1#
Có một con hẻm ở phía sau lưng nhà thờ. Con hẻm rất rộng, những ngôi nhà đã cũ nằm san sát với nhau đều được phủ bằng một loại cây gì đó. Cuối con hẻm không hề thông với con đường nào. Mở mắt trông ra là một chung cư mới sơn màu xám nhạt. Ở đó, cách xa với âm thanh thành phố, mỗi ngày chỉ có vài tiếng rao hàng, mấy tiếng chuông gió leng keng và cuối tuần, chuông nhà thờ rung lên rộn rã.
Ngày nào Hyunjin cũng nghe thấy những âm thanh đó. Anh không mấy khi ra khỏi nhà trọ, trừ khi cần phải ra siêu thị gần nhà mua một ít đồ ăn.
Nhà trọ là một ngôi nhà kiểu Pháp cũ nhất con đường. Hành lang lát đá xanh, trong phòng cũng là loại sàn nhà rất cổ. Căn phòng thiếu ánh sáng, chỉ tới khoảng ba giờ chiều nắng mới chiếu từ mảng tường khảm gạch hoa thông gió vào phòng, tạo thành những đốm tròn lay động.
Hyunjin yêu khoảng thời gian đó nhất trong ngày. Vừa thích nắng vừa không thích nắng, anh hứng những đốm nắng trong tay, kì lạ ngắm nhìn.
Có người bảo Hyunjin là một dạng Hikikomori. Hyunjin không chối, cũng chẳng đồng ý. Anh là dịch giả, mỗi ngày thức dậy đã dụi mắt ngồi vào bàn với đống bản thảo, cho tới khi đi ngủ cũng cầm theo từ điển bên mình. Công việc không cần thiết phải ra ngoài, một tháng chỉ có hai lần lên nhà xuất bản để nộp bài, nếu không muốn còn có thể trực tiếp nộp cho biên tập qua mạng.
Hyunjin không có nhiều bạn bè, những người thân nhất thì đã đến thành phố lớn hơn để làm việc. Ban đầu, anh sống trong nhà trọ liên tục sáu tháng, thấy không có gì bất ổn. Sống thêm sáu tháng nữa thì đã quen với việc ở trong nhà hứng nắng mỗi ngày, nghe mấy tiếng rao sau con hẻm, Hyunjin chẳng còn mong đợi gì hơn.
Anh rất ít khi gặp những người cùng nhà trọ. Nhà trọ có bảy phòng, phòng bên cạnh Hyunjin đóng kín cửa suốt mấy năm. Phòng đối diện anh, luôn thấy một đôi giày nam ở trước cửa cùng với một chiếc dù trong veo vắt vẻo ở lan can. Ở tầng trên, chỗ thỉnh thoảng anh lên phơi quần áo những ngày trời nắng thật to, lại có một giá giày rất lớn và một chiếc máy giặt quay bất kể đêm ngày. Mọi người đều ở đó mà lại giống như chẳng có ai hiện diện. Những kẻ duy nhất liên hệ với Hyunjin là một cô mèo béo và một chú chó già.
Một đôi lần mẹ gọi cho Hyunjin, hỏi rằng con không thấy mình đang phí hoài tuổi trẻ trong một căn phòng sao?
Anh cười nói với mẹ rằng đó là lựa chọn của anh. Lựa chọn duy nhất khi không muốn đối diện với cuộc đời.
---
Tháng năm, trời tối muộn hơn bình thường.
Bảy giờ tối, Hyunjin rời mắt khỏi màn hình, phát hiện trời đã đen như mực. Màn hình máy tính phát lên ánh sáng mờ mờ bây giờ mới làm Hyunjin nhức mắt. Anh lần mò trong bóng tối chập chờn, bật đèn rồi mở tủ lạnh. Tủ lạnh trống hoác, chỉ còn một củ hành và hai quả cà chua.
Đã một tuần rồi Hyunjin không đi siêu thị. Nhân viên siêu thị quen mặt với anh, những ngày đầu còn hỏi han, về sau thấy Hyunjin chỉ giao tiếp giới hạn trong gật và lắc cũng không nói gì thêm. Dạo một vòng quanh lấy mấy thứ đồ linh tinh, Hyunjin nhặt vỉ thịt gà cuối cùng từ tủ lạnh, vừa kéo ra được một nửa thì đã gặp một bàn tay chặn lại.
Cách một cánh cửa tủ, một chàng trai nhìn anh cười thật tươi.
"Cái đó... anh có thể nhường cho tôi được không? Hôm nay tôi có việc quan trọng."
Chẳng cần biết là việc gì quan trọng, Hyunjin thờ ơ gật đầu rồi lại lấy ra một vỉ thịt lợn khác.
Thịt gì cũng là thịt, anh chẳng để ý những tiểu tiết đó bao giờ.
Chàng trai kia được nhường vỉ thịt gà dễ dàng như thế, lật qua lật về xem có phải miếng thịt bị hỏng gì không rồi mới hướng tới Hyunjin nói lời cảm ơn.
Hyunjin quay đi không đáp, tay cầm của chiếc giỏ xách lại bỗng dưng bị sút ra. Đồ đạc trong giỏ lăn khắp sàn, anh từ tốn cúi xuống nhặt, chàng trai kia cũng đặt giỏ của mình xuống phụ anh nhặt mấy quả cà chua lăn tứ phía. Hyunjin liếc nhìn một chút, trong giỏ của chàng trai kia có một chai rượu vang, mấy thứ rau củ cùng vỉ thịt gà mới được nhường. Lại còn có thêm mấy chiếc nến thơm rất lớn, chắc là định hẹn hò với người yêu.
Mấy thứ đồ lăn ở xung quanh đã được nhặt vào gọn ghẽ. Chàng trai cuối cùng cầm lên chiếc chìa khóa phòng có kèm móc khóa là số nhà của Hyunjin, thốt lên:
"Ơ, chúng ta là hàng xóm! Tôi ở ngay bên cạnh phòng anh, vừa mới chuyển tới hôm qua."
Hyunjin lại gật đầu thêm một lần nữa. Đêm hôm qua có người chuyển vào phòng bên cạnh, đồ đạc lịch kịch di chuyển cả đêm, hại Hyunjin bị phân tâm dịch chậm hơn bình thường.
"Anh tên gì?"
Cảm thấy phiền vì mình đã cố gắng làm ngơ nhưng người kia vẫn bám lấy mà hỏi, Hyunjin nói nhanh:
"Hwang Hyunjin"
"Tôi là Lee Yongbok, từ nay về sau có chuyện gì hãy giúp đỡ tôi với nhé."
Hyunjin nhếch môi thay cho một nụ cười rồi gật đầu quay đi tính tiền. Yongbok nhìn theo bóng lưng của anh, lắc đầu rồi lại nghiên cứu xem liệu có phải vỉ thịt gà có vấn đề gì không mà anh trai kia lại bỏ đi nhanh như thế.
Hyunjin về nhà, ném phịch túi đồ xuống chiếc ghế mây trong góc phòng. Ba mươi phút, lố mười phút so với thời gian đi siêu thị bình thường.
Anh đi tắm, úp một bát mì, vừa đập vào đó một quả trứng thì nghe phòng bên cạnh có tiếng hát vui vẻ. Lần đầu tiên căn phòng đó có người kể từ lúc Hyunjin chuyển tới, cảm giác cũng thật lạ lùng. Tiếng hát ngày càng to hơn, không còn giai điệu gì cụ thể. Hyunjin dừng chiếc đũa đang gắp một sợi mì dài, đi tới đấm vào tường một cái. Lập tức không gian trở nên yên lặng. Hyunjin hài lòng quay lại với bát mì của mình, ăn chưa hết một nửa thì tiếng hát lại vang lên.
Hẹn hò thì có gì vui mà phải hát hò đến mức đó chứ. Hyunjin nhanh chóng nuốt hết bát mì, trùm tai nghe để khỏi nghe thấy tiếng hát kia.
Chương sách hôm nay viết về một tay vĩ cầm già và mối tình ba mươi năm có lẻ ở Venice xinh đẹp. Hyunjin mở một đoạn phim vừa nghe vừa dịch sách, tới lúc tắt đèn đi ngủ thì đã không còn nghe thêm bất cứ âm thanh gì từ phòng bên cạnh.
Cứ đeo tai nghe như thế, anh chìm vào giấc ngủ dài.
Sáng hôm sau Hyunjin tỉnh dậy khi nắng đã lên quá mái nhà đối diện. Vừa hé mắt ra, tháo tai nghe khỏi hai lỗ tai đau nhức, anh đã nghe được tiếng gõ cửa dồn dập.
Gãi đầu ra mở cửa, đá một chiếc tô nhựa ở ngay trước cửa đi, Hyunjin nhìn thấy người hôm qua hăm hở xin vỉ ức gà mặt mày như đưa đám, trên tay là một hộp salad lớn.
"Hwang Hyunjin, anh ăn salad gà không?"
"Cậu là...Young..."
Dù đang buồn, Yongbok vẫn phải kêu lên:
"Không phải Young, là Lee Yongbok."
"À, xin lỗi."
Anh nhìn hộp salad. Rau củ tươi ngon cắt thành từng lớp, thịt gà xé nhỏ rải đều lên trên kèm nước sốt nhìn bắt mắt. Hyunjin nhìn hồi lâu, chưa biết nói gì thì Yongbok đã lên tiếng trước:
"Có ăn không? Không có độc đâu."
"Sao lại mời tôi?"
Yongbok thở hắt ra một tiếng, ảo não cúi đầu.
"Làm cho bạn gái, hôm qua chia tay rồi."
Yongbok là nhiếp ảnh gia của một studio có tiếng trong thành phố. Bạn gái cậu là người mẫu, hai người quen nhau đã lâu, trong một buổi chụp hình thời trang cách đây một năm. Một năm, Yongbok đều đặn mua salad gà cho cô mọi bữa tối vì cô cần phải giữ dáng. Tới ngày kỉ niệm, muốn chuẩn bị cho cô một bữa ăn lãng mạn với món khai vị là salad gà tự làm thì mới biết, hóa ra cô gái đó không thích ăn salad gà.
Cô bảo ngày hôm trước có người nói với em, quanh năm đã ăn salad, làm sao biết được súp cua có ngon hay không. Em ăn thử một lần, lại cảm thấy đúng là em thích súp cua hơn salad.
Một lời chia tay kì lạ nhưng hợp lý vô cùng. Yongbok hiểu cô muốn nói gì đằng sau những súp cua và salad, cậu lặng lẽ ôm salad của mình về chia cho phòng bên cạnh.
Hyunjin đứng hình mấy giây vì câu nói chia tay của Yongbok. Anh cầm lấy hộp salad, nói cảm ơn rồi đóng cửa lại. Ở bên ngoài Yongbok đứng ngẩn ra, tại sao người này biết mình vừa chia tay lại không hề có lấy một câu chia buồn nào?
Hyunjin ăn salad, rửa sạch hộp rồi úp lên tủ chén. Mấy hạt nước bám trên hộp trượt xuống, anh suy nghĩ mãi không biết có nên đưa trả hay không. Phòng bên cạnh có tiếng ti vi ồn ào, tiếng nước chảy, cũng có tiếng một vật thủy tinh được đặt lên giá. Anh ngồi vào bàn dịch, chỉ mới được một trang thì chợt nhớ ra cần phải đi phơi áo quần.
Bưng chậu áo quần ra, Hyunjin ngần ngừ một lát rồi cầm thêm chiếc hộp. Đặt hộp ở ngay trước cửa phòng Yongbok, Hyunjin đi lên sân thượng phơi áo quần, bước chân anh gấp gáp hơn mọi ngày. Hyunjin vắt áo quần, đứng yên nghe tiếng mấy giọt nước còn lại rơi xuống mái tôn lộp độp, nghịch cô mèo vàng một lát rồi mới đi xuống nhà. Chiếc hộp đã biến mất, sàn nhà chỉ còn dấu nước ẩm mờ.
Anh vào phòng, lại cắm cúi dịch cho tới khi mấy giọt nắng lúc ba giờ chiều rơi vào ngón tay.
Phòng của Lee Yongbok luôn ngập ánh mặt trời. Không hiểu chủ nhà thiết kế như thế nào mà phòng lại có đến ba cửa sổ. Ngoại trừ một cửa sổ hướng mặt vào hành lang hơi tối, hai chiếc cửa sổ còn lại rất rộng, treo rèm mỏng và chỉ chịu tối lại khi phố đã lên đèn.
Buổi chiều, dù đã kéo bớt rèm cửa nhưng nắng vẫn hắt vào phòng thành một mảng thật lớn. Yongbok thích ánh sáng, cũng thích nắng. Cậu thường ngồi trong nắng sưởi, vu vơ nhìn nắng tràn qua kẽ tay tạo nên mấy hình thù kì lạ trên sàn.
Từ hôm dọn đến, Yongbok nhiều lần cố gắng nghe thử anh trai trẻ bên cạnh đang làm gì nhưng rất ít khi nghe thấy tiếng động. Thỉnh thoảng có tiếng dịch ghế, tiếng bật bếp ga cùng tiếng bình nước siêu tốc sôi lục bục rồi ngưng hẳn. Mà kì lạ nhất là Yongbok chưa bao giờ nghe được một tiếng nói phát ra từ phòng bên cạnh. Không có người tới chơi, lại càng không có một cuộc điện thoại nào.
Có một bận Yongbok không có lịch chụp, nằm nhà nửa ngày rồi mới bước chân đi siêu thị buổi chiều. Vừa đóng cửa phòng thì trời đột ngột đổ mưa, cậu liền mượn tạm cây dù trong veo của anh bạn phòng đối diện che mưa ra siêu thị. Cậu vào siêu thị, rũ bớt nước ở cây dù rồi chỉ lựa một túi táo nhỏ để tính tiền, lúc đi ra thì trùng hợp gặp Hyunjin cũng xách một túi đồ to bước ra cửa. Anh đứng trước cửa nhìn ra màn mưa giăng khắp đường, rõ là không có áo mưa nên mới ngần ngừ không chịu bước. Yongbok đi ra vỗ vai anh bảo về chung, tay xoay xoay cây dù đi mượn. Hyunjin nhìn cây dù khoảng năm giây, gật đầu chào cậu, trùm chiếc mũ từ áo hoodie rộng lên rồi chạy ào về.
Yongbok đi thật nhanh dưới cơn mưa rào, không hiểu được tại vì sao một con người đang sống lại có thể phát ra ít âm thanh như thế.
Cho tới một đêm nọ, Hyunjin đang cắm cúi dịch một chương sách kinh dị thì điện đột ngột tắt. Anh hốt hoảng giật mình, vốn bản thân sợ những thế loại kinh dị nhưng vẫn phải nhận làm. Hyunjin mò mẫm trong bóng tối, đèn từ con hẻm bên cạnh hắt qua mảng tường gạch hoa gió cũng làm Hyunjin sợ điếng người.
Anh lần tay lên tường, gõ gõ vài tiếng. Ở phòng bên cạnh lập tức có người đáp lại:
"Hwang Hyunjin?"
"Cậu... Phòng cậu có bị ngắt điện không?"
Lâu ngày không nói chuyện, Hyunjin đã quên mất tên của Yongbok nên đành hỏi nhát gừng.
"Có. Chắc là ngắt điện cả dãy nhà rồi. Anh đang làm dở việc?"
"Ừm.. Cậu có dư đèn pin không? Tôi muốn mượn một cây."
Yongbok cười, thời buổi này làm gì còn ai dùng đèn pin nữa. Cậu mở đèn điện thoại, đi qua phòng anh gõ cửa.
"Này, mở cửa ra đi. Sang phòng tôi cũng được, bên đó sáng hơn nhiều."
Hyunjin lần theo tường đi ra, vừa mở cửa thì thấy một người đang trợn mắt, ánh đèn hắt từ dưới cằm cậu ta lên biến khuôn mặt thành một hình thù méo mó kì dị. Anh hét lên một tiếng rồi ngồi sụp xuống lấy tay ôm đầu, làm Yongbok không khỏi ngẩn người.
Đàn ông con trai, mới chỉ dọa một tí đã phản ứng thành ra như thế. Yongbok không cười nổi, quỳ một chân xuống đập đập vào vai anh:
"Này, xin lỗi nhé. Sang phòng tôi đi, tôi không dọa anh nữa đâu."
Hyunjin vẫn ôm đầu không nói gì, Yomgbok đành phải kéo cổ tay anh đứng dậy, nửa dắt nửa lôi sang tận phòng.
Đèn đường ở phía sau nhà hai người bọn họ vẫn sáng. Yongbok mở toang cửa sổ, kéo hết rèm lên, hai ô sáng màu cam xuất hiện ngay giữa căn phòng. Hyunjin đi vào, không tọc mạch nhìn bất cứ thứ gì, chỉ đi tới nơi có ánh sáng ngồi xuống.
"Anh sợ ma?"
Yongbok vừa hỏi vừa rót một ly nước đưa cho Hyunjin. Hyunjin cầm lấy ly nước, đặt xuống bên cạnh mình. Đèn chiếu qua thủy tinh hắt lên sàn trong veo. Hyunjin đưa ngón tay xuống dưới đốm sáng trong veo đó, lại gật đầu. Yongbok không cười nữa. Muốn hỏi rất nhiều chuyện, lại chẳng biết phải hỏi chuyện gì trước tiên.
"Anh nghe nhạc không?" Hyunjin gật đầu lần nữa.
Yongbok cạn lời, không biết ngoài gật và lắc, anh trai này còn làm được gì khác nữa không.
Cậu với tay lấy chiếc loa vuông nhỏ, mở bản In the mood for love. Điệu valse vang lên ngập không gian, Hyunjin hơi dịch chuyển để người ở trọn trong vùng sáng, tay vẫn nghịch chiếc ly thủy tinh. Yongbok ngồi xuống chiếc ghế nệm đơn tay gỗ mình tốn nhiều công chuyển vào hôm trước, ở trong bóng tối nhìn hình thù anh trai đang ôm gối ngồi trong ánh sáng sắc cạnh của đèn đường. Nó giống như một cảnh phim, nhất là khi điệu nhạc vẫn vang lên đều đều trong phòng.
Đèn sáng lại đột ngột như khi nó vừa tắt đi. Hyunjin bừng tỉnh khỏi điệu nhạc, đứng dậy lóng ngóng không biết nên chào như thế nào để đi ra về.
"Anh về làm việc tiếp đi."
Yongbok biết Hyunjin đang lúng túng, liền giải vây cho anh. Hyunjin gãi đầu, đi ra cửa rồi mới ló đầu vào ngập ngừng hỏi:
"Cậu... Cậu tên gì?"
Trưng ra vẻ mặt không còn gì để nói, Yongbok lại nhấn mạnh tên mình thêm một lần nữa:
"Lee. Yong. Bok."
"À, Yongbok. Cảm ơn cậu."
Yongbok đứng yên nghe tiếng mở cửa, tiếng chân bước vào phòng, tiếng dịch chuyển của chiếc ghế rồi mọi thứ lại dần im lặng.
Hyunjin ngồi dưới đèn, dịch tiếp mấy dòng truyện kinh dị. Cây bút chì trên tay anh bận rộn ghi chú, tay kia lật từ điển liên tục. Rồi trong vài giây chuyển dòng, bỗng nhiên Hyunjin vu vơ ghi lên lề giấy, Lee Yongbok, Lee Yongbok...
Yongbok có bạn trai mới. Hyunjin biết được điều đó thông qua những cuộc điện thoại mỗi đêm. Giọng nói rủ rỉ ấm áp của cậu, mấy điệu cười vô tư hết sức, cả những đêm đi chơi về muộn, Hyunjin ở bên này đều nghe thấy.
Bạn trai của Yongbok có vẻ trẻ con. Có ngày Hyunjin úp mì, ăn xong, rửa bát, dịch hết mười lăm trang sách rồi lên giường đi ngủ, Yongbok vẫn nói chuyện với cậu ấy. Mấy câu dỗ dành nhạt thếch, không hiểu tại sao những người yêu nhau lại có thể có được chừng ấy chuyện để nói với nhau trong những ngày dài.
Trời đã chuyển sang mùa hạ, áo quần cũng nhanh khô hơn. Những buổi sáng khi mọi người đều đi làm hết, Hyunjin đem áo quần lên sân thượng phơi, tranh thủ ngồi ở trên đó đọc sách. Cô mèo ở bên cạnh chơi với cái đuôi của mình, Hyunjin úp cả quyển sách lên mặt, thiu thiu ngủ.
Yongbok không có quá nhiều áo quần, Hyunjin có thể nhận biết được cái nào là áo quần của cậu bởi mỗi sáng sớm anh luôn là người đầu tiên phơi đồ ở sân thượng. Vài chiếc áo sơ mi đơn giản, quần jeans ống rất dài mới che hết đôi chân, áo thun cũng chỉ thường có màu đen trắng. Có ngày cậu buộc những đôi giày cao cổ vắt vẻo trên dây, nhìn cũng rất buồn cười. Một buổi nọ trời mưa giữa chiều, Hyunjin hớt hải chạy lên lấy đồ, lấy cả áo quần cậu treo lên dây phơi ở mái hiên cho khỏi ướt. Mùi hương từ chiếc áo sơ mi lướt qua mũi anh, mùi gì đó giống như là mùi vỏ cam trộn với mùi nắng, ngòn ngọt tê tê.
Yongbok rất kì lạ, mỗi lần cãi nhau với bạn trai là lại đem thức ăn qua cho Hyunjin.
Hyunjin lúc đầu ăn xong không trả lại hộp đựng, nhưng sau bốn năm lần như thế, Yongbok bưng cả chén dĩa qua lấy lí do hết đồ để đựng rồi. Anh bèn mỗi lần ăn xong lại rửa sạch, đem bỏ trước cửa phòng Hyunjin. Có lần anh vừa đặt hộp xuống thì Yongbok mở cửa ra, rõ ràng là mới ngủ dậy. Cậu gãi gãi đầu, một tay che miệng ngáp, nói:
"Này Hwang Hyunjin, anh làm tôi thấy như tôi đang nuôi một con cún lớn trong nhà."
Ngày ba bữa cho ăn, nó lẹ làng đi không để lại vết. Hyunjin hơi đỏ mặt vì ví von đó, nhanh chóng quay về. Lần sau Yongbok đem cơm cuộn sang, Hyunjin giả vờ ngủ trong phòng không ra lấy nữa.
" Anh mà không ăn, tôi để ngoài cửa thật đấy!"
Hyunjin nghe tiếng hộp đựng cơm đặt "kịch" một cái dưới đất, rồi tiếng dép lẹt xẹt đi về, mười phút sau anh mới thở dài mở cửa bước ra.
"Hwang Hyunjin, còn giả vờ ngủ nữa đi!"
Yongbok vẫn đứng yên trước cửa, đôi chân trần khẽ nhảy trên sàn vui vẻ vì bắt quả tang Hyunjin nói dối. Hyunjin bực mình đóng cửa lại, sau khi bỏ lại một câu:
" Nhà có con mèo béo, cậu đem cơm đi nuôi nó cho đỡ tốn."
Yongbok ngẩn người ôm hộp cơm trên tay đi qua đi lại trước cửa phòng Hyunjin. Cô mèo béo từ trên sân thượng đi xuống cũng nhìn cậu gườm gườm, meo một tiếng rồi đi thẳng.
-----------
Yongbok yêu đương chừng ba tháng thì bọn họ cãi nhau. Những buổi cãi nhau lúc đầu, Hyunjin còn nghe ra được lý do, nhưng càng về sau thì mọi thứ càng trở nên vớ vẩn. Ví dụ có lần, (có lẽ) cậu trai kia hỏi Yongbok mới đi đâu về, Yongbok trả lời rằng vừa đi cho mèo ăn trong khi thực tế là đem cơm sang cho Hyunjin, hai người họ liền cãi nhau về chuyện vì sao phải cho mèo nhà hàng xóm ăn, không cần phải có trách nhiệm nuôi nó.
Hyunjin cau có trùm tai nghe lại, nghĩ làm gì lại có thứ yêu đương trẻ con như thế, chỉ nghe thôi cũng đã thấy mệt mỏi rồi. Thế nhưng đến cuối buổi anh mới nhận ra mình không bật bài hát nào. Lee Yongbok thực chất là một người dịu dàng nhưng không thừa kiên nhẫn, cậu đối với những thứ vô lý sẽ luôn thể hiện rõ thái độ chán ghét của mình.
Ngày chính thức chia tay, Yongbok nghỉ ở nhà làm một mâm cơm rất lớn. Cậu dựng Hyunjin dậy trong cơn ngủ gà gật buổi chiều, kéo anh qua phòng bắt ăn tất cả những thứ có trên mâm. Nhìn đến dĩa salad gà, Hyunjin tự nhiên bật cười, đúng là có những thói quen để lâu khó bỏ.
Yongbok nhìn nụ cười đó, quên cả nhai mấy lá rau diếp trong miệng mình.
Thì ra anh có nụ cười đẹp như vậy. Nắng chiếu vào mềm mại ấm nóng, nụ cười của anh vẫn sáng hơn cả nắng trong phòng. Đôi mắt híp lại như một đường chỉ, cong lên thành hình nửa vầng trăng.
Hyunjin rất nhanh thôi cười, Yongbok cũng giật mình nuốt mấy lá rau chưa được nhai kĩ.
Yongbok lôi ra một chai bia ném cho Hyunjin khi mâm cơm vĩ đại đã vơi hơn phân nửa. Tiếng rao bán chổi đã đi qua, Hyunjin chắc chắn một chốc nữa thôi anh sẽ nghe được tiếng một chiếc motor về sau hẻm, sau đó là đến tiếng chuông nhà thờ.
Hai người bọn họ ngồi ở hai ô cửa sổ, không nhìn nhau mà im lặng nghe âm thanh ở xung quanh mình.
"Vì sao cậu chia tay?"
Hyunjin uống vài ngụm bia, bỗng nhiên muốn hỏi chuyện gì đó.
"À, là chính thức chia tay thôi. Thực ra tôi nghĩ, chúng tôi đã chia tay từ ngày đầu tiên làm người yêu rồi."
"Vì sao lại thế?"
"Có nhiều thứ buồn cười lắm. Ví dụ, khi mới nhìn một người, anh sẽ rất nhanh muốn có được người đó. Đến khi có được mới phát hiện ra đó là ảo tưởng của mình, con người mình muốn có được là con người do chính mình xây nên chứ không phải bản thân người kia."
Hyunjin gật gù, không quá khó để tiêu hóa những lời Yongbok nói. Hình như anh cũng đã dịch một quyển sách có đề tài tương tự, từ lâu lắm rồi.
"Lại còn có những người giống như không khí, khi xuất hiện thì mình thấy rất bình thường, tới khi người đó bỏ đi mới thấy có gì đó sai sai, thì ra là không khí cũng bỏ mình đi luôn."
Yongbok kết thúc câu nói, Hyunjin phẩy tay.
"Yêu đương mệt mỏi quá, chỉ riêng chuyện cầm tay thôi đã thấy mệt mỏi rồi." Yongbok bật cười.
"Anh chưa yêu bao giờ?"
"Ừm... Thật ra là có một lần, thời học trung học. Yêu thầm cô ấy tận bảy năm, chỉ có một lần cầm tay nhau để nhảy."
"Đến bây giờ vẫn còn yêu?"
Hyunjin tựa đầu vào cửa, ngắm nghía mấy ngón tay mình. Ngón tay anh rất dài và thon, ở trong nhà lâu ngày nên chuyển thành màu hơi tái. Anh nhớ tới Soo Ah, cô gái luôn lấy danh nghĩa bạn thân mà ở bên cạnh anh bảy năm đó. Lần được chạm tay cô, dù cô vô tư không biết gì, nhưng cảm giác tiếp xúc mấy đầu ngón tay qua từng ấy năm Hyunjin vẫn chưa quên được.
" Hwang Hyunjin, anh biết không, anh nên có người yêu đi. Không phải người yêu thì một người để nắm tay cũng được. Chỉ cần như thế, anh sẽ đỡ suy tư về cái tình cảm bảy năm cũng không thuộc về mình."
"Cậu nói chuyện như thể kiếm tìm một ai đó dễ tương đương cầm rổ ra kênh xúc rác"
Hyunjin lẩm bẩm, đưa tay ra giống như những lần ở trên sân thượng hứng nắng. Tay anh vung vẩy trong không khí, giống như có một cây đàn tưởng tượng lơ lửng trong phòng.
"Đơn giản lắm, chuyện cầm tay ấy mà. Chỉ cần chạm vào một ai đó thì anh sẽ thấy thực ra mọi chuyện không có gì cả, người tới trước người tới sau cũng không quan trọng gì, anh chỉ sống trong cái nắm tay đó thôi."
Yongbok liếc qua, thấy mấy ngón tay thon dài cứ đong đưa trước mặt mình như trêu ngươi. Rồi trong một phút giây nào đó, có thể là vì hơi bia bốc lên đầu, có thể là vì không gian hòa quyện giữa tiếng nhạc và tiếng nói chuyện, tiếng mấy gia đình cạnh đó gõ dao thớt và xe cộ quá hay, hoặc là vì mấy ánh đèn thành phố quá đẹp, Yongbok bỗng dưng nghĩ mình phải làm một chuyện – Cậu đưa tay ra nắm lấy tay Hyunjin.
"Như thế này này."
Yongbok tự nhiên nói, lại càng khép mấy ngón tay chặt hơn nữa. Tay đã cầm rồi, Yongbok biết mình lỡ tay nhưng không biết làm thế nào để buông ra. Yongbok cứ giữ yên như thế, mà Hyunjin cũng không vội vàng phản ứng. Hyunjin cứ nhìn hai bàn tay cùng với nhau ở một chỗ, còn âm thanh và ánh sáng quanh anh thì đã mờ nhòe. Bỗng nhiên đầu anh xẹt qua một ý nghĩ, nếu không phải Yongbok mà là Soo Ah, chắc chắn không chỉ mờ nhòe, mọi thứ sẽ dường như ngưng đọng.
Thật lâu sau đó, âm thanh bình thường vẫn chưa được trả lại cho Hyunjin. Âm thanh duy nhất rõ ràng, có lẽ là tiếng tim đập rộn trong lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top