục và cả người Hyunjin thơm mùi rất đặc trưng của xà phòng giặt và nắng, thứ mùi tự nhiên đó hấp dẫn hơn bất cứ mùi nước hoa nào.
Vừa ngồi lên xe chưa đầy năm phút, Lee Yongbok đã nghĩ mình chơi với lửa rồi.
Đó là khi cậu bận rộn khởi động xe nhưng rồi lại quay sang phía Hwang Hyunjin đang ngồi ở ghế lái phụ. Anh chống tay lên thành cửa chờ Yongbok lái xe đi, mắt nghiêm túc nhìn về phía trước dù ở đó chỉ có mấy chiếc xe không có gì đặc biệt. Cậu ngưng tay đánh vô lăng, đưa tay sang tự nhiên tháo bớt một cúc áo của Hyunjin ra.
"Đi chơi không phải đi làm, ít nhất phải để hở hai cúc áo tính từ trên cổ xuống."
Hyunjin không mất công giật mình cũng không tránh ra, anh chỉ đưa mắt nhìn Yongbok chằm chằm dù phản ứng của người bình thường ít nhất cũng là nhìn xuống chỗ mấy ngón tay cậu đang khẽ chạm vào mảnh da trước ngực.
Không biết là ai cần dạy ai, Yongbok nghĩ thầm nhưng vẫn bình tĩnh kéo cổ áo Hyunjin ra.
"Được rồi."
"Cảm ơn."
Hyunjin sửa lại cổ áo, Yongbok nuốt khan rồi vòng tay lái. Trước khi nghĩ đến chủ đề tiếp theo cần bàn luận là đi ăn ở đâu, Lee Yongbok phải cố gắng hết sức để dẹp đi suy nghĩ muốn cởi hơn hai cúc áo của người ngồi cạnh mình ra khỏi đầu.
"Anh muốn ăn gì?"
Yongbok vừa chuyên tâm nhìn về phía trước vừa nói. Thời tiết vừa mới chuyển thu, ban ngày và ban đêm có biên độ nhiệt rất cao. Vừa đến tối là người ở trên đường đã đông nghịt. Hyunjin nhìn mấy chiếc đuôi xe chốc chốc lại sáng đèn vì bóp phanh, anh thấy đầu mình hoàn toàn trống rỗng.
"Gì cũng được."
Yongbok lắc đầu.
"Nếu là người hẹn thì không thể nói câu đó, là người được hẹn cũng không nên nói câu đó."
"Ý cậu là trước khi hẹn hò phải xem xét hết một vòng các nhà hàng trong thành phố?"
"Đương nhiên rồi."
Hyunjin kinh ngạc mở to mắt nhìn, Yongbok thản nhiên nói:
"Rồi anh sẽ thấy không còn mấy nhà hàng đâu. Với người như anh thì phải tuyệt đối tránh nhà hàng đông người, tôi không ăn ở quán lề đường, cả hai chúng ta đều không thích ăn ở nơi quá sang trọng và nổi tiếng, tính đi tính lại số nhà hàng có thể đến không đếm đủ trên mười đầu ngón tay."
Hyunjin liếc nhìn Yongbok sắc lẻm:
"Cậu nghiên cứu trước dù đối tượng "hẹn hò" là tôi?"
Yongbok đưa tay qua muốn xoa đầu Hyunjin nhưng rồi lại rụt tay về.
"Không, nên tôi mới hỏi anh muốn ăn gì ở đâu. Nếu đối tượng của tôi là anh thì cứ ở nhà nấu ăn là được."
Hyunjin im lặng không nói nữa, Yongbok lại nhìn bộ dạng hơi mất hứng của anh rồi mỉm cười.
"Thật ra hẹn lần đầu dù có hợp đến mấy thì cũng tuyệt đối không được đưa cô ấy về nhà. Nhà là nơi cuối cùng có thể nghĩ đến khi hẹn hò lần đầu, lần thứ hai thứ ba cũng không được."
Yongbok nói chuyện như đám con trai thời đại học, hở ra là chỉ có chuyện game và yêu đương nhăng nhít. Nhưng không phải với bộ dạng khám phá tò mò của đám trai mới lớn, giọng nói của cậu chắc chắn đều đều.
"Cậu hẹn hò bao nhiêu người rồi?"
Cậu tì hai cổ tay vào vô lăng rồi xòe mười ngón tay ra.
"Không đếm được. Anh muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Tôi biết có một quán cà phê bán món nước gì cũng được, nhưng đồ ăn thì không có. Nếu có ai đó kiên trì nói với anh là ăn gì cũng được, anh nên hỏi lại họ như thế này: Hyunjin, anh không muốn ăn gì?"
"Không có món gì tôi đặc biệt ghét."
"Chính xác rồi. Sau đó tôi kể ra mười món ăn, và anh sẽ chỉ chia thành một trong hai loại người."
Hyunjin đưa tay với lấy một sợi dây xoắn dùng kết nối máy ảnh với đèn chụp ở phía trước đầu xe, anh xoắn chúng trong tay mình rồi hỏi:
"Loại người nào?"
"Loại người từ một đến mười đều nói "không muốn" và loại người từ mười đến một đều nói "cũng được." Lúc đó thì anh nên bỏ đi thôi, đều là những người không có chủ kiến. Đến lúc yêu rồi anh hỏi cô ấy "em có yêu anh không", cô ấy sẽ nói "em không biết". Cô ấy hỏi anh "anh có yêu em không", anh nói "không biết" thì bùmmmmmm, sau này không gặp lại."
Yongbok vui vẻ giả làm động tác bom nổ bằng tay, Hyunjin chống tay vào trán cười bất lực. Cậu rẽ xe vào một con đường vắng, ở cuối đường có một nhà hàng nhỏ phủ đầy dây leo.
"Biện pháp an toàn nhất nếu anh cứ tiếp tục muốn hẹn hò với người nào như thế, là tìm một nhà hàng không ai ghét nổi. Nơi nào đó thật yên tĩnh, đồ ăn không cần phải ngon nhưng nhất định phải đẹp. Giống như nơi này."
Thường xuân bám trên tường gạch, khó mà nhìn thấy một viên gạch nguyên vẹn lộ ra. Bên trong nhà hàng ánh sáng màu vàng trắng đẹp đẽ, Yongbok định đưa tay ra đỡ sau lưng Hyunjin nhưng rồi lại rụt tay về.
"Có mấy cử chỉ rất nhỏ nhặt như là... được rồi, không cần dạy anh."
Hyunjin đưa tay mở cửa, nhân tiện giữ cửa cho Yongbok. Cô bé nhân viên trực trước cửa định đưa tay giữ cửa thay anh, Hyunjin đã gật đầu cười nói được rồi sau đó đẩy Yongbok bước vào. Hyunjin để cho Yongbok đi tới bên chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ ngồi xuống rồi mới kéo ghế theo cậu. Anh cầm lên chiếc ly thủy tinh đựng nước lọc, trước khi uống một ngụm còn nói nhỏ:
"Cậu chỉ cần dạy những thứ đàn ông nên biết thôi, không cần dạy tôi thứ con người nên biết."
Yongbok đưa tay lên để gọi menu, cậu liếc nhanh về phía Hyunjin rồi cười.
"Có những thứ đàn ông nên biết cậu phải tự học."
Hyunjin đã cẩn thận khi uống nước vì sợ Yongbok sẽ nói ra câu gì đó dễ gây sặc. Anh đặt ly nước xuống khi phục vụ đưa menu tới, rồi vừa nhìn menu Hyunjin vừa nói từ từ:
"Thứ mà anh nghĩ là đàn ông nên biết, tôi xếp nó vào loại con người nên biết."
Hyunjin đưa trả lại menu cho cô bé phục vụ rồi phát hiện cô đang đỏ bừng mặt mũi, anh nhìn Yongbok sau đó nhướn mày.
"Chỉ là mở nắp chai thôi mà, con người đều cần học trong trường hợp muốn uống nhưng không có đồ khui."
Cô bé phục vụ ôm menu đi khỏi, vừa đi vừa đập đầu tự trách mình đen tối.
Yongbok tủm tỉm cười một mình, cậu cầm ly nước lên lắc lư qua về trên mấy ngón tay gầy.
"Mở nắp chai cũng là việc đàn ông nên học nhiều hơn. Mà nói đi nói lại, kiểu nhà hàng như thế này hợp với những người có ý định tán tỉnh nhau hơn là bạn bè."
Hyunjin nhìn quanh, quả nhiên quán chỉ toàn là cặp đôi. Dù là nam nữ, nam nam hay là nữ nữ, tất cả đều mang vẻ mặt không giống như đi với bạn bè. Nhà hàng mở nhạc rất êm, không khí ấm áp, trên bàn còn có nến. Thứ gì cũng có vẻ mềm mại yên bình, Hyunjin nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
"Nhưng mà tại sao chúng ta phải tới đây? Nếu là để nghe những lời cậu nói thì tới đâu cũng được. Tới nơi này với chúng ta không hợp lắm."
Yongbok xoắn mấy lọn tóc sát mang tai mình, cậu nghiêm túc nghĩ xem có phải Hwang Hyunjij đang dùng vẻ ngây thơ không biết gì nhưng thật ra là gài bẫy để cậu nói rằng cậu có ý đồ gì đó khi đưa anh đến một nhà hàng dùng cho các cặp đôi hẹn hò. Nhìn thật kĩ để xem Hwang Hyunjin là ngây thơ thật hay ngây thơ vờ vĩnh, Yongbok gật đầu cảm ơn mấy dĩa thức ăn được dọn ra sau đó dùng đầu dao cắt thịt chấm vào nước sốt. Cậu thản nhiên đưa lên miệng nếm thử.
"Anh nói không có món yêu thích đặc biệt, tôi đưa anh đến đây đương nhiên là vì ở đây có đồ ăn tôi thích, anh nghĩ đi đâu rồi?"
Hyunjin còn chưa kịp phản bác, cô bé phục vụ đã đưa từ xe đẩy đồ ăn ra một chai rượu nhỏ.
"Đây là của chủ nhà hàng tặng cho cặp đôi đẹp nhất mỗi ngày, chúc hai anh ngon miệng."
Tay cầm dao của Yongbok cứng đơ trong khoảng hai giây, ngay sau đó cậu cười nhẹ nhàng:
"Bây giờ chỉ mới gần tám giờ tối, nếu như sau khi em đưa chai rượu này cho chúng tôi có một cặp đôi nào đó đẹp hơn bước vào thì sao?"
Bị trai đẹp nhìn chăm chú, cô bé phục vụ hơi đỏ mặt nhưng rồi lại nhanh chóng trả lời, chắc chắn đã hơn một người vặn lại nhà hàng theo kiểu đó.
"Giám đốc của chúng em nói rằng có một câu chuyện ngụ ngôn, khi chúng ta đi từ đầu bãi cỏ đến cuối bãi cỏ để tìm một nhánh cỏ đẹp nhất, chúng ta sẽ không bao giờ tìm được nếu cứ tâm niệm rằng nhánh cỏ sau này mình gặp được sẽ là nhánh cỏ đẹp hơn."
Yongbok nhanh chóng đá vào chân Hyunjin dưới gầm bàn khi anh vừa định mở miệng nói gì đó. Cậu lắc đầu nói:
"Tiếc rằng chúng tôi chỉ mới là mầm cỏ, chưa phải nhánh cỏ để cho nhà hàng chọn. Lần sau đến đây nhất định chúng tôi sẽ đòi."
Cô bé phục vụ nghiêng đầu nhìn Yongbok nghi hoặc, hai người này chắc chắn một trăm phần trăm là yêu nhau hoặc có cảm tình đặc biệt với nhau, mắt nhìn của bọn họ rất ít khi sai. Nhưng Yongbok đã nói thế, cô cũng xin lỗi rồi bước đi sau khi nhìn Hyunjin thêm lần nữa. Phục vụ đi rồi, Yongbok vẫn giữ nguyên tay dao tay nĩa mà nhìn thẳng vào Hyunjin không nói gì. Hai người nhìn nhau rất lâu. Đến khi không chịu được nữa, Yongbok buông dao nĩa đưa hai tay lên đầu.
"Thừa nhận, câu đó là cố ý nói để anh nghe."
"Lần sau đến đây nhất định sẽ đòi" tương đương với "lần sau đến đây chúng tôi chắc chắn sẽ trở thành một đôi", câu nói đó là nói cho người đối diện mình nghe, không phải với nhân viên phục vụ. Hyunjin lắc đầu chậm rãi cắt miếng thịt gà của mình, Lee Yongbok trước mặt anh chắc chắn đã hẹn hò với số người tính đủ bằng tất cả đốt ngón tay chứ không phải là mười ngón.
Hai người ăn uống im lặng vì đã quen ăn cùng nhau ở nhà. Yongbok gạt một mẩu cà rốt nhỏ ra khỏi dĩa bánh tráng miệng của Hyunjin, cậu nói:
"Thật ra lần đầu tiên hẹn hò, chuyện đi ăn cùng nhau là khó nhất. Có những người rất ngại đi ăn với người lạ, sẽ cảm thấy rất không thoải mái dù bản thân không phải là thể loại thô tục gì."
Hyunjin nhặt lại mẩu cà rốt mà Yongbok đã gạt ra, anh tự nhiên múc một thìa kem trang trí trên mặt bánh của Yongbok cho vào miệng.
"Cậu chắc chắn không phải thể loại đó, đúng không?"
Yongbok chặn thìa của Hyunjin lại khi anh chuẩn bị đưa sang lần thứ hai.
"Anh cũng không phải, nên thấy đó là may mắn. Và nếu anh còn lấy thêm thìa kem nào nữa, nhân viên sẽ lại xách chai rượu tới đây mừng chúng ta từ mầm cỏ sau một bữa ăn đã trở thành nhánh cỏ đẹp nhất nhà hàng."
Hyunjij nhún vai ăn tiếp phần bánh của mình. Anh là kiểu người như Yongbok nói lúc trước, cảm thấy rất không thoải mái khi ăn cùng người không quen. Hyunjin hiểu vì sao Yongbok lại cho rằng mình là người ngược lại: Từ ngày đầu tiên Yongbok lôi anh sang phòng ăn tối vì cậu bị người yêu giận, hai người đã ăn uống tự nhiên bình thường. Yongbok tự nhiên vì bản thân cậu như vậy, Hyunjin tự nhiên vì anh đã lắng nghe cậu nhiều đến nỗi tự thấy quen dù chỉ với âm thanh cậu tạo ra trong phòng.
--
Hai người ăn xong, Yongbok gọi tính tiền rồi rút thẻ ra. Hyunjin nhíu mày, ngay lập tức cậu đã chặn họng.
"Trả tiền cũng là nghệ thuật, không cần phải tranh giành. Chỉ cần anh nói chút nữa sẽ mời tôi uống là được, và buổi hẹn đầu tiên nên để tôi trả tiền."
"Vì sao cậu sắm vai bạn trai còn tôi lại nằm ở vị trí những người thường đi theo cậu?"
Yongbok thản nhiên kí tên vào hóa đơn rồi đứng dậy. Kéo lấy áo khoác đặt sau thành ghế, cậu nói gọn lỏn mấy từ:
"Tôi quen làm anh như vậy rồi."
Cậu khoác vai Hyunjin, từ cửa ra đến bãi giữ xe, Yongbok cứ mỗi mười giây lại nói thêm vài câu ngắn. "Đi ăn cũng quen."
"Ra đường cũng quen."
"Hẹn hò cũng quen."
"Vấn đề quyết định nhất, cũng quen."
--
Hyunjin quyết định không hỏi "vấn đề quyết định" mà Lee Yongbok nói là gì. Anh im im theo Yongbok ra xe, Yongbok làm như không thấy vẻ mặt khó nói của Hyunjin, cậu tiếp tục nói chuyện:
"Bình thường thì ăn xong chắc chắn sẽ đi dạo hoặc đi uống, hôm nay tôi chở anh đi quanh thành phố một chút. Dù sao cũng bốn năm rồi."
Hyunjin không phản đối, bọn họ cũng vừa uống rượu ở nhà hàng. Anh ít khi uống rượu nhưng cũng không dễ say, Lee Yongbok thì má đã hiện lên màu hồng rất nhạt. Cậu lái xe ra đường lớn, hạ bớt cửa kính rồi ném áo khoác về phía Hyunjin.
"Lạnh thì khoác vào đi. Vì là anh nên như thế, còn nếu là đối tượng của anh thì anh phải mặc áo. Đến khi người ta bị lạnh, ôm người ta là được."
Hyunjij vứt chiếc áo khoác ra ghế sau rồi ngồi khoanh tay. Cuộc đời luôn chứng kiến những cuộc gặp mặt rất kì lạ, một người chỉ yêu một người suốt bảy năm cuối cùng lại đi chung với một kẻ biết đầy đủ mánh lới hẹn hò.
Lee Yongbok vui vẻ hơn bình thường, có lẽ vì cậu uống rượu. Chê thành phố nhiều xe khó phóng nhanh, Yongbok lái xe thẳng ra đường bờ biển. Gió thổi tóc Yongbok bay loạn, cậu hát mấy bài hát trên loa mà Hyunjin cũng lẩm nhẩm hát theo cậu.
"Hẹn hò kiểu gì cũng tuyệt đối không để quá say, ngày đầu tiên thì không thể say", Yongbok vuốt lại tóc mình, "mất gì cũng tìm lại được, mất mạng còn có kiếp sau, nhưng mất mặt thì không có cơ hội lấy lại được đâu."
"Nói gì vậy?"
Hyunjin bật cười lớn, Yongbok nhìn anh chăm chú rồi đưa tay sang che miệng Hyunjin.
"Đừng có cười."
Hyunjin trợn mắt nhìn sang, Yongbok vẫn không buông tay ra.
"Nếu chúng ta hẹn hò thì tôi sẽ nói rằng anh cười làm tôi mất tập trung vì bận nhìn, dễ gây tai nạn. Còn vì chúng ta không hẹn hò nên tôi sẽ nói là răng anh dính rau."
Hyunjin đỏ rần mặt, anh gạt tay Yongbok ra rồi giật gương xuống. Hàm răng trắng bóng không có gì, mặt Hyunjin lại càng đỏ hơn. Đến lượt Yongbok ôm vô lăng cười không dứt, cậu phải dừng xe lại bên vệ đường để cười. Cười xong Yongbok cũng không nhấc đầu khỏi vô lăng, cậu nhìn Hyunjin vài giây rồi quay mặt về phía biển.
Buổi đầu tiên tuyệt đối không được dạy những thứ ở bước gần sau cùng. Tuyệt đối, tuyệt đối không được đưa tay chạm má, không được nhìn lâu, không được hỏi có muốn hôn không, tuyệt đối không được.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng bản tính đào hoa khó mà thay đổi, chỉ có thể kìm nén xuống một cấp độ nào đó mà thôi. Chỉ năm phút sau khi trận cười kết thúc, Yongbok nhìn thấy một đoàn xe đạp leo núi chạy qua. Hyunjin chăm chú nhìn theo đoàn người gò lưng cúi đầu đạp xe để gồng lên những thớ cơ chắc nịch, Yongbok ngồi yên rồi đột ngột nói:
"Hwang Hyunjin."
"Hmm?"
"Biết trong trường hợp này người ta thường hỏi nhau cái gì không?"
"Ừm... Môn thể thao yêu thích của cậu là gì?"
"Môn thể thao yêu thích của tôi là hôn."
"Tôi không hỏi..."
"Nếu là tôi hẹn hò với người khác, tôi sẽ trả lời như vậy, hôn cũng là hoạt động tiêu tốn năng lượng. Còn vì tôi đang ngồi với anh nên tôi sẽ nói rằng môn thể thao yêu thích của tôi là ngủ. Ngủ còn tiêu tốn nhiều năng lượng hơn cả hôn."
Đèn trong xe và cả đèn đường không giấu được vẻ mặt hết chỗ nói của Hyunjin, anh cúi đầu xuống hộp trước xe giả vờ lục lọi tìm một CD nhạc. Hyunjin tìm mãi mà chỉ thấy trong đó có những pin máy ảnh, sạc đèn studio, một mớ dây cùng vài tờ khăn giấy, Yongbok nhìn theo anh ngẩn ngơ rồi giật mình đưa tay đấm lên tấm lưng nhấp nhô lên xuống theo cử động của cánh tay.
"Hwang Hyunjin, anh lại nghĩ đi đâu rồi? Ngủ là ngủ thôi, là ngủ, là leo lên giường nhắm mắt lại rồi.... ngủ."
Yongbok ngắc ngứ mất một lúc lâu vì Hyunjin đã ngẩng đầu lên đưa tay ra sau xoa lưng nhăn nhó. Cậu cố gắng không nhìn nữa, nhưng phần da hở ra giữa hai cúc áo tương phản hoàn toàn với chiếc áo gần như màu đen mà Yongbok đã tự tay chọn cho Hyunjin thật sự đáng chú ý vô cùng.
"Đi về thôi."
"Về thôi."
Hai người nói cùng lúc, Yongbok rềnh ràng quay xe lái ngược về thành phố. Cho đến khi lên tới hai cánh cửa xanh im lìm cạnh nhau cũng không ai nói gì. Hyunjim mở cửa trước, Yongbok liếc nhìn đồng hồ rồi thở dài.
"Hẹn hò lần đầu nhất định phải đưa người kia về nhà trong khoảng mười giờ ba mươi đến mười một giờ. Sớm hơn thì người ta sẽ cho rằng anh cứng nhắc và không hứng thú, muộn hơn lại cho rằng anh có ý đồ."
Đồng hồ lúc này chỉ mười giờ mười lăm. Hyunjin gật đầu cứng ngắc, anh bước một chân vào nhà rồi lại thò đầu ra nhoẻn miệng cười tươi.
"Hôm nay cảm ơn cậu, ngày mai tôi mời cậu uống."
Chắc chắn ngày mai phải dắt Hyunjin tới bar, Yongbok vào phòng mình vừa cởi được hai cúc áo đã tới vách tường gõ nhẹ.
"Hwang Hyunjin."
Có tiếng động thay cho lời đáp, Yongbok tựa lưng vào tường vừa cởi áo vừa nói:
"Tóm tắt bài học hôm nay đi, vấn đề chính cần lưu ý là gì?"
"Nhiều vấn đề quá."
"Nói tôi nghe."
"Không được ra vẻ quá thân mật? Không giành trả tiền? Không nói năng nhạt nhẽo?
Không..."
"Sai cả rồi. Vấn đề chính nhất anh nên rút ra đó là tôi không phải người tốt."
Hyunjin không nói gì, Yongbok cởi xong cúc áo cuối cùng thì ném lên giường rồi nói nốt trước khi ném cả lưng mình lên đệm.'
"Vì vậy nên khi đi với người như tôi, anh nhất định không được cởi hai cúc áo ra."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top