Phần 3 - Hiện tại: 14.5km; Còn 5.5km
Một vài học sinh Cao trung Kamiyama khác lại băng qua khi tôi ẩn mình trong bóng râm của trạm chờ xe buýt. Vài người trông như vừa rời vạch xuất phát, một số thì trông như họ đã chi đến nguồn sinh lực cuối cùng sau những đợt lên và xuống dốc đầy khốc liệt mà thở lấy thở để. Thậm chí còn có người tập tễnh đi như thừa nhận mình bỏ cuộc.
Thực tình những lúc thế này tôi chỉ muốn cúi đầu xuống mà suy nghĩ trong yên lặng, nhưng làm thế thì sẽ để vuột Chitanda khi nhỏ chạy qua mất. Vậy nên tôi cứ thế ngồi trên dãy ghế bạc màu và giữ cái cằm đưa lên.
Tôi đã bị thuyết phục rằng lý do Oohinata quyết định rời CLB được ẩn giấu đâu đó trong hơn bốn mươi ngày từ Ngày Hội Tuyển Mộ đến chiều hôm qua. Cứ nghi ngờ như thế đồng thời dò lại dòng ký ức chắc chắn tôi sẽ nhớ ra nhiều sự việc khiến chuyện bắt đầu rẽ sang con đường kỳ lạ. Lời nói của cô bé trong những cuộc tán gẫu liên quan đến Ibara và Satoshi càng khẳng định khả năng đó. Còn phía Chitanda thì sao? Nhìn sắc mặt thì xem ra nhỏ có ý tưởng về việc tại sao Oohinata lại như vậy. Có lẽ nhỏ nghĩ lý do là thứ bị dồn nén trong suốt bốn chục ngày, hoặc chỉ bất thần xuất hiện vào hôm qua. Nếu là cái đầu thì nghĩa là: Chitanda đã tự nhận mình là người dồn Oohinata vào chân tường. Có thể chẳng mang tính thù địch hay gì, nhưng ít nhất Chitanda đã nhận thức về vấn đề này đến mức nhỏ lập tức cho rằng "Vì tớ đã làm đến như vậy nên Oohinata mới bỏ." Như vậy những gì nhỏ làm từ đó giờ hóa ra chỉ càng làm cô bé thêm xa cách. Còn nếu là cái sau, thì nghĩa là trong khi tôi đang mải mê với cuốn truyện chữ về cuộc đời gian truân của một điệp viên siêu hạng Chitanda đã khiến Oohinata tức giận. Ví dụ như vắt chanh lên phần cơm gà của cô bé mà không báo trước chẳng hạn. Thế là Oohinata nổi xung, rồi nói những lời như "Em không thể ở gần một người như chị thêm một giây nào nữa!" rồi nhất mực đòi rời khỏi. Nghĩa là căn bản đó là nỗi bất mãn mang tính bộc phát...
Là cái nào đây?
Chắc chắn phải là cái thứ nhất. Một nỗi bất mãn đã hình thành suốt bốn mươi ngày trong lòng Oohinata. Chỉ như vậy mới giải thích được việc tại sao cô bé lại chỉ trích Chitanda bằng cách ẩn ý rằng nhỏ "giống như Bồ Tát ở bên ngoài." Như vậy Chitanda thực sự là một Dạ Xoa? Nhỏ thực sự đã liên tục uy hiếp tinh thần của Oohinata đến mức khiến cô bé không chịu nổi?
Việc tôi nên tập trung vào như ngày càng rõ ràng hơn.
Chờ đợi thật mệt mỏi. Không giống như Oohinata hôm qua, nhưng cái cảm giác "treo giữa chừng" này quá là hao phí năng lượng.
Chẳng cần nói thì ai cũng biết tình huống tệ hại nhất là bỏ quên Chitanda khi tôi bận suy nghĩ. Lỡ mà vậy thì sẽ có một người cứ đứng ở trạm xe buýt vắng tanh ấy mà chờ một người không bao giờ xuất hiện, rồi cứ chờ, chờ mãi, đến khi được phát hiện thì đã lạnh cóng mà chết đói vào một sáng mùa đông, kết quả là truyền cảm hứng cho một bộ phim chiếu rạp nhan đề "Hoài vọng Chitanda"... Nói chung là tôi không thể ước lượng khoảng cách giữa tôi và nhỏ nổi. Thay vào đó là một ý tưởng khác.
Nếu không trở về Cao trung Kamiyama thì đường chạy của tôi sẽ không thể kết thúc. Phải chạy sao? Mệt thật. Hay chính xác hơn là tôi đã kiệt sức. Mặt khác tôi lại đang ở một trạm chờ xe buýt. Buýt cũng là một phương tiện đi lại. Như thế tôi có thể bắt một chuyến trở về trường rồi. Trong túi có vài đồng lẻ vốn định dùng để mua nước từ máy bán tự động trong trường hợp khát giữa đường. Một ý tưởng quá tuyệt đúng không? Không biết tính nhẩm thì dùng máy tính. Không rành Anh ngữ thì dùng phần mềm dịch thuật. Như vậy không chạy nổi thì chẳng lý gì người ấy lại không tìm một phương pháp di chuyển tốc độ cao khác. Đó là suy nghĩ rất thường tình. Chẳng phải người ta luôn cần thích nghi để sống sao? Hôm nay lại dạy cho tôi một bài học mới.
Nghĩ thơ nghĩ thẩn thế nào mà Chitanda chạy qua.
Trong một thoáng tôi như không muốn tin vào điều mình nhìn thấy. Một phần liên quan đến sự thật rằng tôi vẫn chưa quen với việc nhìn nhỏ trong chiếc áo thun ngắn tay trắng cùng quần short huyết dụ tạo nên bộ đồng phục thể dục. Mái tóc dài được cột cao cũng để lại cho tôi một ấn tượng khác hẳn. Thậm chí so với hồi chúng tôi đi viếng đền ngày đầu năm, khi phải cột tóc cho hợp với bộ kimono thì nhỏ cũng không cột cao đến thế. Việc quá quen cử chỉ một ai đó rõ ràng đã phản phé khi họ thay đổi. Nhỏ cứ thế chạy ra xa tôi, môi hơi mở một chút.
Đứng dậy tôi liền bắt nước rút. Sự bối rối đã khiến tôi phản ứng chậm và tốc độ là thứ cần để bù lại. Những đường dốc nối tiếp nhau dường như chẳng tạo nên một chút gì mệt mỏi trong những bước chạy của Chitanda. Hai cánh tay bó vào thân trong khi bờ eo liên tục trồi lên và xụp xuống. Đôi chân thì đạp lên lớp nhựa đường mà vẽ nên một tia song song với thứ vạch kẻ màu trắng.
Lộ trình tiếp tục hướng theo đường thẳng về một mảng rừng rậm rồi những thửa ruộng mới gieo. Dựa vào màu đen của lớp nhựa tôi đồ rằng phần đường này còn mới. Trời còn lâu mới tới trưa nhưng mặt trời đã ngự trên cao vút. Vừa chạy tôi vừa đo khoảng cách đến với nhỏ. Nhanh chóng nước rút để bắt kịp nhỏ là nhiệm vụ đề ra. Người ta khi chạy thường ít để ý đến ai khác xung quanh, huống hồ trước và sau chúng tôi còn đầy học sinh khác. Bám đuôi phía sau thế này cũng kì. Tôi phải chạy càng nhanh càng tốt nhưng cũng phải tiếp cận nhỏ với thái độ điềm nhiên nhất có thể.
Với mong muốn đó tôi từ từ thu hẹp khoảng cách. Không cần phải gần tới mức chạm tới, chỉ cần nghe nhau nói là đủ rồi.
Tuy nhiên, vẫn còn xa quá...
Từng thanh âm bị tắc trong cổ họng tôi. Đôi chân trĩu nặng. Thậm chí nỗi đau ở cẳng chân cũng trở lại. Hơi thở thì càng ngày càng dồn dập.
"Tệ quá."
Lời hiếm hoi thoát ra được khỏi miệng.
Không muốn bắt kịp.
Không muốn bắt kịp vì tôi không muốn thế. Đó là khi tôi sẽ tra tấn nhỏ bởi lý lẽ và suy diễn của mình. Nghĩ như vậy càng khiến tôi chùn chân. Đúng, quả là vậy. Nhưng đến nước này làm sao tôi có thể từ bỏ? Là năm mươi hay tận cả trăm mét? Có lẽ là nhiều hơn. Tôi cố gắng giữa nguyên khoảng cách hiện tại vì chậm hơn hay nhanh hơn đều không thể. Như vậy liệu có ổn không? Cứ mãi chạy mà nhìn mái tóc đuôi ngựa phất qua phất lại như thế?
Cắn răng, tôi quyết định nếu không bây giờ thì chẳng bao giờ nữa!
Cùng lúc đó, một điều không thể tin được đã xảy ra – Chitanda vẫn chạy, nhưng nửa thân trên để quay lại nhìn về phía sau.
Mắt chúng tôi giao nhau.
Không còn cách nào khác tôi điên cuồng ép mình nhanh lên. Dù có quay lại nhìn nhưng Chitanda hẳn là không hiểu lý do tôi có mặt ở đây. Mắt mở to, rồi nhỏ nhanh chóng quay về phía trước dĩ nhiên là để nhìn đường. Một học sinh coi cuộc thi này là giờ thể dục chính khóa như Chitanda chắc chắn sẽ không vì vậy mà chùn bước, nhưng nhỏ cũng chẳng dốc sức để cắt đuôi tôi.
Nếu quyết tâm đến gần nhỏ thì tôi sẽ làm được. Giữa làn gió dễ chịu cuối tháng năm, tôi chạy song hành cùng Chitanda.
Không phá vỡ dù chỉ một nhịp, nhỏ nhìn tôi từ khóe mắt và lên tiếng một cách cố tỏ ra bình thản.
"Xin lỗi, tớ định gọi cậu nhưng..."
Rõ là biết việc theo đuôi là rất kì cục nhưng chuyện cũng đã rồi. Dù có vẻ nhỏ chẳng cần giải thích nhưng tôi có thể thấy những biểu cảm lo lắng, cùng chút nghi hoặc dần bộc lộ trên gương mặt ấy. Như muốn kiệm sức nhỏ chỉ nói ngắn gọn:
"Sao cậu lại ở đây?"
Nhỏ hiểu rằng nếu chạy đàng hoàng thì tôi đã phải bỏ xa nơi này. Tôi không cần do dự nữa.
"Tớ muốn nói về Oohinata."
"..."
"Đúng hơn tớ muốn được nghe câu chuyện của cậu."
Lúc đó hơi thở của Chitanda như nông đi chút ít. Tốc độ thì vẫn thế. Chạy cách nhau khoảng mười cen-ti-mét tôi chờ câu phản ứng từ nhỏ. Cuối cùng Chitanda cũng nói, đôi mắt đầy sự dằn vặt.
"Đó là lỗi của tớ."
"Chuyện hôm qua à?"
"Chỉ là giữa tớ và Oohinata-san."
Một chút im lặng để hít thở, nhỏ tiếp tục.
"Xin lỗi vì để cậu phiền lòng, nhưng đây là chuyện của tớ."
Mắt nhỏ long lanh như muốn bù nước cho việc quá khô. Nhìn về phía trước Chitanda không nói gì thêm. Tôi đã lường trước việc nhỏ sẽ nhận mọi tội lỗi về mình, nhưng giờ đây tôi thậm chí còn biết nhỏ còn từ chối cả việc dừng lại mà kể cho tôi nghe. Tuy nhiên con át chủ vẫn còn chưa tung ra. Tôi cố hỏi lần nữa.
"Tớ cần cậu kể chuyện xảy ra lúc đó. Oohinata có thể đã hiểu lầm điều gì."
"Tớ biết ơn sự quan tâm của cậu, nhưng mà..."
Khẽ quay sang tôi, nhỏ nở một nụ cười nhẹ.
"Đây không phải là lỗi từ ai khác."
Nếu không thở hì hục vì phải chạy thì tôi chắc là sẽ thở dài. Nhỏ luôn cứng đầu như vậy. Có một điều tôi biết và muốn nói... tôi muốn nắm lấy vai và bắt nhỏ dừng lại nhưng làm sao có thể. Dồn hết sức lực vào thanh quản, tôi lên tiếng trong khi nguyện cầu rằng nhỏ sẽ nghe được.
"Cậu sai rồi."
Tôi cố gắng lý luận.
"Chuyện không phải như vậy. Oohinata không hề giận về việc cậu nhìn trộm điện thoại của em ấy. Cái đó vốn chả quan trọng gì cả!"
Lần đầu tiên nhịp chạy của Chitanda bị tan vỡ.
Càng vào sâu trong rừng quang cảnh trông lại càng bớt giống rừng đi. Chỉ còn là những trảng cây bao quanh một ngôi đến. Con đường băng qua mặt tiền của đền Mizunashi dẫn đến bờ một con sông. Không có ai khác ở đây. Tiếng chim mà tôi không biết là loài gì đang hót đằng xa. Có một cái máng nước loại không chảy vào dòng suối nào cả. Chitanda thản nhiên bước tới, lấy cái muôi gần đó hứng nước từ miệng ống tre cắt vát rồi uống.
"Tớ khá cừ trong việc chạy đường dài đấy."
Chitanda lên tiếng. Bộ đồng phục thể dục vừa với cơ thể nhỏ một cách hoàn hảo.
"Mục tiêu ban đầu là chạy đến hết mà không dừng lần nào."
"Xin lỗi."
"Nước ở đây rất mát và ngọt. Cậu nên thử một chút."
Nói xong nhỏ đứng qua một bên để tôi rửa tay rồi hớp vài ngụm. Thứ nước lóng lánh mát lạnh đến mức không biết uống một hơi có khiến tôi bị đau bụng hay không. Thế nên từng chút một tôi đổ vào miệng, để nước từ từ mà chảy xuống cổ họng.
Từ cổng torii của đền nhìn xa có thể thấy một dòng các học sinh Cao trung Kamiyama đang tiếp tục chạy. Không có ai ngước lên chiêm ngưỡng cái cổng này cũng như nhìn thấy chúng tôi đứng trên những bậc thềm cả. Chitanda đề xuất đến nơi này vì "đó không phải chuyện có thể kể khi đang chạy giữa thanh thiên bạch nhật." Tôi đồng tình với quyết định đó. Một nơi yên ắng là phù hợp để người ta bình tĩnh kể chuyện.
Khẽ cúi đầu, Chitanda dùng bàn tay phải nắm chặt cẳng tay trái. Nhìn tôi từ từ uống nước nhỏ hỏi một cách điềm đạm:
"Cậu thấy rồi đúng không? Chuyện tớ đã làm..."
"Không. Đó là lý do tớ cần cậu kể tất cả."
"Cậu không... thấy?"
Thì thầm là thế nhưng Chitanda không tỏ ra giục giã. Tôi rửa tay trong làn nước mát một lần nữa. Cảm giác thật sảng khoái.
"Tớ chỉ nhìn thấy cái lưng cậu cùng một tiếng 'Vâng', nhưng rồi cũng đoán được chút ít."
"Tớ có nói như vậy sao?"
"Đó là phản xạ tự nhiên thôi."
Tôi mỉm cười.
Một trong những trí nhớ còn lại của tôi vào ngày hôm qua là cái chữ "Vâng" ấy. Ban đầu tôi có để tâm tới sự đường đột của nó, nhưng vì Chitanda không đề cập đến nên tôi coi như đó là tiểu tiết mà bỏ đi. Tuy nhiên khi cái từ ấy vang lên đưa tôi trở về hiện tại thì bấy giờ trong phòng chỉ còn hai đứa. Nghĩ rằng nhỏ muốn gọi mình nên lời đầu tiên của tôi mới là "Sao vậy?"
Thế nghĩa là sao đây? Giả định là lẫn trong tiếng gió đi nữa thì chẳng lý gì thính giác của nhỏ lại không phản ứng trước lời gọi của tôi cả. Thế mà khi đó phải đến lần gọi thứ hai mới từ từ quay lại. Lẽ ra tôi phải hiểu ý nghĩa của nó. Khổ nỗi Chitanda đã không hướng sự chú ý về phía này, còn vì sao thì... Có lẽ nhỏ không thân với tôi đến mức có thể ngay lập tức giải bày cái gì.
"Cái 'Vâng' đó là âm thanh cậu luôn phát ra khi bắt một cuộc điện thoại."
"Vậy... sao"
"Lúc đó cậu đang trả lời điện thoại phải không?"
"Đúng vậy, tớ chắc chắn là người nghe điện. Cũng không nhớ rõ là tớ có nói 'Vâng' hay 'Xin chào' nữa."
Đó là chuyện có thể xảy ra. Người ta không thường dùng những từ ngữ lịch thiệp như thế. Đó là một cách biểu thị cho người ta biết mình đang nghe điện thoại.
"Dù lúc đó tớ có gọi cậu cũng không quay lại."
"Tớ nhớ, nhưng là..."
"Là cậu không thể nghe vì đang bận nghe điện thoại phải không?"
Chitanda gật đầu.
Dĩ nhiên nhỏ không phải là người gọi mà là người nhận. Bởi chỉ có thế nhỏ mới mới không cần lời nào khác hơn một chữ "Vâng".
Chitanda không sở hữu một chiếc điện thoại. Tôi không biết rằng có lý do gì không nhưng sự thật là thế. Vậy chiếc điện thoại đó là của ai? Nó phải được để lại bởi một học sinh khác đã từng ở trong phòng Địa chất vào ngày hôm đó, và để chặt chẽ hơn nó đã nhận một cuộc gọi đến vào sau giờ học.
Nhưng kỹ thêm chút nữa thì lại có mâu thuẫn.
"Nếu chiếc điện thoại được đặt ở vị trí khó nhìn thì cách duy nhất để cậu để ý chỉ là khi nó gây đủ tiếng ồn khi nhận cuộc gọi hay tin nhắn. Thế nhưng tớ lại chẳng nghe một âm thanh nào."
Lỡ mà điện thoại được đặt vào chế độ rung ấy, thì với người cũng chẳng có điện thoại như tôi cũng biết rằng nó sẽ vang những tiếng "Buzz... buzz" trầm đục khi bị đặt trên bề mặt cứng. Xét về độ gần thì nhiều khả năng âm thanh ấy có thể truyền đến bàn và tôi sẽ nhận ra ngay, y như bản thân đã phản ứng với cái "Vâng" của Chitanda vậy. Như thế thì hoặc là không có hoặc là âm thanh đó quá nhỏ, và tại sao lại như thế?
"Nếu chiếc điện thoại đó là của Oohinata thì mọi việc sẽ rõ."
"Vì em ấy để điện thoại ở chế độ im lặng chăng?"
"Không phải đâu. Cố nhớ lại nào, điện thoại của Oohinata được đặt trên cái gì?"
Chitanda đáp ngay.
"Ở trên bàn. Oohinata-san đặt lên sau khi ngồi xuống."
Nghĩ lại thì, một chuyện tương tự đã xảy ra trước đây khi chúng tôi được thưởng thức món snack khoai lang đặc sản Kagoshima của cô bé. Oohinata cũng đặt điện thoại lên bàn. Một dịp khác khi mặc đồ thường cô bé lại không làm thế. Có lẽ đó là thói quen chỉ khi mặc đồng phục mà thôi.
"Tớ nhớ là có một chồng tập vở trên bàn cậu. Nếu chiếc điện thoại được đặt trên bề mặt mềm hơn như một quyển vở thì âm thanh tạo ra khi nó rung sẽ dịu đi đủ để tớ không nghe được."
Nếu đến chơi nhà một người khác thì bạn sẽ làm gì khi có chuông điện thoại nhưng không người nhà nào quanh đây? Một cách đơn giản là lờ đi cho đến khi nó ngừng. Tuy nhiên còn cách khác là nhấc máy và thông báo cho đầu dây bên kia rằng "ngoài tôi ra không ai có ở đây ạ." Thực tế đã chứng minh ở quán cà phê của anh họ Oohinata, Chitanda là người đến trễ vì nhỏ đã mất thời gian trả lời dùm điện thoại của người khác. Khi nhận thấy tiếng rung của điện thoại hẳn là nhỏ cũng muốn bắt máy để thông báo như vậy.
Chỉ có điều chuyện lại không được hiểu theo ý tốt của nhỏ.
"Khi cậu trả lời điện thoại hiển nhiên là không có Oohinata ở đấy. Không phải là về nhà luôn mà chỉ là loanh quanh ví dụ như nhà vệ sinh chẳng hạn. Không lâu sau em ấy quay lại và thấy cậu đang cầm chiếc điện thoại ấy."
Chitanda khẽ gật đầu.
Hôm qua, sau khi nghe vỏn vẹn một tiếng "Vâng" những luồng gió lạnh thi nhau quét qua phòng khiến tôi lạnh đến mức phải đóng hết cửa sổ. Lý do có sự dồn dập này một phần là vì cửa ra vào của phòng Địa chất được để mở. Thế mà khi Ibara bước vào tôi lại nhớ rõ cảnh nhỏ phải trượt cánh cửa sang bên.
Như vậy đã có ai đóng nó trước.
Người đó là Oohinata. Cô bé chỉ đi trong chốt lát rồi quay lại, chứng kiến sự việc rồi quyết định bỏ về. Cửa được đóng lại ngay giây phút đó. Cô bé cũng gặp Ibara đang trên đường đến đây và bảo rằng mình sẽ không gia nhập.
"Điện thoại của Oohinata-san rung lên trên quyển từ điển của tớ."
Chitanda bắt đầu nói.
"Oohinata-san đi rửa tay nên đã không có ở đây. Tớ cũng biết là tự mình trả lời điện thoại người khác có thể dẫn đến hiểu lầm nhưng... nếu là chuyện hệ trọng thì sao? Rồi tớ cũng nhấc lên. Tớ nghĩ mình đã nhấn vào cái nút nào đó khiến nó không rung nữa. Không rõ lắm, nhưng nếu cậu đã nghe tớ đáp là 'Vâng' thì hẳn là cuộc gọi đã được kết nối. Tuy nhiên đầu bên kia không có ai trả lời cả. Vì không phải đồ của mình và cũng chẳng biết làm sao nên tớ chỉ đặt nó trong lòng bàn tay và chờ xem mình có thể nghe được gì không. Lúc đó tớ cũng hoảng lắm vì sợ phải chăng mình đã làm hư cái gì... tớ cũng nhớ rằng cậu đã gọi đến hai lần. Nghĩ lại thì tớ lẽ ra nên nhờ cậu giúp đỡ ngay khi đó."
Nếu nhỏ nghĩ rằng cuộc gọi đã kết nối thì cũng đành chịu.
"Cậu để nó trong lòng bàn tay, và sau đó không ai nói gì cả."
"Đúng thế."
E là cô nàng chưa từng xài điện thoại di động thật.
Tôi đã từng rất nhiều lần thấy Satoshi biểu diễn với chiếc điện thoại của mình tới mức thừa khả năng xài nếu có một cái. Điện thoại của Oohinata đã không rung vì nhận một cuộc gọi mà là một tin nhắn. Chitanda có lẽ cũng chẳng nhấn một cái nút kỳ lạ nào cả. Khi nhận tin nhắn thì điện thoại chỉ rung trong một khoảng thời gian nhất định rồi dừng. Hoặc có là cuộc gọi thật thì sau một thời gian được người dùng định trước nó cũng sẽ dừng rung để chuyển cuộc gọi sang hộp thư thoại. Tóm lại là Chitanda cứ thế cầm trong lo lắng và chiếc điện thoại cứ thế nằm yên.
Người không biết điều đó là Oohinata.
"Rồi Oohinata-san trở về phòng. Tớ chưa từng bị em ấy nhìn với ánh mát như vậy bao giờ nên không thể nói thành lời... Giật chiếc điện thoại em ấy chỉ nói 'Chào chị' một cách lạnh lùng đến nỗi tớ đã nghĩ là em ấy sắp biến mất mãi mãi, rồi rời đi. Tớ thật ngốc đúng không? Tận lúc ấy mới nhận ra hành động của mình tai hại đến mức nào."
"Chỉ là một chiếc điện thoại thôi."
"Với tớ thì có thể chỉ là một chiếc điện thoại, nhưng..."
Chitanda gượng cười.
"Mỗi chúng ta ai cũng có những thứ mình quý giá."
Giọng nhỏ giờ chẳng khác gì thì thầm.
"Có lẽ vì không có nên tớ chẳng thể biết được Oohinata-san quý chiếc điện thoại của mình như thế nào. GIờ thì đã khác. Có lẽ với họ chiếc điện thoại như là một quyển nhật ký vậy. Không, thậm chí còn hơn nữa. Nếu bạn của cậu đọc quyển nhật ký đó mà chưa có sự cho phép thì đã đủ lý do để cậu chấm dứt mối quan hệ đó chưa? Ai cũng có những bí mật, biết vậy nhưng tớ vẫn nông cạn... Oohinata-san giận là đúng."
Tôi hiểu lý lẽ của nhỏ, chuyện như thế không phải là hiếm.
"Vậy cậu tính sẽ làm gì?"
"Tớ định sẽ đến xin lỗi khi em ấy trở về trường... dù lẽ ra nên là từ hôm qua."
Từ góc nhìn của Chitanda thì đó là giải pháp hiển nhiên. Nếu cố gắng xin lỗi thì Oohinata có thể bị sự chân thành của nhỏ làm cho lay động mà đổi ý. Nhưng đó chỉ đúng khi chiếc điện thoại là vấn đề duy nhất.
Chuyện xảy ra hôm qua không phải là căn nguyên của mọi mâu thuẫn giữa họ. Hẳn là Oohinata có tức giận khi nhìn thấy Chitanda chạm vào chiếc điện thoại của mình và đó là giọt nước làm tràn ly chứ không phải là toàn bộ số nước. Tôi nói:
"Cậu không cần làm thế. Vô ích thôi."
"Vâng."
Chitanda gật đầu.
"Oreki-san đã nói rằng vấn đề không nằm ở chiếc điện thoại đúng không? Nếu là vậy thì việc tớ đi xin lỗi cũng chẳng còn ích nữa... Nhưng, nếu thế thì..."
Nhỏ lại trầm ngâm trong dòng suy nghĩ. Với một cô nàng hơi chậm trong việc tiếp thu những thứ ngoài sách vở thì Chitanda lại khá nhạy cảm trong những lúc thế này. Chợt ngước mặt lên nhìn tôi, nhỏ thốt lên những âm điệu cô độc.
"Tớ đã không ít lần gây tổn thương cho em ấy mà chính mình cũng không biết ư?"
Có lẽ là vậy thật.
Hôm qua, trước khi cùng tôi vào phòng học Oohinata đã có một hành động rất lạ. Cô bé tự treo mình trên khung cửa trông như muốn một điêu gì đó. Nhưng giờ thì tôi nghĩ dường như cô bé chẳng muốn gì cả. Cửa phòng Địa chất được để mở nên ai cũng có thể nhìn vào. Biết rằng trong đó có mỗi Chitanda khiến Oohinata do dự, cũng giống như tôi đã do dự với ý định bắt kịp Chitanda ban nãy.
Khi bị gọi lên phòng Giáo vụ, đứng trước cánh cửa đang đóng đầy lạnh lẽo ấy mà không hiểu mình bị gọi vì điều gì, tôi sẽ lấy hai tay vỗ cái bốp vào má để tiếp thêm sự cương quyết rồi mới bước vào. Rồi mỗi lúc nhận được thư từ bà chị yêu dấu và tự hiểu là một thứ chết toi gì đó tôi lại nhìn lên trời mà thở một hơi sâu trước khi xé mép. Những hành động mang tính "thói quen" nhằm giúp mình tự tin hơn của tôi có lẽ cũng giống như việc "treo toòng teng" của cô bé. Như vậy, Oohinata hướng về phòng họp ngày hôm qua nhằm mục đích giải quyết mâu thuẫn một lần cho xong với Chitanda. Nhìn thầy tôi hẳn là cô bé thất vọng lắm.
Đặt hai tay trước ngực, Chitanda nhìn xuống với ánh mắt không còn chút hy vọng. Đoạn nhỏ lí nhí một lời:
"Tớ không mong cậu sẽ tin."
"Tin gì?"
"Rằng bất cứ điều gì tớ có lỗi với em ấy đều không phải chủ định của tớ. Có thể tớ không phải một người đàn chị đủ tốt nhưng chuyện như thế này... tớ hoàn toàn không hề mong muốn. Thậm chí làm sai gì cũng không biết. Vì vậy tớ không mong răng cậu sẽ tin."
Đến nước này mà còn nói thế sao? Chịu. Đôi khi lời Chitanda chẳng có lý một chút nào.
"Đã trễ rồi."
"Tớ biết."
"Nếu thực sự muốn nghĩ về những gì đã khiến em ấy hiểu lần thì đó không phải là giữa cuộc thi này, và không phải trong một ngày mệt mỏi như hôm nay."
Chitanda ngẩng lên trong bất ngờ và tôi phải quay mặt đi.
Trên tất cả đây là một canh bạc. Liệu Chitanda có cố tình như vậy? Liệu nhỏ bề ngoài thì ân cần nhưng bên trong luôn rắp tâm ám hại Oohinata, ép cô bé phải rời CLB?
Không có chứng cứ nào chống lại.
Nếu là một năm trước thì có lẽ tôi đã đi đến kết luận này. Ở góc nhìn chủ quan thì mọi dữ kiện rõ ràng đều chỉ về khả năng Chitanda đã thực sự gây áp lực lên Oohinata. Chẳng có manh mối nào lạc quẻ. Nhưng cái năm trôi qua đó đã diễn ra. Dù rằng không phải mọi thứ đều quay quanh nhỏ, hay tệ hơn, dù có là bất cứ thứ gì thậm chí chả liên quan tới một sợi tóc cũng đã khiến tôi hiểu thêm về Chitanda. Tôi đã được nghe câu chuyện về người cậu của nhỏ, được rủ đi xem review một bộ phim trinh thám rồi được đến một nhà trọ có suối nước nóng; chúng tôi cũng cùng nhau bán sạch hai trăm cuốn tuyển tập văn học và những buổi trò chuyện vẩn vơ sau giờ học. Từng bị nhốt trong một gian nhà cũ kỹ, từng cầm ô che cho một nữ hoàng búp bê...
Tôi phủ quyết sự buộc tội đó.
Dù Chitanda có khác người bởi quanh nhỏ là một nỗi yên bình đến kỳ quái, thì một thành viên khó khăn lắm mới chiêu mộ là thứ tôi đặt cược. Một canh bạc bắt nguồn từ lẽ "ghét thương" và cụ thể tôi sẽ kết luận rằng: Oohinata cảm thấy mình bị Chitanda gây áp lực trong suốt bốn mươi ngày với chúng tôi, nhưng không những Chitanda chưa hế có ý định đó nhỏ còn không nhận ra bất kỳ việc nào khác ngoài mối hiểu lầm khiến Oohinata tức giận vào ngày hôm qua.
Và bằng cách nào đó, tôi nghĩ mình thắng.
Đền Mizunashi nằm giữa những trảng cây tuyết tùng cao ngất. Chim vẫn chưa ngừng hót. Tôi trộm nhìn Chitanda. Khi nhỏ được tắm trong muôn vàn tia sáng lọt qua những tán cây tôi cảm thấy như mình đang chứng kiến một đứa trẻ bị lạc được người thân tìm thấy.
"Oreki-san, tớ..."
Không may là chẳng còn thời gian nữa. Tốp của Chitanda là lớp cuối cùng của năm hai nên tôi cần biết tất cả trước khi Oohinata bắt kịp.
"Vậy hôm qua cậu và em ấy đã nói những gì?"
Chitanda như còn muốn bình luận gì thêm, nhưng cuối cùng nhỏ cũng gật đầu một cách quyết đoán.
"Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ nói hết chuyện xảy ra hôm qua."
Ngay sau lời này tôi lại nghe một tiếng lẩm bẩm khác.
"Nhưng có nghĩ cỡ nào tớ cũng chẳng thấy nó khác gì một cuộc tán gẫu bình thường sau giờ học cả."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top